Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: Tôi sợ

Còi xe inh ỏi vang lên cùng với tiếng bánh xe rít mạnh lên trên mặt đường trơn trượt.

Hai bóng hình ôm chặt lấy nhau ngã nhào sang bên kia đường. Người đàn ông mang cả tấm thân vững chãi che chắn trọn vẹn cho cô gái nhỏ.

Người tài xế sợ đến xanh mặt vội vàng chạy xuống xem tình hình. Người đàn ông hờ hững không đáp, anh đang ra sức lay cô gái đã ngất trong tay mình, miệng không ngừng gọi một cái tên: "An Di, An Di..."

"Anh à? Anh không sao chứ, tôi gọi xe cứu thương ngay đây." Nhìn thấy cô gái thì đã ngất còn trên trán người đàn ông thì dường như đã bị thương, anh tài xế hốt hoảng cuống hết cả tay chân.
Hôm nay quả là không may mà, vì trời mưa đường trơn nên anh ta đã cố gắng chạy chậm rãi cẩn thận lắm rồi, bỗng nhiên từ đâu trong màn đêm lại có người bất thình lình đâm ra ngay đầu xe, cũng may anh đã thắng lại kịp thời nhưng tình hình trước mắt cũng dọa cho anh sợ đến phát khiếp.

"Tôi không sao, cô ấy do bị hoảng quá nên đã ngất rồi. Làm phiền nếu anh tiện đường thì hãy chở chúng tôi đi nhờ đến cuối đường, nhà tôi ở ngay đó." Người đàn ông bình tĩnh quay sang trấn an anh tài xế.

"Anh... nhưng mà đầu anh thật sự không sao?" - Anh tài xế vẫn chưa hoàn hồn.

"Chỉ là ngoài da thôi, anh có tiện không?" Người đàn ông hối thúc.

"Được được được, mau vào xe đi." Anh tài xế lắp bắp.

Phần vì hoảng sợ, phần vì lo lắng cho nên lúc lái xe anh chàng kia liên tục nhìn vào gương chiếu hậu, người đàn ông vẫn ôm chặt cô gái trong lòng, cả người bọn họ đều thấm đẫm nước mưa. Có lẽ anh ta sợ cô gái sẽ nhiễm lạnh.

"Chú ý lái xe." Giọng nói trầm trầm vừa đáng sợ vừa lạnh lẽo từ phía sau vang lên khiến anh tài xế giật nảy mình, lập tức chuyển sự tập trung trở lại vô lăng và con đường phía trước mặt.

...

An Di mơ màng tỉnh lại, trước mặt là một khung cảnh vừa lạ lẫm lại vừa có chút quen thuộc. Cố gắng vực dậy khỏi cơn đau đầu đang vây lấy mình, cô tự hỏi đây là đâu?

"Em thấy sao rồi." Giọng nói trầm ấm vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của An Di.

Bây giờ thì cô nhận ra mình đang ở đâu rồi, là phòng của thầy Ngôn. Còn nữa, thầy đang ngồi ở mép giường nhìn cô chăm chú. Đây không phải là mơ chứ? Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Rốt cục tại sao cô lại đang ở đây? An Di vô thức đưa tay tự véo má mình như muốn chứng thực đây chỉ là một giấc mơ... Vì cô vốn đã mơ quá nhiều rồi.

Hai người im lặng một lúc lâu, An Di hình như nhớ ra gì đó, cô từ Anh trở về thăm ông, cô lại gặp thầy Ngôn, thầy đang là bác sĩ điều trị của ông, cô quay đi, thầy nắm tay cô lại, anh Vinh Hy đánh thầy... và... chiếc xe trong bóng đêm lao tới, thầy đã đẩy cô vào trong lề rồi theo đà dùng cả thân mình che chắn cho cô, cô quá hoảng loạn và cũng do phần vì đã thấm mệt, trước khi mất đi ý thức cô còn nghe được rất rõ ràng thầy không ngừng gọi tên cô...

An Di đã bắt đầu nhớ ra tất cả mọi chuyện. Cô vùng dậy, lại muốn tiếp tục chạy trốn. Lúc này cô mới ý thức được trên người mình ngoài một chiếc sơ mi trắng rộng thùng thình ra thì chẳng còn gì khác, An Di ngượng ngùng chộp lấy tấm chăn của thầy quấn vào người, hai mắt rưng rưng lườm thầy.

"Thầy... vừa rồi... thầy... em..." An Di định nói gì đấy thì trong lúc thầy quay lại nhìn, cô bỗng thấy trên trán thầy có một vết sướt đỏ hoe, hình như đã được sơ cứu qua nhưng vẫn còn rỉ máu. Trong lòng cô bỗng dâng lên một nỗi xót xa khó tả, vừa rồi thầy đã cứu cô? Cho nên vết thương này chính là do cô mà ra, vết thương vừa dài vừa to, chắc chắn là thầy rất đau...

"Thầy... trán thầy có đau không?" An Di nhoài người đến phía thầy lo lắng hỏi, cô quên mất chuyện mình đang định làm là trốn.

An Di vừa mới tỉnh lại đã muốn tiếp tục trốn chạy, nhưng vì lo lắng cho vết thương của anh mà lập tức tiến đến bên cạnh.

Ngôn Hoa chỉ biết cười khổ trả lời: "Tôi không sao, em nghỉ ngơi chút đi, tỉnh táo hơn rồi tôi đưa em về, điện thoại để trên bàn, gọi thông báo cho người nhà đi."

Bộ dạng của An Di lúc này vừa buồn cười vừa đáng yêu, khiến anh khó kìm lòng được, đành đánh trống lãng và định đi ra khỏi phòng.

An Di cũng như nhớ ra tình trạng của mình lúc này, cô liền xoay người nắm lấy vạt áo thầy mà hỏi: "Thầy... sao em... đồ của em... em... thầy..." Gò má của cô bắt đầu đỏ lên như trái cà chín.

Ngôn Hoa cũng đần ra không biết giải thích như thế nào nên liền chống chế: "Đồ của em đang trong máy sấy đấy. Không lẽ em định mặc đồ ướt?"

"Nhưng... em làm sao lại mặc áo của thầy được." Vừa nói An Di vừa đưa tay xoa hai má đang nóng ran.

"Là... em tự mặc vào đấy thôi." Ngôn Hoa đáp vội rồi nhân lúc An Di buông tay anh liền bước vụt ra ngoài, người anh cũng bất giác nóng hết cả lên.

Nếu cô mà biết áo sơ mi đó là do chính tay anh mặc vào cho cô thì không biết cô sẽ phản ứng như thế nào nữa. Anh đã cố gắng kìm chế sự ngượng ngập và khó xử đến mức nào mới có thể mặc xong cho cô thì chỉ có anh mới biết. Anh cũng là trai tân mà, tiếp xúc thân mật duy nhất với người khác giới cũng chính là cô. Nói anh không có bất cứ xao động nào thì tuyệt nhiên là nói dối. Đứng trước tượng đài nữ thần thuần khiết trong sáng như An Di, lần đầu tiên trong hai mươi bảy năm cuộc đời Ngôn Hoa thấy mình dù không phải làm gì nhưng thân thể và trí óc lại mệt đến như vậy.

"Em tự mặc được sao?" An Di ngây ngốc mất một lúc. Đây vốn là một câu hỏi không cần câu trả lời vì chính cô cũng tự biết làm thế nào mà chiếc áo này được mặc lên người mình. Cô tự mặc được ư? Có ngốc mới tin lời thầy...

An Di vội dùng điện thoại gọi nói với mẹ rằng mình đang ở nhà Lâm Dĩnh với lí do bạn bè thân thiết lâu ngày gặp lại, với cả có chuyện liên quan đến thi cử cần trao đổi với bạn, còn bảo với mẹ thông báo với Vinh Hy một tiếng. Bà An biết con gái rất coi trọng việc học hành và tâm trạng của An Di lúc này chắc cũng không tốt, dù gì cũng do cả nhà cố ý giấu cô chuyện ông bị bệnh mà ra. Bà An cảm thấy áy náy. Bà biết Lâm Dĩnh trước đây là bạn thân với con gái ở đây cho nên phu nhân cũng yên tâm không nghĩ nhiều.

An Di suy nghĩ không thông, cô ngồi trên giường của thầy cứ vò đầu rứt tóc mãi.

Không được, mọi chuyện hình như có gì đó không đúng, giờ thì trốn tránh cũng không phải là cách. Khóc thì cô đã khóc rồi. Nông nỗi thì cô đã nông nỗi rồi, trốn chạy cô cũng trốn chạy đủ rồi, còn suýt nữa tự hại mình rồi hại luôn cả thầy. Nhất định phải nói chuyện rõ ràng với thầy. Không được uỷ mị, không được mềm yếu.

Có tình cảm với thầy, chuyện này hoàn toàn không thể chối bỏ nhưng nếu thật sự thầy đối với cô hay An thị có dụng ý xấu thì cô nhất định không tha thứ cho thầy.

Đối với cô quan trọng nhất mãi mãi là gia đình, là nhà họ An. Cô sẽ không để An thị càng không để ba vì tình cảm dại khờ của mình mà lâm vào khó khăn.

Chắc chắn sẽ không... nhưng... ăn mặc như thế này thì nói chuyện phải trái với thầy bằng cách nào đây?

Ngôn Hoa ở trong bếp đang nấu cháo, anh đưa mắt để ý phòng mình xem có động tĩnh gì không thì thấy An Di cô đang thập thò như tên trộm ở mép cửa nhìn nghiêng ngó dọc xung quanh, đúng lúc chạm mắt với anh thì lại như bị bắt quả tang nên liền rụt đầu vào đóng ầm cửa lại. Ngôn Hoa khẽ cười, trong lòng dâng lên một chút cảm giác ngọt ngào và ấm áp.

Ngôn Hoa mang cháo đến trước cửa phòng mình, anh gõ cửa hỏi: "Đã đói chưa?"

"Không đói." An Di nói vọng ra, rõ ràng là đang dối lòng. Bụng cô đang sôi lên ùng ục vì đói, từ lúc xuống máy bay đến bây giờ cô chưa ăn chút gì vào bụng, bây giờ rất đói.

"Thật sự không đói?" Ngôn Hoa nghe thấy giọng điệu yếu xìu của cô thì liền đoán ra ngay.

"Thật sự... Đói." An Di không kìm chế được, đành tiu nghỉu trả lời.

Vừa dứt lời thầy đã mở cửa phòng ra, trên tay còn bê bát đồ ăn và một ly nước ấm, rõ ràng cô đã bị thầy nắm được thóp, ngượng đến chín mặt. Nhưng ngượng thì ngượng, ăn vẫn phải ăn, cô đói lắm rồi.

"Tôi nấu, đừng chê." Ngôn Hoa đặt bát cháo trước mặt An Di.

"Thầy có thể ra ngoài không?" Dù đã bị đồ ăn làm cho mờ mắt nhưng An Di vẫn ý thức được tình trạng của mình.

"Được, ăn xong nghỉ ngơi chút đi." Ngôn Hoa quay bước.

"Nhưng mà... ăn xong em muốn nói chuyện với thầy... với điều kiện thầy phải ở bên ngoài." An Di cúi mặt thẹn thùng.

"Ừ, tôi đợi ở ngoài cửa." Ngôn Hoa hiểu ý An Di. Lặng lẽ rời đi.

...

"Thầy Ngôn... thầy còn ở đó chứ?" An Di đứng ở mép cửa áp tai vào nói vọng ra.

"Ở ngay đây." Giọng nói trầm ấm vang lên ở rất gần. An Di có thể cảm nhận được cô và thầy chỉ cách nhau cánh cửa này mà thôi. Trong lòng có một chút cảm giác là lạ dâng lên.

"Chuyện anh Vinh Hy nói, tai nạn xe... thầy là người đó vì sao thầy không cho em biết?" An Di không thể diễn đạt thành lời.

"Tôi nghĩ chuyện đáng xấu hổ ấy có nói ra hay không thì cũng không có gì quan trọng." Ngôn Hoa bình thản đáp.

"Sao lại xấu hổ? Khi gặp lại ở đây lần nữa vì sao thầy lại vờ như không quen em. Đó không phải là lần gặp đầu tiên, rõ ràng trước đây... những tin nhắn ấy lẽ nào thầy không nhớ? Còn nữa, thầy muốn tự mình dạy kèm cho em, còn cả việc thầy quen biết ông nội? Sao mọi chuyện có thể trùng hợp như vậy được? Thầy có dụng ý với nhà họ An như lời anh Vinh Hy nói hay không?" An Di thấy đầu óc bắt đầu rối ren.

"Nói cho tôi biết trước giờ em có tin tôi không?"

"Em... tin."

"Được. Tôi kể em nghe một câu chuyện, tự khắc em sẽ hiểu ra một vài điều... Hơn mười năm trước, một chàng thanh niên mười bảy tuổi sống trong một gia đình xa hoa nhung gấm. Anh ta có người cha tài giỏi lẫy lừng, có người mẹ nhân hậu đảm đang, họ hết mực yêu thương anh, anh đang có một gia đình vô cùng hạnh phúc. Anh ta nuôi dưỡng ước mơ sau này trưởng thành sẽ thay ba mình kế thừa sản nghiệp mồ hôi xương máu của cả đời ông.

Rồi vào một đêm mưa kia, anh ta vô tình phát hiện một sự thật đau lòng rằng thì ra người cha mà anh luôn tôn kính, luôn thần tượng thật ra là một người đàn ông trăng hoa bay bướm. Ông ta có nhân tình, còn có cả con riêng. Người đàn bà đó không những đã phá hoại gia đình anh mà còn tặng cho anh mấy dấu răng trên mu bàn tay để nhắc nhở anh rằng đây chính là vết tích của một con "hồ ly tinh".

Lần đầu tiên trong đời anh ta gục ngã, cũng chính vào ngày hôm ấy anh ta đã từ bỏ mong muốn kế nghiệp người đàn ông phụ bạc kia. Trong lúc anh ta đang chênh vênh và lạc lõng nhất cũng chính là lúc một người dưng lạ mặt nào đấy đã đến và tiếp thêm cho anh niềm hy vọng, dạy anh phải trân trọng gia đình và cho anh biết thế nào là theo đuổi đam mê. Anh biết ơn người ấy, anh luôn khắc sâu khuôn mặt người ấy trong tâm khảm, chỉ mong một ngày được gặp lại và được đền đáp.

Sau khi ra quyết tâm học hành, anh ta dọn ra ở riêng một mình, lúc này con "hồ ly tinh" kia đã bước chân vào gia đình anh, có danh có phận và bắt đầu từng bước hủy hoại gia đình anh, từng bước đẩy người mẹ mà anh yêu thương nhất đến đường cùng và không ngừng lén lút ở sau lưng thâu tóm sự nghiệp của gia đình anh ta.

Nhưng anh ta lại quá vô tâm, vì muốn thực hiện nguyện vọng của mẹ mình là nhìn thấy anh mặc áo blouse trắng trở thành bác sĩ cho nên anh đã dốc sức vào việc học như một con thiêu thân, anh ta nghĩ chỉ cần như vậy người phụ nữ anh yêu thương nhất sẽ được vui. Nhưng anh đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, từ lúc anh bỏ mặc mẹ mình lại anh đã bắt đầu sai rồi.

Tám năm sau đó, lúc anh ta đạt được thành quả như mong muốn thì cũng chính là lúc mẹ anh bị con "hồ ly tinh" ác độc kia hại chết. Anh ta còn phát hiện ả tiện nhân kia đã lợi dụng tình yêu thương của cha anh dành cho ả và đứa con riêng khi đó chỉ mới gần chín tuổi để nhằm đạt được mục đích là chiếm đoạt gia sản. Mang hết hận thù và sự mất mát của mình chuyển thành bạo lực, người thanh niên đó đã không còn nhân tính đến mức đánh cả phụ nữ và cả đứa trẻ mang trong mình cùng một dòng máu thân sơ. Rồi anh ta buông xuôi, anh ta nhất thời mất đi lí trí mà định là sẽ kết thúc cuộc đời vô nghĩa khi không còn ai để yêu thương trên cõi đời này.

Đúng lúc đó một người con gái xuất hiện ngang qua đời anh ta, cô giúp đưa anh từ men say trở về với thực tại, giúp anh không còn lạc lối trong lúc lí trí chẳng còn làm chủ được hiện thực tàn nhẫn. Tên người con gái ấy từ đó cũng dần khắc sâu vào tâm trí anh. Khi anh không còn tình thương thì cô ấy mang đến cho anh tình thương, khi không một ai lo lắng cho anh thì cô ấy lo lắng cho anh. Anh ta đã dần bị sự tỉ mỉ chu đáo của cô gái ấy làm cho rung động, anh ta bắt đầu cảm nhận được những thay đổi trong trái tim mình. Nhưng rồi đến một ngày cô ấy cũng biến mất, sự quan tâm ân cần ngắn ngủi ấy rồi cũng biến mất theo. Nhưng đổi lại nó đã mang đến cho anh chút niềm tin bé nhỏ để vực dậy bước tiếp, vì ít ra anh biết đâu đó vẫn có người quan tâm đến anh.

Anh ta muốn thay đổi mình, muốn đi thật xa để có thể dần quên đi những gì không nên nhớ đến. Vì thế mà chọn trở về quê hương của mẹ mình - thành phố D bình yên và tĩnh lặng. Chính ở nơi đây anh ta một lần nữa bắt đầu lại cuộc đời mình với đam mê của chính bản thân mình, không phải vì người cha phụ bạc cũng không phải vì mong ước của người mẹ thân thương.

Trong ngày đầu tiên đi làm, anh ta tình cờ gặp được một cô nhóc tinh nghịch, hôm đó trời cũng đổ mưa, cô nàng bất cẩn ngã vào người anh, giây phút ấy nét đẹp trong sáng dịu dàng của cô khiến trái tim anh vì vậy mà lỗi nhịp... Mãi cho đến khi anh biết được cô nhóc ấy hóa ra lại là học trò của anh, mà tên của cô lại chính là cái tên luôn hiện diện trong trái tim anh. Anh dần phát hiện ra rằng cô ấy không phải ai khác mà chính là thiên sứ hộ mệnh của cuộc đời anh, cô lại lần nữa xuất hiện trong cuộc đời anh.

Anh ta đã không tin đó là định mệnh cho đến khi anh biết ông nội của cô nàng chính là người dưng lạ mặt đã từng mang đến niềm tin cho anh trong quá khứ. Anh lại càng không ngờ tự lúc nào anh đã bị thu hút bởi tâm hồn thuần khiết cùng trái tim nhân hậu và vẻ đẹp trong sáng của cô. Vì cô mà anh cười nhiều hơn, vì cô mà trái tim băng giá của anh dần dần được sưởi ấm thêm. Anh ta vốn đã đổ gục trước cô ấy nhưng lại không tài nào bước thêm một bước. Cô chỉ mới là học sinh phổ thông mà anh thì đã là đàn người ông trưởng thành và hơn nữa cô còn là học trò của anh. Cô là con gái nhà hào môn, xung quanh cô có biết bao người sẵn sàng vì cô mà hết mực yêu thương bảo vệ cho cô, anh biết mình vốn không có tư cách bước thêm một bước nào.

Nhưng anh ta không liệu được rằng có một ngày, người con gái ấy lại chạy đến trước mặt anh nói với anh rằng cô thích anh. Trước giờ dù đã có rất nhiều người cũng nói thích anh như vậy chỉ có mỗi mình cô là người duy nhất vốn đã nắm giữ trái tim anh từ lâu. Trong phút chốc anh đã dao động nhưng lí trí đã mách bảo rằng anh nhất định không được đến bên cô.

Vì anh ta sợ... sợ một ngày cô biết được thân thế của anh, biết được con người của anh đã từng mềm yếu, đã từng độc ác như thế nào thì cô sẽ vì vậy mà cảm thấy sợ hãi, sẽ bị tổn thương, sẽ vì anh mà đau lòng. Anh chỉ còn cách phủ nhận tất cả, chỉ còn cách trốn tránh cô ấy.

Nhưng rồi cũng vì chính sự chân thành và trái tim thuần khiết của cô hết lần này đến lần khác cảm hoá anh. Cô vì sự từ chối của anh mà trở nên trầm mặc, trở thành một người hoàn toàn khác trước. Anh ta cảm thấy rất khó chịu, anh không muốn cô trở nên như vậy, anh không muốn cô buồn bã, không muốn cô tự dằn vặt bản thân vì một điều chẳng hề tồn tại.

Đêm nọ anh ta vô tình bắt gặp cô một mình say rượu ở Anh, trong cơn say cô đã nói lên tất cả tấm chân tình của mình, từng câu chữ ngấm vào tận sâu trái tim anh, khiến anh đau nhói. Chính vào đêm ấy anh ta đã biết một sự thật rằng cô vốn đã có hôn ước từ trước, từ đầu đến cuối anh và cô mãi mãi là hai đường thẳng song song, chỉ có thể luôn luôn nhìn thấy nhau, song hành với nhau, nhưng vĩnh viễn không thể nào chạm được vào nhau. Hôm ấy anh ta đã chấp nhận từ bỏ, lại hèn nhát mà bỏ đi thật xa. Anh để cô nhận được hạnh phúc vốn thuộc về cô, thứ hạnh phúc mà với gánh nặng trên vai mình thì anh ta chẳng thể nào đem lại cho cô một cách trọn vẹn. Anh ta đi, mang theo tất cả tình yêu dành cho cô mà ra đi... Và đêm nay, anh ta gặp lại cô gái ấy lần nữa..."

Câu chuyện còn để ngỏ, nước mắt An Di đã thi nhau rơi xuống trên gò má ửng đỏ của cô, nóng hổi, bỏng rát. Cô không biết rằng cuộc đời người đàn ông cô yêu lại phải trải qua bao nhiêu thăng trầm và biến cố như vậy. Bây giờ cô không quan tâm thầy đã từng mềm yếu hay đã từng độc ác như thế nào, cô chỉ biết một điều rằng cô yêu thầy, giữa thầy và cô tồn tại rất nhiều định mệnh, rất nhiều duyên phận, tại sao hết lần này đến lần khác cô đều không nhận ra? Tại sao hết lần này đến lần khác lại trốn tránh? Tại sao, tại sao thầy khiến cô hiểu lầm, tại sao buộc cô phải xa rời thầy? 

Ông trời có phải ông thích trêu người đến vậy không?

An Di bỗng chợt mở cửa phòng ra ôm chầm lấy Ngôn Hoa, cô vùi mặt vào lồng ngực thầy, nghẹn ngào siết chặt tay: "Thầy muốn em hạnh phúc nhưng thầy lại rời xa em. Tại sao thầy không biết một điều rằng thầy chính là hạnh phúc của em?"

Ngôn Hoa vòng tay ra sau ôm cô, tựa như không muốn cô rời xa mình, muốn vỗ về cô, muốn yêu thương cô, muốn hong khô những giọt nước mắt của cô.

Giọng nói trầm thấp cùng hơi thở ấm áp vân vê bên tai cô: "Đừng khóc... Em có biết được những lần nước mắt em vì tôi mà rơi, khoảnh khắc em chạy đi trong màn mưa, khoảnh khắc chiếc ô tô kia lao tới trước mặt em, khoảnh khắc em ngất đi trong vòng tay tôi. Những khoảnh khắc ấy như đã rút cạn tâm trí và sức lực của tôi. Tôi sợ, tôi sợ em vì tôi mà tổn thương, sợ em sẽ rời khỏi cuộc đời tôi, tôi rất sợ... sợ mất đi em. Tôi sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình nếu như em có mệnh hệ gì. Hứa với tôi, đừng khóc, đừng buồn, đừng chạy trốn khỏi tôi nữa... Vì tôi cũng sẽ không tiếp tục trốn tránh tình cảm của mình thêm một phút giây nào nữa. Mặc cho em là ai, tôi là ai, mặc cho em có hôn ước cùng ai. Tôi chỉ biết một điều rằng: Tôi yêu em, An Di, tôi yêu em."

Vừa dứt lời thì môi anh đã tìm đến môi cô, anh dịu dàng chiếm hữu cánh môi anh đào mà anh luôn hằng nhớ nhung ấy.

An Di chìm vào nụ hôn của thầy, khẽ nhón chân đón nhận nó, cô đã bao lần mong muốn được chạm vào bờ môi này, mà chính lúc này đôi môi ấy đang phủ lấy môi cô, rất ấm áp, rất dịu dàng. Mọi nỗi buồn, hoài nghi hay uất ức bấy lâu được nụ hôn của thầy xoa dịu tất. Gương mặt đẹp sắc xảo tựa như tượng khắc của thầy đang ở ngay trước mặt cô, rất gần gũi, rất chân thực.

Tay Ngôn hoa siết lấy gáy An Di, thân thể quyến rũ của cô, sự đụng chạm của cô khiến anh khao khát cô nhiều hơn. Anh nhấc bổng cô lên, mấy giây sau An Di đã nằm yên vị trên giường anh, gương mặt xinh đẹp vì bị hôn mà đỏ lên như gấc, bao nhiêu dưỡng khí đã bị Ngôn Hoa rút cạn khiến cô gái nhỏ không ngừng thở dốc. Bàn tay cô khẽ kháng cự đẩy đẩy khuôn ngực vạm vỡ của anh ra. Sự kích thích xa lạ bị lí trí kiềm hãm, Ngôn Hoa luyến tiếc rời môi An Di, xoay người nằm nghiêng kéo cô ôm chặt vào lòng.

An Di như người sắp chết ngạt vừa được cứu, vội vàng hít lấy hít để, không ngờ cảm giác hôn nhau chính là như vậy, thầy Ngôn mà cô yêu thương vừa hôn cô, thầy vừa nói thầy cũng yêu cô. Hạnh phúc này đã được cô vẽ nên trong mơ không biết bao nhiêu lần rồi. An Di bất giác cũng ôm chặt lấy thầy, chỉ sợ lỏng tay một chút thầy sẽ như những giấc mơ kia mà rời xa cô. Giây phút này, An Di cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Khóe môi cong lên rạng rỡ hé lộ lúm đồng tiền rất đáng yêu.

"Em đừng cười như vậy nữa, tiểu yêu tinh... em đang câu dẫn tôi đấy à?" Ngôn Hoa nhìn thấy nụ cười tuy thuần khiết nhưng lại hết mực quyến rũ ấy thì trong lòng lại một lần nữa dậy sóng.

"Thầy là đại sắc lang sao? Chỗ này còn đau không?" An Di cười trêu thầy nhưng bàn tay thì đau lòng khẽ chạm đến vết thương trên trán thầy.

"Nếu em muốn biết tôi có phải rất háo sắc hay không thì tôi sẽ cho em biết ngay." Ngôn Hoa cúi người, động tác như chuẩn bị hôn. Anh cố tình lờ đi vết thương để cô khỏi lo lắng.

An Di mới vừa bị hôn đến nỗi hô hấp khó khăn nên liền theo phản xạ mà vội đẩy Ngôn Hoa ra, cô nũng nịu: "Đừng mà, người ta mới vừa bị thầy cướp mất nụ hôn đầu đó."

"Nụ hôn đầu? Nụ hôn đầu của em đã sớm bị tôi cướp mất lâu rồi ngốc à. Còn nữa, từ giờ đừng gọi tôi là thầy. Có cảm giác như tôi già lắm vậy." Ngôn Hoa lại đưa tay kéo An Di về gần mình.

"Thầy... anh... nụ hôn đầu của em? Là khi nào thế?" An Di bối rối, phút chốc gò má lại ửng đỏ.

"Ai bảo em ngốc như vậy, tự dâng cừu đến miệng sói thôi." Ngôn Hoa mỉm cười hạnh phúc, tay anh vân vê mấy lọn tóc trên trán An Di.

"Anh... lưu manh." An Di mặt đỏ bừng bừng.

"Lưu manh thì đã sớm ăn sạch em từ lâu rồi. Ngoan đừng cựa quậy nữa nếu không em tự gánh hậu quả đấy. Mau ngủ đi, đã khuya rồi." Ngôn Hoa nhắm mắt, ôm chặt An Di trong lòng.

"Anh... sao anh cũng ngủ ở đây chứ?" An Di xấu hổ, cũng đã mười chín tuổi rồi nên cô cũng thừa biết cái hậu quả mà Ngôn Hoa vừa nói là gì.

"Đây là phòng tôi, tôi không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu, vả lại nhà tôi chỉ có một phòng ngủ duy nhất. Đành chịu thôi, tôi không làm gì em đâu, sao em phải sợ hả?" Ngôn Hoa trêu cô.

An Di vốn đã mệt rồi, không buồn cãi với Ngôn Hoa nữa nên cũng ngoan ngoãn gối đầu trên tay anh rồi dần chìm vào giấc ngủ. An Di ngủ rất ngon, hôm nay cô không mơ nữa... vì giấc mơ đẹp nhất đang ở bên cạnh cô rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro