
Chương 277: Vĩnh Thế Tương Thủ
Trở về trong khoang thuyền, phu phu Thẩm Húc Nghiêu (沈旭堯) và Mộ Dung Cẩm (慕容錦) vừa uống trà vừa trò chuyện.
"Mộ Dung, ta ở Tiên Vẫn Chi Địa mười năm, tìm được một bộ tiên cốt, tám khối huyết tinh thạch và hai bình huyết tuỷ. Ta dự định luyện chế huyết tuỷ thành dược tề huyết tuỷ, lưu lại cho Tiểu Thải (小彩) đề thuần huyết mạch dùng. Sau đó, đem tám khối huyết tinh thạch cho Tiểu Kim (小金), để Tiểu Kim bế quan luyện hóa đi. Còn tiên cốt thì lưu cho ngươi, để ngươi lúc thăng cấp bảy dùng." Suy nghĩ một chút, Thẩm Húc Nghiêu đem ý nghĩ của mình nói ra hết với nội tử của mình.
Nghe vậy, Mộ Dung Cẩm nhíu chặt mi tâm. "Không, tiên cốt lưu cho ngươi."
"Đừng tranh với ta chuyện này, hai chúng ta là phu phu, ai thăng cấp bảy lại chẳng giống nhau sao? Hơn nữa, thực lực của ngươi cao hơn ta, ngươi thăng cấp thuận lợi tự nhiên, ta tạm thời chưa tính bế quan, ta dự định dẫn mọi người đi khắp nơi xem xét tìm kiếm linh bảo."
"Ngươi bế quan rồi, ta cũng có thể dẫn mọi người đi tìm bảo vật mà!"
Nhìn người yêu nói ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, Thẩm Húc Nghiêu cười khổ. "Không, ngươi không được, ta có Linh Ngôn Thạch, gặp nguy hiểm có thể thuấn di rời đi, nhưng ngươi thì không được. Cho nên, ta dẫn mọi người đi tìm bảo vật thì thích hợp hơn, còn ngươi nên sớm bế quan thăng cấp bảy, làm hậu thuẫn cho ta."
Thẩm Húc Nghiêu đối với nguyên tác rõ như lòng bàn tay, đối với cái Tử Hà Bí Cảnh (紫霞秘境) này cũng vô cùng hiểu rõ. Bởi vậy, hắn cho rằng chuyện tìm bảo vật này, hắn so với nội tử càng thích hợp hơn.
Nghe người yêu nói như vậy, Mộ Dung Cẩm nhíu nhíu mi tâm. "Vậy, đợi Tiểu Phong (小风) và Tiểu Thải xuất quan, ta lại bế quan. Bằng không, bên người chỉ có mỗi Tiểu Bạch (小白), ta không yên tâm."
Nghe vậy, Thẩm Húc Nghiêu gật đầu. "Được, vậy thì quyết định như vậy, ngày mai trước hết để Tiểu Kim bế quan. Ngươi, ta, Tiểu Bạch, ba chúng ta tiếp tục ở Bích Ngọc Hải tìm kiếm cơ duyên, đợi Tiểu Phong và Tiểu Thải xuất quan rồi, ngươi lại bế quan."
Nhìn chằm chằm nam nhân của mình xem xét, xác định người yêu sẽ không đổi ý, Mộ Dung Cẩm đành gật đầu. "Được thôi, nghe ngươi."
"Ừ!" Mỉm cười, Thẩm Húc Nghiêu giang tay ôm lấy người yêu bên cạnh.
"Nói thật lòng, môi trường bí cảnh quá nguy hiểm, ta thật sự có chút không yên tâm đi bế quan!"
Cúi đầu nhìn nội tử trong lòng, Thẩm Húc Nghiêu cười hôn hôn trán của đối phương. "Kỳ thực, không chỉ bí cảnh nguy hiểm, tu chân đại lục nơi nào lại không nguy hiểm chứ? Từ lúc chúng ta giác tỉnh hồn thú, chúng ta đã định trước phải đi một con đường gai góc đầy rẫy, mỗi ngày trong đời đều là nguy hiểm. Đối mặt với loại nguy hiểm này, chúng ta không thể trốn tránh, chỉ có thể khiến bản thân trở nên mạnh mẽ. Bởi vì, chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót."
Nghe được những lời này, Mộ Dung Cẩm mi tâm nhíu sâu. "Húc Nghiêu!"
"Đợi ngươi thăng cấp bảy, chúng ta liền có thể ở trung đẳng đại lục đứng vững. Đợi ta cũng thăng cấp bảy, chúng ta liền cùng nhau đi Thiên Mang đại lục, đi tìm kiếm bầu trời rộng lớn hơn. Đợi chúng ta trở thành hồn thú sư cấp chín, chúng ta liền có thể ở Thiên Mang đại lục đứng vững. Đợi chúng ta trở thành hồn thú sư cấp mười, chúng ta liền có thể vũ hóa thành tiên, cùng trời đất đồng thọ, cùng nhật nguyệt đồng huy. Tới lúc đó, chúng ta liền có thể vĩnh viễn vĩnh viễn ở cùng nhau. Sẽ không có sinh ly tử biệt, một đời đều tương thủ cùng nhau."
Nghe người yêu vẽ ra ngày mai vĩnh viễn tương thủ, ảo tưởng cảnh tượng vĩnh viễn cùng người yêu của mình trường tương tư thủ, Mộ Dung Cẩm mê đắm cười. "Được, ta nhất định nỗ lực tu luyện, nhất định cùng ngươi làm một đôi tiên nhân quyến luyến, vĩnh thế tương thủ."
"Đúng, vĩnh thế tương ái, vĩnh viễn tương thủ."
Ngẩng mắt, đối diện với ánh mắt cháy bỏng của nam nhân, cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của đối phương, Mộ Dung Cẩm chủ động nâng mặt người yêu, hôn lên môi của nam nhân. Đời này, nguyện vọng duy nhất của hắn, cũng là chấp niệm duy nhất của hắn, chính là cùng Húc Nghiêu của hắn vĩnh thế tương thủ, bất ly bất khí!
..........................................
Hai tháng sau.
Đây là lần đầu tiên gia đình Thẩm Húc Nghiêu tìm được bảo vật sau khi đến Bích Ngọc Hải.
Đứng trên vai Thẩm Húc Nghiêu, Tiểu Ngôn (小言) hưng phấn nhảy múa. "Ha ha, thật tốt quá, Bích Ngọc Tinh Thạch a! Không ngờ chúng ta vừa đến đã tìm được Bích Ngọc Tinh Thạch a!"
"Chỉ có Bích Ngọc Tinh Thạch, không có hải thú sao?"
Nghe vậy, Tiểu Ngôn lập tức xịu mặt. "Có, có một đàn Mã Giao Ngư (马鲛鱼) biến dị."
Nhìn chằm chằm Tiểu Ngôn, Thẩm Húc Nghiêu nói: "Như vậy, chúng ta chia quân làm hai đường, một lát nữa, ta mở trận pháp phòng hộ trên thuyền, thu hút đám Mã Giao Ngư kia tới, ngươi và Tiểu Lan (小兰) đi đáy biển, lấy Bích Ngọc Tinh Thạch về."
Nghe thấy lời này, Tiểu Ngôn mặt mũi nhăn nhó. "Ngươi đùa gì thế? Nguy hiểm như vậy, ngươi bảo ta đi à?"
"Có Tiểu Lan bảo vệ ngươi mà, ngươi sợ gì chứ?"
"Kia, kia cũng rất nguy hiểm a!"
Nhìn vẻ nhát gan của Tiểu Ngôn, Thẩm Húc Nghiêu vô cùng bất lực. "Vậy phải làm sao? Bích Ngọc Tinh Thạch có muốn nữa không?"
"Muốn, đương nhiên muốn, thịt đến miệng làm sao có thể nhổ ra được chứ?"
"Vậy, hay là, ngươi đứng trên thuyền thu hút đám Mã Giao Ngư kia tới, ta đi biển tìm cơ duyên cho ngươi, như vậy tổng được chứ?"
Nghe vậy, Tiểu Ngôn không thể tin được nhìn về phía Thẩm Húc Nghiêu. "Ngươi đùa gì thế? Vậy ta chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?"
"Vậy ngươi nói phải làm sao?"
"Cái, cái này..."
"Húc Nghiêu, hay là, để Tiểu Lan tự đi đáy biển tìm cơ duyên đi! Đừng bắt Tiểu Ngôn đi nữa!" Suy nghĩ một chút, Mộ Dung Cẩm cũng không yên tâm để Tiểu Ngôn đi đáy biển.
"Nhưng, năng lực chiến đấu của Tiểu Lan tốt, bản lĩnh tìm bảo lại không bằng Tiểu Ngôn. Nếu Tiểu Lan tự đi, nó chỉ có thể tìm được cơ duyên trên bề mặt, không tìm được một số cơ duyên ẩn giấu." Tiểu Ngôn đánh nhau đúng là không được, nhưng bản lĩnh tìm bảo của nó lại là tuyệt kỹ. Bởi vậy, Thẩm Húc Nghiêu mới nghĩ tới để nó đi.
Nghe vậy, Mộ Dung Cẩm nhíu nhíu mi tâm. Cũng phải, nếu không có Tiểu Ngôn đi theo, Tiểu Lan tự mình sợ rằng có thể tìm được cơ duyên có hạn a!
"Tiểu Ngôn ca ca, ngươi đừng sợ mà! Ta sẽ bảo vệ ngươi, nhất định sẽ không để ngươi gặp nguy hiểm." Kéo tay Tiểu Ngôn, Tiểu Lan nghiêm túc đưa ra đảm bảo.
"Cái này..." Nhíu chặt mi tâm, Tiểu Ngôn mặt mũi khó xử.
"Hay là, ta cho ngươi mượn một tấm da, cho ngươi mượn Cơ Giáp Long (机械龙), ngươi và Tiểu Lan trốn trong Cơ Giáp Long. Nếu thật gặp phải nguy hiểm gì, Cơ Giáp Long có thể bảo vệ các ngươi, ngươi cũng có thể thao túng Cơ Giáp Long tác chiến. Như vậy tổng được chứ?"
Nghe thấy lời này, mắt Tiểu Ngôn sáng lên. "Thao Thiết (饕餮), ta muốn Thao Thiết."
"Không được, Thao Thiết là cơ giáp thú cấp bảy, hiện tại ta tạm thời không thể sử dụng nó, tiêu hao hồn lực quá lớn!" Mặc dù Thẩm Húc Nghiêu khế ước Thao Thiết, nhưng Thẩm Húc Nghiêu biết, tên khổng lồ này là cơ giáp thú cấp bảy, hiện tại sử dụng đối với hồn lực của hắn tiêu hao quá lớn, được không bù mất.
Được câu trả lời như vậy, Tiểu Ngôn đảo mắt. "Được thôi, vậy thì Cơ Giáp Long vậy!"
"Cẩn thận một chút, hai ngươi nhắm chuẩn thời cơ, đợi bên này chúng ta đánh nhau, các ngươi liền lén lút lẻn qua."
"Biết rồi, đem Cơ Giáp Long lấy ra đi!" Gật đầu, Tiểu Ngôn không kiên nhẫn nói.
"Được!" Nói xong, Thẩm Húc Nghiêu phóng ra Cơ Giáp Long.
"Hê hê!" Cười cười, Tiểu Ngôn nắm lấy tay Tiểu Lan, cùng nhau bay vào trong đầu Cơ Giáp Long.
Nhìn thấy Cơ Giáp Long vốn nằm trên boong tàu lập tức sống lại, lắc đầu vẫy đuôi bay lên. Thẩm Húc Nghiêu cười. "Thao túng thế nào?"
"Yên tâm, đây là khế ước cơ giáp thú của ngươi, ta thao túng lên đắc tâm ứng thủ, tiểu sài nhất diệp." Tiểu Ngôn là hồn thú của Thẩm Húc Nghiêu, thao túng Cơ Giáp Long của Thẩm Húc Nghiêu đương nhiên là vô cùng đơn giản.
"Vậy thì tốt!" Gật gật đầu, Thẩm Húc Nghiêu nhìn về phía Mộ Dung Cẩm và Tiểu Bạch bên cạnh. "Chuẩn bị chiến đấu."
"Ừ!" Gật đầu, Mộ Dung Cẩm lập tức lôi ra Kình Thiên Kiếm (擎天劍) của mình.
Hướng Thẩm Húc Nghiêu gật đầu, Tiểu Bạch cũng lôi ra sáo của mình. Phía sau sáu cái đuôi trắng xoá cũng nhẹ nhàng lung lay, rõ ràng đã tiến vào trạng thái chiến đấu.
Dừng Thần Phong Chu (神风舟), Thẩm Húc Nghiêu ném xuống đáy biển một hạt châu bạo tạc.
"Ầm..."
Dưới đáy biển phát ra một tiếng nổ vang, rất nhiều Mã Giao Ngư bị nổ thương, bị nổ bay ra ngoài.
Đàn cá dưới nước bị chọc giận, từng đàn từng đàn Mã Giao Ngư, hướng về phía Thẩm Húc Nghiêu và Mộ Dung Cẩm đứng trên boong tàu công kích tới.
Mã Giao Ngư thân dài mà dẹt bên, Mã Giao Ngư bình thường là màu xám bạc, mà Mã Giao Ngư ở Bích Ngọc Hải, biến dị thành màu xanh biếc. Mỗi con Mã Giao Ngư trưởng thành đều dài hơn ba mét, cuống đuôi rất mảnh, mỗi bên có ba cái sống lưng nhô lên, sống lưng ở giữa dài và cao nhất. Đầu dài lớn hơn chiều cao thân. Miệng lớn, hơi nghiêng, răng nhọn sắc và lớn, xếp thưa. Thân thể bọc vảy tròn nhỏ, đường bên thành hình sóng không quy tắc.
Nhìn thấy từng đàn từng đàn Mã Giao Ngư, tựa như đi chợ ào ào kéo tới, Tiểu Bạch lơ lửng bay lên, bay đến đỉnh thuyền, bắt đầu thổi sáo.
Theo tiếng sáo văng vẳng vang lên, rất nhiều Mã Giao Ngư hai mắt đỏ ngầu, bắt đầu cắn xé đồng bạn bên cạnh, xuất hiện cảnh tượng tương tàn.
Nhìn thấy từng mảng lớn Mã Giao Ngư đều đang bận rộn tương tàn, Mộ Dung Cẩm và Thẩm Húc Nghiêu một người dùng thương, một người dùng kiếm, cũng giết vào đàn Mã Giao Ngư. Mã Giao Ngư dưới đáy biển càng ngày càng ít, Tiểu Ngôn lập tức thao túng Cơ Giáp Long trực tiếp bay vào trong biển.
Mắt thấy cái đuôi của một con Mã Giao Ngư, tựa như là một cây đinh ba thép, hướng về phía mình đâm tới, Thẩm Húc Nghiêu lập tức giương Tử Lôi Thương (紫雷枪) trong tay đỡ được công kích của Mã Giao Ngư, mũi thương cọ qua chạc đuôi của Mã Giao Ngư, kéo theo một chuỗi tia lửa. Thẩm Húc Nghiêu thân thể xoay tròn, nhát thương thứ hai hướng về phía thân thể Mã Giao Ngư liền đâm tới.
Nhìn thấy thương của Thẩm Húc Nghiêu tới, Mã Giao Ngư vội vàng né tránh. Thẩm Húc Nghiêu vung tay một chưởng đánh vào đầu Mã Giao Ngư. Mã Giao Ngư bị đóng băng chết ngay, thi thể rơi xuống boong tàu.
Một bên, Mộ Dung Cẩm đánh nhau cũng rất vất vả. Một mình đang đối chiến hai con Mã Giao Ngư cấp sáu trung kỳ.
Nhìn thấy con Mã Giao Ngư há miệng huyết bồn hướng về phía mình lao tới cắn, Mộ Dung Cẩm lập tức ném ra Thúc Tiên Thằng (束仙绳), trói buộc nó lại. Chỉ trong chốc lát, con Mã Giao Ngư kia liền bị siết chết, biến thành một đống thịt nát.
Vung tay, Mộ Dung Cẩm dùng Thúc Tiên Thằng trói buộc con Mã Giao Ngư thứ hai, nhưng lần này hắn không giết con Mã Giao Ngư này. Mà từ từ nâng tay trái lên, năm ngón hóa trảo, từng đạo từng đạo ánh sáng màu xanh biếc, từ trong thân thể Mã Giao Ngư bị rút ra. Bay vào trong Mộc Linh Thủ Hoàn (木灵手环) của Mộ Dung Cẩm. Con Mã Giao Ngư chớp mắt đã không còn hơi thở, biến thành một con cá già da nhăn nheo, rơi xuống boong tàu.
Nhìn xem Mộc Linh Thủ Hoàn trên cổ tay mình, Mộ Dung Cẩm không khỏi nhếch mép. Thầm nghĩ: Cái thủ hoàn này còn khá lợi hại. Không ngờ dễ dàng như vậy đã giết chết một con Mã Giao Ngư cấp sáu trung kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro