Chương 15: Món quà bất ngờ
Sau khi phát bài kiểm tra ra, cả lớp có chút nhốn nháo nhưng vẫn không dám quá lớn tiếng, có cậu lên tiếng hỏi: "Môn Hoá học ai cao điểm nhất thế? Vi Mai, Hạo Thiên hai cậu bao nhiêu điểm?"
Cô bạn ngồi gần Vi Mai lên tiếng trả lời, còn cầm cả bài kiểm tra của Vi Mai giơ lên: "Nhìn này Vi Mai tận chín mươi lăm điểm cơ đấy, chắc chắn hơn Hạo Thiên rồi?"
Đằng này An Di vẫn cuối gầm mặt. Cả lớp 'ồ' lên một tiếng rồi lại có cậu bạn khác thắc mắc sang môn tiếng Anh và tiếng Đức: "Thế nào đại tiểu thư Vi Mai, hai môn kia cậu bao nhiêu điểm, lại bao trọn à? Xem ra A Thiên thất thế rồi nhỉ?"
Phía cuối lớp Hạo Thiên chỉ cười trừ, cậu ta với Vi Mai trước giờ luôn thay phiên nhau giữ thứ hạng cao trong lớp, dù học giỏi là thế nhưng cậu rất khiêm tốn và hoà nhã, không giống như ai kia lúc này vênh váo lên tiếng: "Tớ à? Tiếng Anh chín mươi hai, tiếng Đức tám mươi chín" - Nói rồi Vi Mai vui vẻ tươi cười. Du Thăng khó chịu, khẽ lên tiếng gọi An Di định hỏi điểm nhưng cô không quay lại, có vẻ nãy giờ cô vẫn rất lơ đễnh suy nghĩ về chuyện gì đó.
Nhìn người trước mặt vẫn trầm ngâm một hồi lâu, Ngôn Hoa hắn giọng một tiếng, chờ cả lớp im lặng trở lại anh mới nói: "Hoá học Vi Mai cao điểm nhất, hai bài ngôn ngữ... lớp trưởng đều đạt điểm tuyệt đối. Một trăm điểm."
Anh vừa dứt lời cả lớp đều đồng loạt đổ ánh nhìn về phía An Di, lúc này cô mới ngẩn ra nhìn vào bài của mình, việc cô cao điểm nhất không có gì lạ đối với cả cô và Du Thăng, trước giờ vốn vẫn vậy nên cô không quan tâm là chuyện thường thôi. Nhưng lúc này những ánh nhìn đang hướng về An Di gồm cả ngưỡng mộ và ganh tị, Vi Mai biết mình vừa nãy đã hơi lố, liền ngượng ngùng quay đi.
Hết người này đến người khác lên tiếng khen ngợi An Di: "Lớp trưởng xinh đẹp này, tài giỏi thật đấy"
"Là điểm tuyệt đối cho cả hai môn luôn đấy, đề khó như vậy."
"Vi Mai à xem ra cậu có kì phùng địch thủ mới rồi..."
Cả lớp ồn ào một lúc rồi sau đó lại bị câu nói tiếp theo của Ngôn Hoa làm cho bất ngờ: "Nhưng... lớp trưởng, điểm môn Hoá không được tốt, cần cố gắng hơn"
Tên hắc ám này lại điềm nhiên nói với cả lớp rằng điểm cô không được tốt khiến cô bối rối vô cùng, Vi Mai lúc này mới đắc ý quay sang cười nhạt một cái, có vẻ rất hả dạ.
Ngôn Hoa lại cất tiếng: "Vi Mai kèm giúp An Di được chứ? Cố gắng thôi thì chưa đủ, cần nhất vẫn là sự hướng dẫn và giúp đỡ, cứ tình hình này thì e là không ổn."
Ngôn Hoa vừa nói xong An Di đã tỏ vẻ khó chịu không muốn, còn Vi Mai vì đố kị mà đáp rằng mình rất bận không thể giúp đỡ An Di.
An Di nhẹ nhõm nói: "Thầy nghe rồi đấy, bạn ấy không rảnh, em cũng không có hứng thú, tự em cũng có thể rèn luyện không cần ai phải giúp đỡ"
Chuyện này cũng rất thường, An Di vốn luôn tự mình học tập, môn nào yếu thì tự mình bỏ ra nhiều công sức với môn đó hơn, đơn giản chỉ vì cô cực kì ghét việc ba cô mời giáo viên đến nhà dạy kèm, không những thời gian cá nhân của mình bị đảo lộn, không gian cá nhân cũng bị ảnh hưởng, cô không thích những người xa lạ đến nhà mình, ba cô lại càng không để cô ra khỏi tầm kiểm soát của ông. Trước giờ cô vẫn cố chấp như vậy.
Nhẹ nhõm không được bao lâu thì An Di lại như bị sét đánh giữa trời quang, Ngôn Hoa không hề nói giảm nó tránh, lên tiếng phê bình: "Tôi kèm là được chứ gì? Tự mình có thể vực dậy được thì đâu đến nỗi đến tận lớp này rồi mà vẫn kém như vậy. Tôi không chấp nhận trong lớp của mình có một thành phần cố chấp muốn kéo lùi thành tích của cả tập thể."
An Di ngẩn người, đúng hơn thì cả lớp cũng đều ngẩn ra, không dám tin vào những gì mình nghe thấy, Ngôn Hoa không chút e dè mà phê bình nặng như vậy, An Di cực kì cực kì không muốn nhưng lại hoàn toàn không có bất cứ lí do gì cũng như hoàn toàn không có đủ can đảm để từ chối, cả lớp ai nấy đều sợ thay cho cô, mặc khác lại có chút ganh tị với cô vì được chính Ngôn Hoa kèm, nhưng không ai biết được trong lòng An Di lúc này ấm ức thế nào.
Du Thăng lại không biết điều mà lên tiếng thỏ thẻ với An Di: "Tốt rồi, vậy bây giờ cậu có thể học chung với tớ này, tớ lại có nhiều thời gian cùng cậu hơn, vui thật đấy."
An Di liền bực dọc quay xuống véo vào má Du Thăng một cái thật mạnh khiến cậu rõ đau rồi nói: "Vui cái đầu cậu đấy, phiền chết đi được."
Ngôn Hoa chợt nhớ ra điều gì, anh gọi: "Lớp trưởng, vào phòng giáo viên lấy giúp tôi ít đồ."
An Di lúc này vẫn đang bực tức, lại bị sai vặt liền ấm ức lên tiếng hỏi: "Lấy thứ gì thưa thầy?"
"Trên bàn làm việc của tôi. Đến đó thì sẽ biết cần lấy thứ gì."
Ngôn Hoa chỉ ngắn gọn một câu.
An Di vẫn thắc mắc không biết là thầy ta muốn cô đi lấy thứ gì nhưng cũng không muốn hỏi thêm mà cất bước đi nhanh.
Đến phòng giáo viên cô mới ngỡ ra đó chính là hai hộp quà mà ngày hôm qua cô đã nhìn thấy trên xe của thầy ta, không phải là để tặng cho bạn gái sao? Thì ra là phần thưởng cho bài kiểm tra... nhưng tại sao chỉ có hai phần, trong đầu cô lại tiếp tục thắc mắc.
Về đến phòng học An Di đặt hai hộp quà trước mặt Ngôn Hoa rồi vẫn theo thói quen giả vờ niềm nở cười với tên hắc ám này một cái xong mới quay trở về chỗ ngồi. Sau đó Ngôn Hoa thong thả mang hai hộp quà một đặt lên bàn Vi Mai, một đặt lên bàn An Di, anh vẫn im lặng như vậy, cả lớp đều hiểu đây là quà gì... Nhưng An Di vẫn không cam tâm, dù sao cũng đang phát ghét tên hắc ám này nên cô liền nhanh chóng lên tiếng hỏi: "Thầy ơi rõ ràng là em được điểm cao nhất cả hai môn sao lại chỉ có một phần quà?"
Ngôn Hoa vẫn điềm nhiên như không nghe thấy, không hề trả lời cô, chỉ cất giọng trầm trầm quen thuộc: "Sách giáo khoa trang mười lăm."
Mọi người cả kinh, cái giọng điệu đáng sợ đó đã trở lại, ai nấy liền biết ý mà nhanh chóng lấy sách vở ra chuẩn bị học bài mới. Chỉ có một người vẫn đang mãi ôm một bụng tức.
Tiết học lí thuyết đầu tiên bắt đầu, tất cả học sinh đều bất ngờ trước cách giảng dạy của Ngôn Hoa, anh không hề khoa trương hay cầu kì quá mức cho bài dạy của mình, chỉ dùng những câu từ ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề, mạch lạc và nhanh chóng. Không mất nhiều thời gian cũng không nói quá nhiều nhưng hiệu quả mang lại thực khiến người ta bất ngờ, cả lớp đều bị bài giảng của anh thu hút, rất dễ hiểu lại dễ tiếp thu.
Hết giờ học mọi người đều nhanh chóng ra về, Du Thăng cũng vội vã đi ra lấy xe, lúc này trong lớp chỉ còn lại An Di và thầy giáo hắc ám của cô. Vì đã bắt đầu tính tiết học chính thức cho nên cô luôn phải xin chữ kí và nhận xét của giáo viên bộ môn về lớp mình vào mỗi cuối giờ.
An Di đưa quyển sổ đến trước mặt Ngôn Hoa, lại tiếp tục giả vờ cười nói với anh ta: "Mời thầy kí."
Ngôn Hoa không nói gì mà chỉ chìa tay ra trước mặt An Di. Cô ngơ ra chẳng hiểu tên hắc ám này lại muốn gì, cô lên tiếng: "Thầy cần gì?"
Ngôn Hoa nhíu mày một cái rồi mới nói: "Bút."
Trời ạ, cần bút thì nói là cần bút, kiểu gì mà vẫn cứ làm như ai cũng có thể hiểu được sóng điện não của mình vậy. An Di lấy trong ba lô ra một cây bút đặt vào tay Ngôn Hoa, cảm giác lúc chạm vào bàn tay ấy vẫn giống hệt như ngày đầu tiên hai người gặp nhau, cô bối rối chạm vào tay anh, khoảnh khắc đó cô cũng cảm thấy giống như lúc này, chính là cái cảm giác 'vô cùng lạnh lẽo'.
Kí xong rồi nhưng vẫn thấy cô học trò đứng ngẩn ra đấy đang suy nghĩ gì, anh nhẹ nhàng cốc vào đầu cô một cái rồi bảo: "Mỗi chiều sáu giờ, chắc em cũng không muốn cuốc bộ đến trường nên... nhà tôi thì em biết rồi đấy, còn nữa sau này xem xét kĩ trước đã rồi mới nói, à... sau này chỉ cần nộp bài thôi, không cần khoe khoang tài hội họa với tôi đâu, rất ấu trĩ."
Nói rồi Ngôn Hoa nhanh chóng rảo bước ra khỏi phòng học, để lại An Di một mình đứng ngây ngốc không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra.
Cô chợt nhớ, đúng rồi, hôm trước tờ giấy vẽ lung tung của cô đúng là không thấy đâu, lẽ nào là...
Cô ngượng chín mặt tự lấy tay véo vào má mình mong đây chỉ là giấc mơ, hôm đó ngoài vẽ em trai An Hạo, ngoài vẽ Tiểu Bối... cô còn vẽ cả cái người cô vốn không ưa nổi đó, An Di vẽ người đó theo phong cách chibi cái đầu to đùng với gương mặt đáng ghét còn ghi chú thêm cả cái tên "thầy giáo hắc ám". Không thể nào, nó đang ở chỗ của tên hắc ám đó sao? Thôi chết rồi, cô biết mình lại gây chuyện rồi...
Ở trong phòng giáo viên, người kia lấy từ trong túi hồ sơ của mình ra một tờ giấy với những hình ảnh được vẽ vội, đường nét đơn giản lại rất trẻ con, người này thật to gan, dám gọi anh là "thầy giáo hắc ám", hôm qua còn dám nói anh thân hình không bằng một tên nào đó trên tạp chí... Ngôn Hoa suy nghĩ gì đó rồi miệng cười vui vẻ, đúng vậy, từ đêm chấm bài anh đã phát hiện ra nó, không muốn trả lại mà chỉ muốn giữ làm thú vui cho mình, không hiểu vì sao anh lại thích bức vẽ đáng yêu này, mỗi khi nhìn thấy thấy tâm trạng đều rất tốt, rất muốn cười. Những đường nét nam tính trên gương mặt theo nụ cười đó làm cho mấy giáo viên nữ trong phòng lúc này ai nấy đều hồn siêu phách lạc.
Về đến nhà tâm trạng rối bời vẫn chưa thể hồi phục, An Di lủi thủi đi vào phòng, đang nghĩ cách hôm sau phải giải thích như thế nào về bức vẽ đó, hay là nói mình vẽ thầy thể dục đi Không được, rõ ràng là tài năng của cô đã tự hại cô, nhìn vào chắc cũng biết là cô đã vẽ ai, khó lòng mà ngụy biện được... suy nghĩ vẫn không thông, An Di buồn rầu lo cho số phận của mình... Lúc này mới nhớ đến món quà, An Di lấy nó từ trong cặp ra rồi cẩn thận mở lớp giấy gói in hình những chú mèo đáng yêu, An Di rất thích mèo nhưng vì bị mẫn cảm với chúng cho nên ba cô không cho cô nuôi.
An Di bất ngờ, trời ạ "Hoá học đại cương," tên hắc ám này chắc chắn muốn trêu cô đến chết hay sao lại còn tặng sách hoá học cho cô? Rõ ràng sau khi chấm bài thì đã biết môn hoá của cô không được tốt mà còn tặng thứ này khác này bảo cô đem đi nhìn ngắm cho bỏ tức? An Di lại tiếp tục buồn rầu, cầm quyển sách lên định đặt vào giá sách thì bỗng bất ngờ, thứ gì đó đập vào mắt cô, trong hộp quà còn có một chú mèo làm bằng thuỷ tinh bé bé rất xinh... Là thứ mà hôm trước cô đã đứng lại nhìn rất lâu trong nhà sách đây mà, sao anh ta lại biết được? Tuy không khỏi thắc mắc nhưng tâm trạng của An Di lại được khôi phục triệt để, cô rất vui, cầm chú mèo lên ngắm mãi không thôi. Thì ra lúc nãy anh ta bảo cô "xem xét kĩ đã rồi mới nói" ý là muốn nhắc đến hai món quà này. An Di tươi cười vui vẻ, coi như anh ta còn có chút lương tâm...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro