Chương 29: Tôi cũng yêu em
"Tôi cũng yêu em, rất yêu em."
Frank's tám giờ tối, một cơn mưa rào thoáng qua, khách hàng đã thưa dần, không khí trở nên êm dịu và trầm lắng với những bản tình ca lay động trái tim cô gái nhỏ bé đang đắm chìm trong thế giới của tình yêu, của sự nhung nhớ... Gương mặt ấy, bóng hình ấy, cái ôm ấy... tất cả ùa đến với những đau buồn hối tiếc, khoảnh khắc mùi vị cocktail ngọt ngào hoà quyện với vị đắng của rượu Gin chạm đến đầu lưỡi An Di, nó khiến đầu óc cô quay cuồng trong hồi ức về con người ấy.
"An Di, cậu ngồi đây một chút tớ ra ngoài khoảng nửa tiếng sẽ quay lại nhé, bạn trai tớ tìm tớ có việc, ngồi yên đây nhé."
Gia Ân khẽ vào tai An Di.
"OK."
An Di mơ màng trả lời.
"Đừng có chạy đi đâu lung tung đấy", nói với An Di rồi Gia Ân lại quay sang Max dặn dò: "Max, trông chừng cô ấy, nửa tiếng sau em sẽ quay lại. "
Max vui vẻ gật đầu, Gia Ân vội vàng rời khỏi.
Khách hàng chỉ còn lại lác đác vài người, lúc này tiếng nhạc đã dừng hẳn, người MC lên tiếng hỏi: "Ai sẽ lên hát tiếp theo đây nhỉ?"
"Tôi, ở đây nè!"
An Di nửa tỉnh nửa mơ cũng giơ tay muốn hát. Giọng nói trong trẻo khiến cho mọi người trong quán đưa mắt nhìn về một hướng, nét đẹp của cô đã thu hút sự chú ý của họ, tiếng vỗ tay, huýt sáo vang lên. An Di lảo đảo bước tới giàn Acoustic, ngồi yên vị trên ghế rồi mới kề môi đến micro giới thiệu.
"Tôi sẽ hát ca khúc Bad day của Daniel Powter. Bài hát này là thông điệp tôi muốn gửi đến một người tôi thầm yêu. A không! Tỏ tình rồi thì không còn được tính là thầm yêu nữa đâu nhỉ... Sam, Samuel, Samuel Ngôn!!! Em yêu anh rất nhiều, em không quan tâm anh có bạn gái, không quan tâm cô ấy đẹp bao nhiêu, không quan tâm việc anh không yêu em... Em chỉ biết một điều rằng em yêu anh, em nhớ anh, nhớ hình dáng của anh, nhớ cái ôm, nhớ cả mùi hương của anh. Em không biết tình cảm này sẽ kéo dài được bao lâu, em chỉ biết hiện giờ em không thể nào mang anh ra khỏi tâm trí em. Bởi vì em thật sự thật sự yêu anh."
Một giọt nước mắt long lanh rơi xuống gò má ửng hồng, tiếng guitar vang lên, cô gái nhỏ xinh đẹp cất tiếng hát, giọng hát trầm lắng ngọt ngào dần chạm tới phần sâu thẳm nhất trong trái tim những bất cứ ai đang ở đấy, đánh thức những kí ức và cảm xúc mà họ đã và đang chôn giấu. Cô đang giải tỏa những đau buồn và day dứt mình phải chịu đựng. Trong một khoảnh khắc, mọi người có thể cảm nhận đôi mắt lóng lánh nước như sắp chực trào nhưng dường như lại không tài nào rơi xuống được... Từ lúc cô bắt đầu cất giọng, mọi người chỉ có thể yên lặng lắng nghe và cảm nhận sự lay động cảm xúc mạnh mẽ trong mình.
...
Bad Day - Daniel Powter
Where is the moment when we need it the most
You kick up the leaves and the magic is lost
They tell me your blue sky's faded to grey
They tell me your passion's gone away
And I don't need no carrying on
You stand in the line just to hit a new low
You're faking a smile with the coffee you go
You tell me your life's been way off line
You're falling to pieces every time
And I don't need no carrying on
... Well you need a blue sky holiday
The point is they laugh at what you say
And I don't need no carrying on
... Sometimes the system goes on the blink and the whole thing it turns out Wrong
You might not make it back and you know that you could be well oh that Strong
Well I'm not wrong
You had a bad day
You're taking one down
You sing a sad song just to turn it around
You say you don't know
You tell me don't lie
You work at a smile and you go for a ride
You had a bad day
The camera don't lie
You're coming back down and you really don't mind
You had a bad day
You had a bad day
...
Có những khoảnh khắc chúng ta cần nhất
Anh đá tung những chiếc lá dưới chân và phép nhiệm màu vụt tắt
Người ta bảo em rằng bầu trời xanh trong anh đã chuyển màu tẻ nhạt
Người ta bảo em rằng niềm đam mê trong anh đã mất đi
Và em chẳng cần phải quan tâm làm gì
Như khi tâm tư anh bấp bênh rồi chỉ đạt được sự khởi đầu tầm thường
Anh gượng cười nhạt với cốc cafe rồi quay lưng
Anh bảo với em rằng cuộc sống của mình đang chệch hướng
Anh luôn gục ngã
Và bảo em không cần phải quan tâm anh.
... Anh cần một ngày nghỉ với bầu trời trong xanh
Khi họ cười nhạo những gì anh nói
Và em không cần quan tâm làm gì.
... Có đôi khi nguyên tắc cứng nhắc bị xáo trộn và mọi thứ gần như chệch hướng
Không nhất thiết đưa mọi thứ trở lại như cũ đâu chỉ cần anh biết mọi việc đều ổn
Ôi sự vững vàng đó... Em không có sai đâu.
Chỉ vì anh có một ngày không may thôi
Anh đang vượt qua khó khăn
Ngâm nga một điệu buồn chỉ để lòng đừng trống trải
Anh cho rằng mình không biết gì cả
Anh khuyên em đừng dối trá
Anh hành xử như không có gì chỉ để che giấu đi bản thân
Anh có một ngày không may
Anh biết rõ con người mình trước kia ra sao mà
Vậy sẽ ra sao nếu trải qua cảm giác ấy lần nữa
Chỉ là một ngày không may
Không may thôi...
...
Tiếng nhạc dứt hẳn, mọi người đều trở nên trầm lắng, không khí yên ắng hẳn, nỗi buồn kia của An Di như đã truyền tải đến tận trái tim mỗi người.
Nhất là một người nào đó, từ lúc giọng nói quen thuộc của cô vang lên anh đã nhận ra cô, ánh mắt u uất từ một góc bar thầm lặng dõi theo cô không rời, lời hát của cô khơi gợi vết thương được che đậy nơi sâu thẳm trong anh. Cô gọi tên anh, cả tên lẫn họ đầy đủ.
Cả ngày hôm nay, Ngôn Hoa vừa xuống máy bay đã phải lao đầu vào đống văn kiện của công ty, mệt đến đau đầu, cho nên anh mới định đi đâu đó thư giãn một chút, nào ngờ khi đến Frank's anh lại vô tình gặp cô. Không lẽ định mệnh đã sắp đặt, bắt anh và cô phải luôn đối mặt nhau như vậy?
An Di đã bắt đầu không đứng vững nữa. Về đến chỗ ngồi cô đã gục xuống ngay rồi, Max lay mãi mà cô không dậy. Anh ta cũng ngạc nhiên vì cô nhóc này ngay cả uống loại cocktail chỉ có một ít rượu Gin thôi mà cũng có thể say đến như vậy. Vì cô là bạn của Janice nên anh cũng xem cô là bạn của anh, không suy nghĩ nhiều, anh định đưa cô vào phòng nghỉ của nhân viên để đợi Janice, sợ không khí ngoài này sẽ ảnh hưởng đến cô. Vừa vòng tay cô qua cổ mình để dìu cô đi thì từ đâu một người đàn ông lạ mặt hung hăng bước tới, hắn giáng một cú đấm đau điếng vào má anh, hất tay anh ra rồi đỡ lấy cô bạn.
"Thằng khốn kia! Không được động vào cô ấy!"
Người đàn ông quay lại mắng Max rồi nhanh chóng bế cô bạn đi khỏi. Sự việc làm cho khách trong quán bar nhốn nháo, khi hoàn hồn lại Max mới vội vàng gọi điện nói cho Janice biết sự tình ngay, khiến Janice hớt hải bỏ việc liền quay lại.
Người đàn ông ấy là ai, mọi người đều hoàn toàn không biết, chỉ mỗi khí thế đáng sợ cùng gương mặt hầm hầm của hắn thôi cũng đã doạ mọi người một phen thất kinh, còn ai dám ngăn cản chứ.
Nhìn mặt Max phờ phạt, má thì sưng lên một mảng to và cả bầm tím thì cũng đủ biết uy lực của cú đấm vừa rồi không tầm thường chút nào... Gia Ân vội vàng chạy đến dinh thự của An Di thử tìm cô. Tâm trạng của Gia Ân bây giờ như đang ngồi trên đống lửa, không biết cô bạn ngốc nghếch của mình đang ở đâu, nếu có chuyện gì xảy ra cô có mười cái mạng cũng không thể đền nổi.
...
Chiếc Lincoln lao vun vút trên đường, An Di đã không còn biết trời trăng gì nữa mà ngủ say trên ghế lái phụ. Chiếc xe dừng lại dưới cầu tháp Tower Bridge, cạnh dòng sông Thames êm đềm trôi giữa thành Luân Đôn sương khói, cảnh vật lấp lánh và con người nhộn nhịp ngoài kia như cách biệt với thế giới bên trong ô tô, trầm mặc và tĩnh lặng. Ngôn Hoa quay sang nhìn người con gái đang say giấc nồng, anh chau mày khó chịu.
Tại sao lại một mình ở đó, tại sao lại uống rượu, tại sao xuất hiện trước mặt anh, tại sao nói yêu anh... Tại sao làm cho trái tim anh nhói đau như vậy?
Từng câu từng chữ vừa rồi của cô hoàn toàn cảm hoá trái tim anh, anh hiểu cả, ngay lúc này anh không hề muốn trốn tránh tình cảm mình dành cho cô, anh muốn cùng cô quên đi thực tại này. Cô gái ngốc nghếch chẳng phải em nên hận anh sao? Chẳng phải em nên quên anh đi sao? Chẳng phải em nên vui vẻ đón nhận hạnh phúc thật sự của mình hay sao?
An Di khẽ run, hai tay đan vào nhau vì lạnh, cô thấy hơi khó chịu, ê a nói mớ gì đấy. Ngôn Hoa cởi áo vest của mình đắp vào cho An Di, anh tháo đai an toàn rồi ngã ghế ra cho cô ngủ được thoải mái.
Tay anh mơ hồ gạt đi mấy sợi tóc trên trán cô. Giây phút gần gũi khiến cho hương thơm hoa Iris nồng nàng quen thuộc quấn lấy tâm trí anh. Anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn chứa đầy bao yêu thương nhung nhớ, khoảnh khắc này anh rất tỉnh táo, điều anh mong muốn duy nhất bây giờ là mang người con gái này đến bên cạnh để anh mãi mãi chở che, mãi mãi yêu thương cô.
Không kìm được lòng mình, anh lại hôn lên vầng trán cao cao của cô, trượt theo đường nét thanh tú trên gương mặt cô từ mi mắt đến sống mũi đến bờ môi rồi dừng lại. Một tay anh vân vê mấy lọn tóc của An Di, tay còn lại vuốt ve gò má nóng hổi của cô.
"Thầy Ngôn, em thích thầy. Không! Em còn hơn cả thích thầy cơ, em yêu thầy mất rồi."
Câu nói chân tình mà An Di đến ngay cả trong mơ cũng vô thức thốt lên.
Ngôn Hoa khựng lại nhìn An Di một hồi lâu rồi lại phủ lên môi cô một nụ hôn dịu dàng.
"Tôi cũng yêu em. Hơn cả yêu, tôi muốn em ở lại bên cạnh tôi mãi mãi."
Ngôn Hoa mỉm cười lưu luyến kéo chiếc áo khoác vào cho An Di rồi tựa người trở về ghế lái và rút điện thoại ra.
"Cậu chủ có việc gì?"
Có tiếng hỏi kính cẩn từ đầu dây bên kia.
"Tra cho tôi địa chỉ dinh thự của nhà họ An ở Anh."
Ngôn Hoa đáp rồi cúp máy. Anh vươn tay mở radio, tiếng nhạc giao hưởng dịu dàng vang lên, bàn tay anh lần vào bên trong áo vest nắm lấy bàn tay ấm áp bé nhỏ của An Di siết chặt. Tay còn lại mệt mỏi xoa ấn đường, mắt anh nhắm nghiền, tựa hồ muốn chìm vào giấc ngủ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro