Chương 76: Thanh mai trúc mã
Hai người ăn xong, Ngôn Hoa lái xe đưa An Di đến trước cổng Tây trường đại học còn mình thì chạy ngược trở lại nhà xe giáo viên nằm ở phía Bắc.
An Di lơ đãng đi lòng vòng một lúc trong sân trường, tự kiểm điểm lại xem mình vừa nãy có nói gì quá đáng hay không... Mãi đến khi Willi từ phía sau sấn tới vỗ vai mình thì An Di mới hoàn hồn trở lại.
"Cậu làm gì vậy? Giờ này vẫn còn ở đây? Trễ học hơn mười phút rồi đấy." Willi thở hồng hộc, có vẻ như cậu ta vừa chạy vội đến đây.
"Hả? Ơ tớ quên mất cả thời gian." An Di chợt bừng tỉnh, cô đưa tay lên xem đồng hồ, là chiếc đồng hồ Patek Philippe mà hôm trước Ngôn Hoa tặng cô, thôi chết rồi, giờ ngoại ngữ tự chọn của Ngôn Hoa, vừa làm anh giận, bây giờ cô lại cả gan dám vào lớp muộn, thật chỉ muốn biến quách về nhà, còn mặt mũi nào đâu mà dám gặp anh.
"Cậu còn ngẩn ra đó làm gì, đi thôi." An Di chưa kịp tiếp nghe hết câu nói đã bị Willi nắm lấy cổ tay kéo đi.
Willi kéo cô chạy nhanh hết cỡ, hai người vừa đến trước góc ngoặc hành lang thì không để ý nên va uỳnh vào ai đó suýt nữa thì An Di ngã, cũng may người đó kịp đưa tay ra đỡ lấy cô.
Không đúng, cảm giác này thật sự rất quen thuộc, không thể lầm lẫn vào đâu được. Cả mùi hoắc hương kia nữa. Ngôn Hoa?
Ngôn Hoa liếc mắt nhìn vào bàn tay của cậu thanh niên kia đang nắm lấy tay An Di, hai mắt ánh lên một sự lãnh đạm.
"Xin lỗi giáo sư, bọn em bất cẩn quá, cũng may vẫn chưa trễ ạ, cảm ơn giáo sư đã đỡ giúp cô bạn em, bọn em xin phép vào lớp trước." An Di vẫn chưa định thần xong thì lại bị Willi vực dậy kéo đi.
Phận đi trễ đã định trước là phải ngồi ở dãy cuối giảng đường. Gia Ân đến sớm hơn, vừa nhìn thấy An Di và Willi liền ngoắt tay gọi, đợi đến lúc An Di thu lại đủ ba hồn chín vía thì Ngôn Hoa đã điềm đạm đứng trên bục giảng lâu rồi. Xung quanh thi thoảng lại có tiếng xì xào bàn tán của mấy cô gái không biết từ khoa nào chạy đến, rõ ràng lớp Ngôn Ngữ I của cô không đông đến mức như thế này mà, đúng là...
"Háo sắc, quá háo sắc, đám con gái này loạn hết rồi." Gia Ân gật gù phán xét. "Hôm nay anh thầy đẹp trai của cậu quá là bảnh, đàn ông mà thu hút ong bướm như thế này cậu phải cố mà giữ đấy, không khéo lại bị phỏng tay trên, mất người yêu lúc nào không hay!"
"Cái gì? Cái gì mà phỏng tay trên, cái gì mất người?" Willi không hiểu Gia Ân nói gì bèn hỏi.
"Cậu im lặng một chút thì chết à? Chuyện này mà lộ ra ngoài thì tớ giết cậu diệt khẩu trước đấy, không phải hôm qua đã dặn dò cậu không được bép xép rồi mà?" An Di véo tay Gia Ân nhắc nhở thì thầm bên tai cô ấy.
"Được rồi đại tiểu thư, lo việc của cậu đi, người ta gọi cậu kìa." Gia Ân chỉ tay về phía bàn giáo viên, An Di đưa mắt lên nhìn thì thấy Ngôn Hoa đang giơ danh sách lớp lên, cô dễ dàng hiểu ý liền đi lên nhận lấy tờ danh sách rồi bắt đầu điểm danh lớp dưới ánh mắt dò xét của đa số sinh viên.
Xong nhiệm vụ, An Di cẩn thận đặt danh sách lớp trở lại bàn giáo viên, đầu vẫn cúi gầm, mắt không dám nhìn thẳng vào Ngôn Hoa, cô quay trở lại chỗ ngồi.
Cả người mặc đồ đen, khí chất ngời ngời, áo sơ mi phẳng phiu không có lấy một nếp nhăn với phần cổ tay được xắn lên đến khuỷu, để lộ ra bắp tay rắn chắc với những đường gân hồng hồng nổi bật trên làn da trắng, chiếc đồng hồ Rolex bắt mắt ở cổ tay trái và một sâu chuỗi nhỏ ở cổ tay phải, quần Âu ôm lấy đôi chân rắn chắc, đôi giày phi bóng sáng loáng, gương mặt cương nghị chính trực, ngũ quan cân đối, sườn mặt hoàn hảo, mái tóc đen bồng bềnh lãng tử. Chất giọng trầm ấm, nghiêm nghị và đầy sức hút đang chú tâm vào bài giảng. Ánh mắt sắc bén dưới hàng lông mi dài mang một nét gì đó dịu dàng mà lại vô vàng xa cách, mày đậm, mũi cao, bờ môi mỏng hờ hững mà phong tình.
Nhìn người đàn ông hoàn mỹ đến mức khó mà tìm ra khuyết điểm trên bục giảng kia, An Di bất giác thở dài, nếu như bây giờ là ở bất kì chỗ khác chỉ cần không phải là lớp học có lẽ cô đã kìm lòng không đậu mà ghé môi hôn người kia rồi, anh là người cô yêu, anh là bạn trai của cô. Nhưng lúc này đây, anh là giáo sư, một vị giáo sư cao cao tại thượng không phải muốn với là với tới được. Haizz... Tâm trạng buổi sáng hôm nay vô cùng tồi tệ.
Buổi học này sẽ không thành vấn đề nếu như từ sáng đến giờ không có chuyện gì, nhưng chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, An Di uể oải nằm ườn ra bàn trốn sau bóng lưng cao gầy của Willi mà nghịch điện thoại. Một lúc sau nghĩ ra gì đấy An Di lại hí hửng mở tin nhắn ra soạn. Một tin rồi lại thêm một tin...
"Em sai rồi."
"Giáo sư à tha lỗi cho em đi."
"Là em không đúng, em không nên nói anh già rồi sẽ không thương anh nữa."
"Em không nên vào trễ, em bất cẩn là em không đúng, anh muốn phạt em thế nào cũng được."
"Anh đừng lạnh lùng với em nữa em rất khó chịu."
"Ngôn Hoa của em, từ nay mỗi ngày em sẽ hôn anh chào buổi sáng."
"Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh mà."
"Đừng giận em nữa. Em chịu thua rồi."
...
Ngôn Hoa đang tập trung giảng bài thì điện thoại bắt đầu rung liên hồi. Không cần đoán anh cũng biết thủ phạm là ai, đưa mắt tìm thì không nhìn thấy gương mặt của nào đó ở cuối lớp mà đổi lại là tên oắt con vừa nãy khư khư nắm chặt lấy tay An Di khiến Ngôn Hoa trong lòng khó chịu vô cùng.
Gần cuối giờ, Ngôn Hoa cố tình giao bài làm luận văn phân tích văn học cho cả lớp. Còn giả vờ cầm danh sách lớp chỉ định tên người nộp: William, Jenny, Bob, Anne, Kell,... người cuối cùng Alice.
Cái tên hắc ám này!!! Rõ ràng là anh đang lấy việc công trả thù riêng.
Uổng công cô thành tâm nhận lỗi... An Di nghiến răng nghiến lợi đầy bất mãn.
"Lớp trưởng lớp I cuối giờ đến phòng họp khoa gặp giáo viên chủ nhiệm khoa thay thế nhé." Anh chàng lớp trưởng lớp Ngôn ngữ II sang nhắc nhở An Di.
...
Sau giờ học An Di lủi thủi đi về phía phòng họp khoa, vừa vào đến đã nhìn thấy cậu bạn lớp trưởng kia đang ngồi đợi ở gần cửa ra vào, hai mắt cậu ta đang chăm chú hướng về một phía, An Di cũng đưa mắt nhìn theo hướng đó.
Thì ra là các giảng viên của khoa Ngôn ngữ học đang có cuộc họp, qua cánh cửa thuỷ tinh An Di có thể thấy rõ mọi người ở trong đó, các giảng viên của khoa thì An Di đều đã tiếp xúc qua rồi duy chỉ có một giảng viên nữ cô chưa từng gặp bao giờ, đoán chắc là chủ nhiệm khóa mới được bổ nhiệm tạm thời thay cho cô May đây mà?
Ấn tượng không tệ, là một phụ nữ còn rất trẻ, đoán chừng chỉ mới hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi thôi, cô ấy rất cao, làn da trắng với mái tóc vàng xoăn nhẹ được tém gọn ra phía sau. Trên người mặc một bộ váy công sở màu đen trông rất thuỳ mị và quý phái, còn trẻ như vậy đã được tín nhiệm và giao cho chức chủ nhiệm khoa thật sự không tồi nha, ắt hẳn rất tài giỏi rồi.
Cuộc họp khoa kết thúc, nhưng một vài giảng viên còn ở lại thảo luận, trong đó có Ngôn Hoa. Cô giảng viên xinh đẹp vừa nãy thì đi ra ngoài, tiến đến chỗ của An Di và cậu bạn kia, cô tươi cười chào hỏi: "Chào hai em, cô là Liz, sẽ đảm nhận vị trí chủ nhiệm khoa tạm thời của khoa Ngôn ngữ học, rất hân hạnh làm quen với hai em."
"Chào cô em là Mark, lớp trường lớp Ngôn ngữ II." Cậu bạn kia nhanh nhảu lên tiếng, xem chừng đã mê mẩn vẻ đẹp rồi của người ta rồi đây mà.
"Em là Alice, lớp Ngôn ngữ I." An Di hoà nhã từ tốn giới thiệu.
Cô Liz thân thiện ngồi xuống cùng dãy ghế với An Di, trực tiếp thảo luận một số vấn đề. Trông cô tràn đầy nhiệt huyết và có trách nhiệm với vị trí của mình, nghe cô huyên thuyên được một lúc An Di lén đảo mắt sang phòng họp liền bắt gặp ngay ánh mắt ai đó đang hướng về phía mình, miệng anh thì vẫn đang nói chuyện với hai ba vị giảng viên kia nhưng tuyệt nhiên ánh mắt lại chỉ đăm đăm nhìn về phía của cô. An Di ngượng ngùng quay lưng lại.
Sau khi trao đổi với cô Liz xong thì cũng đúng lúc mấy vị giáo viên còn lại từ trong phòng họp bước ra, tất nhiên là có cả Ngôn Hoa, An Di khéo léo vờ như không quen biết đứng sang một bên tránh đường. Lúc Ngôn Hoa đến gần, đột nhiên cô Liz lại lên tiếng gọi: "Sam này, trưa nay anh có rảnh không? Chúng ta cùng dùng bữa trưa nhé?"
An Di ngẩn ra mất mấy giây mới bắt đầu cảm thấy kì quặc, vì sao nhiều người như vậy mà cô Liz lại chỉ mời một mình Ngôn Hoa, còn có thể gọi một tên "Sam" đầy thân mật như vậy chứ?
Dường như cô Liz cũng nhận ra không khí khác lạ, cô khoát tay giải thích với mấy vị giáo viên còn lại: "Thật thất lễ quá, Sam và tôi là bạn học cũ, gia đình anh ấy rất thân với gia đình tôi, chúng tôi đã học chung từ trung học... hơn nữa chúng tôi còn từng là..."
Ngôn Hoa đằng hắng ý muốn dừng câu chuyện ở đây rồi cười hờ hững gật đầu.
Một hành động thay câu trả lời mang tính khẳng định sâu sắc, họ là thanh mai trúc mã, giữa họ trước đây chắc chắn có gì đó.
Mấy vị giáo viên kia cũng ngầm hiểu, ậm ờ rồi lần lượt rời khỏi, xung quanh bắt đầu có những lời bàn tán, cậu bạn kia cũng tiếc ra mặt mà rời đi, An Di thì vẫn giữ sắc thái trung lập, cô lễ phép chào hỏi rồi bình thản quay bước.
Lúc này chỉ còn lại Ngôn Hoa và Liz, Liz thì háo hức mong đợi câu trả lời từ Ngôn Hoa còn anh thì dửng dưng buông lời: "Xin lỗi, hoá ra là cô, suýt thì không nhận ra, đành để cô phải thất vọng, tôi đã có hẹn rồi."
Nói rồi Ngôn Hoa thảnh thơi đút tay vào túi quần ngoảnh đầu đi không chút để tâm.
...
An Di thất thần bước đi trong sân trường, tâm trạng thật sự có chút không ổn định, nói cô không để tâm chuyện vừa nãy thì hẳn là nói dối rồi, nhưng cô làm quái gì mà phải tự vấn mình chứ, cô tin Ngôn Hoa mà, không nên nghĩ nhiều về việc vừa rồi thì hơn. Cô vì sao lại phải tự làm mình buồn chứ, thật không đáng mà!
Trời càng lúc càng lạnh, gió rít qua những kẻ lá nghe rõ mồn một tiếng cọ xát xì xào, An Di vô thức tự ôm lấy vai mình, bỗng dưng từ đằng sau có hơi ấm truyền đến, chiếc khăn choàng cổ màu đen được ai đó khẽ choàng lên cổ An Di, xoay người lại liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc mà đã rất lâu rồi không gặp, hai mắt An Di cay xè, thoát chốc ánh nhìn đã bị một tầng nước làm cho nhoè đi. Có lẽ là do xúc động, cũng có lẽ là do trong lòng đang bí bách đột nhiên muốn giải toả ra, thế là An Di thút thít như một cô ngốc.
Người đó dang tay ôm An Di vào lòng, dịu dàng xoa xoa tấm lưng mảnh khảnh, giúp cô xua đi cái lạnh.
"Đồ ngốc. Đã lâu không gặp mà vẫn cứ ngốc như vậy sao?"
"Du Thăng. Cảm ơn cậu. Tớ rất nhớ cậu."
"Ừ, tớ... cũng nhớ cậu." Buông An Di ra, Du Thăng dịu dàng xoa xoa hai gò má ửng đỏ vì lạnh của An Di, lau đi hai hàng nước mắt khiến tim cậu đau nhói kia nữa, đừng khóc, An Di đừng khóc, cứ mỗi lần thấy cậu khóc như vậy tớ lại không có dũng khí để rời đi nữa.
Du Thăng lúng túng: "Đi, tớ dẫn cậu đi ăn trưa. Món Hàn mà cậu thích nhất, gần đây có một nhà hàng rất ngon"
"Sao cậu lại ở đây?" An Di nhỏ giọng hỏi.
"Ừ, trường tớ có đợt ngoại khoá sang đây nên sẵn tiện đến thăm cậu và Ân Ân, vừa rồi tớ đã gặp Ân Ân, cậu ấy đi với anh Tony rồi, cậu ấy bảo rằng cậu đang ở đây nên tớ đến tìm."
"Cậu khoẻ chứ?" An Di quan tâm hỏi.
"Rất khoẻ, hỏi thăm sau đã, tớ đói rồi, đi ăn nhé?" Du Thăng hỏi.
"Ừm. Đi." An Di tươi cười gật đầu.
... Ở phía xa kia, một bóng hình đơn độc lặng lẽ đóng sầm cửa xe lại, con Veneno lại bất chấp tốc độ lao đi trên con đường quốc lộ đông đúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro