Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

And the only reason I exist

Sooyoung đã xây dựng một cuộc sống mà nhiều người phải ghen tị— một sự nghiệp đầy thỏa mãn, có những người bạn thân luôn thấu hiểu và ngưỡng mộ, cùng với sự độc lập mà cô vô cùng trân quý. Sooyoung là hiện thân của thành công, kiên định trong một thế giới thường tìm cách hạ thấp cô bởi vì cô là một người phụ nữ. Sooyoung cố gắng tạo ra cho mình một chỗ đứng riêng trong sự nghiệp, một không gian để phát triển, và cô tự hào về con người mà mình trở thành. Thế nhưng, bất chấp tất cả thành tựu và sự công nhận cô nhận được trong suốt thời gian qua, có một phần trong cô vẫn không bị thời gian xóa mờ— trái tim cô.

Càng suy ngẫm, Sooyoung càng nhận ra tình cảm bản thân dành cho Jeno không chỉ là một thoáng si mê tuổi trẻ hay một cơn say nắng vụt qua. Đó là tình yêu. Cô yêu anh. Cô đã yêu anh từ những ngày họ bên nhau, từ những khoảnh khắc lén lút tràn ngập tiếng cười và sự thấu hiểu âm thầm, từ khi mùi hương gỗ tuyết tùng đã trở thành một phần không thể tách rời của cô.

Nhưng dù thừa nhận tình yêu này, cuộc sống cô đã xây dựng không thay đổi. Sự thật rằng Jeno đã đi— đi không một lời từ biệt, không một lời hứa— vẫn còn nguyên vẹn. Cô chính là người đã bảo anh đừng hứa những điều anh không thể giữ, vậy nên cô không có quyền tức giận hay cảm thấy bị phản bội. Sooyoung đã tự dạy mình rằng cô hài lòng với hiện tại; rằng sự độc lập mang lại cho cô cảm giác kiểm soát như một lớp vỏ bọc trước những cơn sóng cảm xúc bất chợt. Nhưng "viên mãn" chỉ là một niềm tin cô cố gắng tự thuyết phục bản thân và một cái bẫy tâm lý cô lừa mình để không phải đối mặt với sự trống rỗng bên trong trái tim mình. Dù đã dựng lên bao nhiêu bức tường quanh trái tim, hình ảnh về Jeno vẫn lởn vởn, như một bóng mờ khó phai nơi rìa tâm trí cô.

Sooyoung luôn tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu cô gặp lại anh, nếu anh thực sự trở về như anh đã từng nói từ lâu. Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ thoáng qua, dường như dễ dàng bị cuốn trôi trong nhịp sống bận rộn và cái "viên mãn" mà cô luôn cố ép mình tin tưởng.

-------

Ngày thứ bảy của Sooyoung bắt đầu tệ và chỉ tệ hơn theo thời gian. Đến chiều muộn, cô đã vướng vào một cuộc tranh cãi nảy lửa với một đồng nghiệp, người dường như không bao giờ biết khi nào nên dừng lại.

"Tôi không hiểu sao cô lại làm quá mọi chuyện lên như vậy, Sooyoung,"— Đồng nghiệp của cô cáu kỉnh nói, giọng đầy bực tức, "Chỉ là một chút chậm trễ thôi— không cần phải làm ầm lên như thế."

Sự kiên nhẫn của Sooyoung, vốn đã cạn kiệt sau một tuần căng thẳng, cuối cùng cũng vỡ bờ, "Chậm trễ nhỏ ư? Anh có hiểu sự chậm trễ này đã đẩy chúng ta lùi lại bao xa không? Chúng ta đã chậm tiến độ rồi, giờ thì phải làm lại từ đầu chỉ vì anh không chịu kiểm tra công việc của mình!"

Người đồng nghiệp chỉ đảo mắt, rõ ràng không bị thuyết phục bởi sự bùng nổ của cô.

"Cô phản ứng thái quá y như mấy đứa con gái phòng tài vụ ấy. Những chuyện như thế này xảy ra hoài mà. Không phải ngày tận thế đâu."

Giọng Sooyoung run lên vì giận dữ, "Không ai trong văn phòng này tôn trọng anh và anh nên tự hỏi chính mình tại sao lại thế đi chứ! Tất cả những gì anh là là đổ lỗi, kéo chúng tôi xuống và bảo 'chuyện này thường xảy ra' sao? Tôi không thể nhắm mắt làm ngơ cho sự vô trách nhiệm của anh, mong mọi thứ qua đi rồi nghĩ chúng sẽ tự hoàn thành. Anh phải có trách nhiệm với công việc của mình."

Cuộc tranh cãi tiếp tục leo thang, để lại một Sooyoung kiệt sức với cảm xúc như bị mài mòn và tiêu cực phơi bày trần trụi. Khi Sooyoung rời khỏi văn phòng, cô đã mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể chất; đầu óc cô quay cuồng với sự bực bội trộn lẫn nỗi thất vọng tràn trề mà cô không thể nào vứt ra khỏi tâm trí mình.

"Sooyoung về đấy à?"- Một cư dân lớn tuổi trong khu chung cư cất tiếng chào cô.

"Dạ, con chào bà."

Sooyoung nhẹ nhõm khi trở về căn hộ mà không gặp bất kỳ tai nạn nào; theo kinh nghiệm, cô biết mình có thể dễ dàng bị tổn thương ra sao khi tâm trí bị phân tán như thế này. Đến trước cửa nhà, Sooyoung theo thói quen lục tìm chìa khóa, tay hơi run vì cơn giận và sự kiệt sức còn sót lại. Ngay khi cô mở cửa, mùi hương quen thuộc của ngôi nhà bao trùm cô như một tấm chăn êm ái. Cô tháo giày, vứt túi xách lên ghế, đưa tay vuốt tóc khi bước về phía phòng ngủ; căng thẳng trên vai cô dần dịu đi nhưng tâm trí cô vẫn như mớ hỗn độn của những suy nghĩ chồng chéo lên nhau. Sooyoung không còn hơi sức để phân loại chúng ngay lúc này. Cô thở dài, cố gắng xua hết mọi thứ đi khi với tay bật công tắc đèn trong phòng. Thứ bảy đi làm đã tệ, nhưng cãi nhau với đồng nghiệp vào ngày thứ bảy còn tệ hơn. 

Cô cần ngủ.

Càng chìm sâu vào giấc ngủ, Sooyoung càng không thể thoát khỏi cảm giác tiêu cực bám riết lấy cô như một đám mây nặng nề. Trong giấc mơ, cuộc tranh cãi ban chiều chuyển biến tồi tệ hơn bao giờ hết. Cô nhìn thấy đồng nghiệp lao vào tấn công cô với đôi mắt đầy hận thù, hắn đâm dao vào bụng cô, nghiến răng rít lên: "Một con khốn như cô không đáng sống!"

"KHÔNG! Đừng giết tôi! KHÔNG!"— Sooyoung bất chợt bật dậy hét lên, người đẫm mồ hôi, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Bất ngờ, một bàn tay dịu dàng xoa lên cánh tay cô, cất giọng nói trầm ấm thì thầm bên tai an ủi: "Không sao đâu, chỉ là mơ thôi Sooyoung. Cậu gặp ác mộng, nhưng giờ thì nó qua rồi."

Giọng nói ấy quá quen thuộc, quá an ủi, đến mức trong thoáng chốc, cô tin điều đó là thật. Cô quay đầu lại, mong không thấy ai, nhưng Jeno lại đang ở đó— ngồi bên cạnh cô trên chiếc giường với đôi mắt tràn đầy lo lắng.

Sooyoung chớp mắt, cố gắng đẩy đi sự rối bời, tim vẫn đập mạnh vì cơn ác mộng. "Tuyệt vời thật," cô nghĩ cay đắng, "lại một giấc mơ nữa." Sự mệt mỏi lần nữa kéo mi mắt cô xuống, sự nặng trĩu và kiệt sức nhấn chìm lấy cô. Sooyoung không muốn phân vân liệu anh có thật hay chỉ là ảo giác của cô.

Cô gục đầu xuống gối, quyết định đầu hàng trước sự mệt mỏi. "Chỉ cần ngủ thôi," cô thì thầm với chính mình, nhắm mắt lại và cảm nhận sự hiện diện của Jeno bên cạnh— dù thật hay không, anh vẫn mang lại cho cô cảm giác an toàn.

Lần này, giấc ngủ đến với cô thật sâu và không còn mộng mị.

-----

Ánh sáng dịu nhẹ của buổi sáng sớm xuyên qua rèm cửa, chiếu một luồng sáng mềm mại khắp phòng ngủ của Sooyoung. Cô cựa mình dưới chăn, đầu óc vẫn còn nặng nề vì cơn buồn ngủ nhưng lòng nhẹ nhõm vì hôm nay là chủ nhật. Ký ức về cơn ác mộng vẫn còn đó nhưng đã phai nhạt dần như tiếng vọng xa xôi. Sooyoung khẽ dịch chuyểntrong chăn, vô tình cảm nhận hơi ấm lạ lẫm bên cạnh mình.

Tim cô chợt đập loạn nhịp.

Mất vài giây, cô mới nhận ra mình đang cảm thấy điều gì. Hơi thở đều đặn, sự hiện diện ấm áp và an ủi bên cạnh cô—tất cả đều rất thật, không giống như giấc mơ mà cô nghĩ là mình đã trải qua đêm qua. Cô từ từ, ngập ngừng quay đầu lại.

Nằm cạnh cô là Jeno.

Khuôn mặt anh bình yên khi ngủ, những đường nét của anh dịu dàng dưới ánh sáng ban mai. Mái tóc đen của anh hơi rối, và vài lọn tóc rơi xuống trán. Sau bao năm gặp lại, Jeno vẫn trông như ký ức của cô nhưng mọi thứ có chút gì đó siêu thực. Sooyoung chớp mắt và hơi thở nghẹn lại trong cổ họng. Điều này không thể nào là thật, phải không?

Không. Không thể nào. Sooyoung nín thở, cố gắng mở to đôi mắt để nhìn người trước mặt thật rõ.

Nhưng anh ở đó, rất gần, đủ để cô có thể thấy được hình bóng mờ nhạt của vài sợi râu mới mọc trên cằm anh, đủ gần để cô cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh. Tim Sooyoung đập mạnh và đầy hỗn loạn giữa sự hoài nghi và hy vọng thận trọng đang dâng trào trong cô.

Trong một khoảnh khắc dài như cả thế kỉ, Sooyoung chỉ biết nhìn anh: cô sợ di chuyển, sợ rằng bất kỳ hành động đột ngột nào của mình cũng có thể phá vỡ thực tại mong manh mà cô đang trải qua ngay lúc này. Nhưng rồi, như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, Jeno cựa mình. Mí mắt anh khẽ rung lên rồi từ từ mở ra, để lộ đôi mắt quen thuộc, còn ngái ngủ nhưng dần tập trung vào cô.

"Chào buổi sáng,"— Anh thì thầm, giọng khàn khàn vì còn ngái ngủ, nhưng tràn đầy sự ấm áp khiến trái tim cô nhói lên.

Sooyoung cảm nhận được một luồng cảm xúc mạnh mẽ tràn qua bản thân cô và quá ngộp để cô có thể gọi tên. "Jeno?" cô thì thầm, giọng yếu ớt, như sợ rằng nếu cô gọi tên anh quá lớn, anh sẽ tan biến.

Anh nở một nụ cười nhẹ, đưa tay gạt nhẹ một lọn tóc khỏi mặt cô. "Ừ, là mình đây," Anh đáp với giọng nói đầy ấm áp, như thể anh hiểu được mọi cảm xúc của cô.

Nước mắt trào ra nơi khóe mắt cô, tựa như cô vừa cảm thấy nhẹ nhõm, vừa bối rối, "Làm sao...?" cô bắt đầu, nhưng lời nói nghẹn lại, "Làm sao cậu vào được nhà mình?"

Jeno dịch lại gần hơn, tay anh nhẹ nhàng vuốt lên má cô, ngón tay cái chậm rãi lau đi giọt nước mắt. Thực tế bắt đầu thấm dần vào cô. Đây không phải là mơ. Anh ở đây, ngay bên cạnh cô, thật như chính những giọt nước mắt mà cô không thể kìm nén. Sooyoung nghẹn ngào nhưng đó là tiếng nấc của sự giải thoát, của sự hoài nghi cuối cùng cũng nhường chỗ cho thực tại.

"Làm sao cậu vào nhà mình được?"

Sooyoung đưa tay run rẩy chạm vào mặt anh như cần xác nhận rằng anh không phải chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng phong phú của cô.

"Tối qua cậu không rút chìa khóa ra..."

Tâm trí Sooyoung rối loạn, cố gắng xử lý những gì anh nói. Cô không khóa cửa sao? Ký ức về đêm qua mờ nhạt— cô có thực sự quẫn trí đến mức quên mất điều đơn giản như khóa cửa không? Ý nghĩ đó khiến cô rùng mình nhưng hơi ấm từ bàn tay Jeno trên má cô khiến cô bình tĩnh lại, nhắc cô rằng điều quan trọng nhất bây giờ là anh đang ở đây, ngay lúc này.

"Mình thậm chí còn không nhận ra,"

Biểu cảm của Jeno dịu đi, "Cậu kiệt sức rồi, Sooyoung. Mình đã nhận ra ngay khi bước vào. Cậu trông như không ngủ suốt mấy ngày qua vậy," Anh ngừng lại, ngón tay cái vẽ vòng tròn nhẹ nhàng trên má cô, "Mình không muốn đánh thức cậu, nên chỉ ngồi lại... Mình muốn ở đây khi cậu tỉnh dậy."

Những lời anh nói ngập tràn sự dịu dàng khiến trái tim Sooyoung tan chảy. Nó giống như một giấc mơ nhưng nhịp đập đều đặn của tim anh trên lòng bàn tay cô nói rằng đây là sự thật.

"Mình nghĩ mình đang mơ,"— Sooyoung thú nhận.

Môi Jeno khẽ nhếch lên thành một nụ cười, "Nếu đây là giấc mơ, thì đó là giấc mơ mà chính mình cũng không bao giờ muốn tỉnh dậy."

Hơi thở của Sooyoung như nghẹn lại trước lời anh nói, cô thấy mình đang dựa vào sự chạm nhẹ của anh, tìm kiếm sự thoải mái và an toàn mà chỉ có anh mang lại. Thế giới bên ngoài có thể vẫn đang xoay vần nhưng trong khoảnh khắc ấy, tất cả dường như đứng yên, lặng lẽ yên bình, như thể vũ trụ ngừng lại chỉ vì họ.

-------

Không có lời nào nói ra, cả hai cứ để buổi sáng trôi qua trong im lặng. Tiếng ấm nước sôi réo, tiếng cốc va chạm nhẹ trên mặt quầy bếp— tất cả đều chìm trong bầu không khí tĩnh lặng nặng nề. Họ ngồi đối diện nhau tại chiếc bàn bếp nhỏ, bữa sáng được dọn ra giữa họ nhưng chưa ai động đũa. Sự im lặng càng dày đặc hơn bởi những lời chưa nói khiến không khí trở nên ngột ngạt, gần như không thể chịu đựng nổi.

Jeno nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt anh kiên định không dao động. Anh hít sâu, như thể đang gom hết can đảm để nói, "Mình quay lại vì cậu, Sooyoung. Mình quay lại vì cậu."

Tim cô như thắt lại trước những lời ấy nhưng sự nghi ngờ không thể biến mất như chưa từng có gì xảy ra. Cô lắc đầu và nở nụ cười cay đắng.

"Mình không tin. Sau ngần ấy thời gian... tại sao lại là bây giờ?"

Jeno đứng dậy, chiếc ghế cọ vào sàn khi anh bước đến bên cạnh cô. Anh quỳ xuống nắm lấy tay cô, "Mình biết cậu đã bị tổn thương, nhưng lần này mình sẽ chứng minh cho cậu thấy. Mình quay lại Hàn Quốc vì mình đã chịu đựng quá đủ. Mình biết, mình không thể xa cậu thêm một ngày nào nữa."

Sooyoung nhìn vào mắt anh, cố gắng tìm kiếm sự thật, nhưng tất cả những gì cô thấy chỉ là nỗi bất an đeo đẳng cô từ khi anh rời đi. Trước khi cô kịp nói gì, Jeno đã nghiêng người ôm lấy cô, cái ôm ấm áp và chân thành khiến trái tim cô đau đớn khi nhớ về những gì họ từng có.

Khi anh buông cô ra, anh khẽ hôn lên thái dương cô và thì thầm, "Ngày mai, mình sẽ cho cậu thấy."

Nói xong, anh đứng dậy, lấy áo khoác trên ghế. Anh quay lại nhìn cô thêm lần nữa với đôi mắt đầy quyết tâm khiến cô rùng mình. Sau đó, anh lặng lẽ rời khỏi căn hộ, để lại Sooyoung một mình với lời hứa vang vọng trong không gian và cơn lốc cảm xúc trong cô.

-----

Sáng thứ Hai, Sooyoung đến văn phòng với tâm trạng rối bời sau những chuyện xảy ra hôm trước. Cô gượng cười chào hỏi đồng nghiệp, cố gắng lấy lại phong thái chuyên nghiệp để bắt đầu tuần mới.

"Sooyoung, trông cô có vẻ mệt mỏi nhỉ? Thức khuya à?"— Jihoon, một đồng nghiệp thân thiết, đùa khi đi ngang qua bàn cô.

"Đại khái vậy," cô đáp bình thản, đặt túi xuống bàn. "Chắc tại hôm qua tôi uống trà quá đặc."

"Nhớ ngủ đủ nhé,"— Hyejin, một đồng nghiệp khác, xen vào. "Không có cô khỏe mạnh thì chúng tôi không thể đấu lại Team B đâu."

"Ừ, tôi biết rồi," Sooyoung cười nhẹ, thầm cảm ơn vì những lời trêu đùa giúp cô tạm quên đi nỗi lo trong lòng. Nhưng chưa kịp bắt đầu công việc, cánh cửa văn phòng lần nữa mở ra và tiếng bước chân nối tiếp nhau thu hút sự chú ý của mọi người.

"Chào buổi sáng, mọi người,"— Một nhân viên phòng nhân sự bước vào, "Tôi muốn giới thiệu giám đốc mới phụ trách quản lý chi nhánh của chúng ta."

Sooyoung ngước nhìn lên, tim cô lỡ một nhịp khi thấy Jeno đứng phía trước với phong thái đầy tự tin.

"Đây là giám đốc Lee. Anh ấy sẽ đảm nhiệm chức vụ giám đốc từ hôm nay," nhân viên tiếp tục, hoàn toàn không nhận ra sự rối bời trong lòng Sooyoung,"Mọi người hãy chào đón anh ấy nhé!"

Các đồng nghiệp đều lịch sự chào hỏi nhưng Sooyoung vẫn ngồi im, tay đổ mồ hôi và tim đập loạn nhịp. Ánh mắt Jeno lướt qua cô, trong tích tắc lo lắng rồi lại quay về tập trung vào những người còn lại trong căn phòng.

Sau phần giới thiệu, nhân viên phòng nhân sự nói thêm, "Sooyoung, trưởng team A, mời cô đi cùng chúng tôi một lát. Chúng tôi muốn bàn sâu hơn về dự án của team cô."

Sooyoung gật đầu, đứng dậy một cách vô thức và theo anh ta ra ngoài. Khi họ đi dọc hành lang, đầu óc cô đầy rẫy những câu hỏi. Cả hai nhanh chóng đặt chân đến một phòng họp yên tĩnh, nơi Jeno đã chờ sẵn. Sooyoung bước và và cánh cửa lập tức đóng lại, rèm che cũng buông thật nhanh để tránh ánh mắt nhìn ngó.

Người nhân viên nhanh chóng rời đi, để lại Sooyoung và Jeno đứng đối diện trong bầu không khí căng thẳng. Sự im lặng giữa họ như kéo dài vô tận.

"Vậy đây là cách cậu chứng minh điều mình nói sao?"— Sooyoung phá vỡ sự im lặng, giọng cô như tiếng thì thầm, "Cậu chứng minh bằng cách trở thành sếp của mình à?"

Anh khẽ cười, vẻ tinh nghịch thân quen hiện lên trong ánh mắt mà cô vẫn luôn hoài niệm, "Mình đã nói là sẽ cho cậu thấy."

"Nhưng... tại sao?"— Cô nhìn anh, cố gắng hiểu chuyện đang diễn ra, "Lee Jeno, tại sao cậu lại làm như vậy?"

"Vì mình muốn chứng minh rằng mình nghiêm túc! Mình ở đây vì cậu, Sooyoung à. Cậu có đuổi mình đi cũng vô dụng. Cậu ở đâu, mình sẽ ở đó!"

------

Sooyoung rời khỏi phòng hợp với cảm giác nghẹn ngào trong lồng ngực. Cô bước nhanh (gần như vội vã) như thể đang cố trốn thoát khỏi sự căng thẳng đang bám chặt vào da mình. Jeno là sếp của mình. Sếp của mình. Ý nghĩ đó cứ vang lên trong đầu cô như tiếng máy khoan đinh tai nhức óc không phút nào yên lặng. Thật kỳ lạ— như không có thực— rằng sau 10 năm biến mất, Jeno lại xuất hiện trong cuộc đời cô, không chỉ như một ký ức xa xôi mà còn là người cô phải đối mặt hàng ngày.

Ngồi vào bàn làm việc, cô cố gắng tập trung và mong muốn quay lại với thói quen thường ngày- làm việc đạt hiệu quả tốt nhưng sức nặng của mọi thứ cứ kéo cô xuống. Tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc, mỗi giờ mỗi phút trôi qua chậm chạp và tâm trí Sooyoung không ngừng bị giằng xé bởi những câu hỏi nghi ngờ độ xác thực của vấn đề mình đang gặp phải. Sooyoung hầu như không thể tập trung vào công việc của mình. Mỗi lần điện thoại reo hoặc có người bước vào phòng, cô lại nửa mong đợi sẽ thấy Jeno đứng đó với ánh mắt điềm tĩnh và quyết đoán.

Trời ngả chiều, còn ba phút nữa đến bốn giờ ba mươi phút, và điện thoại cô bỗng sáng lên với một tin nhắn từ anh: Tối nay đi ăn tối với mình nhé. Chúng ta cần nói chuyện.

Sooyoung nhìn chằm chằm vào tin nhắn với ngón tay lơ lửng trên màn hình: Một phần trong cô muốn từ chối, muốn tránh né cuộc trò chuyện có thể gợi lại những ký ức cô chưa sẵn sàng đối mặt, nhưng một phần khác trong cô biết rằng không còn cách nào để trốn tránh nữa. Sooyoung cần biết lý do tại sao anh quay lại, tại sao sau từng ấy năm, anh lại đột ngột xuất hiện và đảo lộn cuộc sống của cô như thế này.

-----

Nhà hàng tuy đông khách nhưng sự yên tĩnh bủa vây xung quanh họ, khiến không khí nhanh chóng trở nên ngột ngạt khó thở Sooyoung nhìn Jeno ở phía bên kia bàn, tay cô giấu dưới bàn khẽ run khi từng ngón tay cô siết chặt đùi mình. Cô đã mong chờ một số câu trả lời nhưng giờ phút này, khi cô thực sự đối diện với nó, Sooyoung nhận ra tất cả những gì mình chuẩn bị để đối phó trước cơn bão cảm xúc này đều vô dụng.

"Mình cần biết sự thật, Jeno à,"— Sooyoung cất tiếng, phá vỡ sự im lặng, "Tại sao cậu lại chặn số điện thoại của mình? Tại sao cậu biến mất mà không nói một lời, rồi lại quay về như chẳng có gì xảy ra?"

Jeno thở dài, tay anh luồn qua tóc khi mắt nhìn xuống, "Cậu xứng đáng được biết sự thật. Sooyoung, cậu xứng đáng được biết tất cả những gì đã trải qua với mình trong mười năm qua."

Anh hít một hơi sâu, giọng nói trở nên run rẩy, "Khi gia đình mình rời Seoul đến Anh, họ không đi vì vấn đề du học của mình mà còn về công việc của bố mình. Ông ấy bắt mình cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người, kể cả cậu."

Mắt Sooyoung mở to, sự ngạc nhiên pha lẫn bối rối khiến cô vài giây sau mới mở miệng hỏi dồn.

"Cái gì? Tại sao?"

Giọng Jeno trầm xuống, như chất chứa nỗi đau đã kìm nén bấy lâu, "Bố mình.. như cậu cũng thấy đấy, ông ấy là một người thích kiểm soát và tàn nhẫn. Ông ấy bị điều tra vì vài phi vụ làm ăn không sạch và sợ rằng bất kỳ ai trong quá khứ cũng có thể bị lợi dụng để chống lại gia đình mình. Bố ép mình phải cắt đứt tất cả và bỏ lại cuộc đời ở Seoul của mình ở phía sau. Ông ấy đe dọa sẽ biến cuộc sống của mình thành địa ngục nếu.. mình không tuân thủ và làm theo những gì ông ấy nói."

"Ông ấy sẽ trừng phạt... Bằng cách nào?"

Trái tim Sooyoung đập mạnh trong lồng ngực, ý nghĩ Jeno đã từng bị ép buộc khiến lòng cô thắt lại.

"Ông ấy đe dọa sẽ tước đi tất cả mọi thứ thuộc về mình— sự tự do, học vấn, và điều quan trọng nhất với mình.. Là cậu, Sooyoung. Bố kiểm soát mọi khía cạnh trong cuộc sống của mình và khi ấy mình quá sợ để phản kháng. Lúc đó, mình không đủ mạnh để chống lại. Nên mình đành chọn làm theo những gì ông ấy yêu cầu. Bao gồm cả việc cắt đứt liên lạc với cậu..."

Nước mắt Sooyoung tuôn trào, trái tim cô như bị xé toạc bởi cơn giận dữ và nỗi đau đã bị chôn vùi quá lâu.

"Lee Jeno, cậu có biết cảm giác bị bỏ rơi tệ như thế nào không? Cậu bỏ rơi mình, khiến mình cảm thấy như mình không đủ quan trọng trong cuộc đời cậu để được nhận lời tạm biệt!"

Sooyoung không đợi thêm một giây nào nữa. Cô bật dậy khỏi ghế với hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, trái tim cô đập dồn dập đến mức cô không thể kiểm soát nổi. Tất cả những gì cô có thể làm là chạy— cô rời khỏi nhà hàng, bỏ lại những lời nói còn dang dở của Jeno phía sau, bỏ lại quá khứ mà cô đã cố gắng quên đi đến tận giây phút bây giờ. Trái tim cô như bị xé toạc và từng nhịp đập đều đau đớn.

Jeno ngồi bất động một lúc cho đến khi cảm giác bàng hoàng kéo lấy anh khi Sooyoung lao ra khỏi cửa: anh không thể để cô rời đi, không phải lần này. Cả cơ thể anh gần như phản ứng theo bản năng; anh đứng dậy và chạy theo cô, bất chấp gió thốc vào mặt anh đến đau rát khi anh lao qua cánh cửa nhà hàng, tiến về ánh đèn đường lập lòe trong đêm mưa đang kéo tới.

"Sooyoung!"— Anh hét lên, giọng anh vang vọng trong không gian đêm lạnh lẽo, "Đừng đi!"

Cô không dừng lại. Cơn mưa bắt đầu rơi từng giọt nặng nề đập xuống mặt đất, như nhấn chìm mọi âm thanh khác ngoài tiếng chân của họ. Jeno rẽ vào góc phố, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Sooyoung trong ánh đèn nhòe mờ.

"SOOYOUNG!"— Anh tuyệt vọng hét to hơn.

Cô chững lại, cơ thể run rẩy vì lạnh và nỗi đau trào dâng trong cơn mưa đổ xuống như trút nước. Sooyoung quay lại, nước mắt hòa vào cơn mưa, giọng cô khản đặc trong không khí.

"Cậu muốn gì nữa, Jeno? Cậu muốn làm mình đau thêm lần nữa sao? Tại sao cậu lại trở lại khi bản thân biết rõ mọi thứ sẽ như thế này?"

"Không, mình biết bản thân phải quay về. Mình không hề quên lời hứa của bản thân vào mười năm trước. Sooyoung, mình đã hứa sẽ quay về tìm cậu mà!"

Anh đứng đó, chỉ cách cô vài bước chân, hơi thở dồn dập và đôi mắt anh không rời khỏi cô.

Sooyoung gào lên, giọng cô lạc đi giữa tiếng mưa rơi nặng nề, "Cậu đã khiến mình tin rằng mình không đủ quan trọng, rằng cậu không hề yêu mình. Mình đã đợi cậu... Mình đã chờ đợi dù bản thân nói cậu không cần hứa những điều không thể thực hiện được... nhưng cậu không quay lại."

Jeno bước một bước về phía cô, nước mưa rơi xuống khuôn mặt anh, trượt qua đôi mắt đầy đau khổ. "Mình biết," anh nói, giọng anh trầm thấp, nghẹn ngào, "Mình biết bản thân đã làm tổn thương cậu, Sooyoung. Mình biết. Nhưng làm ơn hãy hiểu rằng mình không có lựa chọn. Mình bị ép phải rời xa cậu. Mình bị mắc kẹt trong một cuộc chiến mà mình không thể thắng, nhưng trái tim mình— nó chưa bao giờ ngừng đập vì cậu, Sooyoung à."

Cô đứng im với hơi thở nghẹn lại trong cổ họng. Gương mặt đầm đìa nước mắt hòa cùng mưa, cơ thể cô run rẩy không chỉ vì cơn lạnh, mà vì thứ tình cảm cô không tài nào dám nghĩ đến trong mười năm qua.

Jeno tiến lại gần cô hơn, khoảng cách giữa họ ngày càng thu hẹp.

"Sooyoung," Anh thì thầm, giọng anh đầy cảm xúc và nghẹn ngào khi anh bày tỏ tình cảm với cô, "Anh đã sống trong địa ngục suốt bao năm qua vì không có em bên cạnh. Anh yêu em. Anh yêu em đến mức không thể thở nổi mỗi khi nghĩ về em. Anh đã sai, anh đã yếu đuối, nhưng anh không bao giờ ngừng yêu em."

Mắt Sooyoung mở to. Trái tim không nghe lời của cô nhảy nhót trong lồng ngực. Sooyoung muốn nói điều gì đó nhưng những lời nói bị nghẹn lại trong cuống họng và tất cả những gì cô có thể làm là nhìn anh, cảm nhận cơn mưa đổ xuống da thịt— lạnh buốt nhưng lại làm sống dậy mọi thứ cô đã chôn giấu quá lâu.

"Mình... Jeno, em... em không biết,"— Cô thì thầm, giọng cô tan vào tiếng mưa, "Em không biết liệu em có thể tin vào điều này nữa không."

Jenbo bước thêm một bước, cả hai gần đến mức hơi thở của họ như hòa vào nhau và đôi mắt anh cháy bỏng như lời cầu xin chân thành nhất.

"Thử đi. Làm ơn cho anh một cơ hội. Anh sẽ không làm em đau thêm nữa. Anh thề đấy, Sooyoung."

Khoảnh khắc đó như kéo dài vô tận: không gian giữa họ dường như tan biến, chỉ còn lại hai trái tim đau khổ, lạc lối nhưng khao khát được tìm thấy nhau sau mười năm dài đằng đẵng. Sooyoung nhìn sâu vào mắt anh— nhận ra đôi mắt ấy chứa đựng hàng ngàn nỗi đau nhưng cũng chứa đựng tình yêu mà cô đã không thể xóa bỏ. Tất cả như nổ tung trong khoảnh khắc ấy— họ không thể dừng lại nữa.

Sooyoung lao vào vòng tay anh, môi cô tìm đến môi anh trong một nụ hôn đầy giận dữ, khao khát, và là sự giải thoát cho cảm giác bức bối những năm qua. Cơn mưa đổ xuống họ như một cơn lốc— nước chảy tràn trên mặt và trên cơ thể của cả hai nhưng nụ hôn ấy như thiêu đốt tất cả. Jeno ôm chặt lấy cô, tay anh luồn vào tóc cô, kéo cô sát vào anh hơn, như thể chỉ cần buông ra, cô sẽ biến mất mãi mãi.

"Anh yêu em,"— Jeno thì thầm giữa những nụ hôn, giọng anh vỡ òa, "Anh yêu em hơn tất cả mọi thứ trên đời này."

Cô không thể kiềm chế nữa.

"Em cũng yêu anh,"

Cô nói trong hơi thở gấp gáp, nước mắt cô hòa lẫn với cơn mưa lạnh lẽo.

"Em đã luôn yêu anh."

Cả hai đứng dưới cơn mưa xối xả, hơi thở nóng bỏng của họ quyện vào không khí lạnh lẽo và thời gian như dừng lại. Mười năm, cuối cùng, thời gian đã trao tặng cho họ hồi kết tươi đẹp nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro