CHƯƠNG 192. Luyện tập
Sau khi chắc chắn rằng người đàn ông đã chất các thùng nước và máng lên xe đẩy, Riftan cuối cùng cũng quay lại nhìn Max.
Max nghiêng đầu trước vẻ mặt cứng rắn của chàng. Đôi mắt sắc bén của chàng toát lên vẻ khó chịu, và chàng thở dài nhẹ nhõm khi dẫn nàng đến chỗ những con ngựa đang đứng. Sau đó, chàng rút một vật gì đó từ chiếc túi buộc vào yên ngựa.
"Ta đã mua cái này hôm qua. Ta đã chọn cái nhẹ nhất ở đó, vì vậy hãy chắc chắn mang nó theo bên mình ngay cả khi nó cồng kềnh ."
Mắt Max mở to, nhìn con dao găm dài hơn một kvet (30 cm) một chút. Riftan cẩn thận thắt một chiếc thắt lưng chắc chắn có bao kiếm quanh eo và treo vũ khí ở hông.
"Ta không thực sự có ý định đưa cho nàng thứ kinh khủng như vậy, nhưng..." Chàng cau mày khi nhìn xuống nàng với vẻ mặt phức tạp. "Khi ta nghe nói nàng bị lạc trong núi một mình, không có một vũ khí nào, toàn bộ thế giới của ta như trở nên tối tăm. Nàng ít nhất cũng phải có một con dao găm."
"C-cảm ơn. Em sẽ dùng nó cẩn thận."
"Ta không đưa cho nàng với mục đích sử dụng nó. Đây chỉ là một biện pháp phòng ngừa." Chàng nói một cách gay gắt nhưng nhanh chóng nói thêm với một tiếng thở dài. "Nhưng dù sao, ta sẽ chỉ cho nàng cách sử dụng nó sau."
Max gật đầu tỏ vẻ biết ơn. Việc Riftan đưa nàng một vũ khí, mặc dù đối xử với nàng như một ngón tay thừa trong chuyến thám hiểm này nhưng cũng khiến nàng cảm thấy một niềm vui nhỏ. Chàng tỏ vẻ khó chịu trước phản ứng của nàng, nhưng chỉ lắc đầu rồi dẫn nàng trở lại quán trọ. Họ nhanh chóng dùng xong bữa sáng đơn giản và lập tức rời khỏi làng.
Max cưỡi ngựa dễ dàng qua những đồng bằng rộng lớn, được bao quanh bởi các hiệp sĩ. Những đồng bằng mênh mông xung quanh dễ đi hơn rất nhiều so với các con đường núi gồ ghề. Con đường đất mịn phủ đầy cỏ mỏng khiến nàng cảm giác như đang cưỡi trên mây. Max ngước lên nhìn bầu trời trong xanh, không một gợn mây, rồi quay lại nhìn thấy hai chiếc xe ngựa đang lắc lư và lạch cạch phía sau. Hai con ngựa giống được đưa từ thị trấn tới để kéo xe đã cố gắng theo kịp những con ngựa chiến, mặc dù chở đầy cỏ khô, thùng nước, thức ăn và củi.
"Chúng ta có thực sự cần nhiều nước và cỏ khô đến vậy không?"
Gabel đang cưỡi ngựa rất gần cô, nhìn lên bầu trời và trả lời. "Mặc dù có một dòng suối chảy gần đường, nhưng khả năng tìm thấy cỏ hoặc vũng nước sẽ gần như không thể khi chúng ta tiếp tục đi xa hơn. Và có vẻ như trời sẽ không mưa trong vài ngày nữa. Ngay cả những gì chúng ta có cũng không đủ để giữ cho tất cả những con ngựa tiếp tục đi."
Nghe vậy, Max trở nên hơi lo lắng vì mưa không phải là điều được hoan nghênh trong một chuyến thám hiểm: giày và quần áo sẽ thấm nước, khiến việc di chuyển trở nên rất khó khăn, chưa kể đến thảo mộc và thức ăn thường bị hỏng.
Tuy nhiên, cưỡi ngựa qua những đồng bằng trống trải, hoang vắng không một bóng cây nào che nắng mùa hè gay gắt là một hình thức tra tấn khác. Max nheo mắt nhìn mặt trời chói chang và lau những giọt mồ hôi đã bắt đầu chảy xuống sống mũi. Cái nóng đó sẽ chỉ tệ hơn khi giữa trưa.
Và đúng như nàng lo sợ, khi mặt trời nhô lên trên đầu họ, sức nóng dữ dội bắt đầu thiêu đốt làn da của họ. Những con ngựa hí vang và khịt mũi, và ngay cả những hiệp sĩ, những người vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, cũng đẫm mồ hôi. Họ băng qua những đồng bằng trống trải không một bóng râm, cuối cùng dừng lại để nghỉ ngơi gần một con suối.
Trong khi những con ngựa ngấu nghiến uống nước, những người đàn ông ăn một bữa trưa đơn giản gồm bánh mì và thịt khô, và ngay khi họ ăn xong, họ lập tức bắt đầu di chuyển trở lại. Max không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhớ những ngọn núi chỉ sau nửa ngày đi đường. Nàng nhớ những bóng cây và những con suối băng giá của những ngọn núi. Thở dài nhìn về phía trước, đồng bằng khô cằn không có một ngọn cỏ nào trong tầm mắt. Da đầu nàng ngứa ran vì ánh nắng mặt trời thiêu đốt ngay phía trên đầu, trong khi mồ hôi trên lưng chảy dài không ngừng.
Khi họ cuối cùng dừng lại để dựng trại ở một khu vực rải rác những tảng đá lớn, Max cảm thấy mình như một cây rau bina ngâm giấm. Max đầy mồ hôi, lúng túng xuống yên ngựa. Nàng vô cùng buồn bã vì bồn tắm mà nàng đã tắm rất kỹ vào ngày hôm trước đã trở nên vô ích chỉ trong một ngày. Có lẽ tốt nhất là nên loại bỏ ý tưởng vệ sinh trong một chuyến thám hiểm.
Nàng lê bước đến nơi các hiệp sĩ đang tụ tập để giúp cho ngựa ăn. Yulysion cố ngăn lại, nhưng nàng cảm thấy không thoải mái khi thấy mọi người làm việc không biết mệt mỏi trong khi nàng bị bỏ lại một mình, hoàn toàn lạc lõng. Đi đến chỗ đồ tiếp tế trong xe đẩy, Max xúc một đống cỏ khô, bỏ vào xô và mang đến cho ngựa. Nàng cũng đổ đầy nước vào xô để giúp ngựa uống.
Tuy nhiên, Riftan đi cùng một vài hiệp sĩ để quan sát xung quanh xem có quái vật không bỗng cau mày khi nhìn thấy nàng.
"Đừng bận tâm đến những việc vô ích này và nghỉ ngơi đi." Chàng nắm lấy cánh tay và kéo nàng về phía căn lều đã được dựng lên. "Nằm xuống và nghỉ ngơi cho đến khi bữa tối sẵn sàng. Điều đó sẽ hữu ích hơn bất cứ điều gì khác."
Max nhìn chàng với vẻ mặt không hài lòng nhưng gật đầu bất lực, nàng biết rằng cãi nhau với chàng sẽ vô ích. Nàng không còn mệt mỏi như trước nữa vì cơ thể đã thích nghi với cuộc hành trình và những gian khổ, nhưng sức lực của nàng vẫn không thể so sánh với sức bền của các hiệp sĩ, những người luyện tập nghiêm ngặt mỗi ngày.
Như Riftan đã nói, tốt hơn là tập trung vào việc lấy lại sức của mình thường xuyên nhất có thể. Ngồi xổm gần lối vào lều, Max nhìn ra đồng cỏ rộng lớn, giờ đã nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn.
Riftan đặt thức ăn lên khay và mang thẳng đến lều. Nàng thỏa mãn cơn đói bằng bánh mì lúa mạch và món hầm làm từ thịt muối và khoai tây trong khi ngắm hoàng hôn. Nàng ăn hết mọi thứ mà không để lại một giọt hay mẩu vụn nào.
"Đùi của nàng còn đau không?"
"Nó... nó không còn đau nhiều nữa. Em đã quen cưỡi ngựa t-trong thời gian dài rồi.."
Trên thực tế, đùi trong và vai nàng vẫn còn đau, nhưng Max đã cố gắng hết sức để tỏ ra trung thực. Riftan nhìn nàng một lúc, kiểm tra cơ thể nàng bằng mắt, như thể cố gắng phát hiện ra bất kỳ lời nói dối nào trong lời nói của nàng rồi đứng dậy.
"Được, trước khi đi ngủ, ta sẽ chỉ cho nàng cách sử dụng dao găm. Đi theo ta."
"Bây giờ ư?"
"Có phải quá khó với nàng không?" Max vội vàng lắc đầu và đứng dậy khỏi ghế để đi theo. Riftan kéo nàng ra xa lều một chút. "Bây giờ, hãy thử rút dao găm ra."
Nàng nhìn xung quanh và cảm thấy khó chịu hơn khi họ đứng trước mặt các hiệp sĩ đang ngồi gần đống lửa trại, tò mò nhìn họ trong khi họ dùng bữa.
Nàng ho một cách ngượng ngùng, rồi với tay lấy con dao găm được cất trong bao kiếm buộc quanh eo. Nàng muốn rút nó ra một cách nhẹ nhàng để tránh ngượng ngùng, nhưng lưỡi dao vẫn cứng đầu kẹt trong bao da.
Bị xấu hổ, Max nắm chặt vỏ kiếm bằng tay và cố gắng di chuyển lưỡi dao từng chút một, cuối cùng cũng đưa nó lên trước mặt. Lông mày của Riftan nhíu lại khi chàng chăm chú quan sát nàng, tay khoanh lại.
"Nàng cầm ngược rồi. Mặt lưỡi dao phải hướng lên trên."
Chàng chỉ vào phần cong của con dao găm. Max nhanh chóng xoay lại con dao găm, nhưng lông mày của Riftan lại nhíu chặt hơn khi nhìn thấy tư thế sai của nàng.
"Dao găm là vũ khí để đâm, không phải để vung như kiếm. Nàng không nên cầm như thế này, mà phải như thế này..."
Chàng nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng điều chỉnh vũ khí sao cho nó nằm ngang, sẵn sàng cho một cú đâm.
"Tốt. Giờ thì đâm ta bằng thứ đó đi."
Riftan lùi lại ba bước và nói một cách hờ hững. Max chỉ nhìn chàng chằm chằm, không biết nàng có nghe đúng không.
"E-em phải làm gì đây?"
"Thử đâm ta bằng con dao găm xem."
"N-nếu em làm chàng đau thì sao?"
Khóe miệng chàng giật giật thích thú khi thấy nàng giật mình vì chỉ thị của mình. "Không có thứ gì dưới bầu trời này có thể làm tổn thương ta, chỉ bằng thứ đó ư. Bây giờ đừng lo lắng về những thứ vô ích nữa và tấn công ta đi."
Max đỏ mặt. Tất nhiên, nàng không thể gây ra một vết xước nào cho hiệp sĩ mạnh nhất lục địa. Tuy nhiên, sự kiêu ngạo áp đảo của chàng có phần quá đáng. Nàng trừng mắt dữ dội, sau đó nhắm chặt mắt và lao tới.
Tuy nhiên, sau khi đi được hai bước, chân nàng vấp phải mép đá và cơ thể nàng ngã về phía trước. Nàng mất thăng bằng và vung tay loạn xạ, con dao găm của nàng bay khỏi tay và bay qua đầu các hiệp sĩ, những người đang thích thú theo dõi màn trình diễn ly kỳ này. Họ cúi xuống khi cầm những chiếc bát đựng đầy món hầm.
Riftan chạy nhanh về phía trước đỡ nàng trước khi nàng ngã xuống và thở dài thành tiếng. "Tại sao nàng lại nhắm mắt khi lao vào ta? Mọi người không phải nên nhìn thẳng vào đối thủ khi tấn công sao..."
Tai Max nóng bừng vì xấu hổ. "Bởi vì đây là lần đầu tiên em thử. Sẽ khác... lần sau."
Riftan nhìn nàng và nhướn mày nghi ngờ. Chàng cầm lấy con dao găm rồi lại lùi lại.
Người ta sớm phát hiện ra rằng nàng không có tài năng chiến đấu, và khả năng phối hợp của nàng gần như không tồn tại. Con dao găm liên tục đâm vào găng tay của chàng, và với cổ tay yếu ớt của nàng, nó nảy ra một cách thảm hại, trượt mất lần nào.
Riftan đã kiên nhẫn giải thích cách cầm dao găm đúng cách và đâm vào các điểm quan trọng một cách hiệu quả nhưng kết quả không bao giờ cải thiện ngay cả sau nhiều lần thử. Nàng chỉ đơn giản là có phản xạ chậm và chuyển động không phối hợp.
Max xoay cổ tay đau nhức của mình và nhìn chàng. Nàng trở nên lo lắng rằng chàng có thể làm sâu sắc thêm định kiến của mình rằng nàng là một tiểu thư quý tộc yếu đuối và mỏng manh.
"Điều này không hiệu quả. Chúng ta phải cảnh giác hơn nữa." Hebaron lắc đầu, lẩm bẩm khi nhai một miếng thịt khô.
Có lẽ anh ta đang tự nói với chính mình, nhưng giọng nói của anh ta quá lớn đến nỗi Max có thể nghe thấy từng từ. Cảm thấy chán nản, nàng buông thõng vai trong sự thất bại. Riftan dường như cũng đồng ý với Hebaron, nhưng ít nhất, chàng không nói ra, thay vào đó, chàng nhặt con dao găm rơi xuống và tra lại vào thắt lưng nàng.
"Hôm nay đến đây thôi. Chắc là mệt lắm rồi, đi nghỉ ngơi đi."
Max lo lắng rằng chàng đã từ bỏ việc dạy nàng. "Ngày mai có thể sẽ khác. Chàng sẽ dạy em... ngày mai chứ?"
"Tùy vào tình hình." Chàng trả lời mơ hồ rồi dẫn nàng về phía lều.
Max nhìn chàng với vẻ bối rối. "Còn chàng thì sao, Riftan? Chàng không vào lều à?"
Môi Riftan mím chặt và nở một nụ cười cứng rắn với nàng. "Ta sẽ đi sau. Đi ngủ trước đi".
Có lẽ chàng đang nghĩ đến việc quay lại ngủ bên ngoài lều. Max nhìn chàng nghi ngờ, rồi một mình bước vào lều. Sau cả một ngày phơi nắng, và giờ là buổi tập luyện, nàng thực sự không còn chút năng lượng nào. Nàng xoa bóp chỗ ngứa ran trên cổ tay, rồi tháo giày ra và đặt sang một bên.
Max vô cùng muốn rửa sạch mồ hôi đã khô, nhưng nàng biết rằng nước sẽ trở thành một nguồn tài nguyên khan hiếm không thể lãng phí cho những sự thoải mái không cần thiết. Nàng tháo thắt lưng và đặt nó sang một bên, chui xuống dưới chăn và đặt túi xách của mình làm gối.
Mặt trời đã lặn hẳn và hơi nóng đã được thay thế bằng làn gió mát, nhưng nàng vẫn lăn qua lăn lại một cách khó chịu vì cảm giác khó chịu khi quần áo bám chặt vào cơ thể dính nhớp của mình. Ngay trước khi chìm vào giấc ngủ, Max đã cầu nguyện tha thiết rằng họ sẽ tìm thấy một con suối hoặc một con kênh nhỏ vào ngày hôm sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro