Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 189. Nguy hiểm cận kề (5)

"Những...kỵ sĩ khác đâu rồi?"

"Ta bảo họ qua núi trước rồi."

Biểu cảm của Max tối sầm lại. "Chàng rời khỏi các hiệp sĩ... vì e-em sao?"

Riftan kéo Talon ra khỏi sau một cái cây khi quay lại nhìn nàng. Khuôn mặt chàng cứng đờ và biểu cảm trông như thể đang bối rối.

"Hebaron sẽ làm tốt công việc chỉ huy các hiệp sĩ. Ta đã nói với họ rằng chúng ta sẽ gia nhập họ ngay khi ta tìm thấy nàng."

"N-nhưng...làm sao chàng tìm được em?"

"Ta đã theo dấu vết của nàng."

Riftan trả lời ngắn gọn rồi chỉ vào chân nàng bằng ánh mắt. Max ngước nhìn xuống, vẻ mặt bối rối. Khi mắt nàng dừng lại, nàng thấy những dấu chân của mình in trên con đường đất. Địa hình không bằng phẳng với những rễ cây nhô lên khắp nơi nhưng vẫn có thể nhận ra những dấu vết mờ nhạt mà nàng để lại khi di chuyển chỉ cần nhìn kỹ hơn.

Thấy nàng ngạc nhiên và không hiểu vì sao anh có thể theo dõi, Riftan chỉ vào những dấu móng ngựa bên cạnh dấu chân nàng, rồi tiếp tục chỉ vào những bụi cây bị đè bẹp và những cành cây gãy vương vãi, là những dấu hiệu mà Rem đã tạo ra khi cả hai đi qua khu rừng.

"Thật ra, nó này đã giúp ta rất nhiều."

"Chàng không nghĩ rằng... đó có thể là dấu vết do một con quái vật để lại sao?"

"Ít nhất thì ta cũng có thể phân biệt được sự khác biệt đó." Riftan lạnh lùng đáp lại và trừng mắt nhìn nàng bằng khuôn mặt cứng đờ. "Thật nhẹ nhõm khi ta tìm thấy nàng trước khi trời đổ mưa. Nếu không, dấu chân sẽ bị rửa trôi và việc tìm thấy nàng sẽ không dễ dàng như vậy."

Cơ thể Max run rẩy. Nếu Riftan chậm một giây vào lúc đó, nàng sẽ trở thành bữa ăn cho lũ quái vật.

Nhưng đường đi đã bị chặn, làm sao chàng có thể đuổi theo nàng nhanh như vậy? Đừng nói với mình là chàng đã trèo qua đống đá nhé? Khi Max nhìn chàng với vẻ tò mò, Riftan nhảy lên một tấm ván và đưa tay về phía nàng.

"Chúng ta cần tìm một nơi trú ẩn trước khi mưa đổ xuống dữ dội hơn. Nhanh lên."

Max nắm lấy bàn tay dang rộng của chàng và im lặng đi dọc theo những con đường mòn trên núi. Riftan dẫn hai con ngựa lên con dốc gồ ghề và lướt đi uyển chuyển như một con thú hoang trong môi trường sống của nó. Ngay cả khi nàng chứng kiến ​​tận mắt vẫn không thể tin được chàng di chuyển nhẹ nhàng như vậy mặc dù mặc bộ giáp nặng nề. Max nhìn trong trạng thái xuất thần khi lớp mưa mỏng thấm đẫm mái tóc đen của chàng và nhỏ giọt xuống chiếc cổ dày, trong khi lau đi những giọt mưa thấm vào mí mắt mình.

Mưa phùn nhẹ tạo ra một làn sương trắng khi nó dội vào đôi vai rộng của chàng, và bộ giáp xám đen của chàng lấp lánh những giọt mưa nhỏ giọt trên đó. Khuôn mặt chàng toát lên sự cảnh giác với môi trường xung quanh cũng tỏa sáng một cách mịn màng. Riftan dường như không hề có chút mệt mỏi nào. Cả hai chân dài, khỏe mạnh của chàng sải bước vững chắc về phía trước qua con đường lầy lội mà không hề biểu hiện bất kỳ dấu hiệu kiệt sức nào và khi nàng loạng choạng một chút, cánh tay mạnh mẽ của chàng đã nhanh chóng đỡ nàng.

Max hoàn toàn kinh ngạc trước sức mạnh thể chất của Riftan, sức mạnh ấy không chỉ đơn thuần là khác biệt, mà giống như là một loài hoàn toàn khác vậy.

"Chúng ta hãy nghỉ ngơi ở đó một lúc nhé."

Riftan nhìn xuống những người lính đang gục xuống của nàng và quay lại dẫn họ đi dưới một cái cây khổng lồ. Một tiếng kêu thét thoát ra từ Max khi nàng cố gắng theo kịp tốc độ của chàng. Chàng buộc những con ngựa dưới một cành cây có lá tươi tốt khi chàng nắm lấy hình dáng loạng choạng của nàng bằng một cánh tay.

Nàng quá kiệt sức để phản kháng. Chàng bước đến gốc cây và cúi xuống để kiểm tra phần rỗng của thân cây dày có chu vi rộng đến mức sáu người đàn ông dang rộng cánh tay cũng không thể bao quanh được. Sau khi đặt nàng vào trong hang, chàng ngồi ngay bên cạnh nàng.

Max gục xuống vô lực trông như một cây bắp cải muối, ánh mắt mơ màng nhìn vào khoảng không xa xăm qua màn mưa mịt mờ. Đầu nàng nghiêng sang một bên, nặng trĩu như thể biến thành một tảng đá, trong khi cơ thể run rẩy không ngừng. Mồ hôi lạnh toát ra khắp người, nàng dường như không thể phân định nổi cảm giác lạnh lẽo hay nóng bức đang xâm chiếm. Riftan nhẹ nhàng tháo bỏ tấm giáp ngực của nàng, đặt nó sang một bên rồi kéo nàng sát vào ngực mình.

Mọi căng thẳng và nỗi sợ hãi đang bóp nghẹt Max dần tan biến nhường chỗ cho cảm giác ấm áp từ cơ thể chàng, dù được truyền qua lớp quần áo ướt đẫm. Dù cả hai đang co ro dưới gốc cây như những con thú hoang tránh mưa, nàng vẫn thấy an toàn như thể đang được bao bọc bởi một pháo đài kiên cố. Nàng rúc sâu vào người chàng, nép sát nhất có thể rồi tựa đầu lên bờ vai cứng rắn tựa đá cẩm thạch. Riftan tháo dây chằng tay áo và đôi găng tay của mình và đặt xuống đất, sau đó vòng cánh tay vững chãi quanh nàng. Đôi bàn tay chàng, nóng ấm, xoa dịu bờ vai và cột sống của nàng, mang lại một cảm giác an yên kỳ lạ.

"Chúng ta phải tiếp tục di chuyển ngay khi trời ngừng mưa. Nhắm mắt lại và nghỉ ngơi một chút đi."

"Liệu tất cả các hiệp sĩ khác có ổn không? Lũ yêu tinh có thể tấn công lần nữa..."

"Yêu tinh ghét nước nên chỉ cần mưa tiếp tục sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra. Mọi người hẳn là đã xuống núi rồi." Riftan nhét tay vào trong áo dài và sưởi ấm cơ thể lạnh cóng của nàng. "Đừng lo lắng về bất cứ điều gì nữa, ngủ đi."

Max thở dài mãn nguyện trước hơi ấm mãnh liệt lan tỏa như thấm sâu vào tận xương tủy của nàng. Riftan vẫn giữ chặt nàng trong vòng tay, lặng lẽ hướng ánh nhìn ra những dãy núi ẩn hiện trong màn mưa. Nàng ngước lên nhìn chàng với đôi mắt lờ đờ, chăm chú dõi theo từng giọt nước đang nhỏ xuống từ mái tóc chàng. Không lâu sau, cơn mệt mỏi ập đến cuốn lấy nàng. Max từ từ khép mi, để bản thân chìm vào giấc ngủ. Xa xa, tiếng gió rít vang vọng mang theo âm thanh cây cối rung chuyển dữ dội trong cơn gió mạnh.

Riftan nhẹ nhàng nâng Max lúc này đã kiệt sức và buồn ngủ, đặt nàng lên đùi mình. Đầu nàng theo thói quen tựa vào ngực chàng như tìm kiếm một nơi nương tựa. Để giúp nàng thoải mái hơn, chàng cẩn thận tháo đôi giày và tất ướt sũng của nàng, vứt chúng sang một góc rồi dùng đôi bàn tay nóng ấm xoa dịu đôi chân sưng tấy. Max nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, hơi thở đều đều phản ánh sự kiệt quệ mà nàng đang chịu đựng.

Khi nàng cuối cùng tỉnh dậy, cơn mưa đã ngớt. Những giọt mưa phùn còn sót lại lơ lửng trong không khí, phản chiếu qua đôi mắt ngái ngủ của nàng. Max ngẩng đầu lên, thấy Riftan tựa người vào thân cây, đôi mắt khép hờ, dáng vẻ yên tĩnh như một bức tượng đá. Một thoáng lo âu len lỏi vào lòng nàng khi nhận ra dáng vẻ nghỉ ngơi im lìm của chàng. Nhẹ nhàng, nàng đưa tay lại gần mũi chàng để cảm nhận hơi thở yếu ớt nhưng vẫn đều đặn.

Thở phào nhẹ nhõm, Max cẩn thận vén những lọn tóc mái đang chọc vào mắt chàng. Mặc dù chàng không bao giờ hé lộ sự mệt mỏi, nàng biết chắc rằng chàng đang kiệt sức. Thật khó để tưởng tượng rằng chàng không cảm thấy mệt mỏi, sau những ngày hành quân không ngơi nghỉ và hầu như chẳng có lúc nào được thư giãn thực sự.

Max cảm thấy thương xót cho Riftan, nàng nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò má nghiêm nghị của chàng với sự trìu mến. Đúng lúc đó, đôi mắt của Riftan bất ngờ mở to. Max sững sờ bởi ánh nhìn trong veo nhưng đầy mãnh liệt ấy, nàng vội rút tay lại. Chàng im lặng quan sát nàng bằng đôi mắt sâu thẳm, đen láy, nơi mà đồng tử và mống mắt như hòa làm một, rồi bất ngờ cúi xuống, chiếm lấy đôi môi nàng bằng một nụ hôn táo bạo.

Đầu Max như lảo đảo. Lưỡi thô ráp của chàng nhẹ nhàng nhưng không kém phần mạnh mẽ khám phá khoang miệng nàng, trong khi bàn tay nóng bỏng của chàng trườn lên cổ nàng, tựa một con rắn uốn lượn. Cảm giác như bị một con thú săn mồi vồ lấy, nàng không khỏi phát ra tiếng rên khe khẽ, đôi tay bám chặt vào cẳng tay chàng, hơi thở nóng hổi hòa quyện trên đôi môi ẩm ướt và ngực nàng bị bóp chặt. Riftan đẩy lưỡi dày của mình vào sâu hơn, quét qua vòm miệng và lưỡi, tham lam hút nước bọt đọng lại trong miệng nàng.

Max thở hổn hển như thể nàng vừa thoát ra khỏi một dòng nước sâu. Đáng ngạc nhiên, ngay cả Riftan, người luôn mạnh mẽ và bền bỉ, cũng thở dốc không ngừng. Khó tin rằng đây là người đàn ông có thể vượt qua cả những ngọn núi dốc trong bộ giáp nặng nề mà chẳng phát ra một tiếng động.

"Mưa tạnh rồi." Riftan đột ngột dứt nụ hôn, ánh mắt chàng hướng về khu rừng xung quanh. Max phải mất vài giây để hiểu lời chàng, bởi mí mắt nàng vẫn còn run rẩy, hơi thở chưa kịp ổn định. Riftan, với vẻ như đang đấu tranh nội tâm, thở dài nặng nề rồi kéo nàng ra khỏi lòng mình. "Mặt trời sẽ lặn sớm thôi. Chúng ta cần phải đi ngay."

Chàng đứng dậy, cúi xuống nhặt từng mảnh giáp đã tháo ra trước đó. Chỉ đến lúc ấy, Max mới thoát khỏi trạng thái đờ đẫn. Chàng nói đúng: họ không thể tiếp tục lãng phí thời gian. Ngọn núi này không phải là nơi để trì hoãn, với những hiểm họa rình rập từ lũ quái vật.

Nhiệt độ tăng lên trong cơ thể nàng ngay lập tức lắng xuống. Max vội vã cúi nhặt đôi giày và cố nhét chân vào đôi bốt ẩm ướt. Khi nàng bước ra, Riftan đã mặc lại áo giáp và dẫn con ngựa của nàng tiến đến.

"Nàng có thể đi được không?" Riftan không hề có vẻ gì là bộc lộ sự khao khát mãnh liệt như trước, trái lại, chàng tỏ ra vô cùng điềm tĩnh.

Nàng nhìn chàng với vẻ mặt buồn bã và gật đầu chậm rãi. "Vâng, em đã nghỉ ngơi đủ rồi."

"Đi theo ta, đi sát vào ta. Xuống dốc thêm một chút nữa, đường sẽ dễ hơn."

Riftan quay lại và lặng lẽ bước đi trên con đường ướt át, lầy lội trong mưa. Max theo sát phía sau, cẩn thận đặt từng bước để không bị trượt chân. Làn gió lạnh buốt càng làm nàng co ro hơn, khi cơ thể đã ướt sũng vì mưa. Rùng mình, nàng vòng tay ôm lấy bản thân, cố xua đi cảm giác lạnh thấu xương. Riftan liếc nhìn nàng, ánh mắt lặng lẽ nhưng đầy quan tâm, rồi chàng ngó quanh khu rừng như đang tìm kiếm điều gì.

"Ta sẽ sớm tìm được nơi dựng trại thôi, hãy chịu đựng một chút nhé."

Max lo lắng nhìn quanh ngọn núi tối tăm với vẻ mặt lo lắng. "Chúng ta sẽ... ngủ qua đêm ở ngọn núi-núi này sao?"

"Trời sẽ sớm tối khi ta xuống tới chân núi."

"N-Nhưng... không phải đi đến làng vẫn tốt hơn sao, dù mất nhiều thời gian hơn...?"

Khuôn mặt Riftan nghiêm nghị. "Đi xuống núi vào ban đêm rất nguy hiểm. Tốt hơn là tìm một nơi an toàn để nghỉ qua đêm rồi chờ đến bình minh."

Max gật đầu nghiêm nghị với khuôn mặt cứng đờ. Nàng hơi lo lắng về việc phải ngủ một mình trên núi, nhưng cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc nghe theo chàng. Nàng cúi đầu thấp hơn, lòng nặng trĩu. Có lẽ, nếu Riftan đi một mình, chàng đã tới được ngôi làng trước khi trời tối. Ý nghĩ đó như một tảng đá nặng nề đè lên tim nàng, khiến cảm giác tội lỗi xâm chiếm.

"Có phải...Ta đã đi sai hướng rồi không? Có lẽ ta đã đến nhầm nơi hay đã đi quá xa khỏi đích đến..."

Nhảy qua những rễ cây lớn một cách nhanh nhẹn, Riftan dừng lại nhìn nàng. "Nàng định một mình xuống núi à?"

"Nếu em đi xuống ngọn núi này... sẽ có một ngôi làng nên..."

Max lẩm bẩm điều gì đó rồi im lặng, lo lắng rằng Riftan có thể nổi giận với ý kiến của nàng. Chàng nheo mắt nhìn nàng, nhưng thay vì trách móc, chàng quay ánh mắt về phía khu rừng tối tăm, giọng nói vẫn giữ vẻ bình tĩnh thường thấy.

"Nàng đoán đúng hướng rồi. Nếu đi tiếp theo hướng này, chúng ta có thể đến được thôn."

Lời nói trầm ấm của chàng xua tan phần nào nỗi lo sợ trong lòng Max, vốn đã chìm trong cảm giác tuyệt vọng. Họ tiếp tục đi bộ qua ngọn núi trong im lặng, bóng tối từ từ bao trùm lấy họ. Trước khi màn đêm hoàn toàn nuốt chửng cảnh vật, Riftan phát hiện một hang động nhỏ ẩn khuất sau những tán cây rậm rạp. Chàng cẩn thận kiểm tra bên trong, đảm bảo rằng không có bất kỳ dấu hiệu nào của côn trùng, dơi hay rắn, rồi quay lại, ra hiệu cho Max vào trong.

"Ta sẽ tháo yên ngựa ra. Đợi một lát."

Max gật đầu và ôm đầu gối. Nàng dõi theo bóng dáng Riftan khi chàng buộc những con ngựa quanh một thân cây gần đó để có thể quan sát rõ. Chàng quay lại, mang theo hành lý.

"Có hơi ẩm, nhưng không ướt lắm. Thay quần áo đi, rồi dùng cái này."

Chàng rút từ túi da ra một chiếc chăn, đưa nó về phía nàng. Max ngạc nhiên, đôi mắt mở to.

"Ở-ở đây sao?"

"Nhiệt độ sẽ giảm mạnh vào ban đêm. Nàng sẽ bị hạ thân nhiệt nếu cứ mặc quần áo ướt như vậy."

Chàng đưa cho nàng chiếc chăn ấm áp và quay lại cởi quần áo của mình. Max liếc nhìn một cách bồn chồn xung quanh trần hang tối tăm và khu rừng giờ đây trông có vẻ hơi âm u, rồi cởi quần áo của mình ra khi không thể chịu đựng được cái lạnh đang tăng dần. Ngay khi nàng cởi chiếc áo dài ướt đẫm và chiếc quần bó sát vào da, nàng quấn chặt chiếc chăn quanh người ngay lập tức cảm thấy thoải mái hơn. Nàng cũng cởi đôi bốt và đặt chúng sang một bên rồi quấn chiếc chăn quanh mắt cá chân.

"Em xong rồi."

Riftan liếc nhìn nàng rồi lấy thứ gì đó ra khỏi túi. Max ngồi im lặng bên cạnh chàng. Riftan xé toạc tay áo của chiếc áo dài, gom vải lại thành một cục và đánh hai viên đá lửa vào đó để nhóm lửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro