
Chương 15. Đưa em trai về cố hương
Đụ trên xe
Xuân đến mà thành Mai vẫn tiêu điều.
Vệ Trạch nằm trên giường gần nửa tháng mới có thể xuống giường đi lại mấy bước, về cơ bản vẫn chưa có cảm giác thèm ăn, hầu như chỉ uống thuốc thang là chủ yếu.
Vệ Nhiên phải vừa dỗ vừa lừa để y ăn chút cơm, nhưng Vệ Trạch cứ nước mắt lưng tròng nhìn anh trai, làm Vệ Nhiên sốt ruột đến nỗi mặt mày dài ra cả buổi, thành ra các anh em trong đội buôn nhìn thấy cũng chỉ dám đi đường vòng. Đứa bé bị sinh non nên hơi nhỏ, không có cả sức bú ti, chỉ có thể liếm tí sữa rỉ ra trên ngực Vệ Trạch.
"Em với con làm anh lo chết đi được." Vệ Nhiên ngồi bên giường lo lắng thở dài.
Vệ Trạch mới ốm dậy, sắc mặt còn xanh, khóe miệng khẽ nhếch lên để lộ nụ cười yếu ớt, "Anh đừng mắng em."
"Ai dám mắng em?" Vệ Nhiên bế y ngồi lên đùi mình, "Anh nấu cho em ít canh, ăn chút nhé?"
Vệ Trạch không thèm ăn, nhưng nhìn nét mặt lo lắng của Vệ Nhiên y vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Anh trai lập tức cầm bát canh, bón cho y từng thìa một.
Chẳng qua Vệ Trạch liếc thấy bụng ngón tay Vệ Nhiên hơi đỏ, y mới lén chạm thử vào bát canh đã bị bỏng đến hít hà. Y đỏ vành mắt, không biết Vệ Nhiên đã chịu nóng bao lâu mà cứ bưng bát nước không nói lời nào như thế. Và rồi nước mắt Vệ Trạch cũng không kìm được thật.
"Vị dở lắm à?" Vệ Nhiên thấy em khóc là quýnh lên, đặt bát canh xuống, dỗ dành, "Tiểu Trạch đừng khóc, anh làm cho em món khác nhé."
"Anh cả..." Vệ Trạch ôm cổ Vệ Nhiên, ngậm vành tai gã.
"Sao thế?" Vệ Nhiên ôm eo y dịu dàng hỏi.
Vệ Trạch cọ cọ má lên cổ anh trai, nhỏ giọng hỏi, "... Nóng có đau không anh?"
Bấy giờ Vệ Nhiên mới hiểu đối phương khóc vì cái gì, nhất thời vừa bối rối vừa buồn cười, "Em thật sự thương anh thì phải ăn nhiều cơm chút."
Vệ Trạch nghe vậy rưng rưng mắt gật đầu, cầm thìa múc thêm mấy hớp. Vệ Nhiên sợ y sặc, lo lắng ngồi cạnh trông coi, nhìn khóe mắt đỏ ửng và chóp mũi ướt nhẹp nước mắt của em trai thì vừa đau lòng vừa thấy ấm áp.
"Anh ơi, em uống xong rồi." Vệ Trạch ngồi vào lòng Vệ Nhiên, ôm mấy ngón tay bỏng rát của anh, rơi nước mắt.
"Không chịu khó ăn uống là sau này không có sữa cho con bú đâu." Vệ Nhiên trêu y, "Anh cũng không được uống."
Vệ Trạch đỏ tai, nhỏ giọng đáp một tiếng. Vệ Nhiên sờ ngực y, đầu ngón tay mới chạm thấy hơi ẩm đã không nhịn được nhéo núm vú người ta. Vệ Trạch ngượng chín mặt, tránh né mà không có bao nhiêu sức, giả bộ chối từ có tí đã bị Vệ Nhiên xoa ra sữa, rồi lại bị hắn ôm vào lòng hút liền mấy ngụm.
Tiếng chim sẻ lảnh lót vang lên ngoài cửa sổ.
Vệ Nhiên không dám giày vò Vệ Trạch nhiều, chẳng mấy chốc gã đã dúi người ta vào chăn. Vệ Trạch nằm co ro trên giường nghịch tay anh trai, sau đó cứ xoa bóp từ lòng bàn tay đến đầu ngón tay anh tới khi Vệ Nhiên chịu lên giường cùng. Vệ Trạch lập tức lăn vào lòng anh rồi dùng đầu đẩy đẩy bờ ngực rắn chắc của gã.
"Đợi ấm lên anh sẽ đưa em về thăm quê, được chứ?" Vệ Nhiên thử hỏi, xong lại sợ Vệ Trạch suy nghĩ nhiều, "Em không muốn thì mình ở lại thành Mai."
Vệ Trạch không trả lời ngay, y dụi đầu trong lòng anh trai một lúc rồi mới ngập ngừng nói, "Thật ra em đã hết giận rồi."
Vệ Nhiên vỗ vỗ lưng y, cũng không nói gì.
"Thật đấy." Vệ Trạch sốt ruột ôm eo Vệ Nhiên, "Anh dẫn đội buôn đã rất vất vả, không cần phải vì em..."
"Anh tình nguyện." Vệ Nhiên nhẹ nhàng ngắt lời y, "Tiểu Trạch, năm xưa anh có thể vì em đoạn tuyệt với nhà họ Vệ thì bây giờ cũng có thể quay lại giúp em giành gia sản."
"Nhưng em lại không muốn gia sản, em chỉ cần anh thôi..." Vệ Trạch ấm ức.
Vệ Nhiên thơm từ má đến cằm y, "Em cứ lo nghỉ ngơi lấy sức đã, đừng để anh lo lắng cả ngày là được."
Vệ Trạch ngoan ngoãn gật đầu, tiếp đó ghé tai anh trai nói mình muốn bế bé con. Từ sau khi tỉnh lại y vẫn chưa được tiếp xúc với con nhiều, bây giờ khỏe hơn nên dĩ nhiên muốn gặp con một lát. Vệ Nhiên không từ chối, đứng dậy bế đứa bé từ phòng bên sang.
Đứa bé dù gầy yếu nhưng mắt sáng ngời, mới được đặt xuống giường đã dùng cả tay chân trèo vào lòng Vệ Trạch, cái đầu bé nhỏ dụi vào ngực ba.
Vệ Trạch bật cười, vén áo cho cục cưng bú sữa. Có vẻ mấy ngày qua vú nuôi chăm sóc nó rất tốt nên nó khỏe mạnh hơn nhiều, có thể tự bú mà không cần Vệ Trạch hỗ trợ. Vệ Nhiên ngồi bên cạnh, hết xoa má em bé lại đến ôm cả hai ba con vào lòng.
Trời ngày càng ấm, sức khỏe Vệ Trạch tốt dần. Bé cưng nhà họ rất kháu khỉnh, thích bám Vệ Trạch, suốt ngày nằm nhoài trên ngực y, Vệ Nhiên bế tí cũng khóc.
Vệ Trạch nghĩ tới nghĩ lui, sau đó gọi đứa bé là Niên Cao rồi thường xuyên bế nhóc tì lởn vởn trước mặt Vệ Nhiên như muốn khoe khoang vậy.
(*) niên cao aka bánh tổ:
Vệ Nhiên bất đắc dĩ lắm. Đến một ngày gã tình cờ tháo kính mới phát hiện, hóa ra nhóc Niên Cao không sợ gã mà là sợ kính của gã. Thế nên hễ ở cạnh con là Vệ Nhiên lại bỏ kính, nhờ đó cuối cùng cũng được hưởng thụ cảm giác nhóc con nhào vào lòng mình.
Chẳng mấy chốc đã đến tiết thanh minh, anh em trong đội buôn ở thành Mai đã chán mốc cả người, ngay đến bầy ngựa còn phải sốt ruột. Vệ Nhiên bèn nhận thêm mấy vụ làm ăn, không biết có phải do duyên số không mà vụ nào vụ nấy đều dính líu đến nhà họ Vệ, thành ra chung quy họ vẫn phải về quê một lần.
Vệ Trạch không thấy có vấn đề gì, từ lâu y đã chẳng nhung nhớ gia sản nữa, được theo Vệ Nhiên thì khổ mấy y cũng chịu được, đấy là chưa kể anh trai hoàn toàn không để y chịu khổ. Tình hình đội buôn bây giờ còn lừng lẫy hơn nhà họ Vệ ngày xưa, nhóc Niên Cao bụ bẫm hơn hẳn, thường xuyên ngoan ngoãn nằm trong lòng Vệ Trạch bú ti và rất hiếm khi khóc nhè.
Vệ Nhiên suy nghĩ hồi lâu, sau cùng dẫn đội buôn về quê cũ vào mùa mưa. Ở đây mới trải qua dịch bệnh, đường sá tiêu điều, Thúy Điểu các náo nhiệt ngày xưa cũng thành phế tích.
Trên đường về Vệ Nhiên bế con cưỡi riêng một ngựa, nhóc Niên Cao túm tóc gã bập bẹ gọi tiếng "Cha". Trước kia vì tìm anh trai mà Vệ Trạch lớ ngớ thế nào lại học được cách cưỡi ngựa, do đó giờ y có thể một mình một ngựa rảo bước sau lưng Vệ Nhiên, còn thường xuyên làm mặt quỷ trêu chọc nhóc tì luôn nữa.
Nhà họ Vệ vẫn có phong thái như xưa, chẳng qua lâu không có người quét dọn, lúc đẩy cửa vào mới thấy không khí toàn mùi cũ kỹ. Vệ Nhiên sợ bệnh dịch còn lưu lại nên bèn nhờ các anh em bịt mũi miệng đốt giấm xông toàn bộ cả trong lẫn ngoài nhà, khiến cho cả Vệ Trạch lẫn bé cưng đều sặc, nhảy mũi liên tục.
"Chịu khó chút, chờ bác sĩ kê thuốc để đề phòng nhiễm bệnh." Vệ Nhiên thấy hai ba con họ như thế thì buồn cười, gã xuống ngựa vào sân, "Phòng ngủ được quét dọn sạch rồi, mau đi nghỉ tí đi."
Vệ Trạch bế con bám theo Vệ Nhiên vào, "Anh, mình thật sự phải nghe lời ba, giúp con trai dì ba quản lí việc làm ăn nhà họ Vệ à?"
"Làm gì có chuyện." Vệ Nhiên dắt tay y, đặt nhóc Niên Cao vào nôi rồi kéo Vệ Trạch về phòng ngủ, "Ba cứ tưởng mình tình nguyện giúp nó cơ đấy."
"... Ba lại gửi điện báo nào khác hở?" Vệ Trạch cảm giác được sự tức giận trong lời anh trai nên không dám trêu chọc gã, chỉ dè dặt hỏi.
Đúng là Vệ Nhiên phẫn nộ thật nhưng hễ nhìn Vệ Trạch là cơn giận bay biến hết, gã ôm y lên giường, "Chỉ là giục mình mau trở lại."
Vệ Trạch không khỏi phiền lòng, tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn thấy buồn thiu.
"Em còn có anh." Vệ Nhiên không chịu được ánh mắt tủi thân của em, "Đừng sợ."
"May là năm đó em chạy theo anh, nếu không đã bị ba gả cho con trai nhà người ta rồi."
"Không cho!" Vệ Nhiên khịt mũi bực bội, "Anh không cho phép em lấy người khác."
"Em có anh rồi, dĩ nhiên không quan tâm người khác." Vệ Trạch cười tít mắt, hôn lên khóe miệng anh trai, sau đó lẩm bẩm, "Rõ ràng mới một năm thồi mà lại cảm giác như chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi ấy nhỉ."
"Anh cũng cảm giác như đã rất lâu rồi. Không có em ngày tháng trôi qua chậm quá, chậm đến mức dường như không thể nào chịu đựng nổi." Vệ Nhiên nói xong thở dài, "Có em rồi, những khổ sở ngày trước lập tức nhạt nhòa khỏi ký ức."
Vệ Trạch thấy lòng chua xót, chỉ biết vừa ôm chặt Vệ Nhiên vừa khẽ gọi anh cả.
"Chờ qua sinh nhật Niên Cao thì chúng ta sẽ đi đến một nơi ba không thể tìm thấy." Vệ Nhiên bật cười, "Sau đó anh mua một căn nhà, cho kiệu tám người khiêng rước em vào cửa, rồi lại sinh thêm mấy cục cưng nữa..." Nói đoạn mặt mày gã căng thẳng, "Có Niên Cao là đủ rồi, em mang thai cực quá, anh không đành lòng."
Lần đầu Vệ Trạch nghe Vệ Nhiên nói chuyện tương lai, càng nghe y càng đỏ mặt, cuối cùng chui vào chăn giả vờ buồn ngủ. Trái lại với y, Vệ Nhiên bình thản xách y ra ngoài rồi hôn y một cái, "Còn xấu hổ cơ à?"
"Anh lại trêu em rồi." Vệ Trạch lí nhí.
Vệ Nhiên nhéo má y, "Không, anh nghiêm túc đấy."
Dĩ nhiên Vệ Trạch biết Vệ Nhiên nói thật lòng, chẳng qua chuyện kiểu ngày nghe ngại chết, y nóng cả người, cố lủi vào chăn mà lại bị anh trai túm ra ôm vào lòng.
"Hôm nay Tiểu Trạch có bị căng sữa không?" Vệ Nhiên chưa dứt lời mà tay đã mò mẫm mở cúc áo Vệ Trạch.
Vệ Trạch đỏ mặt gật đầu rồi ưỡn ngực cho Vệ Nhiên hút sữa giúp. Thịt mềm như nước bị anh trai cắn ra đầy dấu răng, núm vú vừa sưng vừa đỏ, vừa đụng nhẹ đã cương, nhỏ xuống mấy giọt sữa loãng.
"Anh được lợi rồi." Vệ Trạch ôm đầu anh lẩm bẩm, "Con mà chưa ngủ là chắc chắn sẽ tranh giành với anh."
"Thằng bé giành được với anh cơ à?" Vệ Nhiên ôm y nằm trên giường, lúc này mới là giữa trưa, hơi gió ấm áp khiến Vệ Trạch thiu thiu buồn ngủ. Vệ Nhiên xoa eo cho y, "Mệt thì ngủ đi, lát nữa anh gọi em."
Vâng lời, Vệ Trạch ôm eo anh ngủ mất, đến tận lúc mặt trời sắp lặn mới bị tiếng khóc của đứa bé đánh thức. Y mơ mơ màng màng chạy tới cho bé Niên Cao bú ti rồi lại bị Vệ Nhiên xách về giường bắt đeo giày.
"E là phải ra hiệu buôn một chuyến." Vệ Nhiên khoác áo cho y, "Ban đêm gió lớn."
Sau khi Vệ Trạch khỏe lên thì Vệ Nhiên cũng giữ lời hứa dẫn y theo cùng mỗi lúc bàn chuyện buôn bán. Vệ Trạch học nhanh, không còn tính nết thiếu gia ngày xưa mà các anh em trong đội cũng nuông chiều y nên mọi việc được xử lí rất thuận lợi, thành ra Vệ Trạch cứ bám dính lên lưng anh trai, anh làm gì cũng đòi nối gót.
Trong thành không có ngựa, các anh em tìm cho Vệ Nhiên một chiếc xe và đỗ nó trong sân. Vệ Nhiên lái xe chở Vệ Trạch đến hiệu buôn, trên đường đi họ thấy hai bên toàn cảnh xa hoa trụy lạc, đèn hoa rực rỡ, dẫu Thúy Điểu các có biến mất thì vẫn sẽ có hàng ngàn hàng vạn Thúy Điểu các khác mọc lên.
Vệ Trạch nằm nhoài lên cửa sổ, hào hứng ngắm nhìn con phố. Vệ Nhiên cứ chốc chốc lại liếc nhìn y, còn cố ý hừ một tiếng, "Không cho đi."
"Đi đâu cơ?" Vệ Trạch đảo mắt, sờ soạng hạ bộ Vệ Nhiên, "Anh cả nói em nghe xem nào."
"...Làm càn." Vệ Nhiên bị bàn tay nhỏ bé bóp cho hứng tình, đúng lúc lại vừa khéo lái qua một chỗ vắng nên gã cũng tiện đỗ luôn xe dưới bóng cây rậm rạp ven đường.
"Anh cả," Vệ Trạch tự giác ngồi lên đùi anh trai, "Cởi quần giúp em đi."
Vệ Nhiên vỗ mông y một cái, cởi thắt lưng cho y, tụt quần y xuống tận mắt cá chân rồi lại cởi cúc áo. Loáng cái gã đã lột con người ta sạch sẽ.
"Anh cả dùng phía trước nhé?" Vệ Trạch cũng kéo khóa quần giúp Vệ Nhiên, để rồi bị dương vật bật phát ra ngoài dọa cho hết hồn, "Làm sao mà... cương nhanh thế?"
"Còn không phải do em sờ chắc." Vệ Nhiên thở gấp, gã đặt bàn tay hơi lạnh lẽo của Vệ Trạch lên quái vật dưới thân mình.
"Anh cả không kiên nhẫn gì hết." Vệ Trạch phì cười, mỗi tội chưa cười được bao lâu đã á lên một tiếng. Hóa ra Vệ Nhiên đã dứt khoát banh hai chân y ra, dương vật nóng rẫy chặn ngay âm hộ.
Vệ Nhiên lắc đầu cười khẽ, "Anh cũng định cho em xem mức độ kiên nhẫn của anh đây." Nói đoạn gã chậm rãi thọc vào âm đạo khít rịt.
"Anh... anh cả!" Vệ Trạch vừa nhào vào lòng Vệ Nhiên vừa lắc đầu nguầy nguậy, "Em sai rồi... anh kiên nhẫn cực kỳ, anh cả là đỉnh nhất!"
Vệ Nhiên thơm má y, "Muộn rồi."
Vệ Trạch hẫng mất nhịp tim. Chớp mắt, dương vật đã tàn nhẫn đâm mạnh vào. Y rú lên rồi ngồi thẳng người dậy, phải mất hồi lâu mới hoàn hồn, cong eo, đôi mắt rưng rưng nước, "Anh toàn bắt nạt em thôi."
"Anh chỉ muốn em thôi mà." Vệ Nhiên ôm eo y, chậm rãi thở ra.
Vệ Trạch nghe vậy nước mắt vừa muốn rớt ra đã lập tức bay hơi, y tươi cười cắn trái táo cổ của gã, "Em cũng thế."
Lâu lắm rồi họ không âu yếm nhau tử tế, chủ yếu là do cơ thể Vệ Trạch lúc mang thai rất yếu, Vệ Nhiên không dám giày vò y. Sau này nhóc Niên Cao ra đời rồi mà sức khỏe Vệ Trạch vẫn sa sút, Vệ Nhiên thương y còn chẳng kịp, nên dù Vệ Trạch có nứng thì gã cũng chỉ dám dùng ngón tay là cùng.
Vệ Trạch vừa "nuốt" con chim nóng bỏng vừa cười ngờ nghệch, thậm chí còn đếm ngón tay xem đã bao lâu Vệ Nhiên không quan hệ với mình. Đếm xong y còn cười tươi hơn nữa, "Quen tay hay việc đấy anh, anh chớ để kỹ thuật của mình đi lùi nha."
Vệ Nhiên thấy có mùi sai sai, lập tức phát mông Vệ Trạch mấy phát, "Sao cái miệng vẫn láo vậy nhỉ?"
Vệ Trạch cười liếm cổ Vệ Nhiên, "Chẳng phải anh thích em thế này sao?"
"... Không nói lại em." Vệ Nhiên bất đắc dĩ than, đoạn nâng mông y lên mà nắc liền mấy cái, "Nhưng anh có thể bón cho em no bụng."
Vệ Trạch bị đụ nóng người, âm đạo chảy nước ròng ròng. Hai người ngồi dính khít vào nhau trong buồng xe mờ tối, ngoài cửa xe truyền tới tiếng gió đêm vù vù. Vệ Trạch rung lắc liên tục trong lòng anh trai, bên tai ngập tràn tiếng thở dốc và tiếng nước dâm đãng, bướm được ăn ngon quen thói nên giờ đã mê đắm con cặc anh trai. Nay được thỏa mãn, nó sung sướng đến mức rỉ nước không ngừng nghỉ, phun ướt cả quần anh cả.
"Lên đỉnh mấy lần rồi?" Vệ Nhiên nhiệt tình xoa bóp hột le ướt át cho y.
"Không... không nhớ..." Hai chân Vệ Trạch run rẩy, đã lâu không làm tình kịch liệt khiến đầu óc y mê man, "Anh... anh đỉnh nhất..."
"Ngoan quá đi." Vệ Nhiên hôn y coi như khen thưởng, cùng lúc đó dương vật cũng vùi hẳn mình vào tử cung mềm mại.
Vệ Trạch cau mày kêu lên, "Nóng quá đi..." Tiếp đó hưng phấn dùng hai chân kẹp chặt eo Vệ Nhiên, "Anh mau cho em no bụng..."
"Không được." Vệ Nhiên từ chối, "Bây giờ cho em là chắc chắn em sẽ bảo anh không giữ được lâu."
Vệ Trạch sốt ruột chết đi được, lập tức ôm eo anh trai và cầu xin bằng thái độ rất chi là tội nghiệp, "Anh cả là tốt nhất mà..."
Vệ Nhiên không khỏi bật cười, gã rất vui vẻ trước thái độ nhún nhường của Vệ Trạch nhưng lại nhất quyết không chịu bắn cho y. Cuối cùng Vệ Trạch bị chọc tức đến mức thút thít rơi nước mắt, "Anh chẳng tốt tí nào luôn ấy!"
"Ừ, anh không tốt." Vệ Nhiên cười hùa theo rồi nắc hông xỏ xuyên âm đạo ấm áp tràn trề nước.
Vệ Trạch lập tức sung sướng xuất tinh rồi ngã gục vào lòng anh cả.
Vệ Nhiên đẩy y ra một chút, "Anh giữ được lâu không đây?"
"Lâu!" Vệ Trạch rối rít gật đầu, "Anh đỉnh nhất mà!"
Bấy giờ Vệ Nhiên mới hài lòng dúi người ta vào lòng, nâng cặp mông ướt át dâm thủy của em trai lên rồi nhấp kịch liệt. Nhất thời cả hai người đều không nói nên lời, chỉ biết đắm chìm trong tình dục đê mê không thể tự kiềm chế. Đèn vàng thoáng ánh lên ngoài cửa xe, Vệ Trạch hốt hoảng dúi đầu vào ngực Vệ Nhiên, chưa kịp phản ứng đã co giật rồi lên đỉnh.
"Tiểu Trạch." Vệ Nhiên thấy đó chỉ là ánh nến ngoài cửa sổ nhà thờ, thương tiếc nhéo eo Vệ Trạch một cái.
Vệ Trạch vừa đắm chìm trong tình dục mãnh liệt vừa bị dọa cho bối rối, ngơ ngơ ngác ngác đáp một tiếng.
"Tiểu Trạch..." Vệ Nhiên cũng nhịn dữ lắm rồi, gã bất chợt trở mình đè Vệ Trạch xuống ghế, nắc điên cuồng mấy chục cái rồi mới bực bội hừ một tiếng rất nhỏ.
Trong buồng xe chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập. Chốc lát sau Vệ Trạch khàn giọng than, "Sao lúc nào của anh cũng nhiều thế."
"Không nhiều mà được hả?" Vệ Nhiên ôm y ngồi xuống, "Anh cũng chỉ có mình em."
Vệ Trạch nghe xong lập tức chống tay ngồi dậy, "Chỉ cho phép có em."
Vệ Nhiên mãi không đáp lời, Vệ Trạch bối rối, bưng mặt anh trai vội vàng hỏi, "Có phải anh cả muốn cưới người khác không?"
Vệ Nhiên chậm rãi lắc đầu, trêu chọc, "Anh bực ấy, anh đối với em tốt như vậy mà sao em còn sợ anh cưới người khác?"
"Anh cả... lại bắt nạt em." Rốt cuộc cũng ngộ ra Vệ Nhiên đang trêu mình, Vệ Trạch tức giận cắn cổ anh một cái.
Vệ Nhiên mặc cho y cắn, gã tựa lưng vào ghế, mặt mày tràn trề hạnh phúc.
Nhà thờ gần đấy truyền đến tiếng hát du dương của một bài nhạc nước ngoài. Tiếng nhạc dần dần làm dấy lên trong lòng bọn họ một niềm rung động nhiều sức sống và đẹp đẽ hơn cả tình dục.
Trong bóng tối dày đặc, Vệ Nhiên từ từ cúi đầu, đôi môi gã lướt trên gò má Vệ Trạch, lần xuống, tìm thấy môi y rồi dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn. Ánh sáng nhẹ nhàng chảy qua đôi mắt Vệ Trạch, lúc rời khỏi môi y, Vệ Nhiên mới biết đó là sương mù giăng trong đáy mắt y.
"Vẫn muốn chiều em hơn nữa." Vệ Nhiên nói, "Làm một cậu chủ hồn nhiên và tự do thích biết bao."
Vệ Trạch vẫn lặp lại câu cũ, "Không ai chiều em hơn anh hết."
Vệ Nhiên mềm lòng, chẳng ngờ câu kế tiếp của Vệ Trạch lại là, "Mỗi tội anh không nhuần nhuyễn lắm, cứ làm em đau."
Vệ Nhiên phát mông y đến tận lúc y rơm rớm nước mắt, làu bàu muốn ngồi sang ghế bên cạnh.
"Anh còn chưa mạnh bạo đâu đấy." Vệ Nhiên bật cười kéo y trở về, "Lần này nói thế với anh cũng được nhưng không được để nhóc Niên Cao nghe thấy."
"Anh cả..." Vệ Trạch chỉ muốn trêu Vệ Nhiên chút thôi nên lúc này lại lập tức dính lấy anh trai nịnh nọt, "Kỹ thuật của anh siêu nhất í."
"Nói linh tinh, không cho nói."
Tiểu Trạch phá lên cười nhưng vẫn dụi đầu loạn xạ vào lòng anh, "Anh đỉnh nhất."
Vệ Nhiên vừa bực bội vừa buồn cười, sau đó gã mặc quần áo giúp y rồi tiếp tục lái xe đến hiệu buôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro