Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 20. Sự dịu dàng từ người đàn ông xa lạ (2)


"Phải.  Trời đã sáng.  Ta đã nghĩ rằng ta sẽ chết để chờ đợi cho nàng mở mắt. "

Chàng ấn môi mình lên mí mắt nàng khi nói điều này, cái chạm lạ lùng khiến Max co rúm người lại.  Trước phản ứng của nàng, chàng cười toe toét và trao những cái hôn nồng nhiệt hơn vào mặt, tai và cổ nàng, nụ hôn rơi xuống như những cánh bướm.  Theo phản xạ, Max quay mặt đi vì xấu hổ.

"Ha, ha, đừng... Ồ, dừng lại bây giờ v-và mặc quần áo..."

"Không.  Nàng có biết ta đã giữ nó suốt đêm bao lâu không? "

Người đàn ông khịt mũi và giữ tay nàng trên môi.  Chiếc lưỡi ẩm ướt của chàng liếm ngón tay nàng một cách tinh tế mà vẫn có thể khơi dậy tia chớp trong giác quan của nàng.  Nàng có thể nghe thấy nhịp trống đập vào tai mình.  Chàng đặt ngón tay nàng vào sâu hơn trong miệng và nhẹ nhàng mút nó.

Chưa bao giờ Max nghĩ rằng bàn tay của nàng có thể là một khu vực nhạy cảm như vậy.

"Thực sự, nếu nàng biết ta cảm thấy thế nào mỗi khi nàng đỏ mặt như vậy, nàng sẽ không cho ta thấy cái nhìn đó, phải không?"

Riftan lầm bầm, cắn đầu ngón tay.  Nàng không thể chịu đựng được nữa và rút tay ra giấu trong chăn.  Sau đó, chàng nhíu mày và kéo chăn ra.  Nàng rên lên và cuộn tròn thành một vòng tròn.

"Tại sao nàng lại giấu nó?"

"Ồ, trời đã sáng!  Thật là sáng... "

"Vậy cho ta xem đi.  Ta muốn nhìn thấy cơ thể của nàng trong ánh sáng. "

Người đàn ông kéo đôi chân đang co rúm lại của nàng và nàng đã khóc trong ngạc nhiên.  Có vẻ như quá viển vông khi mới hôm qua khi nàng đang run rẩy trên sàn trong lâu đài của cha mình, và bây giờ đang khỏa thân trên giường với một người đàn ông giữa thanh thiên bạch nhật.

Không giấu giếm suy nghĩ của mình, Riftan nhẹ nhàng vuốt ve vai, ngực, eo và hai bên hông nàng, sau đó bàn tay chàng tự nhiên đặt vào giữa hai đùi nàng.  Hành động đêm qua đã đưa những ngón tay chàng chạm vào chỗ ướt át của nàng vì quen thuộc.

"Maxi, hôm qua ... nó không tệ, phải không?"

"Ri-riftan..."

"Không ... nó cảm thấy tốt, phải không?"

Ngay cả khi chết, nàng cũng không thể đáp lại lời của chàng.  Ngón tay chàng khéo léo bắt đầu di chuyển trong nơi bí mật của nàng.

"Ta ... ta yêu nàng đến chết.  Ba năm trước, ta muốn ở bên nàng, không phải thông qua biện pháp báo thù.  Nàng hẳn không biết khó khăn như thế nào để ra khỏi chiếc giường đó.  Tất nhiên, nàng muốn ta biến mất, nhưng.... "

Trước một nhận xét bất ngờ như vậy, nàng quên mất sự xấu hổ của mình và mở to mắt.  Chàng đặt miệng mình dưới xương quai xanh của nàng, và nàng cảm thấy chàng cười trên da mình.

"Nó giống như bây giờ.  ta không thể... ta không thể dừng lại với nàng.  Ngay cả khi nàng không thích nó... ngay cả khi nàng khóc... "

Chàng nhúng ngón tay vào sâu và cắn nhẹ vào da nàng.  Theo phản xạ, Max dùng chân mình siết chặt lấy chàng.  Điều này khiến một tiếng rên rỉ xúc động thoát ra khỏi môi chàng.

"Hãy đổ lỗi cho sự kém may mắn khi làm vợ của một người đàn ông như ta."

Ý chàng là cái quái gì vậy?  Nếu so sánh, về nhiều mặt, nàng ấy cảm thấy kém may mắn.  Cha nàng đã đi xa đến mức bóng gió rằng nàng là người có thể dễ dàng thay thế ngay cả trong hôn nhân.

Nhưng tại sao chàng ấy lại cảm thấy như vậy?  Câu hỏi nhàn nhạt nhanh chóng vụt tắt khi cơn nóng trong bụng khiến nàng chú ý.

Nàng siết chặt lấy ngón tay chàng hung hăng di chuyển vào bên trong.  Ánh mắt cuồng nhiệt của chàng quét qua toàn bộ cơ thể nàng và nàng không thể rời mắt khỏi ánh mắt mạnh mẽ của chàng.  Chàng rút ngón tay ra khỏi nàng và ấn sâu vào cùng một lúc.

"Ư...!"

"Chắc chắn... ta sắp chết."

Riftan phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp, bị bóp nghẹt và nhẹ nhàng cắn vào phần dưới dái tai của nàng.  Nàng ôm chặt lấy bờ vai rắn chắc của chàng, cảm giác như thể bị một con chó săn tóm gọn.  Nắm lấy cả hai đùi của nàng, chàng mở rộng chúng ra khiến chúng gần như đau đớn và bắt đầu di chuyển chậm rãi.

Max vùi mặt vào gối và kìm nén cảm xúc của mình.  Giống như một dòng chảy chậm, có độ trễ, các chuyển động dần trở nên mạnh mẽ hơn.  Riftan, người đã di chuyển ở trên trong một thời gian dài, rơi nặng nề trên đỉnh nàng khi chàng đạt đến đỉnh điểm của mình.  Nàng thở gấp, trái ngược với tiếng thở dài khàn khàn trên đỉnh đầu.

"Ta muốn ở như thế này trong vài ngày."

"Em-nó nặng...."

Nàng ấy lẩm bẩm với vẻ mặt hoảng sợ.  Với tốc độ này, nàng không nghĩ mình có thể gượng dậy được nhiều ngày vì chàng đã đè nặng nàng.  Chàng cay đắng cắn vào tai nàng đáp lại.

"Ôi, đau quá..."

"Đó là bởi vì nàng nói rằng mình không thích nó, trong khi thực tế là nó cảm thấy tốt."

Anh nhai dái tai ửng hồng của nàng và dùng lưỡi liếm nó.  Max giật mình và di chuyển khỏi cổ.

"Ri-riftan ...!"

"Cảm giác thực sự rất tốt.  Ta đã có thể ở như thế này nếu không có con thằn lằn đó.  Nếu không có chúng, chúng ta sẽ có một hoặc hai đứa con, phải không? "

"Uh, đừng, đừng làm vậy...!"

Riftan tiếp tục nghịch tai nàng và dụi dụi cơ thể ấm áp của chàng lên cơ thể nàng như thể anh không thể nghe thấy một lời Max đã nói.  Trong khi đó, nàng ấy đã kiệt sức bởi "nghĩa vụ trên giường" dường như không bao giờ kết thúc của mình.  Nhưng có vẻ như chàng ấy thậm chí không một chút mệt mỏi, lại ngồi vào giữa hai chân nàng.

Max gần như bật khóc.  Ngay lúc nàng sắp ngất đi, nàng ấy đột nhiên ngừng cử động.  Là do ai đó đập cửa.

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro