2.b.
-Vậy là em có lí do chính đáng cho tháng nghỉ phép này rồi nhé!
Đáng ngạc nhiên là thay vì mắng tôi mấy câu, sếp lại có giọng điệu hết sức kẹo ngọt.
-Nếu không phải em nói "sếp nhỏ" đã có bồ, với tình huống khi nãy có lẽ chị sẽ ship hai đứa đấy.
Tôi đang định nói tôi lớn tuổi hơn cậu ta bao nhiêu, nhưng rồi lại thôi. Còn cái vấn đề có bồ ấy, tôi mẹ kiếp sẽ không bao giờ cho phép bản thân suy diễn bất kỳ một điều gì nữa.
Tới giữa buổi ăn, Trần Huỳnh Anh cuối cùng cũng tới bàn tôi. Đáng lẽ ra phải nói cảm ơn tới mọi người trước tiên thì cậu ta lại đưa về phía tôi một túi đá chườm.
-Tạm thời chị cứ dùng cái này đi, sẽ đỡ đau hơn nhiều đấy.
-Tôi thực sự không sao... ừm, cảm ơn cậu.
Trước thái độ kiên quyết không nhận sự từ chối của cậu ta, cũng vì ánh nhìn của mọi người (đặc biệt là sếp) tôi đành cầm lấy túi đá cho xong chuyện. Lại nữa, lại là mấy cục đá chết tiệt khiến tôi phải khó xử.
-Em cứ tưởng chị An đang nghỉ phép...
-À thì cậu là đối tác quan trọng của chúng tôi mà, người nhà cậu mất tôi cũng thấy mất mát như người nhà mình vậy.
Nếu không bất lịch sự một chút ngắt lời cậu ta, ắt hẳn cậu ta sẽ dành sự biết ơn tới riêng một mình tôi mất. Có điều, chỉ duy việc cứ quan tâm tôi thế này đã đủ khiến tôi không còn mặt mũi nào nhìn các sếp nữa rồi.
-Trợ lý nhà Hằng quan hệ tốt với sếp nhà bên quá nhỉ?
Biết ngay mà.
-Phòng em quan hệ tốt với mọi đối tác mà.
Bởi điều này nên nhiều phòng khác rất hay đố kỵ với sếp tôi.
Vốn dĩ mối ác cảm của mấy kẻ đó đối với chúng tôi cũng chẳng thể nào hóa giải được bằng vài ba lời xen vào của tôi, cho nên tôi quyết định im lặng. Cũng thấy hơi áy náy vì sếp tôi thì cứ ra sức giải thích với bọn họ.
-Ai mà không biết cậu Huỳnh Anh ấy thân thiện với tốt tính thế nào, nếu là em hay mấy anh chị bị thương thì cậu ấy cũng sẽ quan tâm như vậy thôi.
Vế sau thì có lẽ chấp nhận được, chứ vế trước thì tất cả đều bị lừa rồi. Nhưng tôi vẫn cố gắng ngồi im chườm cái chân mà không tỏ thái độ gì.
Ăn xong cũng đã lâu mà tôi vẫn không thấy mọi người có biểu hiện của sự trở về. Quá sốt ruột, tôi buộc lòng hỏi sếp.
-Chừng nào mới về hả sếp?
-Không nhận thức được vấn đề sao nhóc?
Vấn đề gì cơ? Vấn đề mà các cấp lãnh đạo cả hai bên công ty đều đang cố mặt dày nán lại tạo dựng quan hệ với bà chủ nhà xinh đẹp ấy hả? Tôi đã không muốn để tâm tới sự vô sỉ ấy rồi. Thì ra vị trí hiện tại Trần Huỳnh Anh có được cũng là do mối quan hệ mà nên.
Thực ra lí do tôi muốn nhanh chóng rời khỏi đây là vì "bà dì" đột ngột ghé thăm. "Bà dì" nhà tôi hơi bị dở tính một chút, sẽ luôn không theo đúng thời hạn mà tới, đánh úp bất ngờ không kịp trở tay. Phải làm sao bây giờ???
-Nhưng mà sếp ơi, em dính...
-Sao lại là lúc này?
-Em cũng rất muốn hỏi đây.
-Hết cách rồi, mang túi đá đi trả rồi hỏi "sếp nhỏ" đi.
-Gì chứ?
-Cô có cách nào khả quan hơn à?
Quả là tôi có nghĩ tới biện pháp này, nhưng thâm tâm tôi lại một mực cự tuyệt nó. Có điều, không phủ nhận nổi, giờ nó là cách khả quan nhất. Bởi vì có sếp ủng hộ, tôi đã bớt đi được cái cảm giác bất ổn trong lòng.
Nhìn khắp xung quanh một hồi cũng không thấy bóng dáng Trần Huỳnh Anh đâu. Tâm can tôi như lửa đốt, vì giận. Cái lúc cần cậu ta vl ra thì lại biến đi đâu không biết. Cuối cùng, tôi đành lò dò đi về phía nhà bếp, lấm lét nhìn thêm lượt nữa. Mẹ nó, chưa khi nào tôi cần cậu ta hơn lúc này.
-Tôi có thể giúp gì được cho cô?
Cùng với thái độ giật mình của tôi, ánh nhìn của cô giúp việc (tôi đoán là thế) đối với tôi không được tốt đẹp lắm.
-Tôi muốn gửi lại túi đá chườm...
-Vâng. – Nhận lấy túi đá từ tôi, rồi lại hỏi. – Cô còn cần gì nữa không ạ?
-À... cho hỏi chị có thấy cậu Huỳnh Anh...
Thái độ không mấy hiếu khách của bà này làm tôi thấy khó nói hơn bình thường biết bao nhiêu. Có lẽ nếu ngay từ đầu tôi cố gắng để biểu hiện của mình tự nhiên một chút, hoặc ít nhất trông đừng có khả nghi kiểu kia thì chị ta cũng không đến nỗi cư xử với tôi thế vậy.
-Cậu chủ vừa lên phòng nghỉ một chút.
-Vâng, em cảm ơn.
Số tôi cũng thật quá đen đi, đã bắt chuyện được với một người rồi mà lại không thể nào mở lời nhờ vả tiếp. Khổng Tử có câu, phàm là những chuyện đại sự trong thiên hạ, không câu nệ tiểu tiết, càng không cần quá bận tâm lễ tiết. Tốt thôi, không cần thì không cần. Tôi lôi điện thoại ra rồi nhấn gọi cho Trần Huỳnh Anh. Bắt máy nhưng bên kia không nói gì. Tôi thì càng không mở miệng được. Vừa định cúp máy thì cậu ta lên tiếng.
-Chân đỡ hơn chưa?
Sao cậu ta biết là tôi? Mà nó không phải là cấp thiết của lúc này.
-Tôi, tôi muốn nhờ một việc... – Hạ thấp âm lượng tôi đồng thời nhìn ngó xung quanh thêm lần nữa. – Cậu có băng vệ sinh không?
-Tôi không có cái đó.
Đúng rồi, dĩ nhiên cậu ta không có cái đó. Mẹ kiếp, cố tình chơi chữ với tôi à?
-Chờ tôi xuống.
Giây phút nhìn thấy Trần Huỳnh Anh xuất hiện phía chân cầu thang ngay trước mặt, tôi bỗng nhớ lại giây phút lần đầu gặp mặt, có chút rung động giống nhau. Không không, này là cảm động thì đúng hơn, cảm động vì cậu ta là người duy nhất có thể cứu tôi được lúc này. Ngày hôm nay, thật nực cười khi dường như cậu ta gần như đã hóa giải được ác cảm tích tụ trong tôi suốt những ngày qua. Tôi có phải là dễ dãi với cậu ta quá không?
Cầu thang lên lầu hai cũng không lộ liễu để gây chú ý của mọi người nên tôi cũng không phản kháng việc Trần Huỳnh Anh bế tôi, nó càng dễ làm "bà dì" trở nên xấu tính hơn. Còn với mấy cô giúp việc, với mấy cô giúp việc... tôi không bận tâm đâu, thật sự đấy, không hề bận tâm...
Sau khi đã chào hỏi ngoan ngoãn với "bà dì" đáng ghét, lúc này tôi mới chân chính cảm nhận được khó xử của mình.
-Thật ngại quá, cậu đang như vậy mà tôi còn gây phiền phức...
-Thấy có lỗi quá thì ở lại với tôi đi.
Rồi xong, bị gài ngon lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro