Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Sự quan tâm của em

"Duyên phận là do ý trời, nhưng có nắm bắt hay không là do ý của hai chúng ta. Em quan tâm anh nhiều như vậy, chỉ là anh không nhận ra."

Tỉnh dậy đã lâu, miên mang trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình một lúc Ngôn Hoa bây giờ mới cảm giác được cơn đau từ khắp người truyền đến, đầu của anh như có ai đó đang nện búa vào, toàn thân thì mềm nhũn chẳng thể cử động nổi, nhìn vào góc phòng, anh thấy một thanh niên ăn bận chỉnh tề trong bộ vest đen hình như cũng đã ý thức được sự hồi tỉnh của anh mà chậm rãi bước đến.

Còn chưa kịp cất tiếng người đó đã vội trả lời: "Tôi là người của nhà họ An, hôm qua xe của An Di tiểu thư đụng phải anh, dù đây không phải lỗi của chúng tôi, điều này có camera giao thông làm chứng. Và đây không phải trách nhiệm của chúng tôi, nhưng nhà họ An chúng tôi cũng luôn rất rộng lòng, chúng tôi sẽ lo toàn bộ viện phí, anh cứ việc nghỉ ngơi, có điều chúng tôi không biết nên liên lạc với gia đình anh như thế nào?"

Ngôn Hoa đã rất tỉnh táo rồi, anh biết chính anh là người đã tự lao ra xe người ta, nhà họ An này đúng là có chút tiếng tăm, xem ra hôm qua anh đã đắc tội với lão cáo già An Thành kia rồi, còn làm ra vẻ rất rộng lượng như thế này nhưng anh cũng chẳng mấy quan tâm mà buông lời, giọng anh vừa trầm lại vừa khàn, chắc là đang khát nước: "Là tự tôi chuốc lấy, không cần các người phải bận lòng, tôi sẽ tự chi trả, phiền anh gửi lời xin lỗi đến An tổng, ở đây không còn việc của anh, anh có thể đi rồi."

Rõ ràng là đang nằm liệt giường nhưng khẩu khí vẫn ương ngạnh như vậy. Cửa phòng mở ra, người thanh niên gật đầu rồi đi ra ngoài, lại một tên khác đi vào, hắn chậm rãi đến bàn y tế, rót nước rồi vùi vào bàn tay Ngôn Hoa sau đó cất giọng khinh khỉnh: "Có cảm ơn cũng phải cảm ơn tiểu thư An Di chứ không phải An tổng, chẳng ai rộng lòng giúp đỡ cậu đâu, không nhờ cô ấy có ý giúp cậu thì giờ cậu đã chết ở cái xó xỉnh nào rồi, không đến lượt cậu cáu kỉnh với người của chúng tôi." Là giọng Vinh Hy, sáng nay An Di vừa ngủ dậy đã chạy vào phòng nằng nặc đòi đi xem tình hình tên khốn này, khó khăn lắm anh mới khuyên cô nghỉ ngơi lấy sức để còn ngồi chuyến bay dài, còn mình thì phải lê thân đến xem tên ngốc này chết chưa.

Biết ý của người trước mặt, dù sao tất cả là do anh nhất thời mất kiểm soát nên mới dại dột như vậy, anh đúng là không có mặt mũi nào lên giọng, một lúc lâu anh mới đáp: "Đúng tôi không có tư cách, vậy nhờ cậu cảm ơn cô ấy."

Nói xong anh cũng tự giật mình, người cao ngạo như anh mà bây giờ không hiểu sao lại hạ mình vì một cô gái. Anh lại tự chữa lời mình: "Chuyện viện phí không cần các người."

Thấy tên ngốc này vẫn tốt chán, còn có thể ở đây tỏ ra mình cao cao tại thượng nên Vinh Hy liền mỉm cười trả lời ngắn gọn rồi rời đi: "Được. Chuyện đến đây là hết."

...

Chuyến bay dài đến thành phố D đã hạ cánh cách đây 5 phút, An Di cùng ba mẹ và em trai ra đến cửa đã thấy ông bà niềm nở đứng chờ, An Hạo vui vẻ chạy tới ôm chầm lấy bà còn An Di thì ngoan ngoãn nép vào lòng ông, hôn lên má ông.

Đã lâu rồi cô không gặp ông bà nên quả thật rất nhớ, rất nhớ. Vinh Hy thì không vội vàng, chậm rãi bước đến cúi đầu, ông vui vẻ với tay xoa đầu anh: "Là Vinh Hy, đã cao lớn thế này rồi sao?"

Anh gật đầu cười đến híp cả mắt vì lão gia vẫn nhớ tên anh. Ra đến ngoài, xe của nhà họ An đã chuẩn bị sẵn sàng, tài xế ôm lấy ôm để đống hành lí, vội vã đưa cả nhà về dinh thự. Từ ngoài sảnh, người làm đã xếp hàng gọn gàng chuẩn bị nghênh đón An tổng trở về.

Đứng đầu tiên tất nhiên là quản gia Vinh Bảo, cả nhà An tổng vừa vào đến tất cả đã cúi người lễ phép chào, ông hắn giọng: "Đừng quá chú trọng lễ nghi, đều là người một nhà."

Nói xong ông lại ghé người ôm chầm người bạn thân Vinh Bảo, vỗ vỗ vào lưng vô cùng thân mật: "Trả bảo bối của anh về đây."

Vinh Bảo đưa tay ôm người bạn, cũng là người chủ mà ông hết mực trung thành, xong lại đi đến vỗ vai Vinh Hy hỏi : "Sao rồi, tiểu tử này của tôi có phụ lòng của An tổng không?" Nói xong thì lại ôm lấy Vinh Hy mà cười mãn nguyện, con trai ông đã trưởng thành rồi, ông rất vui.

Sau khi hàn huyên vài câu, thiếu gia An Hạo lại bướng bỉnh mà đòi ăn uống, cả nhà nhanh chóng ngồi vào bàn tiệc hồi hương, vừa ăn vừa nói chuyện vô cùng vui vẻ, không khí nhà họ An lúc này vừa ấm áp vừa ngọt ngào, khiến cho bất cứ ai cũng đều thèm muốn được có một gia đình hạnh phúc như vậy.

Buổi tối thành phố D, đang vào mùa hè cũng là mùa mưa nên không khí ẩm thấp, lạnh lẽo, có lẽ trên máy bay đã ngủ quá nhiều nên bây giờ An Di lại thấy khó ngủ, ra vườn hoa đi bộ. Vẫn nơi góc vườn, vẫn mấy chậu hoa dạ lan hương, cô nhớ rất rõ đây là hoa ông thích cũng là hoa chị An Dao thích. Đóa hoa dạ lan hương tựa như người con gái mang nhiều tâm sự, phải sống gấp gáp vì sợ ngày mai nắng lên thì chẳng ai hiểu mình nên phải cố mà phô bày hương sắc trong đêm. Nhưng sắc thì quá mỏng manh trong đêm mịt nên chẳng ai thấy, còn hương thì quá nồng nàng để mà cảm nhận được, để mà thấu hiểu được. Đứng trên cửa sổ phòng nhìn ra vườn hoa thấy An Di lặng lẽ trước mấy chậu dạ lan hương, Vinh Hy cũng mơ hồ biết cô đang nghĩ gì, chắc sẽ lại nhớ chị An Dao ... Anh đi qua phòng cô, vơ vội cái áo khoác chạy ra vườn choàng vào cho cô, chỉ sợ cô không quen khí hậu ở đây lại bệnh thì không tốt.

Đang định bảo cô đi vào nhà thì An Di bỗng kéo áo anh: "Hy, người kia không sao chứ?"

Vinh Hy biết cô đang nói đến ai nên trả lời ngay: "Vẫn chưa chết."

An Di nhíu mày, lúc này cô lại tém tóc lên, anh nhìn khuôn mặt nũng nịu của cô rồi lại mỉm cười: "Không sao, hắn đã không sao rồi, có vẻ chỉ là do hắn nhiều máu quá thôi, không chấn thương gì nặng cả, là nhờ em, hắn nói cảm ơn em."

Trầm ngâm một lúc An Di lại kéo áo anh: "Có cách nào liên lạc bệnh viện không, em muốn biết tình hình anh ta... Chỉ là em lo lắng nên muốn biết chắc hơn thôi."

Lúc này nụ cười trên môi Vinh Hy đã tắt ngấm, hình như anh chưa bao giờ thấy cô lo lắng như vậy. Hay là do chuyện của tên ngốc kia đã gợi nhắc cô về An Dao? Anh nghĩ thầm nhưng rồi lại đánh trống lãng: "Từ khi nào mà em cứ thích kéo áo anh thế cô bé này?" - Vừa nói anh vừa véo mũi cô.

Cô tỏ vẻ nghiêm túc gọi anh: "Hy..."

Anh lại thua cô rồi, nhìn vẻ mặt tức giận của cô, anh không ngừng chửi thầm tên ngốc đó, lấy điện thoại trong túi ra, ấn số gọi.

"Hello, Is this Heartlands hospital of Birmingham?"

"Yes, sir! What can I do for you?"

"May I talk to the 216 room's patient?"

"Yes, sir! Please, wait for a minute."

Điện thoại im lặng một lúc, hình như đã được nối máy.

"Alo."

Đầu dây bên kia chưa kịp nói Vinh Hy đã huyên thuyên: "Không cần phải hỏi, tôi là người của An tổng hôm trước đến, tiểu thư An Di chỉ là muốn biết hình của cậu có phải đang tốt không?"

Không đợi nghe trả lời Vinh Hy đã lớn tiếng tiếp tục nói qua điện thoại nhưng cũng là muốn nói cho An Di nghe: "À, khoẻ rồi thì tốt, tạm biệt."

Tút, tút, tút...

Ngôn Hoa nghĩ chắc cái tên hôm trước bị dở hơi, cũng không thèm đếm xỉa, kì thực nằm trên giường suốt, lại không thèm báo ai một tiếng, không ai đến thăm là lẽ đương nhiên, anh cũng muốn có chút thời gian suy nghĩ. Chỉ là vừa rồi y tá bảo có người gọi đến nên anh hơi ngạc nhiên thôi.

Lúc này An Di giận dỗi quay về phòng, rõ ràng đã bảo anh để cô nói chuyện, anh lại không cho cô đụng đến điện thoại. Trằn trọc mãi không ngủ được, thực tâm An Di cũng rất tò mò chuyện của người kia, cũng chẳng biết vì sao, hay là do bản chất của con gái chính là tò mò, hay là do ám ảnh về cái người bê bết máu đêm trước, tại sao đêm đó tự dưng lại muốn lao ra đường để xe đâm mình, nhìn bộ dạng nhem nhuốc máu đến không ra người ngợm của anh ta trông cũng rất đáng thương, cô rất muốn biết tình hình của anh.

Ít ra cô muốn biết anh ta thật sự không bị sao, không phải ai cũng chết như chị An Dao đâu, cô tự trấn an mình để thôi không suy nghĩ nữa, nhưng hễ nhắm mắt thì lại thấy hình ảnh chị An Dao người bê bết máu nằm bất động trên đường, sau đó là hình ảnh người kia kia cũng nhuốm đầy máu nằm trên tay Vinh Hy, cô lại giật mình tỉnh giấc, mồ hôi nhễ nhại.

Lúc này đã là nửa đêm, An Di rón rén bước tới phòng Vinh Hy, mở cửa đi vào tìm điện thoại, cũng may anh không có thói quen để điện thoại gần khi ngủ nên cô mau chóng tìm được điện thoại trên bàn làm việc của anh rồi lại rón rén đi ra ngoài, cô đâu biết được tất cả hành động ngốc nghếch của cô đều bị đôi mắt tinh anh kia nhìn thấy trọn vẹn từ đầu đến cuối, anh vẫn chưa ngủ, đi theo cô ra vườn hoa.

An Di xem danh sách gọi đi trong điện thoại của Vinh Hy thấy được số vừa nãy, cô ấn gọi, đầu dây bên kia vẫn là giọng của cô y tá trực ban nãy, nhưng ngay sau đó cô ấy lại bảo anh chàng phòng 216 không muốn nghe máy, AnDi kiên nhẫn thuyết phục cô y tá rằng cô rất muốn biết tình trạng anh ta thế nào, cô y tá hết cách lại không thể tự ý nói ra bệnh án của bệnh nhân một cách tùy tiện đành phải nối máy đến cho anh ta.

Bên kia đầu dây có tiếng thở dài: "Cậu rãnh rỗi không có chuyện gì làm à? Tôi không muốn đùa dai với cậu, có gì cứ nói thẳng ra."

...

Sau một hồi, chỉ nghe thấy được sự im lặng, anh tức giận "Hừ " lạnh một tiếng định cúp máy, bên kia lại có tiếng trả lời: "Tôi, tôi là An Di."

An Di, An Di cái tên này không biết hai hôm nay vì cớ gì mà cứ bám riết lấy đầu óc anh, là cô sao, người con gái xa lạ đã khóc suốt đoạn đường đưa anh đi bệnh viện đây sao, nghĩ đến đây hàng lông mày đang nhíu lại của anh bỗng dãn ra, anh thở dài định nói gì đó lại thôi. Cô con gái trân quý của nhà tài phiệt nào đó sao lại gọi đến đây cho anh làm gì?

Bên kia lại có tiếng nói: "Anh đã đỡ chưa, tôi xin lỗi cũng thay mặt Vinh Hy xin lỗi lúc nãy đã làm phiền anh nghỉ ngơi."

Vinh Hy, thì ra tên nhiều chuyện đó tên là Vinh Hy, bỗng dưng có người hỏi thăm, anh lại chợt thấy không quen: "Tôi không sao rồi, cô không phiền, chỉ có tên đó phiền thô... À cảm ơn chuyện cô đã đưa tôi đi bệnh viện."

Cô rối rít: "Chuyện nên làm mà, anh không sao thì tốt rồi, anh hãy nghỉ ngơi cho mau khỏe... Chúc anh ngủ ngon."

Tút, tút, tút...

Cô vừa chúc anh ngủ ngon sao? Cô tiểu thư An Di này đi ngủ vào giờ này sao? Nghĩ xong anh lại bật cười, hàng mi dài run run vô thức, anh rõ ràng đang là bệnh nhân sao vẫn cứ đẹp bức người đến thế, vì anh mà hình như y tá chăm vào phòng bệnh này hơn thì phải. Anh bận bộ quần áo bệnh nhân, da vốn đã trắng, giờ trông có phần thiếu sức sống, trên tay và chân cũng có nhiều vết xước lớn nhỏ, đầu anh lại đang bị quấn băng, thoáng thì trông hơi thê thảm nhưng ngắm kĩ thì lại cuốn hút theo kiểu "tiểu mỹ thụ", chỉ có những lúc như thế này thì trông anh mới bớt phần mạnh mẽ lạnh lùng mà trở nên có chút... mềm yếu.

Ở bên này An Di lại rón rén vào phòng cất di động cho Vinh Hy, nhận ra vừa rồi rõ ràng đã đóng cửa sao bây giờ lại mở toang ra thế này, cô vội vội vàng vàng đóng cửa chạy một mạch về phòng, suy nghĩ đến cuộc gọi vừa nãy, anh chàng đó không sao, cô cũng an tâm hơn, mà hình như vừa rồi cô buộc miệng chúc anh ngủ ngon thì phải, anh ta đang ở Anh mà? Trời ơi cô ngượng chết đi được, chắc anh ta sẽ nghĩ cô bị rối loạn ảo giác thời gian cũng nên... suy nghĩ vui vẻ một lúc cô thiếp đi, tối đêm ấy cô ngủ rất ngon giấc.

Phòng Vinh Hy lại sáng đèn, cửa sổ hướng ra vườn bật mở, từng đợt khói thuốc rít ra tan vào trong gió đêm, An Di ghét mùi thuốc lá, mỗi lần ngửi thấy thì sẽ cảm thấy rất khó thở, Vinh Hy chưa bao giờ hút thuốc trước mặt cô, cô cũng không biết anh có thói quen này, anh trầm ngâm một hồi lâu, điếu thuốc trên tay cũng đã tàn, nhìn điện thoại, ấn số gọi...

"Cô lại cần hỏi gì?" Đầu dây bên kia nghe có vẻ đã dịu dàng hơn lúc nãy.

Vinh Hy im lặng một lúc mới trả lời: "Tôi là Vinh Hy, mong cậu tự trọng, giữ kẽ với tiểu thư của chúng tôi, cô ấy chỉ là quan tâm người khác quá thôi".

Bên kia bỗng gằn giọng, âm thanh trở nên lạnh lùng, quyết đoán: "Không cần anh phải dạy." Không đợi Vinh Hy nói thêm lời nào, bên kia đã dập máy, Vinh Hy phủi tàn thuốc trên bậu cửa, đóng cửa sổ rồi tắt đèn. Đêm tĩnh mịch loáng thoáng hương hoa trong vườn, hôm nay không có trăng, mọi thứ bị bao phủ bởi một màn đêm tối tăm lạnh lẽo.

Ngày hôm sau, hôm sau, hôm sau nữa, An Di liên tiếp gọi tới cho bệnh viện nhưng lần nào cô y tá cũng bảo rằng anh chàng phòng 216 không muốn nghe điện thoại, cũng không muốn bị làm phiền, nhưng cô vẫn kiên quyết mỗi ngày để lại một lời nhắn nhờ cô y tá chuyển đến anh, anh thấy bình thường mấy cô y tá này đã đủ phiền rồi, An Di lại tạo cơ hội cho họ ra ra vào vào quấy rầy anh, cuối cùng chịu không được anh mới đưa y tá số điện thoại riêng của mình bảo y tá nói với An Di cứ liên lạc thẳng với anh.

An Di thấy vui nhưng lại nghĩ sợ làm phiền anh nghỉ ngơi, vả lại sau lần nói chuyện trước cô nhận ra anh rất kiệm lời lại rất cộc lốc nên chỉ dám mỗi ngày nhắn cho anh vài tin nhắn hỏi thăm bệnh tình chứ không dám gọi điện. Khi thì "Anh nhớ nghỉ ngơi", "Nhớ ăn đúng bữa", "Còn đau không?", "Giữ ấm nhé, dự báo thời tiết nói đêm nay ở đấy có mưa lớn",...

Anh trả lời mọi tin nhắn của cô nhưng luôn chỉ vẻn vẹn vài chữ "Ừm", "Được", "Biết rồi"... Cứ thế suốt hai tuần này anh cũng dần cảm thấy quen, lại cảm thấy có chút ấm áp, chút quan tâm, khiến anh không ngừng nhớ đến người trước đây vẫn luôn quan tâm anh giống như vậy... nhưng rồi hôm nay anh xuất viện, trở về nhà thu dọn hành lí, trong hai tuần qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định đi đến một nơi thật xa, thu xếp người chăm sóc cho ba, giúp ông giao phó công ty lại cho người anh họ là cánh tay đắc lực của ông rồi ra thẳng sân bay.

Ngồi trong phòng chờ, điện thoại lại báo có tin nhắn đến.

"Hôm nay anh thấy thế nào rồi?"

Anh suy nghĩ một lúc, muốn cảm ơn cô đã đưa anh đi bệnh viện, thế đã là cứu anh rồi, muốn cảm ơn cô đã ngày ngày quan tâm anh, muốn cảm ơn sự dịu dàng của cô đã mang cho anh chút hơi ấm, muốn cảm ơn cô rất nhiều thứ mà 2 tuần nay cô đã mang lại cho anh dù anh cũng không nhận thức được đó là những gì... ấn rồi lại xóa vài lần cuối cùng anh trả lời vỏn vẹn một câu: "Tôi xuất viện rồi, rất cảm ơn." Sau đó ấn gửi đi.

Hình như EQ của anh có vấn đề thì phải, muốn nói cảm ơn nhưng lại thành khiến người ta hiểu là vì anh đã xuất viện rồi nên không cần lo cho anh nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro