Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 2: Người Đàn Ông Kì Lạ

chương 2: Người Đàn Ông Kì Lạ

Mạnh Phong giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, mồ hôi lạnh nhạt làm ướt đẫm lưng áo. Cậu dụi mắt, cố gắng mường tượng lại giấc mơ vừa rồi. Song giấc chiêm bao¹ chỉ chợt qua, để lại cho cậu một cảm giác lạnh lẽo bao trùm.

Phong đứng dậy, cảm thấy không gian xung quanh thật khác lạ. Căn phòng mà cậu tỉnh dậy trông không giống bất kỳ nơi nào cậu đã từng đến. Bức tường cũ kĩ, ánh sáng yếu ớt từ một chiếc đèn dầu đã lâu không được thắp sáng.

Cậu dụi mắt thêm lần nữa, xác nhận mình đang không nằm trong gian phòng ngủ quen thuộc.

Khi vẫn đang mãi tò mò về mọi thứ xung quanh, một âm thanh lạ vang vọng đến trong không gian, như thể từ đâu đó rất xa xôi, rồi dần dần gần lại.

“Roẹt… xoẹt…”

"Chào mừng ngươi đã đến với Cõi Lệ Đen-nơi bóng tối vĩnh viễn không bao giờ tắt. Tại đây, ngươi sẽ phải đối mặt với những cánh cửa, mỗi cánh cửa tượng trưng cho một con giáp, những thử thách và ranh giới giữa cái sống và chết đang đợi chờ ngươi". Roẹt... xoẹt... xẹt... âm thanh rùng rợn, như từ sâu dưới lòng đất vọng lên, khiến không gian xung quanh trở nên lạnh lẽo và ngột ngạt.

Tiếng loa nhỏ vang lên, méo mó và khó chịu.

Phong cười nhẹ, vẻ mặt đầy ẩn ý, ánh mắt lướt qua căn phòng như thể đang khám phá một thứ gì đó cực kỳ thú vị. Cậu nhún vai, giọng nói đầy mỉa mai nhưng vẫn có chút vui vẻ:

“Cõi lệ gì mà nghe oai thế? Nhưng tôi cá là trò này chỉ dành cho đám siêu nhân thôi. Còn tôi, chỉ thử xem có gì thú vị không, chứ không chắc tôi sẽ ‘hợp tác’ đâu.”

Hệ thống im lặng, rồi lập tức phản hồi với giọng điệu ngập ngừng của máy móc: "…Người chơi, nếu ngươi không tuân thủ quy trình, ngươi sẽ nhận hình phạt thích đáng.. xoẹt xoẹt..."Cả trăm năm qua, chưa một ai dám thách thức ta, đi ngược lại trật tự mà ta đã duy trì bấy lâu.

Phong hừ một tiếng, “Thôi, dù sao cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, đành phải làm theo thôi.”

“Người chơi sẽ phải vượt qua 12 cánh cửa, hoàn thành nhiệm vụ. Sau mỗi cánh cửa, người chơi sẽ nhận được một gợi ý cho cánh cửa tiếp theo". Âm thanh của hệ thống tiếp tục vang lên, “không những thế, những người chơi có công lớn sẽ nhận được phần thưởng đặc biệt..."

Phong ngồi thẳng dậy, khởi động cơ khớp, chuẩn bị cho chặng đường sắp tới. Suy nghĩ vừa dứt, một cánh cửa lớn xuất hiện ngay trước mặt cậu. Cánh cửa này cũ kỹ, được làm bằng gỗ tối màu, với những vết nứt dài. Cậu tiến lại gần, tay khẽ chạm vào tay nắm cửa lạnh ngắt. Cánh cửa được mở ra với tiếng kẽo kẹt rùng rợn.

Đằng sau cánh cửa là một lớp sương mù dày đặc, đến nỗi mắt cậu không thể nhìn thấy gì rõ ràng. Không còn cách nào khác, Phong đành bước vào. Làn sương mù từ từ tản ra, để lộ một khung cảnh hoang vắng, u ám.

Không chỉ có mỗi mình Phong, mà còn có những người khác bị lôi kéo vào trò chơi kỳ quái này.

một người phụ nữ trung niên với ánh mắt sâu thẳm, một học sinh cấp hai đầy tò mò, một cặp vợ chồng già tay trong tay, một cặp đôi trẻ trao nhau những ánh nhìn đầy ẩn ý, và những cá nhân khác nữa. Tất cả họ, bằng cách này hay cách khác, đều bị cuốn vào một trò chơi chết chóc, nơi mà ranh giới giữa thực và ảo trở nên mong manh.

Họ đứng lặng yên, ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt mỗi người đều dấy lên sự sợ hãi.

Đột nhiên, từ trong làn sương mù mờ ảo, một bóng dáng người xuất hiện. Đó là một người đàn ông gầy gò, ánh mắt trầm lặng và đầy sự kiên định. Dù có vẻ yếu ớt, nhưng từng cử chỉ của ông ta đều toát lên sự kiên nhẫn và nhẹ nhàng.

Người đàn ông nhìn nhóm người rồi cất tiếng:

“Chào mừng các vị đã đến với làng của chúng tôi. Tôi là Phạm An Bình, lục sự² dưới trướng quan huyện³."

Phạm An Bình tiếp tục nói:"Hàng nhiều năm trước, nơi đây được biết đến là địa danh trù phú⁴, yên bình, nhưng giờ đây... tất cả đã thay đổi. Chúng tôi vừa trải qua một trận dịch chuột khủng khiếp. Những con chuột to lớn, hung dữ đã tàn phá, cướp đi hết thức ăn của chúng tôi, khiến dân làng rơi vào cảnh thiếu thốn trầm trọng. Rất nhiều người đã bỏ mạng vì dịch bệnh đó.”

Mọi người im lặng, ánh mắt họ đượm vẻ đau xót, cảm nhận nỗi khổ đau và mất mát mà dân làng phải chịu đựng.

Phạm An Bình nhìn mọi người và tiếp tục cất tiếng:"Các vị không cần lo ngại,vì chúng tôi đã tìm ra cách giải quyết vấn đề này rồi.Nhưng vẫn có một số vấn đề nản giải. Tôi mong các vị có thể giúp làng của chúng tôi."

An Bình nhìn vào mắt từng người, giọng ông trở nên trang trọng, mang âm hưởng của một lời cảnh báo sâu sắc:

“Giờ đây, gia nhân xin dẫn các vị đến yết kiến⁵ quan huyện. Ngài rất quý trọng những vị khách phương xa. Nhưng trước khi vào phủ, có một điều cấm kỵ mà các vị phải ghi nhớ: tuyệt đối không được thò đầu nhìn vào giếng sau vườn. Đây là nơi linh thiêng trong phủ, ai vi phạm sẽ phải chịu hậu quả nghiêm trọng.”

Dù không ai dám hỏi thêm, nhưng tất cả đều thấu hiểu rằng những lời cảnh báo ấy không phải là lời đùa.

“Trong chốc lát nữa,ngài ấy sẽ trở về từ cuộc họp và sẽ tiếp kiến⁶ các vị. Nhưng trước tiên, tôi sẽ dẫn các vị đến nơi nghỉ ngơi. Các vị cần thư giãn và chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ quan trọng sắp tới.”

Vị lục sự dẫn họ qua những con đường lát đá cổ kính, giữa những ngôi nhà ngói rêu phong, tường vôi bong tróc, cây cối khô héo. Không khí nơi đây đượm vẻ ảm đạm, trầm lắng, chỉ có tiếng bước chân vang lên trong sự tĩnh mịch, như thể thời gian đã quên lãng nơi này.

Cuối cùng, họ dừng lại trước một ngôi nhà lớn, khác biệt hoàn toàn với các ngôi nhà còn lại trong làng.

Ngôi phủ⁷ này mang đậm kiến trúc cổ xưa, kiên cố nhưng đầy vẻ u ám. Những cây cột gỗ lim⁸già nua, đen sì như mực, vươn lên nghìn trùng⁹, mang theo bao vết tích của thời gian.

Chúng đứng sừng sững, im lìm¹⁰ như những người lính canh cổ kính, âm thầm bảo vệ ngôi nhà. Mái ngói đỏ tươi giờ đã phủ một lớp bụi dày, màu sắc không còn rực rỡ như xưa mà phai mờ theo thời gian. Bức tường gạch đã phủ đầy rêu xanh, ẩm ướt, như thể không một tia ánh sáng nào có thể xuyên qua được.

Dù khoác lên mình bộ áo xiêm y¹¹ quý phái, nhưng nơi này toát lên một vẻ u ám kỳ lạ. Cái lạnh buốt đến xương tủy bao trùm lấy không gian, khiến người ta sởn da gà.".

Dù ngôi nhà đẹp đẽ, nhưng lại toát lên một sự u ám khó tả.Cái lạnh từ ngôi phủ không giống cái lạnh thông thường, mà là một thứ cảm giác nghẹt thở, khiến mỗi bước đi đều nặng nề, như có thứ gì đó vô hình đang bao phủ, đe dọa từng hơi thở của những ai dám lại gần.

.

.

.

chiêm bao: là những hình ảnh, suy nghĩ, hoặc cảm xúc xuất hiện trong tâm trí khi bạn đang ngủ. Chúng có thể rất thực tế hoặc kỳ lạ, và thường khó giải thích. Ta thường chỉ nhớ được một phần nhỏ những giấc mơ của mình.

lục sự: Chức danh của viên chức làm nghiệp vụ bảo đảm hoạt động hành chính của các Tòa án như lập và giữ giấy tờ, sổ sách, hồ sơ, tài liệu về các vụ án, biên bản hỏi cung, lấy lời khai, biên bản phiên Tòa.

Quan huyện: là một chức quan trong hệ thống hành chính của các triều đại phong kiến ở Việt Nam. Họ là những người đại diện cho nhà nước tại địa phương, có nhiệm vụ quản lý, cai trị một huyện.

trù phú: là để nhận định về sự sung túc, giàu có của một địa phương, một vùng miền nào đó.

yết kiến: là đến gặp một người có cương vị cao.

tiếp kiến: Nói một nhân vật quan trọng đón rước người đến thăm chính thức.

phủ: nơi làm việc hoặc nơi ở của quan lại, quý tộc thời phong kiến.

Gỗ lim: là một loại gỗ quý thuộc nhóm II theo bảng phân loại gỗ tiêu chuẩn của Việt Nam. Tên khoa học của cây gỗ là Erythrophleum fordii, thuộc họ Fabaceae và chi Erythrophleum. Được xếp vào nhóm tứ thiết cùng với đinh, sến và táu.

Nghìn trùng: nơi xa lắm, cao lắm, như cách trở núi sông trùng trùng điệp điệp.

im lìm: ở trạng thái hoàn toàn không có tiếng động, tựa như không có biểu hiện gì của sự sống.

áo xiêm y: là đồ mặc của người quyền quý thời phong kiến, như áo, xiêm, v.v. và không những vậy Áo xiêm y là một thuật ngữ chung để chỉ trang phục của phụ nữ Việt Nam thời xưa. Nó bao gồm nhiều kiểu dáng, chất liệu và màu sắc khác nhau, tùy thuộc vào từng vùng miền, giai cấp và hoàn cảnh. Áo xiêm y không chỉ đơn thuần là trang phục mà còn thể hiện nét đẹp văn hóa, phong tục tập quán của người Việt.

"Xiêm": Từ "xiêm" có nghĩa là đẹp, trang trọng.

  "Y": Từ "y" có nghĩa là quần áo.

*Kết hợp: Khi kết hợp hai từ này lại, "áo xiêm y" mang ý nghĩa là loại áo đẹp, trang trọng, thường được phụ nữ sử dụng trong các dịp lễ hội, đặc biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro