Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại Truyện 5: Hạnh phúc (1)

Ánh mặt trời gay gắt như ngọn lửa, hoa bỉ ngạn tràn ngập trong vườn đã nở rộ trong một đêm.

Bởi vì không có sắc xanh tô điểm, cánh hoa đỏ rực một màu, đỏ đến diễm lệ.

Sakura và Tomoyo đang trò chuyện rất vui với nhau , Tomoyo vuốt ve cái bụng hơi lộ ra của mình .

"Syaoron ?" Sakura bất ngờ khi thấy con trai quý của mình đột ngột xuất hiện tại đây bật người đứng dậy :"Sao con quay về đây không phải là đi Đài Loan để hỏi cưới Hiskey sao ?"

Tomoyo cũng đỡ thắt lưng đứng dậy đón tiếp nhưng thoáng nhìn thấy cái vali của Syaoron thì cô mỉm cười .

"Mẹ , con đã hủy hôn với Hiskey . Con muốn lấy là chị , là Li Lucia con yêu chị ấy " Syaoron đưa ra lời nói chắc nịch

Sakura bất giác đơ ra , cô vẫn chưa thể nào thông suốt câu nói của Syaoron .

Tomoyo lắc đầu nhìn cô bạn mình rồi cười với Syaoron , gương mặt nghiêng nghiêng nhìn về phía trên lầu 2 , cái phòng có chiếc rèm màu xanh lam ấy

"Lucia ở trên đấy , con bé chỉ vừa mới ngủ thôi tối qua nó thức khuya làm báo cáo không chừng khi nghe con nói như vậy nó sẽ tung tăng nhảy nhót ngay liền"

Anh nghe thế thì xoay người đi bỏ lại hai bà mẹ đang đứng đó nhưng Sakura vẫn trong trạng thái đơ .

"Đúng là một câu chuyện kinh khủng mà" Sakura thở hắt mệt mỏi .

_______________em đây________________

"Cuối cùng cũng chịu ló mặt về rồi à " Sakumi nhếch mép

Anh đứng trước cửa phòng vẫn chưa dám bước vào .

"Vào ngay đi , chị ấy chờ anh cũng lâu lắm rồi , chờ anh nói yêu chị ấy hơn 10 năm rồi "

Phải câu nói của Sakumi rất đúng , Lucia vẫn tin vào lời nói của anh , cô chờ anh lớn lên để có thể nói yêu cô nhưng từ khi anh trưởng thành bây giờ một câu thương cũng không có .

Cạch

Anh bước vào bên trong

Cô đang nằm ở đó

Lucia còn đang say giấc nồng, cái đầu nghiêng nghiêng gối lên chiếc gối ôm hình mèo Garfield. Chiếc chăn màu hồng sen đắp đến ngang lưng cô, chiếc áo ngủ màu vàng nhạt nửa trong suốt dưới ánh mặt trời rực rỡ thấp thoáng để lộ đường cong mê người bên trong.

Syaoron thận kéo cao chăn lên, đắp lên tận trên vai, sợ cô bị cảm lạnh, cũng sợ đường cong khiến người ta mơ mộng kia dẫn dắt sự mơ mộng như hồi ức của anh...

Thời gian chợt như trở lại những ngày quá khứ, anh nhớ khi Lucia còn bé, mỗi lần anh gọi cô dậy đi học, cô đều muốn ngủ thêm một lát, anh cũng đều kiên nhẫn chờ cô dậy...

Khi đó, anh thích nhìn khuôn mặt điềm tĩnh trong khi ngủ của cô. Mỗi lần nhìn cô, khóe miệng đều vô thức cong lên.

Syaoron ngồi xuống trước giường cô, lặng lẽ ngắm nhìn cô ngủ, giống như trước đây, vân vê một lọn tóc của cô, quấn quanh ngón tay, buông ra, rồi lại quấn lại...

Ánh sáng màu xanh nhạt rọi vào trong căn phòng, vương trên khuôn mặt Lucia. Anh phát hiện ra Lucia lại gầy đi, đôi mắt có dấu vết sưng đỏ, vành mắt còn hơi đen. Trái tim anh co lại hơi đau đớn. Anh dùng ngón trỏ phác họa ngũ quan xinh xắn của cô, hàng mi dài mảnh, lông mi cong dài, còn cả bờ môi tinh xảo.

Lucia nhíu mày trong cơn mơ, hàm răng vô thức cắn môi.

"Ngốc..." Anh nhỏ giọng nói: "Chị thật trẻ con ?"

Anh tưởng rằng cô sống rất hạnh phúc, vô ưu vô lo...

Anh chẳng ngờ tới  từ sau khi anh rời khỏi Nhật đi Anh, chị đã khác, khuôn mặt luôn tươi cười ngây thơ che đậy nỗi đau đớn trong lòng.

"Sakumi , tránh ra em thật phiền phức." Lucia nhắm mắt phất tay. "Tôi hôm qua, khuya lắm chị mới ngủ..."

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. Ngón tay búp măng trơn nhẵn mềm mại....

Về sau, anh sẽ không bao giờ buông tay cô nữa...

Bống nhiên, bàn tay cô giật một cái, cô mở to đôi mắt nhìn anh.

"Syaoron" Lucia dụi mắt, lại nhìn anh, xác nhận người ngồi trước mặt không phải ảo giác, kinh ngạc ngồi dậy. "Không phải em đi Đài Loan cùng Hiskey gặp mặt bố mẹ chị ấy à? Sao lại ở đây?"

Không đợi anh nói chuyện, cô bỗng như bừng tỉnh hiểu ra. "Không phải em cố ý về đây tiễn chị đấy chứ ?"

Syaoron đưa tay khều khều mái tóc quăn bị rối trong lúc ngủ của cô, quan sát cẩn thận chiếc cằm góc cạnh và đôi mắt sung phù. "Chị , chị gầy đi rồi."

Lông mi của cô rung động vài cái, cô co người lại, tránh né ánh mắt khác thường của anh.

"Gần đây chị đang giảm béo." Cô cố tình mỉm cười với anh. "Chị vừa mới phát hiện ra giấc ngủ là một biện pháp giảm cân, hiệu quả cực tốt, cho dù đôi mắt dễ bị phù vì ngủ nhiều...

Anh cắt ngang câu nói kế tiếp của cô. "Chị còn muốn giả bộ đến khi nào?"

Giây phút này Syaoran có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cô.

Anh muốn hỏi cô : chị thật sự đã yêu em sao ? Bây giờ thứ tình cảm ấy còn tồn tại không ?

Anh cũng muốn hỏi cô: Ai nói anh yêu Hiskey ? Có phải con ngốc Sakumi không ?

Anh còn rất nhiều điều muốn nói , nhưng miệng chỉ bật ra một câu duy nhất :" Lucia , em yêu chị , em rất yêu chị "

Đơ ...

Lucia chớp mắt vài cái, vẻ mặt mờ mịt.

Ai có thể nói cho cô biết, cô vẫn đang ngủ hay đã tỉnh rồi?

Là mơ, nhưng trong mơ không có ánh mặt trời chói mắt như vậy.

Không phải là mơ, nhưng Syaoron đã đính hôn với người khác sao có thể bất thình lình chạy tới nói yêu cô.

Được rồi, cho dù có phải là mơ hay không, cô quyết định tát anh một cái, to tiếng mắng anh một câu: "Em...Em có bị bệnh không?"

Vừa vung tay lên, cô lại lượng lự, tát bên trái hay bên phải, nhẹ hay nặng.

Không đợi cô suy nghĩ, Syaoron trực tiếp ôm cô vào lòng, hôn đôi môi tươi ngọt của cô, sau đó trong lúc cô đang sững sờ quên không khép miệng lại, đầu lưỡi anh tiến quân thần tốc, quấn lấy lưỡi cô.

Nụ hôn của anh không chừa lại cho cô đường lùi bước...

Lucia lại ngây người.

Nụ hôn điên cuồng của anh, đôi mắt cô bắt đầu mù mịt.

Tay cô vừa muốn đặt lên vai anh, nhưng rồi nhớ lại hình ảnh Syaoron trong buổi lễ đính hôn, Lucia tức giận đẩy mạnh anh ra, vung nắm tay, đấm mạnh vào ngực anh. "Li Syaoron, em, cái đồ chết tiệt này, rốt cuộc là em muốn thế nào?"

Anh không tránh không né, nghiêm túc nhìn cô: "Em muốn chị."

"Em? Em đã có vợ chưa cưới rồi!"

"Chị , em vốn không yêu Hiskey... Người em yêu là chị." Anh ôm chặt cô: "Mãi mãi vẫn là chị , đúng trước đây em luôn nghĩ chị không yêu em nên em không còn cách nào để quên chị được . Cứ ngỡ mình sau khi lấy Hiskey xong thì sẽ quên được chị nhưng không ngờ tới bức thư chị gửi cho em một năm trước , nó như đang khai sáng con đường của em "

"Thư?" Lucia nghe thấy một chữ ấy, mới nhớ ra bản thân mình một trước đã từng gửi một bức thư. "Em nhận được bức thư ấy?"

"Đúng."

"Chị....chị thật ngu ngốc!" Lucia chán nản đánh vào đầu mình, Syaoron vội vàng kéo tay cô lại.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh: "Syaoron, có phải vì em biết chị thích anh, nên lại từ bỏ người mình thích vì chị không..."

Cô không nên viết bức thư ấy không biết cô có khiến cho bi kịch nào đó xảy ra không .

"Không không phải thế , em vẫn yêu chị , yêu chị từ năm còn là một thằng nhóc 10 tuổi , suốt mười năm qua em vẫn không thay đổi . " anh vừa nói vừa càng ôm chặt thân thể mềm mại của cô hơn .

Cô cũng dùng tay mình siết chặt vòng eo của anh .

Chiếc rèm cửa hơi lay động, mùi hương của hoa bỉ ngạn thoang thoảng tràn vào trong phòng...

Chiếc áo ngủ bằng lụa mỏng trượt xuống nửa bờ vai trắng ngần như ngọc...

Đã không còn tiếng động ....

Hai bàn tay Syaoron giữ chặt thắt lưng cô, khẽ khoác lên vai cô, dịu dàng mềm mại mà trằn trọc yêu thương cô.

Tay cô bắt đầu đặt lên bờ vai anh...

Đôi môi của anh rơi xuống vai cô, đầu lưỡi nóng hổi hôn đến nỗi khiến cơ thể cô rơi vào trạng thái hư vô mờ mịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro