Chương 46: Bắt đầu của một chuyện tình
Suy nghĩ trằn trọc mãi, khó khăn lắm An Di mới ngủ được, nhưng giấc ngủ lại không được an lành mấy, mới vừa chợp mắt được không bao lâu thì cảnh tượng đáng sợ ấy lần nữa đánh thức cô, vẫn là bóng tối bao trùm xuyên suốt, vẫn là những tiếng hô hào đáng sợ, những tên hung hãn mặt mày dữ tợn ra sức truy đuổi Ngôn Hoa, cô thì lại trở nên vô hình trong chính giấc mơ của mình, nhìn Ngôn Hoa dần dần đuối sức, dần dần bị bọn người kia mang đi, anh càng lúc càng xa cô hơn, cô gào thét, cô oán khóc, cô đau xót gọi tên anh nhưng tất cả nỗ lực dường như vô vọng... Cuối cùng là hình ảnh anh biến mất trước mắt cô, một tia sáng lóe lên xóa nhòa đi tất cả viễn cảnh vừa rồi. An Di ngơ ngác tỉnh lại, cô phát hiện mình đã khóc rất nhiều, trước mắt vẫn là một màu tối đen lạnh lẽo đáng sợ, An Di lập tức hoảng loạn quờ quạng đến đầu giường cầm điện thoại lên, không màng đến bây giờ là lúc nào cô chỉ một mực gọi đến số ấn định trên bàn phím số 1 - Ngôn Hoa.
"Ngôn Hoa, Ngôn Hoa... anh đang ở đâu?" An Di hốt hoảng.
"Hả, An Di? Anh ở nhà... em sao thế?" Ngôn Hoa bị giọng nói hoảng loạn của An Di làm cho giật mình.
"Em... Ngôn Hoa... em, em lại mơ thấy cơn ác mộng đó." An Di thở gấp.
"Bình tĩnh lại, em không sao chứ? Em đang khóc đấy à?" Ngôn Hoa lo lắng.
"Em... em không có, em sợ, Ngôn Hoa em rất sợ." An Di nói với giọng yếu ớt.
"Không sao, anh không sao. Em đừng sợ, mau nín đi, em đừng như vậy nữa." Ngôn Hoa dịu dàng.
"Anh... em làm anh thức giấc sao?" An Di dụi dụi mắt nhìn lên ánh đèn mờ nhạt của chiếc đồng hồ để bàn, đã hơn ba giờ đêm rồi, cô vừa gọi thì ngay sau hồi chuông thứ nhất chưa kịp dứt anh đã bắt máy lập tức.
"Không, anh chưa ngủ." Ngôn Hoa mệt mỏi day day thái dương.
"Thật sự bận lắm sao? Anh mau nghỉ ngơi chút đi. Em đã nghe được giọng anh rồi, em không sao nữa rồi." An Di ân cần bảo anh.
"Ừm, em cũng mau ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều." Ngôn Hoa nói.
"Hứa là ngủ ngay đấy nhé, anh đã làm việc cả ngày hôm qua rồi mà? Cứ như vậy sẽ bệnh đấy!" An Di kiên trì nhắc nhở.
"Ừm, anh ngủ ngay đây, nhóc con em phải nhớ là anh vẫn ở đây, anh không sao, em không cần phải lo sợ biết chưa?" Ngôn Hoa an ủi cô.
"Em biết rồi tạm biệt anh, ngủ ngon nhé... Em yêu anh."
"Ngoan, anh yêu em..."
An Di tắt máy rồi lập tức thiếp đi, Ngôn Hoa thì khác, anh chẳng thể ngơi tay trước đống văn kiện từ phía Anh gửi sang, bởi vì anh đã dự tính được sắp tới mọi chuyện sẽ đi đến đâu, có chăng còn nghiêm trọng hơn anh nghĩ nhưng trước hết anh phải đảm bảo cho tới lúc đó dù không có anh thì anh họ cũng có thể đương đầu một mình. Ừ và cũng là vì muốn cái người đang ở trong bệnh viện kia được an tâm tịnh dưỡng.
Điện thoại lại reo, Ngôn Hoa nhanh chóng bắt máy, lẽ nào An Di lại chưa ngủ sao?
Nhưng khi nhìn đến dãy số nhấp nháy trên màn hình kia thì anh liền khựng lại một lúc, cầm điện thoại đến trước cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực, cơn gió buổi đêm heo hắt lay những cọng tóc rối bù trên trán anh.
"Mr.X, đã lâu không liên lạc..." Ngôn Hoa thấp giọng.
"Sam, cậu hẳn đã biết mọi chuyện rồi chứ?" đầu dây bên kia vang đến tiếng nhạc sập sình, lại thêm tiếng cười đùa ẻo lả không ngớt, đủ để biết người kia đang ở trong quán bar.
"Biết." Ngôn Hoa đáp.
"Tôi nghĩ không lâu nữa thì đến Ngôn Thị cũng sẽ bị lôi ra, mặc dù chuyện đã lâu rồi nhưng tên khốn kia để lộ thông tin là do hắn vốn đi theo tôi từ trước nên đúng là biết được không ít việc, tôi không ngờ hắn lại vì chút hảo vọng mà phản bội tổ chức, đã bắt tên đó về được nhưng còn phía mua thông tin thì người của tôi vẫn đang truy tìm, cậu đừng lo, sẽ sớm thôi." giọng nói người đó như đã ngà ngà say.
"Không cần tìm, phía Ngôn Thị tôi sẽ lo ổn thỏa, chỉ cần ông tiếp tục siết chặt phía truyền thông." Ngôn Hoa đề nghị.
"Về phía báo giới thì không có gì đáng quan ngại, lần trước chỉ là sơ xuất lơ là, tên thuộc hạ thân cận này, cậu trước đây phá lệ tha cho hắn một mạng hắn đã không biết ơn lại còn quay ra phản bội cả tổ chức, lần này hắn có mười cái mạng tôi cũng sẽ không tha. Việc giải quyết người thì lần này không đến lượt cậu quyết định." Bên kia gằn giọng.
"X, những gì tôi nợ ông tôi nghĩ mình đã trả đủ rồi, còn phần ông nợ tôi thì không cần phải tính đến, thời hạn cũng sắp tới, đừng bứt dây động rừng, tôi sẽ tự giải quyết." Ngôn Hoa nghiêm nghị.
"Cậu nên biết Huyền Hỏa của chúng ta trước giờ có không ít kẻ nhòm ngó đến, tôi cũng đã gây không ít thù oán với những thế lực ngầm khác, nếu thông tin của cậu mà lộ ra bên ngoài, với vị trí của cậu e là sẽ gặp nguy hiểm... vì cái mạng của cậu rất đáng giá!" Một giọng cười hoan hỉ truyền đến.
Ngôn Hoa thở dài: "Hừ, thật vinh dự cho cái vị trí này của tôi, làm thế thân cho ông lâu như vậy cũng đã đến lúc rồi, không cần đợi đến thời hạn, tôi lập tức trả lại nó cho ông."
"Cậu đừng đùa nữa, chỉ e thông tin bị đám người của tổ chức khác mua lại từ lâu rồi, cậu cẩn thận vẫn hơn. Tốt nhất trước hết giải quyết xong tên đầu sỏ bày ra vụ này chúng ta hãy tính đến chuyện đó."
"Ông trốn kĩ như vậy, bây giờ gọi tôi chỉ là để bảo tôi làm con rùa rụt đầu à?" Ngôn Hoa cười lạnh.
"Chỉ là không muốn tổn hại đến thiên tài cậu thôi, không còn chuyện gì tôi cúp đây, cậu hãy đợi liên lạc của Wenny."
"Tôi chẳng muốn quay trở lại nơi đó một lần nào nữa, tên kia tùy mọi người định đoạt nhưng việc truy tìm người mua tin có thể dừng lại được rồi, tôi không cần." Ngôn Hoa kiên quyết.
"Nhưng tôi cần, Huyền Hỏa cần, kẻ nào dám phản bội hay tổn hại đến tổ chức này thì chỉ có một con đường duy nhất, không có kết cuộc tốt đẹp." Sau câu nói là một tràng cười mang đầy sự độc đoán.
"Nhưng..."
Tút, tút, tút...
Phía bên kia đã ngắt máy.
Ngôn Hoa tức giận ném điện thoại vào góc phòng. Lần này anh đúng thật khó mà bảo toàn cho Vinh Hy, chuyện đã đến tai X, anh cũng không quyết được nữa.
...
An Di thức dậy liền nhanh chóng sửa soạn, không hiểu sao dạo này cô cứ muốn dính lấy Ngôn Hoa như vậy, hôm nay lại muốn cùng anh ăn sáng.
Như mọi ngày, cô vẫn cứ bảo mọi người là đi ôn tập cùng Lâm Dĩnh, tuy là nói dối nhiều cũng cảm thấy rất có lỗi vì sự thật thì từ lúc cô về đây đến giờ vẫn chưa có gặp Lâm Dĩnh lấy một lần, định bụng sẽ tìm đến bạn ấy thăm hỏi một chút, trong lòng cô cũng nhớ cô bạn dễ thương này.
Đến nhà Ngôn Hoa, An Di định sẽ vòi vĩnh anh làm đồ ăn sáng cho mình nhưng nghĩ lại thì đêm qua anh thức rất khuya, có lẽ bây giờ còn đang ngủ và chắc cũng còn rất mệt, bất quá thì cùng anh đi ăn sáng cũng được, chỉ cần ở bên anh là được.
Cửa nhà anh vẫn tuyệt nhiên không có khóa như thường lệ, bỏ ba lô xuống sô pha rồi không cần nghĩ An Di đã rón rén chạy ngay đến phòng ngủ của anh, nhưng anh lại không có ở đó, lẽ nào lại có thể dậy sớm như vậy, hay là anh lại không ngủ đây?
An Di đi đến phòng làm việc của anh, quả thật không sai, anh vẫn cặm cụi bên chiếc laptop, vậy là từ trưa hôm qua cho đến tận sáng hôm nay anh không có nghỉ ngơi?
Ngôn Hoa này, anh thật muốn em đau lòng đến chết hay sao. An Di đứng ở cửa nhăn nhó lên tiếng gọi anh: "Ngôn Hoa..."
Có lẽ anh cũng không ngờ rằng cô sẽ đến sớm như vậy, định làm thêm chút nữa rồi sẽ vờ đi ngủ, vậy thì khi An Di đến cô sẽ không biết là anh đã thức cả đêm, nhưng mà hôm nay sao cô tự dưng lại đến vào giờ này?
Ngôn Hoa dụi mắt, đóng laptop lại rồi đứng dậy vươn vai. Anh biết là nhóc con này sẽ lại giận anh cho xem, anh không nói gì, chậm rãi ra đến cửa và cúi đầu hôn phớt lên trán An Di rồi mỉm cười.
An Di đúng là dỗi anh thật, lúc khuya đã bảo anh hứa phải lập tức đi ngủ nhưng bây giờ lại thành ra anh đã thức suốt như vầy, cô vùng vằn: "Anh thật xấu, đã hứa lại không làm, anh không biết mệt sao? Ngộ nhỡ lại bệnh thì sao? Anh là người máy nên không cần nghỉ ngơi à?"
Ngôn Hoa nhìn bộ dạng giận dỗi của cô thì không nhịn được cười.
Cô thấy anh bị mắng đến như vậy mà còn mặt dày ở đó cười cô, thế là liền đánh túi bụi vào lồng ngực anh: "Đáng ghét, còn cười em được."
"Được rồi, được rồi, không cười nữa." Ngôn Hoa vòng tay bế bổng An Di lên rồi đi về phía phòng ngủ.
An Di tự dưng bị anh bế thốc lên thì không kịp phản ứng, cô càng cựa quậy anh càng siết chặt vòng tay hơn, An Di hét: "Anh... anh làm gì vậy?"
Ngôn Hoa cười, thoắt cái đã thả cô nằm xuống giường rồi theo đà nằm xuống bên cạnh, kéo cô ôm trọn vào lòng, anh đáp: "Thì nghe lời em, đi ngủ."
An Di khó chịu ngọ nguậy trong vòng tay anh: "Anh ngủ thì kéo em vào làm gì, em mới vừa dậy mà?"
"Nếu em chịu ngoan ngoãn nằm yên bên cạnh thì anh sẽ ngủ ngon hơn." Ngôn Hoa thản nhiên đáp.
"Cái đồ không có lí lẽ nhà anh, buông em ra, em vẫn chưa hết giận đâu đấy." Tay chân đều bị anh khóa chặt nên không thể tiếp tục ngọ nguậy, cô liền ngẩng đầu lên cắn vào bắp tay rắn chắc của anh thật mạnh một cái, thật sự muốn trút giận một chút.
"Đồ ngốc, tưởng làm như vậy thì anh sẽ buông em ra sao?" Ngôn Hoa vẫn nhắm nghiền mắt.
An Di thấy anh không thèm tránh, cô không muốn làm anh đau nên lại thôi, cô quay sang vùi đầu vào lồng ngực anh ngoan ngoãn nằm yên thì thầm: "Anh đừng quá sức như vậy nữa được không? Lẽ nào công ty xảy ra chuyện rất lớn?"
An Di rất lo lắng, chẳng phải anh nói là anh không còn quản chuyện công ty của ba anh sao? Chắc chắn phải có chuyện gì rồi anh mới phải đích thân giải quyết, còn mất bao nhiêu thời gian như vậy nữa.
"Đau lòng à?" Ngôn Hoa hỏi, anh thấy cô không cựa quậy nữa nên buông lỏng tay chân cô ra, cuối đầu hôn chụt lên gò má phúng phính của cô.
"Tất nhiên là đau lòng rồi." Ngôn Hoa vừa buông ra An Di đã vội kéo cánh tay anh lại gần, khẽ vén tay áo đến chỗ bắp tay vừa rồi bị cô cắn lên xem, dấu răng đỏ ửng nổi bật trên làn da màu sáng của anh, An Di cảm thấy xót xa, vừa rồi cô cắn rõ mạnh, còn để lại dấu thật là sâu mà anh vẫn không có tí dấu hiệu nào là bị đau cả, An Di xoa xoa chỗ đó rồi lí nhí nói xin lỗi anh.
"Ngốc." Ngôn Hoa mỉm cười, ngũ quan anh tuấn khiến tim cô xao xuyến.
An Di không kìm lòng được, ngón tay men theo chiếc cằm lún phún vài sợi râu non mới mọc của anh vẽ một đường lên đến bờ môi mỏng quyến rũ, rồi đến cánh mũi thanh thoát và sau cùng dừng lại trên đôi mi dài của anh, An Di thích nhất là đôi mi này, từng sợi mi dài thật dài và đen nhánh vô cùng cuốn hút.
Cô yêu anh, yêu ngây ngất con người này từ lần đầu tiên đôi mắt thâm sâu hút hồn ấy của anh nhìn thẳng vào mắt cô, anh là người đàn ông duy nhất khiến trái tim non nớt của cô có cảm giác khác biệt hoàn toàn.
"Sao ai cũng thích bảo em ngốc thế? Ông cũng vậy, ba cũng vậy, anh Vinh Hy cũng vậy... Cả anh cũng vậy nữa." An Di khẽ nói.
"Vì em ngốc thật mà." Ngôn Hoa bảo.
"Em không có mà, em ngốc ở chỗ nào anh nói xem?" An Di khinh khỉnh nói.
"Ví dụ như bây giờ, đã bảo nằm yên lại không nghe." anh đưa tay nắm lấy bàn tay không ngoan của cô trên mặt mình rồi mở mắt nhìn An Di chằm chằm.
"Thì sao?" An Di vẫn không hiểu ý anh.
"Rất là ngốc." Nói rồi Ngôn Hoa không để An Di kịp tránh đã liền hôn lên đôi môi đỏ mọng của ai kia, nụ hôn dịu dàng dần chuyển sang dây dưa và mạnh mẽ, An Di bị anh hôn đến mê muội, cả người mềm oặt không có chút sức lực phản kháng, Ngôn Hoa dường như vẫn chưa thỏa mãn được sự khao khát trong lòng, ngọn lửa vừa bị yêu nghiệt này thắp lên nhất thời không thể kiềm chế, anh tham lam chiếm hữu cánh hoa anh đào của cô, môi lưỡi dây dưa, một trận tình nồng khó dứt. An Di có cảm giác như dưỡng khí của mình dần bị anh rút cạn vậy, nhưng cảm giác hạnh phúc ngọt ngào thì lại không ngừng không ngừng dâng cao. An Di thở dốc, Ngôn Hoa lưu luyến rời môi cô.
An Di ngượng ngùng: "Anh làm đau em."
Ngôn Hoa bỗng khựng lại nhìn An Di: "Sao lại đau?" Anh nhíu mày.
"Râu... râu của anh." An Di hai má đỏ hồng vì ngượng quay mặt đi.
"Tiểu yêu tinh, tại em cả, em dụ dỗ anh." Ngôn Hoa thở dài, ánh mắt tối sầm: "Phạt em."
Nói rồi anh cuối đầu cắn nhẹ trên xương quai xanh của An Di, để lại một dấu ấn ái muội rồi lật người nằm sang bên kia nhắm nghiền mắt lại.
An Di cũng rất ngoan ngoãn nằm im thin thít, cô bây giờ biết mình ngốc thật rồi, đúng là cừu dâng miệng sói mà.
...
Bẵng đi một lúc thì An Di cảm thấy Ngôn Hoa bên cạnh dường như đã thiếp đi rồi, cô quay sang nhìn anh, dáng vẻ khi ngủ của anh đúng là rất buồn cười, tóc tai thì rối bù, gương mặt lại như trẻ con vậy, cô nghĩ thầm dáng vẻ này của anh chỉ mình cô được thấy thôi, trong lòng không khỏi hạnh phúc.
Người đàn ông mà biết bao người với không tới này là của riêng cô thôi. Nếu đây chỉ là một giấc mơ thì cô nguyện sẽ mãi mãi không dậy nữa, chỉ muốn thời gian ngưng đọng tại khoảnh khắc hạnh phúc này...
Nhìn đồng hồ, đã hơn bảy rưỡi, An Di vốn là định cùng anh ăn sáng lại thành ra... ngủ cùng anh. Thật tội cho cái bụng trống rỗng đang sôi sục rất đáng thương của cô, Ngôn Hoa đáng ghét, đã không được ăn ngược lại còn bị anh "ăn".
An Di xoay người định rón rén xuống bếp nhà anh xem có gì lót bụng hay không, vừa bỏ một chân xuống giường thì tay đã nhanh chóng bị ai đó nắm lại, kéo ôm vào lòng.
Ngôn Hoa lên tiếng: "Biết đói rồi sao? Tưởng em ngắm anh đã đủ no rồi chứ?"
"Xí, ai thèm. Mà... sao anh biết em ngắm anh, anh không ngủ sao?" An Di day day hai mắt nhắm tịt lười biếng của anh.
"Được rồi, đưa em đi ăn, đợi anh đấy, đừng có mà xuống bếp nghịch." Ngôn Hoa cười, anh biết tỏng những gì cô nhóc này nghĩ, vừa nãy rõ ràng anh nghe được cái bụng cô đang biểu tình dữ dội, còn không chịu ăn sáng đã chạy sang đây, đúng là bị anh làm cho hư rồi.
Nhìn thấy Ngôn Hoa đứng dậy An Di thắc mắc hỏi: "Anh đi đâu?"
"Đi cùng không?" Ngôn Hoa cười gian xảo.
"Đi. Đi đâu?" An Di hớn hở.
"Tắm." Ngôn Hoa thản nhiên.
"Lưu manh." Cô dí dí nắm đấm về phía anh.
...
An Di chán chường ngồi trong phòng anh phá phách, hết xem chỗ này lại nghía chỗ nọ.
Ngôn Hoa ở trong phòng tắm nói vọng ra: "Đừng có mà nghịch đồ trong ngăn tủ của anh đấy."
"Không thèm." An Di đáp, trong đầu thoạt nghĩ không biết có phải anh đã gắn camera giám sát hay không mà tại sao cô làm gì cũng không qua mắt được anh.
Thế nhưng tò mò là vậy, thà anh đừng nói chứ bây giờ cô thật không đủ lí trí để không thắc mắc thứ trong hộc tủ của anh là gì, không kiềm lòng được, cô định chỉ mở ra ghé mắt một chút thôi, sẽ không chạm vào, thế là lập tức chạy đến đó.
Trong tủ là một chiếc hộp nho nhỏ, do để sát ở góc cho nên An Di không thể nhìn rõ, vừa định đưa tay kéo ra thì đã nghe tiếng mở cửa phòng tắm, An Di giật mình rụt tay lại nhìn Ngôn Hoa mỉm cười ngượng ngùng.
"Em không ngoan." Ngôn Hoa tặc lưỡi.
"Không, em chỉ..."
"Lấy ra đây." Ngôn Hoa bảo.
"Hả?" An Di ngạc nhiên.
"Lấy nó ra." Ngôn Hoa chỉ tay về phía hộc tủ.
An Di nghe lời liền kéo tủ ra, lúc này mới nhìn rõ được thì ra đó là một hộp quà nhỏ. Ngôn Hoa bước tới lấy hộp quà rồi mở ra. Bên trong là một chiếc vòng tay đá may mắn màu xanh ngọc bích. An Di cảm thấy thứ này trông thật quen mắt chắc chắn đã thấy qua ở đâu rồi nhưng nhất thời lại không nhớ.
Trong lúc cô còn đang ngẩn ngơ thì Ngôn Hoa đã đeo nó vào trong tay cô, dịu dàng ôm cô và thỏ thẻ: "Tặng em."
Mùi hoắc hương rất đỗi quen thuộc khiến trái tim An Di mê mẫn: "Ơ sao lại tặng em, hôm nay đâu có phải ngày đặc biệt gì?"
"Không cần thiết phải nhân dịp gì." Ngôn Hoa nói thế nhưng trong lòng anh lại nghĩ khác, chiếc vòng tay này là lúc cô còn ở Anh, anh lúc ấy vẫn thường lặng lẽ đi theo cô mỗi cuối tuần, đến một ngày cô dừng lại rất lâu trước một quầy đồ lưu niệm rồi buồn bã rời đi, sau đó anh đến hỏi người bán hàng mới biết thì ra cô định mua chiếc vòng tay này nhưng suy nghĩ mãi cuối cùng lại thôi. Khi ấy anh nhìn chuỗi đá mắt mèo trên tay mình, trong lòng đau quặn thắt, anh biết rằng khi đó cô cũng nhớ anh, cô cũng buồn bã như anh, thế là không nghĩ nhiều anh liền mua nó, anh cũng không nghĩ là có ngày sẽ tặng được nó cho cô, cất giữ mãi đến bây giờ, dù vòng tay của anh đã hỏng mất rồi, nhưng lại có thể chính tay mình đeo chiếc vòng này vào cho cô, trong lòng cũng dễ chịu đôi chút.
"Rõ ràng là tặng em lại bảo em đừng nghịch vào, là anh muốn trêu em. Xấu tính thật! Aaa... Quên mất, em cũng có thứ này tặng cho anh." An Di cuống quít chạy ra phòng khách lấy từ trong ba lô ra xâu chuỗi mắt mèo mang đến đeo vào tay Ngôn Hoa rồi vui vẻ bảo: "Quà sinh nhật cho anh, dù đã muộn hơn một tháng. Hì hì."
Ngôn Hoa hơi ngạc nhiên: "Em... cái này?"
"Em làm trước đêm sinh nhật của anh, nhưng khi đó chẳng thể nào mà mang tặng cho anh... Như trước đây." An Di khẽ cười: "Không cần biết trước đây thế nào, vì sao mà anh không đeo. Bây giờ anh nhất định không được từ chối, phải đeo nó đấy."
Ngôn Hoa nhíu mày: "Trước giờ vẫn luôn đeo. Chỉ là vô tình làm cái cũ hỏng rồi..."
An Di ôm Ngôn Hoa, thì ra trước giờ anh không có vì chê quà cô tự tay làm mà không đeo, ngược lại còn luôn đeo, cô rất hạnh phúc, anh luôn trân trọng như vậy chứng tỏ anh cũng trân trọng tình cảm của cô.
An Di thấp giọng: "Không sao, có nó rồi. Anh nhìn này." An Di chỉ vào sâu chuỗi trên tay anh có dòng chữ khắc: "A x S. Giống hệt cái trước đây."
"Ngốc à, em lại tự tay khắc sao? Nhỡ lại bị thương...?" Ngôn Hoa vén mấy sợi tóc mai của An Di rồi đặt lên trán cô một cái hôn ngọt ngào.
"Bị thương thì sao?" An Di hỏi.
"Anh sẽ đau lòng." Ngôn Hoa đáp, giọng nói đầy thâm tình, An Di ở xoay xoay chuỗi hạt của anh rồi lại vân vê chuỗi hạt của mình, gương mặt toát lên niềm hạnh phúc vô bờ bến.
Ngon Hoa nhìn hành động trẻ con của cô, người con gái bé nhỏ mỏng manh này khiến anh không có cách nào ngừng yêu cô, anh không muốn bất cứ thứ gì tổn hại đến cô, anh sẽ từ bỏ tất cả, quãng đường đời còn lại duy nhất chỉ muốn nắm tay cô cùng bước qua, muốn cùng cô nếm trải hương vị tình yêu đầy mật ngọt này. Anh yêu cô rất nhiều, yêu từng thứ nhỏ nhặt nhất của cô, yêu đến không thể quay đầu lại.
...
An Di khẽ ngước nhìn ánh mắt thâm trầm của anh, trong lòng lại tò mò muốn hỏi những câu vớ vẩn mà bất cứ cô gái nào khi yêu cũng đều muốn hỏi: "Anh này, anh bắt đầu yêu em từ khi nào ý nhỉ? Nói cho em biết đi!!! Tại sao lại yêu em?"
Ngôn Hoa chau mày vờ như đang suy nghĩ: "Hừm... Vào một ngày đẹp trời nào đó, tại một bệnh viện buồn chán nào đó, có một anh chàng vớ vẩn nào đó... Lúc mặt trời đã lên tận đỉnh đầu rồi thì anh ta từ trong điện thoại mà nhận được lời chúc ngủ ngon từ một cô ngốc nào đó, rồi cũng từ đó, hôm nào cô ngốc ấy cũng làm phiền anh chàng nọ, cô hỏi anh ta đã ăn chưa, đã khỏe chưa, cô bảo anh ta chú ý thời tiết lạnh, cô còn thường xuyên chúc anh ta ngủ ngon, rồi cũng chính cô ngốc đó vào một ngày không đẹp trời nào đó đã bỏ mặc không quan tâm anh chàng nọ nữa khiến trái tim anh ta như đi mất một thứ quan trọng nào đó... mãi đến khi anh ta có thể chính mình đứng trước cô ngốc đó, sau bao cách trở của một vòng trái đất thì anh ta mới biết hóa ra cô ngốc ngày đó lại chính là một thiên thần, lại còn là thiên thần hộ mệnh của anh ta nữa, từ khoảnh khắc ấy trở đi thì khoảng trống trong trái tim anh ta đã bị hình bóng cô lấp đầy mất rồi. Nhưng anh còn chưa kịp nói yêu cô thì đã phát hiện bên cạnh cô lại có nhiều vệ tinh, họ là những người thân cận, thậm chí còn là nửa kia đã được ước định của cô, họ khiến cô không ngừng mỉm cười, khiến cô vui vẻ, họ khác hẳn anh ta, anh chỉ có thể khiến cô ghét, khiến cô không vui, thậm chí còn làm cô khóc nữa. Anh ta thực yêu cô rất nhiều nhưng vì anh sợ mình không thể làm được những điều tương tự cho cô, lại sợ cô vạch trần bóng tối quá khứ của anh nên anh đã tìm cách trốn tránh, tìm cách đẩy cô ra xa mình. Anh ta không hay không biết rằng, chính vì vậy mà anh đã làm tổn thương cô ngốc ấy, tổn thương luôn cả bản thân mình..."
Vốn chỉ định làm nũng Ngôn Hoa thôi nhưng lại bị những lời chân thật từ tận đáy lòng của anh làm cho cảm động đến rưng rưng. An Di càng ôm chặt anh hơn, cô nghẹn ngào: "Anh mới thật là ngốc, yêu là yêu thôi, sao lại không thể nói ra, sao lại sợ?"
"An Di, tha lỗi cho anh, tha lỗi cho sự hèn nhát trước đây của anh, không phải anh không yêu em, không phải anh không thể nói, là do anh không biết, anh không biết phải nói ra thế nào, em chính là ngoại lệ đầu tiên, em là người con gái đầu tiên khiến anh động lòng, khiến anh biết được thế nào là tình yêu, hơn nữa sự mất mát trong quá khứ chính là gánh nặng tinh thần của anh, anh không muốn mất em, em bây giờ là tất cả của anh. Anh bảo thủ, anh thô kệch, anh lạnh lùng, anh không giỏi thể hiện nhưng em phải biết một điều rằng: Anh yêu em, rất yêu em."
"Em biết rồi, em không cần gì cả, chỉ cần anh bên cạnh thôi."
"Ngoan, không được khóc." Ngôn Hoa lau đi khóe mắt ướt đẫm của An Di.
"Em không khóc nữa." An Di gật đầu.
"Ừm, anh dẫn em đi ăn sáng, đi nào." Ngôn Hoa kéo An Di đang nũng nịu như con nít mà dính chặt vào anh cùng đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro