Ngoại truyện 4 : Lá thư gửi em (4)
Syaoron nhanh chóng đứng che trước người Hiskey, đánh giá người đàn ông quá liều lĩnh này. Người này thân hình cao lớn, tóc vàng mắt xanh, điển hình cho dáng vẻ người ngoại quốc. Thường nói, đàn ông ngoại quốc rất lịch sự phong cách, rất ít người lỗ mãng thế này.
"Xin lỗi! Xin lỗi!" Người đàn ông vừa nói vừa gấp gáp ấn tầng 79.
"Không sao!" Hiskey dùng tiếng Anh trả lời. Cô kéo ống tay áo của Syaoron, đi về phía ngoài cửa thang máy. "Syaoron, em không sao, đi thôi."
Đột nhiên, người đàn ông kia thoáng sửng sốt, quay đầu nhìn Syaoron, khuôn mặt lộ ra vẻ thoải mái.
"Ông Chagong ." Người đàn ông cẩn thận lấy ra một bức thư từ bên trong áo, đưa cho anh bằng hai tay. "Đây là thư của ông."
Thì ra là đi đưa thư cho anh. Quả nhiên một giây đồng hồ cũng không muộn. "Cám ơn!"
Syaoron nhận thư, trực tiếp mở bức thư được dán kín ra, vừa đi vừa nhìn những nét chữ trên mặt giấy.
Trang giấy thư đẹp đẽ tỏa ra mùi hương xưa cũ.
.
.
.
Syaoron ! Cách gọi thân mật này làm trong lòng Syaoron run lên. Bên tai lại vang đến tiếng gọi thân quen của chị. Bước chân anh chậm lại, sợ rằng chỉ vì sự lay động của tờ giấy mà anh nhìn sót mất chữ nào.
Chị nghĩ khi em nhận bức thư này chắc em đã trưởng thành rồi , cũng có thể lúc đó em sẽ quên lời hứa của em với chị . Và em chắc cũng nhận ra rằng những câu nói lúc nhỏ của mình chỉ là an ủi hay động viên cho chị thôi ....
Anh hơi nhíu chặt mài! Động viên ? Động viên gì chứ ? Trước giờ từng câu từng chữ của anh đối với cô đều là thật.
Chị sẽ không giận em đâu ! Vì cuối cùng em cũng sẽ tìm ra tình yêu mới và lí tưởng mới của mình mà thôi ! Nhưng sự thật luôn chỉ có một mà thôi Syaoron ....Chị yêu em !
Bước chân Syaoron chững lại, anh quay đầu nhìn lại những câu chữ trên mặt giấy một lần nữa
Phải ! từ đầu đến cuối chị không bao giờ thừa nhận là chị đã yêu em , nhưng chị không thể vì bản thân mình mà làm em đánh mất đi hạnh phúc của mình .
Anh bắt đầu khó hiểu
Tuy rằng lời hứa của em dành cho chị luôn là một giấc mộng hảo huyền nhưng chị rất muốn được em dắt tay chị đến Paris Provence đến đồng ruộng hoa oải hương , chị sẽ được mặc chiếc áo cưới trắng tinh và được nắm lấy vòng tay của em trong ngày hạnh phúc ấy .
Chị rất muốn khi em trưởng thành sẽ nói lại một câu :"em muốn lấy chị"
Chị rất muốn được ở bên cạnh em suốt đời Syaoron .
Nôn nóng muốn biết cô ấy muốn viết cái gì, anh rất muốn lướt nhanh qua những câu chữ dưới đấy, nhưng rồi lại lo lắng bỏ lỡ mất thông tin quan trọng gì. Thế nên anh kìm nén tâm tình nôn nóng, thong thả nhìn, đọc cẩn thận.
Em không cần sau khi đọc bức thư này mà từ bỏ đi tình yêu của em , em hãy yêu Hiskey thiệt nhiều luôn làm em ấy hạnh phúc .
Chị của em : Li Lucia
"Hiskey", Syaoron lấy tốc độ nhanh nhất nhìn lại thời gian bức thư được viết: một năm trước...
Một năm trước Lucia đã biết đến cái tên này.
Lẽ nào chị làm tất cả mọi chuyện là vì...
Cô yêu anh?
Trong trí nhớ của anh , anh luôn nhớ về những ký ức của anh lúc nhỏ . Lời tỏ tình vô cùng nghiêm túc lúc mười tuổi . Tình cảm thân thương giữa anh và cô .
"Chị không được đến Provence một mình ... chị phải đi cùng em "
"Em không cần ai cả , em chỉ cần chị thích em mà thôi "
Anh cho rằng cô không hề yêu anh, cho rằng đã không có tình yêu, giữa hai người còn có tình thân, có tình bạn... Nhiều loại tình cảm dung hòa với cùng với nhau, tình yêu có vẻ chẳng phải điều quan trọng.
Hiện giờ nghĩ lại, đây cũng là một thứ đáng buồn. Bản thân có nhiều thứ tình cảm, vậy mà thứ đó lại khiến bọn họ không hiểu được phải quý trọng tình yêu.
Một bức thư, Syaoron đọc đi đọc lại đến ba lần, từng câu từng chữ đều thể hiện cho anh thấy sự tủi thân và tình cảm thầm mến đặt sâu trong lòng không cách nào nói thành lời của cô.
Giấy viết thư bị anh vò trong lòng bàn tay. Trái tim anh cũng bị bức thư chậm trễ này giày vò đến vỡ nát.
Nếu Lucia đang ở trước mặt anh, anh cũng sẽ vò nát cô, giày vò tiến vào cơ thể. Hỏi cô một chút: Vì sao không nói vào thời điểm cách đây một năm, một tháng trước cũng được, cớ gì lại là hiện tại?
Anh còn muốn hỏi cô: Vậy thì hiện tại thì sao? Chị có còn yêu em không, hay có lẽ đã yêu tên Taiyou gì gì đó ?
Đáng tiếc là trước mặt anh hiện nay không phải là chị ấy , mà là người vợ chưa cưới danh chính ngôn thuận. Bố mẹ cô ấy còn đang đợi anh trong nhà hàng.
Xe khách sạn gọi đã đứng chờ ở cửa, tài xế xuống xe, mở cửa cho họ...
Ngón tay anh siết chặt bức thư trong tay, bức thư đến muộn này không biết là đẩy anh lên thiên đường hay vùi anh xuống địa ngục.
Hiskey nhìn ra sự khác thường của anh, hỏi: "Anh, bức thư này là của chị Lucia viết sao?"
Anh gật đầu.
"Em có thể đọc bức thư này không?"
Xuất phát từ sự tôn trọng, Syaoron đưa bức thư cho cô.
Hiskey đọc xong bức thư, nụ cười trên khuôn mặt khó duy trì thêm được nữa. Lớp phấn mỏng trên mặt không che đậy được sắc mặt tái nhợt của cô.
"Nếu không nhận được bức thư này, anh sẽ lấy em sao?" Khi cô hỏi điều này, đôi môi run rẩy.
"Sẽ!" Anh nhìn cô, dùng giọng nói chân thành nhất nói với cô: "Nhưng... anh đã từng nói với chị , anh sẽ lấy chị ấy ngoài chị ấy anh không cần ai "
"Ồ ,Em hiểu!" Hiskey cười và tháo chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay xuống, đưa lại cho anh cùng với bức thư. "Anh đi đi."
"Có cần anh đi nhận lỗi với bác trai bác gái không?"
"Không cần, em sẽ giải thích cho họ."
"Cám ơn!"
Từ đầu đến cuối, Hiskey không hề rơi một giọt nước mắt, luôn luôn duy trì dáng vẻ cao nhã nhất.
Từ đầu đến cuối, Hiskey cũng không nói cho anh, chị Lucia thật sự thật sự rất yêu anh...
Không thể nói ai đúng ai sai, chẳng qua mỗi người đều có cố chấp gì đó mà thôi!
Đêm đó, Syaoron bay thẳng về Anh.
Syaoron từ chức, giao lại toàn bộ mọi thứ còn lại ở Anh cho bạn bè.
Ngày hôm sau, anh ngồi trên máy bay trở về Nhật Bản .
Máy bay vẽ một đường trên bầu trời xanh thẳm Nhật Bản , vút lên trời cao.
Luồng khí lưu xóc nảy tạo thành âm thanh va đập vào cánh máy bay...
Syaoron chưa bao giờ mong đợi như vậy, chờ mong bầu trời thăm thẳm, chờ mong rừng rậm nguyên sinh bạt ngàn, chờ mong âm thanh của sóng biển, âm thanh lên xuống của thủy triều, chờ mong màu sắc của hoa bỉ ngạn tràn ngập khu vườn, cùng với cô gái nhỏ làm mặt quỷ với anh giữa bụi hoa.
Vài ngày nữa chị sẽ đi Pháp, cũng đã tới lúc anh thực hiện lời hứa của mình.
Lần này, Syaoron đã quyết định: bất kể Lucia có từ chối, anh đều phải thực hiện lời hứa hẹn.
Anh sẽ đưa cô đi đến vườn hoan oải hương Provence ở Pháp, đứng trước cánh đồng oải hương rông bao la , kết hôn với cô...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro