Ngoại truyện 4 : Lá thư gửi em (3)
Hai tháng sau đó, Lucia không hề ra ngoài chơi, cũng không đi làm chỉ nằm ở nhà thư giản đầu óc , đôi lúc tâm sự với mẹ và dì . Chỉ còn 1 tuần nữa là cô sẽ rời khỏi nhật bản , sẽ rời khỏi nơi này .
Những kỉ niệm vui buồn đều gửi theo ký ức , gió sẽ mang ký ức đi và thành những nắm tro trên lò lửa .
Cô ngồi đờ đẫn trước chiếc di động một lúc Nhấn thật lâu phím "1", dãy số đang được gọi là dãy số cô quen thuộc nhất trên đời. Rất nhanh trong điệu thoại vang lên lời nhắc nhở: Người dùng đang bận máy...
Không thể nói rõ mùi vị trong lòng cô bây giờ như thế nào, có vui mừng, cũng có chua xót... Vui mừng vì cô cảm nhận được một loại quan tâm. Trong cuộc sống của anh, trước sau gì cô vẫn đứng thứ nhất. Chua xót là vì loại quan tâm này không thể thay thế được tình yêu.
Lucia bỗng nhiên rất muốn gọi điện cho anh, muốn nghe giọng nói của anh một chút. Bởi vì sợ rằng chính bản thân mình sẽ khóc, không còn cách nào khác, đành phải từ bỏ.
Cô bưng cốc cà phê đã lạnh lên, uống một hớp.
Thở dài một hơi, Lucia lại lấy một chiếc hộp trong ngăn tủ ra, khẽ mở.
Bên trong đặt một chiếc đồng hồ đeo tay dành cho nam, dây đồng hồ làm bằng thép ròng, mặt đồng hồ được thiết kế đơn giản trang nhã, không hề có trạm khắc thừa thãi, duy chỉ có một chiếc kim giây rất đặc biệt, là một mũi tên nảy theo từng giây. Mỗi một phút qua đi, mũi tên nhịn đều để lại một vòng ánh sáng tròn trịa.
Lucia vội vàng vươn tay, nhìn vào đồng hồ đang đeo trên cổ tay mình...
Hai chiếc đồng hồ được đặt cạnh nhau, cho dù là màu sắc, kiểu dáng hay thiết kề đều vô cùng hài hòa với nhau.
Thì ra quà sinh nhật năm cô 22 tuỗi , Syaoron tặng cho cô là một đôi đồng hồ tình nhân.
Vì sao?
Có phải cô đã bỏ lỡ cái gì không?
Nhất thời bị kích động, Lucia gọi vào số Syaoron .
Điện thoại rất nhanh được nối thông, âm thanh xa xôi mềm mại vang lên.
"Chị?"
"Ừm" Đây là lần đầu tiên trong hai tháng rồi kể từ ngày anh đính hôn, Lucia nghe thấy giọng nói của anh.
"Syaoron...., em đang làm gì vậy?"
"Em đang đi ăn với Hiskey"
Nghe thấy cái tên này, Lucia giống như bị ai đó tát một cái, đau đớn là cảm giác duy nhất cô có thể cảm nhận được.
Anh có vợ chưa cưới danh chính ngôn thuận, đã rất lâu rồi, giữa bọn họ đã mất đi thứ gọi là ý nghĩa gặng hỏi.
Anh lại hỏi cô :"Bao lâu chị đi Pháp "
"Một tuần sau "
"................"
"..............."
Hai người không có gì để nói nữa, tựa như đã xa cách đến không tìm được bất cứ đề tài gì để nói.
"Tìm em có việc gì không?" Syaoron hỏi.
"Không có việc gì không thể gọi điện thoại cho en sao?"
"Em không có ý đấy."
"Chị biết." Bàn tay đang cầm điện thoại của cô run lên, nhỏ giọng nói: "chị không có việc gì hết, chỉ là hơi nhớ em một chút."
"..." Sau đó vài giây, một tiếng thở dài rất khẽ vang đến. "Hai tháng rồi, chỉ hơi nhớ thôi sao..."
"Dù sao thì vẫn tốt hơn em một chút cũng không nhớ!"
"..." Anh không đáp lại.
"Hừm.... em đã đi hai bác chưa ?"
"Ngày mai " anh nhanh nhảu trả lời nhưng không hề có cảm xúc nào
Lucia cắn môi, một giọt nước mắt rơi xuống. "Các bác nhất định sẽ đồng ý."
"Vì sao?"
"Bởi vì em là người có trách nhiệm nhất trên thế giới này, là người đàn ông có thể nhất đáng để giao phó cả đời.
"Ai nói thế?" Giọng nói của anh hơi có ý cười. "sao em lại không cho là như thế."
"là chị nói đấy!"
Anh lại im lặng một lần nữa
"Được rồi, chị không làm chậm trễ cuộc hẹn của em nữa! Bye bye!"
"Bye!"
Sau khi dập điện thoại, Lucua ngồi lặng trong phòng. Bọn họ còn có thể gặp mặt, có thể trò chuyện, nhưng cảm giác ngày xưa đã thật sự không tìm lại được nữa!
Sương mù sáng sớm ở London che phụ tận chân trời, cây hoa hồng đặt trên cửa sổ được ánh mặt trời chiếu xuyên qua màn sương mù dày đặc, phủ lên một lớp ánh vàng.
Syaoron đứng trước cửa sổ, ngón tay từ từ di chuyển trên tấm kính thủy tinh. Đầu ngón tay anh lướt qua, khuôn mặt tươi cười tinh nghịch của mèo Garfield thoáng ẩn thoáng hiện...
Anh nhìn chăm chú, hơi thở của anh ngưng tụ trên thủy tinh trong suốt, khuôn mặt tươi cười trở nên mơ hồ.
Nhưng nét cười có phần tinh nghịch, có phần đáng yêu của Lucia đã sớm khắc sâu trong cuộc đời anh, thế nào cũng gạt không đi, giấu không nổi!
Anh thoáng nhìn qua chiếc đồng hồ đeo tay, sắp đến giờ rồi.
Syaoron nhấc va li lên, đang chuẩn bị đi tới nhà Hiskey đón cô ra sân bay, sau đó cùng nhau bay tới Đài Loan, chính thức gặp mặt bố mẹ cô ấy.
Điện thoại của anh vang lên, anh tưởng là Hiskey gọi tới. Anh vừa đi, vừa nối máy.
Trong điện thoại là giọng nói của một cô gái xa lạ, nói tiếng Anh giọng Nhật Bản địa. "Chào anh, xin hỏi có phải anh Chagong không?"
"Là tôi."
"Tôi là người của bưu điện của Seoul, chịu trách nhiệm chuyển thư viết cho sự kiện "Ước mơ tương lai'"
"Tương lai?" Syaoron hơi không hiểu, xác định lại một chút: "Xin lỗi, phiền cô nói rõ thêm chút."
Cô gái nhấn mạnh từng chữ nói: "Là thế này, một năm trước có một cô gái tên là Li Lucia viết cho anh một bức thư, yêu cầu phải gửi cho anh 1 ngày sau của năm nay. Chúng tôi gọi điện là muốn xác nhận chỗ anh ở, để đảm bảo chúng tôi có thể gửi thư đúng thời hạn.”
Một năm ? Một ngày sau ? Bắt đầu của năm mới , ngồi nhẩm tính, mấy ngày đấy quanh quanh đó là sau ngày anh đi Anh .
Cuối cùng thì cô có gì không thể nói trong điện thoại, lại cách đây một năm viết thư cho anh. Vì sao năm nay, anh với Lucia không ngừng gặp nhau, cô lại chưa hề đề cập với anh?
Là một trò chơi lãng mạn nho nhỏ, hay cô thật sự có điều gì khó mở miệng?
Anh mơ hồ cảm thấy bức thư này rất quan trọng, giọng điệu nghiêm túc nói: "Tôi có một số việc phải đi Đài Loan, cô có thể fax thư cho tôi luôn bây giờ không?"
"Rất xin lỗi, bức thư này liên quan đến riêng tư cá nhân, chúng tôi không thể mở ra. Như vậy đi, anh nói địa chỉ ở Đài Loan cho chúng tôi, chúng tôi đảm bảo ngày mai anh sẽ nhận được thư."
Một bức thư khiến cho tình cảm trong lòng Syaoron dâng lên, nỗi thương nhứ sâu nặng khiến anh cảm thấy có phần nôn nóng.
Anh vô cùng muốn biết nội dung trong bức thư đó, cho dù vẻn vẹn chỉ là một lời chúc, một lời nói đùa. Miễn đó là chị viết cho anh, thì đã có một lực hấp dẫn lạ thường.
Anh suy nghĩ một lát, rồi nói: "Thời gian tôi ở lại Đài Loan rất ngắn, lại còn phải đi tới chỗ khác, có thể không nhận được thư của các cô. Không bằng như thế này đi, tôi có hẹn với một người bạn vài ngày sau, tôi ủy thác anh ta nhận thư, mang đến cho tôi."
"Nhưng mà thế rất khó cho chúng tôi có thể xác định được thời gian anh đọc thư."
Tôi là người nhận thư, chỉ cần cô chuyển thư cho người tôi ủy thác, có vấn đề gì tôi có thể nhận trách nhiệm."
Cô gái nói: "Vậy được rồi. Anh để người ủy thác mang theo giấy tờ chứng nhận và thư ủy thác tới."
"Không thành vấn đề."
Syaoron lập tức gọi điện cho Hiskey, nói anh có chút việc quan trọng, đón cô chậm khoảng mười phút.
Sau đó anh gọi điện cho quản lý của Thiên đường & Địa ngục, đưa bản sao thư ủy thác đã được đóng dấu cho anh ta, còn nói cho anh ta biết: "Bức thư này rất quan trọng đối với tôi. Sau khi lấy được thư, không được chậm trễ dù chỉ một phút, trực tiếp sai người đi Đài Loan, mang đến khách sạn The Splendor, Kaohsiung, 79001. Nhất định phải tự tay đưa cho tôi."
"Được, cậu yên tâm! Một giây đồng hồ cũng không trễ!"
...
Xử lý xong tất cả mọi chuyện, Syaoron cùng Hiskey lên máy bay đi Đài Loan. Khi xuống máy bay thì Đài Loan đã chạng vạng tối, Syaoron vào ở trong khách sạn, thu xếp mọi thứ thật tốt.
"Chúng ta đi thôi." Hiskey mỉm cười kéo anh, "Bố mẹ em đang chờ anh ở nhà hàng đấy."
"Đợi một chút! Anh đi gọi một cuộc điện thoại."
Anh biết rằng lúc này, bức thư căn bản không phải là thứ quan trọng. Thế nhưng không biết vì sao, anh luôn lo nghĩ về nó, từng phút từng phút không ngừng lo nghĩ.
Điện thoại được nối thông, quản lý nói cho anh biết người đưa thư đã tới Đài Loan rồi, đang chạy tới khách sạn The Splendor.
Hisket nhìn ra được sự nôn nóng của anh. "Có việc gì gấp sao?"
"Ừ." Anh nói: "Anh có một bức thư. người đưa thư đang trên đường tới..."
Hiskey mỉm cười một cách thông cảm, trong đôi mắt trí tuệ hiện lên sự dịu dàng thấu hiểu của phụ nữ. "Không sao, còn chưa tới sáu giờ, chúng ta chờ thêm một lát đi."
Syaoron nhẹ nhàng vén làn tóc quăn trên vai cô, đầu ngón tay khẽ tiếp xúc với gương mặt trang điểm nhẹ của cô.
Hiskey thật sự là một người vợ lý tưởng nhất của đàn ông.
Cô chín chắn, xinh đẹp, tao nhã. Cô biết cách xử lý mọi việc không thể nào bắt bẻ được. Ở bên cô, anh chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp và bình yên, không cần lúc nào cũng phải lo lắng cho cô, không cần phải mong chờ cô cái gì, cũng không có càm giác xoắn xuýt xé rách nội tâm.
Cô một lòng một dạ yêu anh, anh không nên...
"Quên đi, lá thư này không quan trọng." Syaoron nhìn đồng hồ, mặc dù vẫn chưa tới giờ, nhưng nếu trên đường đi giao thông tắc nghẽn, khả năng sẽ bị muộn một chút. Lần đầu tiên gặp bố mẹ Hiskey, không thể với mới đến đã rất thiếu lễ phép được. Dù thế nào cũng không thể đến muộn.
"Cũng không còn sớm nữa, chúng ta cứ đi trước thôi."
"Như vậy đi, anh bảo người đưa thư đưa thẳng tới nhà hàng."
"Không cần, về rổi xem cũng thế thôi mà."
Anh lấy chiếc áo khoác đang vắt lên sofa của Hiskey, giúp cô mặc vào, tiện tay chỉnh lại đầu tóc cho cô.
Ngón tay sượt qua mái tóc quăn màu đen của cô, tâm tư anh ngẩn ngơ một thoáng, vô thức nhớ lại mái tóc quăn dài đến thắt lưng của Lucia trong lễ đính hôn, rất ý nhị, đặc biệt là khi Lucia xoay người, mái tóc quăn lướt qua khuôn mặt của anh, câu dẫn ánh mắt của anh mang đi, để lại mùi hương thơm ngát của hoa bỉ ngạn...
Anh lấy lại bình tĩnh, nhặt một sợi tóc rơi trên áo khoác của Hiskey vứt xuống.
Ký ức tựa như tóc rơi, ngoại trừ việc vứt đi, chẳng có tác dụng gì.
"Đi thôi." Anh ôm vai cô đi về phía cửa.
Trong lúc chiếc tháng máy dùng để ngắm cảnh dần dần đi xuống, những cảnh vật xa lạ không ngừng được phóng to lên.
Thang máy dừng lại tại tầng một, cửa vừa được mở ra, một người đàn ông vội vội vàng vàng chạy vào trong thang máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro