Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 7. Bất an và hiểu lầm (1)


Trước tiếng quát đầy giận dữ của Riftans, Max hoảng hốt ngẩng đầu lên. Người đàn ông đối mặt trước cơn giận dữ của chàng trông có vẻ bối rối trước thái độ hống hách của chàng. Anh ta cau mày và hét lại:

"Làm sao tôi biết ai đó đang làm điều đó bên trong phòng vẽ! Tôi chỉ không cảm thấy cần phải gõ cửa, như tôi thường làm, bởi vì người lãnh đạo sẽ chú ý đến tôi ngay lập tức!"

"Cút khỏi đây ngay!"

Nàng tái mặt trước tiếng quát của chồng. Nếu anh ta ra ngoài, thì điều gì sẽ xảy ra tiếp theo? Max dụ dỗ người đàn ông sau lưng chồng nàng bằng một cái nhìn cầu xin anh ta đừng bỏ đi. Nhưng người đàn ông chỉ nghiến răng và lẩm bẩm điều gì đó khó nghe trước khi quay đi.

"Có một chiếc xe ngựa đang đợi ở bên ngoài. Ngài nói rằng ngài không ở đây để thăm thú lâu đài gia tộc Cross!"

Riftan trả lời không sót một nhịp, "Bảo anh ta đợi."

Người đàn ông thở dài mệt mỏi, đầy bất lực. "Đừng làm lâu quá."

Anh ta liếc nhìn Max một cái không tán thành rồi đóng cửa lớn sau lưng anh ta rồi bỏ đi. Ánh mắt Max lướt về phía Riftan, thô bạo gãi lưng và nhìn nàng với ánh mắt mãnh liệt. Ánh mắt nghiêm khắc của anh ta khiến Max co người lại và Riftan cười mỉa mai khi nhìn thấy cảnh đó.

"Đừng run, ta sẽ không lao vào nàng một lần nữa đâu."

Sau đó, chàng nói thêm sau một lúc dừng lại, "Chết tiệt, ta đã không có ý định làm ở đây ngay từ đầu."

Nàng không dám ngẩng đầu lên nhìn chàng, mà chỉ chăm chú nhìn vào những ngón tay đang đan vào nhau. Chàng đứng dậy và dựng lại bộ quần áo xộc xệch của mình.

"Nàng cũng nghe thấy phải không? Có một chiếc xe ngựa đang đợi bên ngoài. Phải rời đi ngay lập tức."

Nàng cảm thấy da mình mát lạnh, máu chảy hết trên mặt. Chàng rời khỏi nàng nhanh như cắt, nàng chưa kịp nói một lời thuyết phục, cũng không một câu mạch lạc.

"Ơ, nhưng..." Max hoảng sợ thậm chí không thể nghĩ đến việc sửa lại trang phục xộc xệch của mình, đúng hơn, nàng nắm lấy gấu quần áo của chàng  trong đau khổ.

"Đ-đợi một chút, chúng ta hãy nói chuyện"

Riftan đột ngột cắt lời nàng, "Chúng ta cần phải đi gấp. Để người giúp việc chuẩn bị hành lý trước. Ta sẽ nghe những gì nàng muốn nói khi ở trên xe."

Max, người đang sợ hãi đến mức nàng lại run lên, dừng lại một lúc, sự bối rối hiện rõ trong khuôn mặt của nàng. Nàng hỏi chàng lần nữa với vẻ khó hiểu.

"H-hành lý của em?"

"Phải. Đồ của nàng. Hãy đóng gói những thứ nàng cần mang theo," Chàng nói với một giọng nhẹ nhàng, khác hẳn với tiếng hét cay đắng lúc trước.

Tuy nhiên, Max cảm thấy lời nói của mình thật khó hiểu. Nàng chớp mắt liên tục với chàng khiến chàng thở dài thườn thượt. Bằng những cử chỉ nhanh tay, chàng kịp thời thu xếp chiếc váy xúng xính của nàng và nâng nàng khỏi ghế sô pha. Sau đó chàng gọi một người giúp việc đứng ngoài cửa, đặt mua hành lý cho Max. Chỉ khi nàng nghe thấy điều đó thì nàng mới hiểu chàng sẽ đưa nàng đi cùng.

Nàng ấy đã bị tấn công với sự hoài nghi.

"Chỉ lấy những gì nàng cần. Chúng ta không thể bị trì hoãn thêm nữa."

Max trả lời ngay lập tức, "V-vâng, em sẽ không đóng gói thêm bất cứ thứ gì khác, có thể mang gạo, n-nhưng không nhiều, chỉ có một ít thôi"

"Tốt. Vậy thì đi. Ta sẽ cung cấp những thứ nàng cần khi đến điền trang của ta."

Người đàn ông gọi người giúp việc trở lại với hành lý của Max và dẫn họ rời khỏi phòng vẽ. Những sải chân dài và vội vã của chàng khiến Max gần như phải chạy để theo kịp chàng. Trong khi đó, Max vẫn còn đang bối rối, tình huống sẽ đi đến kết cục mà nàng ít ngờ tới nhất.

"U-uhm, điền trang của chàng?"

"Sao?"

Chàng trừng mắt từ lên và mỉa mai nói, "Thật kỳ lạ khi một hiệp sĩ nghèo, cấp thấp lại có lãnh thổ của riêng mình?"

Chàng nói thêm, "Ta đã được phong tước hiệp sĩ, được phong tước bởi chính Vua Ruben. Họ của ta cũng là họ nàng, nàng sẽ sống ở đó sau khi chúng ta kết hôn."

Sự bối rối của nàng tăng lên theo mỗi thông tin đi qua. Một ngôi nhà đáng lẽ nàng phải ở? Không quan tâm đến suy nghĩ của nàng, chàng sải bước nhanh chóng xuống cầu thang và đi ra khu vườn rộng, không muốn giải thích thêm. Bên cạnh đài phun nước khổng lồ Thập tự giá, một cỗ xe sang trọng do bốn con ngựa dẫn đầu đang đậu nơi một vài hiệp sĩ tụ tập.

Ngay khi hai người đến gần họ, tiếng ồn ào từ những người đàn ông đã vang xuống. Một số hiệp sĩ liếc nhìn Max đang đứng sau Riftan, ánh mắt tò mò của họ gần như để lại một lỗ hổng trên khuôn mặt nàng. Khi Max vẫn còn ở phía sau chàng, Riftan quay lại.

"Nàng vẫn làm sao vậy? Mau vào trong xe ngựa."

"À, nhưng... ôi, cha em vẫn đang đợi em. Uh, em-trước-hãy..."

Riftans mặt đột nhiên cứng lại. Chàng nắm lấy tay nàng và kéo nàng đến trước xe ngựa.

"Em là vợ của ta. Ta đưa vợ theo thì cần phải xin phải xin phép ai sao? Ngay cả cha nàng cũng không có quyền can thiệp."

Với những lời dứt khoát như vậy, chàng nâng nàng vào trong bằng cánh tay cường tráng của mình và bắt nàng ngồi lên ghế xe ngựa. Vẻ mặt bí ẩn từ khuôn mặt Max không rời đi. 'Vợ ta', chàng ấy nói... vậy mà nàng nghĩ chàng sẽ tiến hành ly hôn. Suy nghĩ của nàng đang quay cuồng ngoài tầm kiểm soát trong đầu.

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro