Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Ông trời thích trêu người

"Ông trời thường thích trêu người, chuyện bạn không muốn đối mặt ông ấy nhất định sẽ bắt bạn phải đối mặt. Không thể trốn tránh số phận, không thể trốn tránh định mệnh."

Kì nghỉ hè bận rộn chuẩn bị cho năm học cuối, An Di không có hứng thú muốn đi đâu chơi cả, Du Thăng bày hết trò để cô sang Anh nghỉ hè cùng cậu nhưng cô vẫn cứ từ chối không muốn đi.
Đến một hôm, Gia Ân gọi đến than vãn rằng rất nhớ An Di, rất muốn gặp cô. Cuối cùng cũng bị cô bạn thân làm cho mềm lòng, An Di đồng ý cùng Du Thăng đến Anh nghỉ hè.

Dinh thự của gia đình ở Anh luôn có người làm chăm nom, vả lại bên thông gia cũng đã hứa sẽ chăm sóc cho An Di nên An tổng rất yên tâm để An Di sang Anh nghỉ hè một mình, dù gì cô cũng đã lớn, không nên quá khắt khe bó buộc làm gì, ở khoản yêu chiều con gái thì không ai sánh bằng nhà họ An này, từ ông bà đến cha mẹ, ai nấy cũng đều coi hai cô cậu nhà họ An là bảo vật. 

Chuyến bay đêm xuyên qua những tầng mây lạnh lẽo vút thẳng đến nước Anh xa xôi, đi thật xa như vậy cũng tốt, ít nhất là An Di có thể không tơ tưởng có thể bất chợt gặp được người đó, cũng không còn cùng người đó hít thở chung một bầu không khí, không cùng người đó đặt chân trên một vùng đất, không phải ngày ngày tránh né gặp mặt người đó, sẽ cách nhau xa hơn, sẽ dễ dàng quên hơn, quên đi cô đã siêu lòng với một người như thế nào, quên đi khuôn mặt anh tuấn, dáng vóc đã trở nên thân thuộc của người đó, quên đi bàn tay thì lạnh lẽo nhưng cái ôm thì lại ấm áp đó, quên đi sự dịu dàng ân cần và mùi hương từng chiếm hữu tâm trí cô... Đúng. Chỉ có như vậy tâm trạng cô mới ổn hơn, sao cô lại không nghĩ đến việc này sớm hơn?

Cô sẽ trở lại Anh, sẽ không ở lại nơi đó nữa, sẽ không vô tình gặp, vô tình nhớ, vô tình buồn nữa. Sẽ không, cô sẽ không! Trong phút chốc An Di đã ra quyết định. 

Trên máy bay...

"Này, sao cậu không ngủ?"

Du Thăng bị thức giấc quay sang lại thấy An Di còn suy tư gì đấy chưa chịu ngủ.

"Không ngủ được!"

An Di trả lời hời hợt.

"Đừng suy nghĩ nhiều, ngày mai cùng Gia Ân đi chơi London, phải giữ sức một chút, nghe lời tớ mau ngủ đi." 

Du Thăng một tay đắp chăn một tay kéo An Di sang mình, nhẹ nhàng áp đầu cô vào vai cậu.

An Di không kháng cự, dựa vào vai Du Thăng rồi nhắm mắt: "Du Thăng tớ định sẽ quay lại Warminster học."

"Cậu vừa nói gì? Sao lại muốn quay trở lại? Trường D không tốt à?"

Du Thăng bất ngờ.

"Không có gì, chỉ là tớ thấy nơi đó không hợp với mình." 

"Được, muốn về thì tớ cùng về với cậu, dù gì tớ đến cũng vì cậu mà."

Du Thăng không suy nghĩ nhiều, chỉ cần là việc An Di của cậu muốn cậu sẽ cùng cô làm bất cứ chuyện gì.

"Cậu là trẻ con à? Sao cái gì cũng vì tớ?"

"Tất cả đều là vì cậu, trẻ con thì đã làm sao? Bởi vì tớ yêu cậu cho nên dù cậu có mắng tớ là đồ đần cũng được."

Du Thăng nắm lấy tay An Di, giọng đầy yêu thương và chân thật, không hề giống những lần trước đây vì sợ cô ngại ngùng mà luôn trêu đùa. 

Du Thăng cậu ấy yêu cô. Đúng vậy, cô đã mơ hồ cảm nhận được tình cảm đó từ lâu rồi, chỉ là cô không nghĩ là mình có thể chấp nhận tình cảm của cậu... Ít nhất là trong lúc này, trái tim cô đã hoàn toàn thuộc về một người khác. 

Khoảnh khắc bàn tay ấm nóng của cậu chạm vào tay cô, An Di bất giác rụt lại, cảm giác sao mà xa lạ đến vậy? Hoàn toàn không giống với bàn tay của người nào đó, rất lạnh.

Cảm giác này khiến cho trái tim An Di tê cứng lại, sao cô vẫn cứ vô tình nhớ đến mọi thứ liên quan người đó chứ? Chỉ một chút gợi nhắc An Di liền không sao ngừng suy nghĩ được. Cô đẩy Du Thăng ra rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Cô cần phải tỉnh táo một chút, không thể cứ như vậy được. 

Du Thăng hơi hụt hẫng, nghĩ là An Di nhất thời ngượng nên mới như vậy, cậu nghĩ rồi cô cũng sẽ dần chấp nhận tình yêu của cậu, kể từ hôm sinh nhật An Di cậu đã quyết định đẩy nhanh tiến độ thu hẹp khoảng cách. Cậu chỉ hoàn toàn không biết An Di cô ấy chính là đang... né tránh tình cảm của cậu.

Nhìn gương mặt tái nhợt của mình trong gương, An Di không khỏi tự cười giễu mình, vì đâu mà cô lại trở nên như vậy? Có đáng hay không chứ? Không được nhớ, không được nghĩ, không được tiếp tục... 

Nhưng mà ông trời thường thích trêu người, chuyện bạn không muốn đối mặt ông ấy nhất định sẽ bắt bạn phải đối mặt, không thể trốn tránh số phận, không thể trốn tránh định mệnh.

An Di vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh đã nhìn thấy thấp thoáng hình bóng quen thuộc ấy, vóc dáng ấy, con người ấy, cô khó mà quên được, ở tận nơi này rồi mà còn có thể là thầy được sao? Không phải ai khác, lại vẫn là thầy... tại sao trong đâu cô luôn là thầy? An Di buồn bã quay về ghế ngồi, quá mệt mỏi đến mức gặp phải ảo giác rồi. Thật sự cần một giấc ngủ sâu rồi.

Nhưng mà An Di ngốc nghếch cô làm sao biết được, bóng hình ấy nào phải ảo giác của cô, đúng là Ngôn Hoa, là anh, anh thật ra đang định trở về giải quyết việc của công ty. 

Là do vô tình hay là cố ý mà ông trời lại sắp đặt cho họ ngồi cùng chuyến bay... Nhưng ông trời ơi! Ông thất bại rồi, họ thật ra chẳng nhìn thấy nhau, chẳng biết được sự hiện diện của đối phương ở ngay trước mặt, họ chỉ luôn nhớ về người kia tận sâu trong thâm tâm mình mà thôi.

Sau một đêm dài cuối cùng máy bay cũng đáp xuống sân bay London Heathrow, An Di cùng Du Thăng vừa ra đến cửa đã thấy ba mẹ cậu ấy cùng với Gia Ân mặt mày tươi rói đứng chờ. Bao nhiêu tình cảm thân thiết nhớ nhung khiến cho Gia Ân không thể kìm nén được liền chạy đến ôm chầm lấy An Di, ba mẹ Du Thăng cũng mừng rỡ đón chào con trai trở về. 

Xe của Du gia vừa rời đi, một chiếc Lincoln mới coóng cũng vừa hay chạy tới. Người đàn ông trung niên kính cẩn bước xuống xe, vẻ mặt trông ngóng chờ đợi.

Mười phút sau, từ trong sân bay, một đám kí giả và phóng viên ùa đến vây lấy Ngôn Hoa, anh đeo kính đen, bận một bộ vest xanh sang trọng, chân mang giày da lịch lãm, cả người toát lên khí chất cương nghị chính chắn.

"Ngôn tiên sinh nghe nói một năm qua cậu ẩn danh đi tu nghiệp ở nước ngoài có đúng không?"

"Ngôn tiên sinh có phải bây giờ cậu chính thức trở về nắm giữ quyền điều hành Ngôn Thị không?"

"Ngôn Thị có phải đang chuẩn bị tiến hành một dự án lớn?"

"Liệu bệnh tình của Ngôn tổng có chuyển biến tốt không?"

"Cậu sẽ tiếp tục làm công việc bác sĩ hay ngồi lên ghế tổng tài Ngôn Thị?"

"Xin hãy cho chúng tôi biết một chút thông tin!"

... 

Cả đám người cực nhọc đuổi theo bước chân thoăn thoắt của Ngôn Hoa ra đến ngoài, anh bỗng dừng lại, tháo kính xuống, đáp lại họ là một nụ cười thâm sâu khó dò rồi thản nhiên nói: "Các người đều lầm, tôi chỉ là một giáo viên."

Sau đó, à không có sau đó. Đám phóng viên chỉ nghe một tiếng đóng cửa xe ầm một phát, rồi chiếc Lincoln nhanh chóng rời đi. Tin tức đại thiếu gia thiên tài của Ngôn gia chọn trở thành một giáo viên khiến mọi người bất ngờ, trước giờ hành tung và lai lịch của anh vốn được bảo mật hết mức, những thứ mà mọi người biết chỉ là những thứ mà anh cho phép họ biết, còn lại những thứ mà anh muốn che đậy khó ai có thể đào bới. Huống chi... họ đều không có gan đào bới đến.

Có những người, những thế lực thừa sức để có thể bịt miệng bất cứ phóng viên nhà báo nào, thậm chí ngay cả những thành phần cố tình hay vô ý tọc mạch đến bí mật được họ bảo vệ.

Ba người An Di, Gia Ân và Du Thăng sau khi ăn sáng ở Du gia xong liền cùng nhau đi London Eye rong ruổi hết cả một ngày, vui chơi mua sắm, ăn uống hàng vặt ở khắp nơi, tâm trạng An Di có chút tốt hơn, dù sao bây giờ cô cũng đang ở cạnh người bạn đã cùng lớn lên với mình, hoàn toàn thấu hiểu mình.

An Di thoải mái thả lỏng bản thân, Gia Ân biết tính An Di cho nên chỉ một thay đổi nhỏ trong đôi mắt An Di cũng không qua khỏi sự tinh tường của Gia Ân. Sớm biết được An Di đã yêu, đối tượng hoàn toàn không phải là Du Thăng, mà Du Thăng lại một lòng một dạ yêu thương An Di từ lâu cho nên cả ngày Gia Ân cũng đều không tiện hỏi chuyện.

Đến chập tối hôm đó, sau khi đã tìm được cớ đuổi khéo tên Du Thăng phiền toái kia về trước, hai cô gái thân thiết choàng tay nhau đi dạo trên phố đêm.

"Thế nào rồi?"

Gia Ân lên tiếng hỏi.

"Thế nào là thế nào?"

An Di đần ra không biết cô bạn đang có ý hỏi gì.

"Còn thế nào nữa? Cậu qua được mắt tớ à? Chuyện cậu yêu người ta thế nào? Yêu ai không yêu lại đi yêu chó đã có chủ? Tự chuốc đau khổ rồi đúng không?" 

Gia Ân đánh yêu vào má An Di một phát.

"Gì mà chó đã có chủ? Là tự tớ yêu người ta thôi, tự tớ chịu."

An Di sửa lời Gia Ân.

"Này này còn bênh vực ra mặt cơ đấy, không xứng đáng, đoá hoa An Di của tớ ơi cậu tỉnh táo lại đi, loại người như thế chỉ đáng để ngưỡng mộ chứ cậu đừng mãi giữ tình cảm trong lòng được không?"

"Người ta không yêu tớ thì chứng minh rõ rằng người ta chung thủy với bạn gái, cậu đừng hạ thấp người ta như thế."

"Người ta này, người ta nọ cái gì? Tớ bảo cậu tốt nhất là mau quên đi, hạnh phúc ở trước mắt không biết nắm lấy lại mơ mộng một tên thầy giáo không ra gì, cậu nhìn xem được mỹ nhân ngời ngời như cậu tỏ tình thế này mà hắn không biết điều thì đúng là bị bệnh lãnh cảm với sắc đẹp rồi."

"Sao cậu lại nói thầy ấy không ra gì?" 

An Di nhăn nhó.

"Cậu xem, cậu xem bây giờ cậu đang ra sức bảo vệ hắn ta như thế nào? Thôi không nói nữa, tớ dẫn cậu đến chỗ này." 

Gia Ân sợ nếu nói thêm một chút nữa thì An Di sẽ dỗi mất nên đành nghĩ ra một nơi muốn đưa cô tới.

Frank's Café 

Một khi đã đến Luôn Đôn thì không thể không ghé vào Frank's, thưởng thức một cốc Negroni - thức uống nổi tiếng nhất của quán và thả hồn ngắm bầu trời London về đêm lung linh rực rỡ. Quán bar này nằm trên một bãi đậu xe nhiều tầng và là nơi giới thiệu các tác phẩm nghệ thuật của các nghệ sĩ quốc tế. Từ đây còn có thể ngắm nhìn khung cảnh trung tâm Luân Đôn. 

Gia Ân vốn không lạ gì nơi này, đúng là nơi có thể để cô bạn thân đang buồn tình của mình có thể thư giản. Bartender chính của nơi này - Max - là bạn của Gia Ân, một chàng Tây chính thống tóc vàng, da trắng dáng cao, có chút nhan sắc, là một người tốt tính, Gia Ân miêu tả về quán bar này một chút với An Di rồi giới thiệu cho hai người làm quen.

"Anh là Max, hai mươi hai tuổi, rất vui khi được gặp em."

Anh chàng vui vẻ chìa tay làm quen.

"Hi, em là Alice."

An Di hơi dè dặt bắt tay anh ta.

"Bạn của tớ, là người tốt đấy."

Gia Ân khẽ nói vào tai An Di. An Di gật đầu chào rồi nhìn xung quanh một vòng, hơi đông người nhưng không quá náo nhiệt, có dàn Acoustic để khách có thể thay phiên lên hát tặng nhau, trông có vẻ rất thú vị.

"Max, hai Negroni nhé."

Gia Ân tươi cười gọi đồ uống, cái tên nghe hơi lạ, An Di không biết là thứ đồ uống gì nhưng thứ mà Gia Ân thích tất nhiên cô cũng sẽ thích, việc này rất đương nhiên, Gia Ân là một cô nàng Tây lai sành đời tuy vẫn còn rất trẻ.

Từ trước đến giờ An Di đi chơi đến đâu, ăn uống, khám phá bất cứ thứ gì mới, đều do Gia Ân dắt đi, tất nhiên do rất hiểu nhau cho nên mọi thứ An Di đều ưng ý, nơi này cũng vậy, An Di chưa từng đến bao giờ, rất mới mẽ lạ lẫm nhưng khiến cô thích thú.

Negroni - Cocktail Americano mạnh hơn do có một ít rượu Gin thay vì loại nước soda thường. Một trong những điều làm nên sự nổi tiếng của Negroni chính là câu nói này của người đời: "Vị đắng cực tốt cho gan của bạn, nhưng rượu Gin lại làm hại bạn. Chúng cân bằng cho nhau. Nó là một thứ đồ uống thú vị."

Lúc này ngoài cửa lại thêm một vị khách mặc vest lịch lãm bước vào, trên mặt thoáng chút mệt mỏi. Nét đẹp đặc trưng của đàn ông vùng Châu Á toát ra từ người này thu hút ánh nhìn của một số cô gái ở đây. 

Anh không để ý, ngồi xuống một góc khuất gọi: "Dark 'N' Stormy".

Dark 'N' Stormy là "thức uống quốc gia" của Bermuda. Một ly Dark 'N' Stormy hảo hạng được pha cùng rượu Rum với bia gừng (ginger beer), có hương vị nồng ấm và đậm đà mùi thơm.
...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro