CHƯƠNG 185. Nguy hiểm cận kề (1)
"Sẽ là một ý tưởng hay nếu người chuẩn bị sẵn sàng để tung ra một rào chắn ma thuật phòng thủ bất cứ lúc nào."
Max đang trong lúc trân trọng cảm giác giải thoát của mình thì Gabel đang cưỡi ngựa trước mặt nàng, đột nhiên kêu lên. Max nhìn anh ta với vẻ mặt bối rối. Không có một con thú hoang nào xung quanh, chứ đừng nói đến quái vật. Nàng nhìn xung quanh một cách cẩn thận, sợ rằng có thể có một số con ẩn núp trong đám cỏ cao đang theo dõi họ, nhưng Gabel chỉ lên bầu trời. Max vô tình đi theo hướng anh ta chỉ và gần như hét lên vì sốc. Khoảng sáu sinh vật khổng lồ giống chim với hình dạng kỳ lạ lơ lửng và đuổi theo họ.
"Đó là những con yêu nữ. Trông chúng không giống như sắp lao xuống ngay lập tức, nhưng tốt nhất là nên chuẩn bị phòng trường hợp bị tấn công."
Max nheo mắt khi tiếp tục quan sát chúng một cách cẩn thận. Harpies là những con quái vật có thân hình của một con đại bàng lớn và khuôn mặt của một người phụ nữ. Nàng không thể nhìn rõ từ xa, nhưng nàng có thể nhận ra rằng nơi đáng lẽ phải là đầu của một con đại bàng, thì nó đã được thay thế bằng đầu của một người phụ nữ mặt nhợt nhạt. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng và nàng nắm chặt dây cương hơn.
Yulysion tiến lại gần nàng và thuyết phục nàng bằng giọng nhẹ nhàng. "Cô nương, đừng lo lắng về chúng và chỉ cần tập trung về phía trước. Chúng ta sắp xuống dốc rồi. Đường sẽ gập ghềnh, vì vậy người phải cẩn thận."
Nàng nhanh chóng quay lại chú ý vào con đường như Yulysion đã nói, hình dạng gồ ghề của vách đá và đá hiện ra xếp chồng lên nhau tạo thành một con dốc đứng và địa hình gồ ghề. Họ đi dọc theo vách đá và dừng lại trước con dốc đứng. Ngay bên dưới con dốc là một thung lũng đá sâu. Các hiệp sĩ dừng lại, quan sát khu vực bên dưới sườn dốc trong giây lát. Họ phải xuống dốc và đồng thời phải cảnh giác với các harpy trong trường hợp chúng đẩy đá rơi khỏi vách đá.
"Thật vậy, những sinh vật phiền phức đó nên bị loại bỏ." Hebaron hét lên giận dữ khi anh ta nắm lấy chuôi thanh Claymore khổng lồ được buộc sau lưng, nhưng Riftan giơ tay lên để khống chế anh ta.
"Bây giờ không phải lúc lo lắng về bọn chúng." Ánh mắt lạnh lẽo của chàng vẫn nhìn chằm chằm vào dưới vách đá. Khi các hiệp sĩ gần Riftan dõi theo ánh mắt của chàng, họ tặc lưỡi và chửi thề thô lỗ.
Max không thể thấy được sự náo loạn đằng sau quân lính. Nàng thò đầu ra, cố gắng tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra khi Riftan bắt đầu hét lên những mệnh lệnh.
"Có năm con rồng nửa người nửa rồng ở bên dưới. Hàng thứ hai... không, hàng thứ hai và thứ ba, chuẩn bị chiến đấu. Những người còn lại sẽ đợi ở đây và đứng gác từ trên cao, canh chừng các harpy."
Các hiệp sĩ đồng loạt rút kiếm, trong khi Max kinh ngạc nhìn khoảng hai mươi hiệp sĩ lao xuống như một cơn gió dữ dội. Họ cưỡi ngựa điêu luyện xuống con đường dốc nơi những tảng đá chất thành đống không đều theo nhiều hình dạng khác nhau.
Các hiệp sĩ ở lại trên vách đá chia thành hai nhóm, một nhóm phải trông chừng các harpy trong khi nhóm kia giương cung bảo vệ các hiệp sĩ đang chiến đấu với những con rồng nửa người nửa thú. Max cảm thấy như một nửa linh hồn của nàng đang trôi dạt đi trước tình hình cứng nhắc đột ngột này.
"T-tôi phải làm gì đây..."
"Phu nhân chỉ cần ngồi yên chờ đợi cuộc chiến kết thúc, phòng ngừa, chuẩn bị tạo thành kết giới."
Gabel phản ứng nhanh chóng và rút kiếm ra. Vào lúc đó, nhóm harpy đã phát triển thành một đàn gồm hai mươi con, quay tròn đầu một cách chóng mặt và đồng thanh hét lên một tiếng thét chói tai. Max bịt tai và bắt đầu hình thành công thức ma thuật theo chỉ dẫn của Gabel. Vào lúc đó, một tiếng gầm lớn vang vọng từ phía sau.
Max nhìn xuống dưới. Dưới chân vách đá có những con quái vật khổng lồ và các hiệp sĩ đang chiến đấu. Toàn bộ cơ thể nàng dường như đông cứng lại trước cảnh tượng đáng sợ này. Những con quái vật này có kích thước khoảng 20 kvet (6 m), và toàn bộ cơ thể chúng được bao phủ bởi những chiếc vảy sắc nhọn, thô ráp dường như được đục đẽo thô sơ. Những chiếc sừng dài, sắc nhọn nhô ra từ cái đầu giống thằn lằn của chúng, và những chiếc răng nhọn nhô ra từ cái miệng hung dữ của chúng.
Đó là... một con rồng lai...
Nó có vẻ đáng sợ hơn nhiều so với những hình minh họa mà nàng thấy trong sách. Đôi mắt vàng lớn của quái vật sáng lên, và mặt đất rung chuyển với mỗi bước chân dày và nặng của chúng. Tuy nhiên, các hiệp sĩ nhanh chóng tản ra giữa các tảng đá, không có dấu hiệu suy yếu nào và làm gián đoạn lũ quái vật.
Các hiệp sĩ khéo léo di chuyển qua địa hình gồ ghề như thể họ được kết nối với ngựa của họ. Họ dụ những con quái vật to gấp mười lần họ một cách có hệ thống và tập hợp chúng vào một góc như thể họ đang săn thú hoang.
"Chỉ huy!"
Một trong những hiệp sĩ quấn một sợi xích bọc sắt quanh một trong những chân của con quái vật và né cái đuôi nặng nề của con bán long bay về phía họ. Khi con quái vật cố gắng và lắc mạnh để thoát thân, Riftan không bỏ lỡ cơ hội đâm sâu thanh kiếm của mình vào điểm mềm duy nhất ẩn gần cổ của nó. Máu đỏ sẫm phun ra như một đài phun nước, bắn tung tóe khắp nơi. Khi Max hoàn toàn bị cuốn hút vào cảnh tượng đó, nàng nghe thấy Yulysion hét lên cảnh báo nàng một cách khẩn cấp.
"Quý bà ơi! Tránh xa mép vách đá ra! Lũ Harpies có thể lao xuống và đẩy bà xuống!"
Max giật mình và nhanh chóng rút lui. Những con harpy bay ở khoảng cách đủ gần để nàng có thể nhìn rõ khuôn mặt của chúng khi chúng vỗ cánh. Một số hiệp sĩ nhắm mũi tên vào chúng, nhưng Gabel nhanh chóng ngăn chúng lại.
"Đừng tấn công bọn chúng ngay bây giờ. Sẽ phức tạp hơn nếu bọn chúng cũng tham gia chiến đấu."
"Nhưng chúng đã..."
"Chúng không đuổi theo ta."
Giọng điệu bình tĩnh của anh ta ngay lập tức bị tiếng gầm rú của những con rồng nửa người át đi. Max chờ đợi trận chiến kết thúc, lo lắng rằng Riftan sẽ bị thương. Tiếng hò hét chiến đấu của các hiệp sĩ, tiếng chân nặng nề của con rồng nửa người và tiếng vung kiếm vẫn tiếp tục trong một thời gian dài trước khi trận chiến được tuyên bố là đã kết thúc.
"Có vẻ như bây giờ đã an toàn. Xin hãy xuống trước cùng với các hiệp sĩ tập sự."
Gabel hướng dẫn và Max xuống dốc đứng trên lưng ngựa, cẩn thận tránh bất kỳ tảng đá lớn nào trên đường đi. Nàng không có sự nhanh nhẹn như các hiệp sĩ. Khi nàng cuối cùng cũng đến được chân vách đá, một trong những hiệp sĩ đang xử lý xác của một con rồng nửa người chạy về phía nàng và nắm lấy dây cương để giúp nàng dẫn đường.
"Quý cô Calypse, người có bị thương ở đâu không?"
"Tôi... nên là người hỏi câu đó. Có ai bị thương không?"
"Ngài Evan Crude bị trúng độc do một con rồng nửa người phun ra từ dạ dày. Người có thể chữa lành vết thương cho ngài ấy không?"
Max gật đầu và chạy thẳng về phía anh ta. Hiệp sĩ Even Crude đang trong quá trình tháo bỏ áo giáp ngực và áo dài với sự giúp đỡ của các hiệp sĩ khác khi nàng đến. Nàng kìm lại tiếng rên rỉ khi nhìn thấy những vết thương khủng khiếp của anh ta. Da của anh ta, từ vai trái đến ngực có màu đỏ sẫm như thể nó đã bị dội một lớp dầu sôi. Hebaron lè lưỡi tỏ vẻ không đồng tình khi nhìn thấy vết thương bi thảm đó.
"Đây chỉ là trận chiến đầu tiên, vậy mà ngươi trống giống như một kẻ ngốc khi chẳng thể tránh được."
"Đừng quá khắt khe với tôi. Ngay cả Ngài Nirta cũng không biết rằng có một con rồng khác đang ẩn náu trong hang động." Evan lẩm bẩm qua kẽ răng và rên rỉ vì đau đớn. Dường như, tổng cộng có sáu con rồng, không phải năm.
Max liếc nhìn những xác chết nằm rải rác của những con bán long nằm giữa những tảng đá, rồi cúi xuống để kiểm tra vết thương của mình một cách tỉ mỉ. Hầu hết da trên vai anh đã bị cháy xém để lộ một lớp cơ đỏ. Theo thói quen, nàng đưa tay ra để đặt lên vết thương, nhưng bị Hebaron giữ lại.
"Đừng chạm vào nó. Tay của Phu nhân cũng sẽ bị bỏng."
"V-vậy thì.. phải giặt ngay thôi."
Max ra lệnh cho các hiệp sĩ tập sự mang nước đến và nhanh chóng rửa sạch độc trên người. Mặc dù nước chạm vào vết thương chắc hẳn rất đau đớn, nhưng hiệp sĩ vẫn nghiến chặt hàm và chịu đựng đau đớn.
"Sẽ là một rắc rối lớn nếu phu nhân đó không đi cùng."
Hiệp sĩ thậm chí còn cố gắng mỉm cười một cách khó nhọc với nàng. Max nhìn anh qua đôi mắt nhắm nghiền và niệm phép chữa lành lên hiệp sĩ, người vẫn tỏ ra rất thoải mái ngay cả sau khi bị thương nặng. Khi vết bỏng lành lại, các cơ căng cứng trên vai anh cũng thư giãn rõ rệt.
"Cảm ơn. Có vẻ như tôi vẫn còn sống được một thời gian nữa."
"Nếu đã cảm thấy ổn rồi, hãy nhanh chóng trang bị lại vũ khí. Chúng ta sẽ bắt đầu di chuyển trở lại sau khi lấy hết tất cả các viên đá năng lượng từ cơ thể của những con bán long. Không biết khi nào những thứ đó quyết định trở thành mối phiền toái."
Hebaron chỉ vào những con harpy đang đậu trên vách đá. Ánh sáng ban ngày chiếu vào lưng của những con harpy; khuôn mặt của chúng trông lạnh lẽo đến mức dường như làm máu của chúng đông lại. Max tuyệt vọng tránh mắt khỏi khuôn mặt nhợt nhạt của những người phụ nữ đang mỉm cười một cách rùng rợn và nhìn qua những hiệp sĩ còn lại để xem có ai khác cần điều trị không.
May mắn thay, những người khác đều ổn và không bị thương. Riftan đang rửa sạch máu bắn tung tóe trên áo giáp của mình trong một vũng nước gần đó trong khi những hiệp sĩ khác đang cắt ngực của những con rồng lai, thu thập đá năng lượng của chúng.
Max nhìn với vẻ mặt khó hiểu. Nàng biết rằng đá của rồng được bán với giá cao, nhưng nàng không hiểu tại sao họ lại dành thời gian thu thập các bộ phận quái vật khi họ đang vội vã giải cứu đội thám hiểm đi trước.
"Chúng ta... có thực sự phải lấy đá na-năng lượng không? Mặc dù lãng phí khi để lại nó... chúng ta đang rất vội..."
"Chúng ta không thu thập nó vì sẽ lãng phí nếu để nó lại. Nếu xác chết được để nguyên như vậy, viên đá năng lượng còn lại sẽ hút năng lượng ma thuật xung quanh và biến nó thành xác sống. Theo giáo lý cũ, xác quái vật phải được thanh tẩy bằng lửa. Tuy nhiên, thực tế mà nói, không thể thiêu rụi quái vật có kích thước này thành tro nếu không sử dụng phép thuật, vì vậy ít nhất phải loại bỏ những viên đá năng lượng."
"Họ sẽ chăm sóc các thi thể."
Riftan bước đến gần, người ướt đẫm nước. Max quan sát chàng từ đầu đến chân. Ngoại trừ việc bị nước làm ướt sũng khi rửa sạch vết máu, chàng trông hoàn toàn ổn. Chàng hất mái tóc ướt ra sau, im lặng nhìn Max một lúc lâu, đôi mắt chàng sâu lắng và khó đoán. Sau vài giây, chàng chuyển ánh nhìn về phía vách đá, vẻ mặt như đang suy tư điều gì đó.
"Bọn Harpy đi theo chúng ta, chờ đợi để lục lọi xác của những con rồng kia. Một khi chúng ta rời đi, chúng sẽ bận rộn ăn thịt chúng."
"Vậy bọn chúng sẽ không đuổi theo chúng ta nữa chứ?"
"Khả năng cao là chúng sẽ bám lấy chúng ta và chờ chúng ta cung cấp bữa ăn tiếp theo cho chúng." Chàng trừng mắt nhìn những con quái vật đáng sợ đang ngồi trên vách đá như thể chúng là những con ruồi phiền phức. "Tuy nhiên, chúng ta sẽ phải đi đủ xa để chúng không thể đuổi theo. Ta không có ý định bị những sinh vật giống linh cẩu phiền phức đó làm phiền."
Chàng lạnh lùng nói và kéo dây cương của Talon.
"Ri-Riftan... chàng có bị thương ở đâu không?"
"Ta ổn. "
Chàng trả lời một cách khô khan và đeo chiếc găng tay mà chàng đã tháo ra. Max chạy nhanh qua chỗ chàng, cố gắng buộc chàng nhìn mình.
"Riftan... chàng vẫn còn giận em à?"
Môi Riftan mím chặt thành một đường thẳng. Nàng có thể cảm thấy đôi mắt sắc bén của chàng đang quét qua khuôn mặt bẩn thỉu, mái tóc rối bù, quần áo phủ bụi và nhăn nheo mà nàng đã mặc hai ngày liên tiếp. Max đỏ mặt và khoanh tay trước cơ thể như một cách phòng thủ.
"Thật may mắn... là em đã đến. Mới chỉ hai ngày... kể từ khi chúng ta khởi hành... và có người bị thương..."
"Chúng ta lập tức hành động." Chàng cắt ngang lời nàng một cách gay gắt. "Ta không có thời gian để tán gẫu, lập tức gia nhập hàng ngũ đi."
"Chúng ta hãy nói chuyện ít nhất một phút nhé..."
"Chẳng phải nàng muốn ta đối xử với nàng như một pháp sư, thay vì vợ ta sao?" Chàng nói thẳng thừng khi leo lên người Talon. "Là nàng đã khăng khăng muốn tham gia chuyến thám hiểm, mặc dù điều đó trái với ý muốn của ta. Vậy thì nàng phải tuân theo lệnh của chỉ huy mà không được phản đối."
Max trừng mắt nhìn khuôn mặt sắc sảo được bao phủ trong bóng tối của chàng rồi quay lại để lấy dây cương của Rem từ một hiệp sĩ. Gabel đang theo dõi cuộc trò chuyện của họ, cười khúc khích một cách ngượng ngùng và lý luận thay cho Riftan.
"Vì hôm nay bắt đầu bằng một trận chiến lớn. Khi có quái vật ở xung quanh, chỉ huy trở nên đáng sợ hơn gấp trăm lần. Chỉ một chút bất cẩn cũng có thể dẫn đến tử vong, vì vậy tất cả chúng ta phải cảnh giác như động vật hoang dã."
"Em... không phiền đâu. Riftan... ý tôi là Chúa tể Calypse nói đúng. Giờ ngài ấy là chỉ huy của tôi, và tôi là pháp sư của ngài ấy, nên tôi phải tuân theo lệnh của ngài."
Max nói thật to, cố ý để Riftan nghe rõ lời mình, nhưng chàng chỉ nhìn lướt qua một lần với vẻ mặt thờ ơ. Max chán nản và đứng vào vị trí của mình trong hàng ngũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro