CHƯƠNG 21. Ánh sáng ngoài mây mù (1)
"Chết tiệt! Gì?!"
"Làm ơn, mở ra! Thấy rằng mặt trời đang lên trên bầu trời! Hai người định làm chuyện đó trên giường bao lâu nữa!? "
Từ cửa truyền đến một trận bạo phát. Riftan ném ánh mắt dữ dội của mình về phía người đàn ông đứng bên ngoài, như thể tầm nhìn của anh ta có thể cắt xuyên qua đồ vật.
"Nếu ngươi làm gián đoạn ta lần thứ hai, ta sẽ rút hết can đảm của ngươi đấy! Và nếu ngươi dám phản đối, ta sẽ lấy mạng của ngươi. "
"Chúng ta cần phải rời đi! Ngài quên rằng ngài vẫn còn phải quay trở lại thủ đô sau khi ngài đến thăm điền trang của mình?! "
"Làm như chúng ta sẽ chết nếu trì hoãn một ngày, vì vậy đừng có quấy rầy ta!"
"Thủ lĩnh!"
"Cút, cút! Moẹ cái thằng mặt l** này! "
Anh ta lắc đầu và khóc tức tưởi. Max đóng băng; đây là cuộc trò chuyện đầu tiên với những câu chửi thề khó nghe mà nàng từng nghe trong đời. Sau đó, Riftan đứng dậy với vẻ mặt lo lắng và hét lên ở cửa.
"Giữ toa xe! Ta sẽ chuẩn bị và sẵn sàng đi ngay. "
Đối thủ của chàng ngoài cửa đập liên hồi, không chịu nhúc nhích. Riftan thở dài thườn thượt, nhìn xuống sàn nhà.
"Đáng lẽ ta không nên mang những thằng nhóc đó theo .."
"..."
"Chờ phút. Ta sẽ đi ra ngoài và lấy một số quần áo cho nàng. "
Với khuôn mặt nhợt nhạt, mệt mỏi, nàng kéo tấm vải lên cổ và gật đầu. Người đàn ông vừa đứng vừa nhặt quần áo, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng mà cau mày.
"Gì? Sao nàng lại nhìn ta như vậy? "
"..."
"Nói thẳng ra đi. Nếu nàng chưa nhận ra, thì ta đang vội. "
Nàng đã không bỏ lỡ nó chút nào. Chồng nàng, người mà nàng vừa được đoàn tụ hôm qua, có một tính khí cực kỳ nóng tính. Nàng ấy thì thầm một cách rụt rè,
"Chà, những người bên ngoài, những người... chàng biết, chàng biết..."
"Ta biết gì?"
"C-chuyện mà, chuyện mà, chúng ta đã làm gì ở đây..."
"..."
Khuôn mặt nàng ấy đỏ rực như thể nó được đốt cháy. Miệng người đàn ông đột nhiên co giật ở khóe khi chàng nhìn xuống khuôn mặt ửng hồng của nàng. Khoảnh khắc tiếp theo, vượt qua tất cả sự hoài nghi, chàng quăng quần áo và đi lấy ga trải giường.
"Ri-riftan!"
"Ồ, nàng đang làm ta phát điên."
Chàng cười đến không thở nổi khi ôm lấy cơ thể nàng và nâng nàng vào lòng. Max khuỵu chân vì xấu hổ. Chàng đang cười rất hồn nhiên, khác xa với người đàn ông hống hách ban nãy và nàng không thể tin được.
"Nàng, một nữ quý tộc ngây thơ. Tất nhiên, người của ta biết chúng ta đã làm gì. Không có chuyện một cặp vợ chồng đoàn tụ sau ba năm xa cách lại ngủ trong một căn phòng chỉ đơn thuần là nắm tay nhau. "
"Hơ, nhưng..."
"Không có gì phải xấu hổ cả. Chúng ta đã kết hôn, ta và nàng làm điều này và điều kia là điều tự nhiên. "
Tự nhiên? Nàng biết đó là nghĩa vụ của mình với tư cách là vợ chàng, nhưng những gì chàng chia sẻ với nàng dường như không tự nhiên. Đột nhiên Max ngạc nhiên với suy nghĩ của chính mình. Được chia sẻ? Có phải hành động họ đã làm đêm qua là một kịch bản của sự cho và nhận không? Nàng không thể hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy. Rốt cuộc, tất cả chỉ là một hành động mà người ta phải chịu đựng để có một đứa con...
"Nàng lại đỏ mặt rồi kìa. Ha, chắc không phải vì họ. "
"..."
"Nhưng đừng sợ. Ta cũng không có đủ tự tin để hoàn thành nó trước khi họ xông vào đâu".
Chàng tinh nghịch hôn lên chóp mũi nàng và hạ nàng xuống khỏi lòng chàng. Nàng ngồi quanh tấm khăn trải giường như một cái kén ở góc giường, xoa xoa chỗ mũi mà chàng đã để lại dấu vết của mình. Riftan cúi xuống nhặt những bộ quần áo đã bỏ đi và bắt đầu mặc từng cái một. Nàng nhanh chóng quay mắt đi khỏi cảnh chàng ấy đang mặc quần áo không ngại ngùng trước mặt nàng với cơ thể trần trụi của chàng. Chàng nhanh chóng mặc áo giáp và nói.
"Ta sẽ đứng ngay bên ngoài và đợi."
Nàng nhẹ nhàng gật đầu. Lúc đầu, chân nàng run rẩy đến mức không thể nhúc nhích dù cố gắng thế nào đi nữa. Nhưng khi Riftan đi ra khỏi phòng với một thanh kiếm trên thắt lưng, cuối cùng nàng cũng bò về phía giường của mình để mở cửa sổ.
Dưới bầu trời thu nhàn nhạt, một ngôi làng rậm rạp hiện ra trước mắt nàng. Một con đường đất rộng với dấu vết bánh xe của toa xe, năm hoặc sáu cabin bằng gỗ, một đồng cỏ thưa thớt và một vườn cây ăn quả rộng lớn... Max, người đang ngắm nhìn khung cảnh đơn sơ một lượt, đột nhiên cảm thấy nhức nhối và cúi đầu xuống. Trước cửa quán trọ, một chiếc xe ngựa đã đậu nơi ba trong số những hiệp sĩ đi cùng Riftan đứng sừng sững và ngước nhìn nàng. Nàng vội vàng đóng cửa sổ lại. Mặc dù nàng đã che mình bằng khăn trải giường, nhưng nàng ấy vẫn cảm thấy xấu hổ khi bị nhìn thấy trong tình trạng vô tư lự như thể nàng sắp ngủ.
"Có lẽ họ đã trì hoãn việc khởi hành vì ta?"
Cô lo lắng cắn môi. Một thời gian dài trôi qua cô mới nghe thấy một âm thanh khác; có người gõ cửa. Cô cẩn thận hỏi.
"Ai, là ai đó?"
"Tôi đã mang nước để rửa cho phu nhân."
"V-vào đi."
Nàng thu mình trong góc giường với tấm khăn trải giường quấn quanh người. Hai cô hầu gái đi vào với một cái chậu lớn, một ấm nước và một chiếc khăn trắng nhìn nhau với vẻ mặt ngượng nghịu.
"Chúng tôi đã được nhận chỉ thị bởi phu quân của phu nhân để phục vụ người, nhưng..."
"Ồ, không... ta, ta có thể, ta có thể tự làm điều này..."
"Ngài ấy nói rằng người cần giúp đỡ..."
Mặt nàng trở nên đỏ rực như mái tóc của mình.
"Ồ, thực sự, không sao cả. Ta-ta, chồng ta, nói rằng ta sẽ tự làm điều đó. "
Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro