Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Tiểu thư An Di

"Cuộc đời là thế, mới giây phút trước còn cười nói bên nhau, quay lưng đi rồi chỉ còn lại một thoáng kí ức. Hãy biết trân trọng từng giây phút bên người ta yêu thương, vì biết đâu mai này nó là một hồi ức đẹp."

2 tháng trước...

Nước Anh, mùa hè mát mẻ ở Birmingham, đường Burford về đêm thật tĩnh mịt, An Di ngồi trong xe nước mắt lặng lẽ rơi. Vừa rồi mới từ nhà Janice về, sau khi thống nhất với ba mẹ cùng về nước sống với ông bà, kết thúc những ngày cuối năm học đầy quyến luyến, bịn rịn chia tay bạn bè. Người mà An Di không nỡ xa nhất chính là Janice, cô bạn thân nhất của An Di, Janice là người Anh nhưng lại có nét lai Hàn, trông rất xinh đẹp, An Di đặt cho Janice cái tên là Gia Ân thân mật, hai cô nàng thân thiết từ buổi đầu gặp mặt, dính nhau như hình với bóng, chia sẻ tất tần tật mọi chuyện, Gia Ân đối với An Di như một người thân vì vậy cô mới không nỡ xa Gia Ân mà ở lại nói chuyện đến tận khuya mới gạt nước mắt mà ra xe về.

Vinh Hy ngoài mặt thì là tài xế riêng của nhà họ An nhưng mà đúng hơn thì anh là cánh tay đắc lực bên cạnh An tổng, anh lại là con trai của quản gia Vinh của nhà họ An, anh theo ba mình phụ giúp cho An tổng rất nhiều việc từ khi còn rất nhỏ, Vinh Hy có dáng người cao lớn, vạm vỡ, làn da ngăm lộ rõ sự phong trần nhưng luôn toát lên sự ấm áp và gần gũi. Anh tài giỏi, tháo vát và luôn hiểu chuyện. Anh có được sự tín nhiệm của An tổng, ông giao tiểu thư An Di cho anh bảo vệ từ lúc cô mới chập chững biết đi, bây giờ cô đã 17 tuổi còn anh đã bước sang tuổi hai mươi tám rồi, đối với cô anh luôn là một người anh trai thân thiết nhưng cô nào biết anh đối với cô sớm đã yêu thương rất nhiều, anh yêu cô tiểu thư tuy có phần bướng bỉnh nhưng lại rất vâng lời, cô ham chơi nhưng lại luôn rất quan tâm người khác.

Nhưng anh tự biết thân phận của mình, anh chỉ âm thầm dõi theo, ủng hộ, che chở, bảo bọc cho cô hết mình. Cô thích ăn bánh ngọt anh có thể chạy xe hàng giờ chỉ để đến tiệm bánh cô thích ăn mua cho cô, cô muốn mua món đồ nào chỉ cần giả vờ dài dòng về nó một lúc là anh hiểu ý mua ngay cho cô, cô muốn học bơi anh dạy cô học bơi, cô muốn học guitar anh lại dạy guitar cho cô, cô bị đám con trai quấy rầy anh ra mặt giáo huấn bọn chúng, cô muốn xin An tổng thứ gì anh lại thay cô nài nỉ, rỉ tai An tổng... tất cả mọi thứ chỉ cần cô muốn anh đều cố gắng thực hiện cho cô, vì cô mọi việc với anh đều trở nên đơn giản, chỉ cần cô coi anh là anh trai, với anh thế đã đủ rồi.

Lúc này đây, gương mặt bé nhỏ xinh xắn kia đang rưng rưng hai hàng nước mắt, nhìn vào kính chiếu hậu lòng anh không khỏi đau nhói nhưng lại chẳng thể làm gì cho cô. Anh lặng lẽ vặn radio lên, lời bài hát ngọt ngào nhưng buồn bã vang lên trong không gian tĩnh mịch...

"... God, tell us the reason youth is wasted on the young
It's hunting season and the lambs are on the run
Searching for meaning
But are we all lost stars, trying to light up the dark? ..."*

(*) Lost Stars - Keira Knightley

Dường như nhận ra An Di lại oà lên nức nở, Vinh Hy vội vã tắt radio ngay, không cầm được lòng lại cất giọng an ủi: "An Di, em đừng khóc..."

Anh định nói gì đó nhưng lại thôi, tiếp tục tập trung lái xe, chỉ mong nhanh chóng chở cô về nhà, chốc chốc lại nhìn vào kính chiếu hậu.

Đột nhiên bên lề đường một bóng đen lao ra chặn trước đầu xe, Vinh Hy ngay lập tức phanh gấp nhưng đã không kịp. Chiếc Bentley đâm ầm vào bóng đen, Vinh Hy không nhịn được mà chửi thề: "F*ck!!!"

Ngay lập tức anh mở cửa chạy đến cái bóng ngã rạp trên đường, An Di không biết gì cũng vội vàng xuống xe, lại nghe thấy tiếng Vinh Hy thét lên: "An Di, em mau quay lại xe đừng ra đây."

Không để ý lời anh, cô lo lắng vội vàng chạy đến, trước mặt là một chàng trai cao lớn nhưng quần áo xộc xệch, trông có vẻ đã say rượu, trên gương mặt thì bê bết máu. Cô lại rưng rưng gọi: "Anh Vinh Hy..."

Anh lườm cô rồi hạ giọng: "An Di, đừng khóc, là do anh ta tự đâm ra đường, không phải do chúng ta, em mau vào xe đi."

Vừa nói anh vừa rút trong túi ra cái khăn tay, đè vào chỗ đang chảy máu trên trán chàng trai kia. Vinh Hy nhìn dáo dác xung quanh, góc đường có camera giao thông, không việc gì phải lo cả.

An Di lại nức nở: " Điện thoại, anh mau đưa điện thoại cho em."

Lúc này anh mới ra hiệu cho cô là ở trong xe, cô vội vàng chạy đi lấy gọi ngay cấp cứu, đầu dây bên kia mới bắt máy chưa kịp nói cô đã khóc oà lên: "Làm ơn, có người bị thương, nhanh lên, mau tới đây đi, nhanh lên, ở đây có tai nạn giao thông..."

Cô cứ giục mãi lại không nói địa chỉ Vinh Hy mới hắng giọng bảo cô: "An Di, em hãy bình tĩnh, đừng khóc nữa, có anh ở đây."

Cô từ từ bình ổn lại, vội vàng nói địa chỉ vào điện thoại: "Đường Burford, Birmingham, làm ơn nhanh lên, làm ơn..."

Cúp máy xong cô lại kinh hãi nhìn người đang bê bết máu trong tay Vinh Hy, áo trắng của người đó cùng áo trắng của Vinh Hy sớm đã bị máu nhuộm một màu đỏ thẫm dưới ánh đèn đường, Vinh Hy lại hắng giọng: "An Di, đừng khóc nữa, mau vào xe đi."

Cô không vào, chỉ đứng trơ người nhìn, đôi mắt mọng nước long lanh nhìn đi xa xăm...

|| Kí ức đau buồn ||

Đêm mùa thu năm 6 tuổi, An Di cùng chị gái An Dao tay trong tay đi dạo phố, phía sau là anh chàng Vinh Hy do ba dặn dò đi theo hai chị em, chị An Dao vốn đã 18 tuổi, cô nghĩ mình đã lớn lại cần một cậu nhóc đi theo bảo vệ sao, chị ấy lại rất không ưa cái tên Vinh Hy này, từ nhỏ đã cảm thấy ba mình vì không có con trai mà rất mực thương hắn nên lại càng không thích, cố ý dắt An Di đi cách xa hắn một đoạn. Vinh Hy vốn nhỏ hơn An Dao một tuổi nhưng do con trai đến tuổi dậy thì phát triển cường tráng, lại chăm chỉ luyện tập thể thao nên trông rất chững chạc, có khí chất.

Đến góc đường đối diện có tiệm McDonnald, An Di lại nũng nịu đòi ăn kem, Vinh Hy nhanh chóng bước tới nói giọng cưng chiều: "Để anh mua cho em."

Nói xong anh lại véo má An Di một cái cười ngọt ngào.

Chị An Dao bỗng lên tiếng: "Cậu trông chừng An Di, tôi sẽ vào mua, tiệm này của bạn tôi, sẵn tiện có chút chuyện."

Vinh Hy mỉm cười nắm tay An Di kéo về phía mình rồi gật đầu. Chị An Dao vội vã bước đi sang đường vào tiệm, bên này Vinh Hy lại chọc ghẹo An Di mãi, hết bẹo má lại véo mũi làm cho cô bé mũm mĩm hé đôi môi dễ thương cười thật tươi.

Lúc chị An Dao quay lại, đang tiến đến chỗ hai người thì bỗng xung quanh bắt đầu ồn ào hét lên: "Coi chừng!!!"

Người đi đường chốc lát đã chạy tán loạn cả lên.

Lúc này Vinh Hy mới nhận thức được rằng chiếc xe đằng trước đang điên cuồng tiến về phía ba người, có tiếng mọi người xung quanh lại hét lên bảo mọi người mau tản ra.

Chiếc xe điên kia hết phóng sang bên này lại vặn sang bên kia với tốc độ dọa người, chẳng ai biết đường đâu mà lần, ai nấy đều lũ lượt bỏ của chạy lấy người, chỉ có thể thầm khấn vái chiếc xe ấy đừng có mà chạy về chỗ mình.

Con phố nhộn nhịp bỗng hỗn loạn cả lên, Vinh Hy bế chặt An Di bị cuốn vào dòng người, đưa mắt khắp nơi cũng không tài nào tìm thấy chị An Dao, bỗng tiếng hét của An Dao khiến mọi người cả kinh: "Vinh Hy, coi chừng An Di."

Chiếc xe chao đảo tiến về phía dòng người bên này, ai nấy đều hoảng sợ tiếp tục tản ra.

Vinh Hy nhanh chóng bế thốc An Di ngã nhào vào lề đường, một tiếng động kinh hoàng vang lên, ly kem trong tay An Dao bị hất tung rơi bộp bên vệ đường, chiếc xe tông thẳng vào người cô rồi rít thắng, sau đó lại điên loạn nhấn ga phóng đi rồi rẽ vào trong con hẻm vắng. Để lại trên đường người con gái người nhầy nhụa máu.

Tất cả cảnh tượng kinh hoàng đó về sau luôn chôn chặt trong trái tim hai con người đang nằm bên vệ đường kia. Một người sợ đến mặt cắt không còn một giọt máu, người thì đau lòng không dám tin vào những gì mới diễn ra trước mắt mình.

Một người đàn ông vội chạy đến chỗ An Dao rồi lắc đầu não nề như thông báo với mọi người vừa chứng kiến: "Không còn thở..."

Mọi người nhanh chóng trấn tĩnh, thở phào vì bản thân thoát khỏi lưỡi hái tử thần nhưng lại đau lòng thay người con gái tội nghiệp ấy.

Tiếng xe cảnh sát rít còi từ xa khiến con phố vừa mới lặng đi bắt đầu chộn rộn trở lại.

Chiếc váy bị máu nhuộm đến biến sắc, cảnh tượng làm cho bất cứ ai nhìn cũng phải rơi nước mắt, người con gái đang ở độ tuổi xinh đẹp nhất của cuộc đời mình lại vì một tên lái xe say rượu mà phải từ bỏ tuổi thanh xuân với bao hoài bão đang dở dang...

Và cả một tình yêu mới chớm nở. Trong quán McDonald, anh chàng mặc bộ đồ nhân viên thất thần chạy đến bên cơ thể còn chưa kịp lạnh của An Dao mà gào khóc. Anh chắc hẳn là người vừa nãy An Dao vào gặp, và chắc hẳn anh chính là mối lương duyên bi đát của An Dao...

"Dao Dao, Dao Dao, Dao Dao..." Tiếng khóc cứ thế nhỏ dần, tiếng xe cấp cứu rồi xe cảnh sát dần lấn át tiếng ồn...

An Di và Vinh Hy chỉ bị xây xước nhẹ, nhưng An Dao thì sao?

Chị ấy không may mắn như vậy. Chuyện bi thương này đã gieo rắc lên tâm lí của cô bé còn chưa hiểu sự đời một vết thương vô cùng to lớn.

Cô nhóc đã mất đi người chị thân yêu nhất của mình. Không ai có thể chấp nhận sự thật đau lòng này, An tổng chỉ hận không thể băm vằm tên điên kia ra làm trăm mảnh, bà An đang mang thai vừa hay tin cũng ngất lịm đi trong bệnh viện.

Khi điều tra được tên điên say rượu lái xe kia thực ra là giáo viên một trường học nổi tiếng, An tổng đã thề rằng phải làm cho cả họ nhà hắn ta thân bại danh liệt, mãi mãi không có tư cách ngẩng đầu.

Giây phút nhìn cô con gái nhỏ cuộn trong vòng tay mình, người vợ hiền đang mê man nhưng trên khóe mắt vẫn đọng nước ở giường bên cạnh trong bệnh viện, ông không đặng lòng cũng rơi nước mắt...

Vinh Hy biết rằng lúc này An tổng đang kìm chế tất cả sự đau buồn và tức giận vì hai người ông hết mực thương yêu này. Anh bước đến bên giường, quỳ xuống trước mặt An tổng: "An tổng, đều do con không tốt, không bảo vệ được chị An Dao, xin cứ trách phạt con tùy ý, kể cả đổi lấy mạng này con cũng không nói nửa lời." Anh nghiêm mình kính cẩn nhận hết trách nhiệm.

An tổng cất lời, giọng khàn khàn do đã im lặng quá lâu: "Có lấy mạng cũng không phải lấy mạng con, con đã bảo vệ An Di, chú không trách con, hãy về nhà nghỉ ngơi và lo cho vết thương của con đi. Mọi chuyện chú sẽ sắp xếp, đừng suy nghĩ nhiều, là chú cần phải cảm ơn con, không có con thì An Di..."

Ông xua tay một cách mệt mỏi, Vinh Hy hiểu ý lẳng lặng ra về. Suốt đêm trằn trọc không ngủ...

Một tháng sau, nhà họ An di cư sang Anh, Vinh Hy hiểu được rằng hơn ai hết rằng An tổng vì muốn An Di và bà An có thể mau chóng quên đi đoạn quá khứ đau buồn này nên mới quyết định rời bỏ quê hương, nơi đã lưu lại một đoạn quá khứ mà chẳng ai muốn nhớ.

Đường Burford, Birmingham 10 phút sau...

Xe cấp cứu lao tới, y tá bác sĩ nhanh chóng mang cáng đến, người đàn ông người đầy máu sớm đã không còn nhìn rõ được mặt mũi, chỉ một màu đỏ tươi từ mặt đến hết vạt áo giờ yên vị trên xe cấp cứu.

Vinh Hy đi về phía An Di, định lại gần cô nhưng ý thức được bản thân bây giờ đang dính toàn là máu lại bất giác lùi ra, cất giọng gọi: "An Di, em mau lên xe ngồi đợi John đến đón, anh phải đi cùng anh ta."

Thấy An Di không trả lời chỉ đứng ngây ra nên anh bước tới, An Di thỏ thẻ: "Em đi cùng anh."

Vinh Hy giật mình, nhưng cũng vì không nỡ để cô một mình đành phải cho cô ngồi theo xe cứu thương với mình. Suốt đường đến bệnh viện, mùi thuốc rửa, mùi cồn nhàn nhạt liên tục xộc vào mũi khiến An Di xanh xao mặt mày, nước mắt cứ thi nhau rơi xuống.

Vinh Hy không chịu được lại lên tiếng vờ trêu: "Đừng khóc nữa, An Di, em không sao chứ? Anh hết cách với em rồi, em còn khóc nữa thì đến anh cũng bị cuốn trôi đi đấy."

An Di lắc đầu, hai mắt vẫn long lanh nước: "Anh ta sẽ không sao chứ ?" Dù rất muốn biết tình hình người đó nhưng cô lại không dám quay mặt nhìn.

Vinh Hy biết được sau cái chết của An Dao thì An Di bắt đầu rất sợ máu và xe cộ, chỉ cần nhìn thấy máu thôi cô đã nôn thốc nôn tháo, còn nhìn thấy xe cộ đông đúc thì luôn bất giác nép sau lưng anh.

Ngày hôm nay thì hay rồi, cảnh tượng kinh hoàng ấy lập lại, dù không phải một chiếc xe điên nhưng cũng lại là một tên say rượu điên, cô nhóc lại còn ngồi ngay đây, ngay bên cạnh tên gây sự khốn kiếp không biết từ đâu chui ra này.

Hơn ai hết chính Vinh Hy lúc này rất muốn đưa tay ra ôm An Di vào lòng mà an ủi cô, nói cho cô biết hôm nay cô kiên cường lắm, trong thời khắc tâm lí bất thường bỏ qua vết thương lòng để quan tâm người khác, anh còn chưa nghĩ phải gọi cảnh sát hay gọi cứu thương gì thì cô đã vội vã nhắc nhở anh, dù đây chỉ là một tên ngốc xa lạ.

Nhìn lại quần áo đầy máu của mình anh lại bất giác rụt tay về, thầm chửi rủa tên ăn hại trước mặt.

Đưa tên khốn ấy vào bệnh viện, làm thủ tục nhập viện xong, căn dặn John ở lại canh chừng rồi Vinh Hy khẽ bế An Di đã ngủ say trong lòng mình ra xe đưa về nhà. Bế cô vào phòng, bất giác đứng ngắm nhìn cô em gái ngây thơ ngọt ngào đang say giấc rồi lại tự mỉm cười, tắt đèn, đóng cửa sau đó quay về phòng tắm rửa.

Sau đó anh lên thư phòng, báo lại mọi chuyện một lượt cho An tổng, ông vỗ vai Vinh Hy tỏ ý hôm nay anh thu xếp mọi việc ổn thỏa khiến ông rất hài lòng: "Mệt cho con rồi nghỉ ngơi sớm đi ngày mai còn phải thu dọn hành lý trở về."

Vinh Hy có thể nhìn thấy chân mày An tổng hết nhíu lại, rồi lại giãn ra, ông thở dài quay lưng trở lại bàn xem tài liệu. Rõ ràng bao nhiêu năm chẳng hề có chuyện gì xảy ra, ai nấy đều đã dần quên chuyện xảy ra trong quá khứ, nhưng vừa mới định quay trở về thì giống như lịch sử tái diễn, khiến cho lòng người không khỏi bất an.

Vinh Hy về phòng, thả người mệt nhoài xuống giường suy nghĩ. Vì ông cụ An và bà cụ An đã già lại một mực không muốn rời khỏi quê hương để ra nước ngoài sống, nhưng hai cụ lại mãi than thở nhớ con nhớ cháu nên An tổng mới nén chặt vết thương trong lòng mà quyết định quay về bên hai người, dù gì ông cũng không an tâm nên vẫn thường xuyên bay đi bay về thăm hai người, đằng nào bây giờ quay về vẫn tiện hơn lại không làm ảnh hưởng việc học của An Di và An Hạo thiếu gia.

Trong phòng hồi sức, Ngôn Hoa như vừa trải qua một chuyến dạo chơi chốn hoàng tuyền, anh chưa chết sao? Phải nói là do anh may mắn hay là do ông trời đang trêu ngươi anh đây? Tại sao không để anh chết quách đi?

Nhưng không, anh chết rồi thì mọi chuyện có thể tốt đẹp được như ban đầu không? Người mất cũng mất rồi, vì sao anh lại có suy nghĩ dại dột mà muốn tự kết liễu đời mình như thế? Anh cũng chẳng nhớ vì sao nữa, hoặc giả lúc đó anh điên rồi.

Mẹ anh vừa mất, người mẹ ân cần, hết mực yêu thương anh, chỉ vì sự tranh chấp của người đàn bà mang danh là mẹ kế không ra gì của anh mà mất...

Anh dù là con trai trưởng nhưng chưa bao giờ để ý tới khối gia sản kia, anh tự tin với tài năng của mình, anh có thể tự gây dựng tương lai riêng cho mình, còn người mẹ dịu dàng, mẫu mực của anh cũng chưa bao giờ đi quá giới hạn của một người phụ nữ biết điều, biết đối nhân xử thế và luôn nhẫn nhịn vì con trai mình, bà có thể im lặng khi ba anh ngoại tình, bà có thể rộng lòng để ba anh mang người phụ nữ khác về làm vợ nhỏ, bà có thể bao dung mà để cho con trai của người phụ nữ đó mang họ của ba anh, bà làm tất cả, tất cả vì bà hơn ai hết rất yêu thương chồng con. Vì mẹ mình cũng là vì còn giữ chút tôn trọng với người cha đã dưỡng dục mình nên anh luôn im lặng trước người phụ nữ kia, mặc cho mẹ con họ muốn làm gì thì làm, muốn tranh gì thì tranh. Nhưng tâm địa con người khó lường, người xấu thì vẫn là người xấu, ganh ghét chỉ có thêm chứ không hề có bớt, trong mấy năm anh đi du học ở Mỹ thì nào có hay người phụ nữ xấu xa kia rắp tâm chiếm hữu gia sản, vì thế mà không từ thủ đoạn sau lưng ba anh, còn nhiều lần làm khó mẹ anh đòi bà phải ly dị.

Ngôn Hoa chỉ biết mỗi lần về thăm mẹ bà luôn niềm nở chăm sóc cho anh, nhưng anh rõ ràng là vô cùng lo lắng nên mới cho người ở bên cạnh lo cho bà mặt khác sai người thăm dò người phụ nữ kia.

Rồi chuyện gì đến cũng đến, ngày anh nhận được chứng cứ thụt két của người đàn bà Thẩm Kiều độc ác kia cũng là lúc anh nhận được tin mẹ anh vừa ngã cầu thang qua đời. Người ta cho là bà bất cẩn ngã nhưng người làm ai nấy đều rỉ tai nhau là bà cả bị bà hai đẩy ngã. Tất cả tức giận dồn nén trên gương mặt Ngôn Hoa lúc biết tin khiến người ta khiếp sợ.

Đêm ấy anh ngồi máy bay ngay lập tức quay về nhà, ba anh vì chuyện này mà nằm viện anh cũng không màng đến việc đi thăm mà chạy đến nhà riêng của Thẩm Kiều, anh như con thú hoang lôi bà ta xềnh xệch trên nền nhà, giáng cho một cái tát đủ khiến bà ta phải ngã ngửa rồi lại lôi thằng con ngu xuẩn của ả ra đánh cho thừa sống thiếu chết.

Lúc cảnh sát đến bắt ả đi, cũng vì khiếp sợ uy lực và gia thế của anh mà im lặng coi như không thấy gì, mặc cho anh đấm đá tên nhóc đáng thương kia đến mềm nhũn như tấm giẻ rách xong rồi hung hăng bỏ đi.

Anh vô thức đi lang thang trên đường, không biết đã đi được bao lâu, khi bừng tỉnh thì đã dừng trước phòng bệnh của ba anh, nhìn vào người đàn ông đã gầy đi không ít, anh quay người bước đi, lại đi một hồi lâu rồi đến trước phần mộ của mẹ mình.

Anh quỳ ở đó không biết qua bao lâu, anh ân hận, anh tự trách bản thân không bảo vệ được mẹ mình, tự trách mình mãi theo đuổi tham vọng của bản thân mà không chăm lo chu toàn cho mẹ, là anh đã mất cảnh giác trước sự độc ác, tham lam của Thẩm Kiều, là do anh đã quá xuất sắc khiến cho ả ta sinh ra căm hận, vì ả biết rằng con trai ả vĩnh viễn không vượt qua được anh. Tất cả là vì anh, vì anh nên mọi chuyện mới thành ra như thế này... Là do anh, tất cả vì anh nên mẹ anh mới mất. Anh phải trả thù nhưng anh biết phải trả thù ai đây? Chính anh đấy thôi.

Anh lại quay bước đi, đêm nay anh đã đi bao lâu rồi? Anh đi như cái xác vô hồn vào một quán bar ở gần đó, không biết anh đã uống bao lâu, uống bao nhiêu, mấy cô ả ưỡn ẹo trông thấy chàng trai vừa cuốn hút lại vừa ăn mặt bảnh bao, đủ để nhận ra đây là một công tử con nhà giàu, họ liên tục gạ gẫm nhưng đều bị anh hung hăng đuổi đi.

Anh siêu vẹo bước ra khỏi chỗ ồn ào đó, lần đầu tiên trong hai mươi mấy năm cuộc đời này anh uống nhiều đến thế, uống đến anh không còn tỉnh táo nữa rồi, đầu óc của anh cũng bị rượu lấp đầy rồi, ma xui quỷ khiến anh nghĩ mình cũng nên kết thúc ở đây

Rồi không do dự anh đâm sầm ra đường...

Két...

Tiếng thắng xe kéo dài, sau đó là tiếng khóc của con gái, rồi giọng đàn ông an ủi, rồi cứ thế lặp đi lặp lại, trong chút tỉnh táo cuối cùng anh mơ hồ nghe tiếng khóc rất lâu, rất dài của cô gái ấy, tiếng an ủi lặp đi lặp lại của người đàn ông ấy: "An Di, đừng khóc... An Di, đừng khóc..."

An Di. Cái tên ấy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro