Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Những người bạn mới

"Mỗi chúng ta ai cũng cần có bạn bè, những người bạn tốt luôn hiện hữu xung quanh ta, chỉ cần mở lòng đón nhận, họ sẽ trở thành những mảnh ghép còn thiếu trong cuộc sống của chúng ta, cùng chúng ta thêu dệt những hồi ức tươi đẹp."

Ngày thứ hai đi học ở trường mới, tâm trạng của An Di rất tốt, những rắc rối hôm qua cô tự mình chuốc lấy không làm hại tâm trạng của cô quá lâu, chỉ là bây giờ cô đang cố gắng né tránh hết sức có thể, chỉ mong sao đừng có vô duyên vô cớ gặp phải tên thầy giáo hắc ám hôm qua khiến cô liên tục phải ngượng ngùng.

Vừa nghĩ cô vừa tung tăng ôm ba lô chạy xuống lầu ăn vội vã bữa sáng. Ông cụ An thấy vậy liền nhắc nhở: "Tiểu Di của ông ăn chậm thôi, sao phải vội?"

An Di vừa ăn vừa trả lời: "Ông à cháu phải đến trường sớm."

Bộ dạng của cô lúc này trông vô cùng buồn cười, đôi má xinh xắn căng tròn lên do ăn nhiều cùng một lúc, đôi môi đỏ mọng thì chúm lại rất đáng yêu, làm cho An tổng đằng này ngán ngẩm lắc đầu còn Vinh Hy từ bên ngoài đi vào nhìn thấy cũng không nhịn được bật cười thành tiếng.

Lúc này An tổng cất giọng, ánh mắt thâm trầm đầy sự quan tâm: "Tiểu Di, đi học thế nào, có quen không con?"

An Di hình như nhớ ra được điều gì đó lại vội vàng trả lời: " Ba à, ba không biết đâu Du Thăng cậu ấy bảo là đi du học con còn tưởng là đi đâu, không ngờ lại là đến đây, còn học chung trường chung lớp với con, trùng hợp thật đó ba."

An tổng không nói gì chỉ cười, Vinh Hy thì nhíu mày một cái lẩm bẩm: "Hừ, trùng hợp sao? Là em ngốc thì có."

Chờ cả nhà ăn xong Vinh Hy mới lên tiếng: "An tổng, con chuẩn bị xe đưa An Hạo và An Di đi học rồi quay về đón chú."

An tổng gật đầu nhưng An Di lại vội xua tay, tỏ vẻ không đồng tình: "Con đã nói rồi mà, con không thích đi xe, tự con đi bộ được mà nhà có xa trường mấy đâu?"

Không đợi ai trả lời cô đã vội chạy ra khỏi phòng ăn, An tổng không nói gì chỉ ra hiệu cho Vinh Hy đi lấy xe còn ông thì lại móc điện thoại ra, ấn ấn rồi gọi đi.

"Này họ Du kia, xem ra cậu nôn nóng tác hợp cho chúng nó thật đấy, sợ con gái cưng của nhà họ An đây bất thình lình chạy mất sao?"

Bên kia có tiếng trả lời: "Cái tên An Thành này, việc thằng nhóc Du Thăng nhà tôi, tôi cũng mới biết đây thôi, tôi biết cậu sẽ không quên hôn ước đâu, lời hứa của họ An kia quý như vàng mà, nhưng thằng oắt con nhà tôi không khéo lại sợ cậu mang con gái chạy mất thật đó chứ."

Hai người trưởng bối cười cười nói nói một hồi, bên kia lại ra giọng nhờ cậy: "Cậu ở đó giúp tôi trông chừng nó một chút, tôi có việc cúp máy trước đây."

An tổng vui vẻ trả lời: "Được thôi."

Ông cùng con trai ra xe, xe ra đến cổng bỗng dừng lại vì An Di vẫn còn đứng đó, Vinh Hy hạ kính xe, lên tiếng hỏi: "Vội sao còn chưa đi?"

An Di quay lại giọng mềm nhũn có vẻ đau lòng: "Anh Vinh Hy, hình như Tiểu Bối không quen không khí ở đây, trông nó không khoẻ chút nào."

Vinh Hy nhìn xuống chân An Di, con chó Husky to lớn trông không có chút sức sống đang nằm cuộn tròn lại rất tội nghiệp, trong nhà không nằm lại chạy ra đây nằm sao?

Lúc đó cửa xe phía sau cũng hạ xuống, An tổng bảo: "Con đi học trước đi, ba gọi bác Vinh đưa nó đi khám xem sao."

An Di gật gật quay đi nhưng đầu thì cứ ngoái lại nhìn, chiếc Porsche cũng chậm rãi đi ra sau đó, chạy về hướng ngược lại, lúc này trong quán cà phê đối diện, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần Âu chỉnh tề cũng bước ra.

Nhìn thấy chiếc xe vừa trong nhà kia chạy ra, anh thầm nghĩ đến việc mình cũng cần một chiếc xe, mặc dù đi làm không cần thiết nhưng những khi khác đi lại cũng tiện, anh lại cực ghét dùng phương tiện công cộng, nghĩ rồi anh rảo bước chầm chậm trên đường.

Trời hôm nay rất tốt, trong lành và mát mẻ, Du Thăng đạp xe ra khỏi nhà trong lòng không khỏi phấn khởi, lúc chạy ngang qua Ngôn Hoa, cậu giảm tốc độ lên tiếng chào: "Hi! Thầy Ngôn"

Thấy Ngôn Hoa không để tâm lời chào của mình mà chỉ ung dung bước tiếp cậu cũng hiểu ý không làm phiền nữa, tăng tốc vượt qua nhưng trong lòng lại tự hỏi có kiểu người như vậy nữa sao? Là anh ta không thích cậu hay là do anh ta bị bệnh sợ giao tiếp vậy, lúc nào cũng lạnh lùng, trầm mặc, nghĩ rồi cậu tiếp tục đạp nhanh, là vì đuổi theo ai đó.

Két...

Tiếng thắng xe của cậu là An Di giật mình, cậu chỉ vào yên sau xe: "Lên đây tớ chở."

An Di nhìn thấy chiếc xe đạp của Du Thăng, vốn là xe đạp leo núi nhưng lại làm thêm yên sau, rõ ràng là do đặt làm thêm, nhìn trông rất buồn cười.

An Di vui vẻ ngồi lên lại không quên lên tiếng trêu ghẹo: "Trông xấu chết đi được, thật không có logic, xe đạp thể thao ai lại làm thêm yên sau?"

Du Thăng cười cười trả lời: "Kệ tớ đi, tớ thích như vậy, cậu mới không có logic, con gái sao lại ngồi xe đạp kiểu đó, cậu lại đang mặc váy đấy."

Lúc này An Di mới ý thức được sự vô ý của mình, cô liền chống chế cho khỏi ngượng: "Kệ tớ đi, tớ cũng thích như vậy đấy."

An Di cô không biết, chuyện buồn cười này vốn đều lọt hết vào tầm nhìn của người nhàn nhã đi bộ phía sau không xa, con phố buổi sáng tuy người đi lại nhiều nhưng người ở đây vốn là ai đi đường nấy, vội vã gấp gáp cũng có, chậm rãi ung dung cũng có, người đi học cũng có, đi làm cũng có, nhưng có cùng một điều đó là họ rất trầm lặng, kiệm lời cho nên trên phố cũng không ồn ào lắm, lúc nãy đến giờ lời nói không lớn không nhỏ của An Di và Du Thăng đủ để người nào đó nghe thấy hết, anh buồn cười nở một nụ cười thoáng nhạt như có như không.

Lúc An Di xuống xe định đổi tư thế ngồi sang một bên vô tình chạm mắt với cái người đi sau không xa ấy, dường như cô nhìn thấy anh ta mới vừa nhếch miệng cười thì phải, lại là tên hắc ám ấy, lúc này An Di ngượng chết đi được liền véo vào hông Du Thăng hét lên: "Cậu đạp nhanh đi"

Cậu ta nghe vậy thì tưởng An Di giận mình liền vội đạp thật nhanh chở cô đến trường, còn cô thì luôn miệng lầm bầm, hình như cái tên hắc ám ấy luôn xuất hiện mỗi khi cô làm việc gì đó đáng xấu hổ thì phải, đúng là ông trời thích trêu cô mà.

Đến lớp, nhìn mọi người ai nấy đều ôm sách vở ôn bài, cô biết tuần đầu tiên môn học nào cũng sẽ phải làm một bài kiểm tra tổng hợp, để giáo viên tìm hiểu xem học trò nghỉ hè có quên mất bài học hay không, có cần điều chỉnh cách giảng dạy cho phù hợp hay không, lại còn để tranh vị trí nhất bảng của mỗi môn.

Mấy điều này ngày hôm qua cô chủ nhiệm đã huyên thuyên một tràng dài đằng đẵng. Vì trường cô có một đặc trưng là giáo viên rất hào phóng và thân thiện, mỗi lần kiểm tra thi cử đều treo giải thưởng để khuyến khích học sinh, nhưng học sinh trường cô đa số lại là cậu ấm cô chiêu của những gia đình bề thế, bọn họ chỉ hứng thú đến cái vị trí nhất kia và danh tiếng của mình trong trường thôi, còn phần thưởng đều không thèm để ý đến.

An Di vốn cũng không quan tâm nhưng vì muốn so sánh năng lực của mình với học sinh ở đây nên suốt hè cũng ra sức ôn tập, chỉ là môn Hoá học của cô không hoàn hảo lắm mà thôi. Thật ra không phải không hoàn hảo mà điểm yếu của cô nó trắng ra chính là môn Hoá học thì đúng hơn, nghĩ đến môn Hoá học cô lại vô thức bừng tỉnh nhớ đến vẻ mặt hắc ám lúc sáng rồi vô thức rùng mình một cái, chỉ mong điểm đừng quá thấp khiến cô lại mất mặt.

Dù gì tối qua cô cũng đã ôn kĩ bài nên bây giờ rất ung dung ngồi nói chuyện với Du Thăng, cậu ta cũng chỉ xem bài qua loa, mãi nói chuyện với An Di, dù gì cũng gần hai tháng không gặp rồi nên cậu rất nhớ cô, có rất nhiều chuyện muốn nói với cô.

Một bạn nữ trông có vẻ hiền lành niềm nở đi đến hỏi chuyện: "Không ôn bài sao An Di?"

Bạn ấy là Lâm Dĩnh, hôm qua đã chủ động đến làm quen với An Di, hai người nói chuyện rất hợp cạ nên cô rất thích An Di và muốn kết bạn với An Di.

Không đợi An Di trả lời Du Thăng đã đưa mặt đến gần Lâm Dĩnh gằn lên từng chữ: "Cậu, ấy, rất, giỏi, không, cần, thiết, đâu." - An Di nhăn mặt, véo tay Du Thăng một cái, kéo cậu ta lại rồi xua tay: "Không có đâu, cậu ấy giỡn thôi, tớ đã ôn ở nhà rồi, cậu cũng mau ôn bài đi."

Nói xong cô cười ngọt một cái, Lâm Dĩnh cũng cười lại nhưng trong lòng lại khó chịu nhìn sang Du Thăng, cậu ta trông cũng đẹp trai lại có nét lai Tây, nhìn thì hơi trẻ con đấy, nhưng không ngờ lại khó ưa như vậy, nghĩ rồi cô quay lại bàn mình, phía trên có tiếng con gái vẻ mỉa mai vọng lại.

"Tự cao thái quá."

Cậu ấy là Vi Mai, người trước giờ thường xuyên giữ vị trí đầu bảng của nhiều môn học, cậu ta cũng ngồi bàn đầu, cạnh bàn của An Di, nói xong rồi cậu ta lại tiếp tục lật sách 'xoạt xoạt' dư thể muốn dằn mặt ai đó.

An Di chỉ hơi nhăn nhó nhưng Du Thăng thì lại nhảy bổ lên chặn trang sách của cậu ta lại rồi lớn tiếng: "Cậu nói ai tự cao thái quá? Tớ không thích bắt nạt con gái nhưng cậu tự trọng một chút..." Chưa kịp nói gì thêm Du Thăng đã bị kế bên véo hông một cái kéo về chỗ ngồi, An Di quay sang Vi Mai nói nhỏ nhẹ một tiếng xin lỗi rồi quay xuống Du Thăng lườm cậu một cái.

Du Thăng tỏ vẻ không đồng ý: "Sao lại phải xin lỗi cậu ta?"

Vi Mai 'Hừ' một tiếng lại nghe An Di mắng Du Thăng: "Đều tại cậu có lỗi với cậu ấy trước."

Du Thăng nhăn nhó: "Nhưng cậu ấy nói cậu..." Định nói tiếp nhưng An Di giận dỗi quay lên trên nên Du Thăng lại thôi, trong lòng cậu rất bực bội.

Thấy cô lấy sách vở ra xem, cậu cũng bực dọc lấy sách vở mình ra hết tô chỗ này đến vẽ bậy chỗ kia, Lâm Dĩnh ngồi kế bên nhìn thấy liền phì cười nói lí nhí: "Đáng đời cậu."

Du Thăng nghe thấy, quay sang lè lưỡi chọc ghẹo Lâm Dĩnh, cô lại tiếp tục cười rồi lí nhí: "Thật trẻ con."

Bên kia có tiếng xé giấy, một lúc sau có tờ giấy gấp tư bị Du Thăng ném sang, Lâm Dĩnh giật mình không dám mở ra xem, Du Thăng lại lên tiếng cười cười: "Không phải thư tình đâu, mau mở ra xem đi."

Lâm Dĩnh ngượng ngùng chậm rãi mở tờ giấy ra, 3 giây sau cô đưa ánh mắt tức giận nhìn sang Du Thăng: "Cậu... cậu..."

Du Thăng lại lè lưỡi trêu cô, vì tờ giấy vừa nãy cậu gửi viết mấy chữ to đùng: "ĐÁNG ĐỜI. CẬU MỚI THẬT TRẺ CON." Cô giận tím cả mặt quay đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro