19032025
Ta vẫn đợi em dưới gió tà. Bờ hồ chưa hạ cũng đông xa. Lâu nay chẳng thấy nàng như đã. Đã mấy mùa trăng mấy lá già. Nàng có biết đâu hỡi người ơi. Ta chỉ mong nàng để thảnh thơi. Hành trình ta bước thêm êm ả. Chẳng thấy nàng đâu hóa chơi vơi. Chơi vơi không chỉ chẳng thấy nàng. Mà nàng chẳng thấy cũng hoang mang. Hoang mang còn bởi người nơi ấy. Mấy bận nhìn sang chẳng nhìn sang. Nàng ơi nàng đã cập kê chưa? Đẹp xinh như vậy chắc có thừa? Một lần thôi cậu nhận ra đôi mắt tớ. Để tớ còn có cớ cẩm cưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro