CHƯƠNG 184. Cuộc hành trình bắt đầu (2)
Riftan nhẹ nhàng ép Max nằm sấp xuống chăn rồi lấy ra một miếng vải sạch và một bình nước từ trong túi, khuôn mặt chàng thoáng chút nghiêm nghị. Max cúi đầu, hơi ngượng ngùng khi thấy chàng nhúng ướt miếng vải rồi cẩn thận bắt đầu lau những giọt mồ hôi trên đôi chân đang bỏng rát của nàng. Miếng vải mát lạnh chạm vào da khiến nàng cảm thấy dễ chịu ngay lập tức. Chàng tỉ mỉ lau từng vùng từ đùi đến bắp chân rồi xuống đến bàn chân. Sau đó, chàng cầm chai dầu nhỏ lên và dùng răng kéo nút chai ra. Khi chất lỏng trơn trượt chảy xuống da, các ngón chân của Max cong lại. Riftan ấn vào giữa lòng bàn chân nàng bằng ngón tay cái rồi từ từ đưa tay lên để xoa bóp bắp chân căng cứng của nàng. Max rên lên vì đau.
"Đ-đau quá..."
"Nếu ta không ấn vào cơ của nàng, nàng sẽ không thể cử động được khi trời sáng."
Chàng không ngừng nới lỏng những cơ bắp căng cứng của nàng. Tất cả những gì Max có thể làm là kìm nén tiếng rên rỉ của mình khi chôn mặt vào tấm chăn dày. Cơn đau quá lớn đến nỗi nàng thậm chí không thể xấu hổ về tình trạng hiện tại của mình.
Riftan xoa bóp bắp chân nàng một cách thỏa đáng bất chấp cơn đau của nàng và thoa dầu thơm bạc hà lên đùi nàng. Max cố gắng rút ra khi lòng bàn tay thô ráp của chàng quét xuống làn da nóng rát gần vùng kín của nàng.
"Em... Em thực sự ổn rồi. Riftan, chàng cũng mệt lắm..." Trước khi nàng kịp nói hết, chàng thở dài và kéo quần lót của nàng xuống đầu gối. "Ri-Riftan!!"
"Yên tâm đi, chúng ta phải bôi thuốc này, nếu không ngày mai sẽ rất khó cưỡi ngựa."
"Em sẽ tự mình bôi! Em có thể làm được nên...!"
"Nàng xấu hổ vì điều gì?" Chàng thở phì phò và nhẹ nhàng dịch chuyển trọng lượng của mình lên đùi nàng để ngăn nàng khỏi ngọ nguậy. "Đừng làm bản thân kiệt sức nữa và nằm xuống đi. Ta sẽ không làm điều gì kỳ lạ đâu."
Riftan quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ của mình. Chàng đổ một lượng dầu hào phóng vào lòng bàn tay và bắt đầu xoa bóp mông trần của nàng theo chuyển động tròn. Tai của Max nóng rát khi nàng nắm chặt chăn. Thật xấu hổ khi bị chạm vào trong trạng thái tỉnh táo, đặc biệt là ngay sau khi hét lên với mọi người rằng nàng sẽ trở thành người chữa bệnh cho họ trong chuyến thám hiểm. Nhưng giờ nàng lại ở đó, người đang được điều trị. Thật thảm hại.
Riftan vẫn không nhận ra tình thế tiến thoái lưỡng nan bên trong nàng, lặng lẽ thoa tinh dầu bạc hà lên vùng da bị bầm tím và mặc lại đồ lót khi những cơ bắp căng cứng đã đủ giãn ra.
"...Ta sẽ kiểm tra xem bữa ăn đã sẵn sàng chưa. Ta sẽ mang đến cho nàng, vì vậy hãy nằm xuống và nghỉ ngơi." Chàng lẩm bẩm bằng giọng căng thẳng khi xoa gáy. Khuôn mặt chàng hơi đỏ, có lẽ là do bị nhồi nhét vào trong chiếc lều nhỏ. Max chỉ gật đầu và kéo quần lên.
Riftan thở dài, bước ra khỏi lều với dáng đi hơi khập khiễng sau khi phải gập đầu gối quá lâu. Trong khi đó, Max ngã người xuống chăn cảm thấy toàn thân rã rời như một đống mì ướt kiệt sức. Trong lúc Riftan mát-xa, nàng đã vừa xấu hổ vừa đau nhói với từng va chạm, nhưng nhờ đó, các cơn đau cơ của nàng đã dịu đi đáng kể. Max khẽ xoa những chỗ cơ bắp nơi chàng đã xoa bóp, rồi khoanh tay lại nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc. Riftan không quay lại cho đến khi ánh hoàng hôn màu cam nhạt dần, nhường chỗ cho màn đêm xanh thẫm buông xuống.
"Ta mang theo thịt hun khói từ lửa trại. Đây là một ít bánh mì để ăn kèm."
Chàng đặt khay gỗ bên cạnh nàng: có một lát giăm bông dày phủ dầu đang sôi sùng sục, ba ổ bánh mì cỡ nắm tay, một khối phô mai và một bình rượu vang. Riftan rút một con dao găm ra và bắt đầu cắt thức ăn thành những miếng nhỏ hơn cho Max, nàng nhanh chóng xúc thức ăn và cho vào miệng. Thức ăn chắc chắn là khiêm tốn hơn nhiều so với thức ăn trong lâu đài, nhưng nàng đói đến nỗi nó có vị ngon hơn bất cứ thứ gì khác.
"Ta có cần mang thêm cho nàng không?"
Riftan hỏi thẳng thừng khi thấy nàng nhét đồ ăn vào một cách đói khát. Max lắc đầu nhưng nàng gần như đã làm trống khay. Cơ thể nàng cảm thấy như nặng cả ngàn tấn khi bụng nàng bắt đầu phình ra và cảm thấy buồn ngủ. Max ngay lập tức ngủ thiếp đi trong chớp mắt, hoàn toàn quên mất rằng họ đang cắm trại giữa dãy núi Anatol đầy quái vật.
Ngày hôm sau, các hiệp sĩ bắt đầu đóng gói đồ đạc để chuẩn bị cho chuyến đi ngay cả trước khi mặt trời mọc. Max cũng vội vã chuẩn bị và trèo lên yên ngựa. Không có thời gian để rửa mặt, chứ đừng nói đến chải đầu. May mắn thay, mông nàng không đau nhiều như nàng lo sợ nhờ có Riftan mát-xa. Tuy nhiên, việc theo kịp các hiệp sĩ vẫn quá sức.
Yulysion giúp Max điều hướng con đường núi tối tăm, trong khi các hiệp sĩ xung quanh luôn cảnh giác cao độ, di chuyển nhanh chóng và không dừng lại dù chỉ một khoảnh khắc. Khi họ xuống đến chân núi, nhịp độ mới dần chậm lại, và Max gần như kiệt sức, không thể thốt ra được một câu hỏi nào.
"Sao trông họ căng thẳng thế... Tôi... chưa từng thấy quái vật nào cả."
Garrow đang đi bên cạnh nàng lắc đầu. "Những con quái vật sống ở Anatol sở hữu một mức độ thông minh nhất định. Khi những đội quân lớn đi qua, chúng đủ thông minh để ẩn núp để sống sót. Chúng có xu hướng quan sát từ xa. Đêm qua, tôi nghe một số hiệp sĩ nói rằng một vài con yêu tinh trong rừng đã cố gắng đánh cắp nguồn cung cấp thực phẩm của chúng ta".
"Đ-đêm qua?"
Yulysion nhanh chóng can thiệp khi thấy khuôn mặt nàng chuyển sang màu xanh đậm. "Đừng lo lắng. Các hiệp sĩ trực ban đã nhận ra ngay và xử lý."
"Có ai bị t-tổn thương không?"
"Tất nhiên là không! Lũ yêu tinh rừng thậm chí còn không thể hy vọng làm xước được một hiệp sĩ Remdragon!"
Yulysion tức giận ngẩng cằm lên như thể lời nói của nàng là xúc phạm. Tuy nhiên, Max vẫn lo lắng và kiểm tra các hiệp sĩ ở tuyến đầu. Mọi người đều bình tĩnh cưỡi ngựa mà không có dấu hiệu kiệt sức. Nàng nhìn về phía trước và cố gắng tìm kiếm bóng dáng Riftan bị chôn vùi giữa những hiệp sĩ to lớn, nàng nhanh chóng từ bỏ và tập trung vào việc điều khiển con ngựa của mình băng qua con đường núi gập ghềnh.
Cuối cùng họ đã ra khỏi dãy núi Anatol sau khi mặt trời mọc cao trên bầu trời. Họ nghỉ ngơi một lát gần một con suối chảy qua đồng cỏ. Các hiệp sĩ chăm sóc ngựa, trong khi những người khác bắt đầu phân phát thức ăn cho bữa sáng muộn.
Max nhanh chóng rửa mặt khi cho Rem uống nước bên dòng suối. Nàng làm ướt cổ và lấy lược ra để chải mái tóc rối bù của mình. Nàng gần như từ bỏ việc gỡ rối tóc, nhưng khi đã xong, nàng tết tóc và đi bộ trở lại cánh đồng.
Yulysion đưa cho nàng một quả táo và một miếng bánh mì.
"Người chắc đói lắm phải không? Hãy ăn cái này đi. Chúng ta sẽ có một bữa ăn tử tế hơn được chuẩn bị vào buổi tối. Chúng ta không thể lãng phí thời gian nấu thức ăn trên lửa vào ban ngày vì chúng ta cần phải di chuyển càng nhanh càng tốt."
"Không... không hề... thế này là đủ rồi."
Nàng nhanh chóng nhận lấy đồ ăn và đột nhiên Yulysion tập trung vào lòng bàn tay dang rộng của nàng.
"Tay của người đỏ kìa! Người có bị thương không?"
"Đó là vì... dây cương."
Nàng mỉm cười như không có chuyện gì, không nhận ra Yulysion đang nghiêm túc nghiên cứu vết bỏng đỏ thẫm trên lòng bàn tay nàng đến mức nào.
"Trông đau quá, không phải nên đi chữa trị sao?"
"Không... chuyện này chẳng có gì cả..."
"Không giống lắm! Nó sưng quá..."
Garrow đang cho ngựa ăn, vội vã chạy về phía họ khi nghe thấy giọng nói lo lắng của người bạn. Cậu ta thò đầu vào giữa hai người và cũng cau mày nhìn vào lòng bàn tay của nàng.
"Yulysion nói đúng. Nó sẽ chỉ tệ hơn và người sẽ phải chịu đựng trong suốt cuộc hành trình. Sẽ tốt hơn nếu sử dụng phép thuật chữa lành cho nó chứ?"
"K-Không sao đâu. Tôi không cần phải sử dụng phép thuật vào cơ thể mình... Nó t-tương đương với việc uống máu của chính mình khi khát. Trừ khi nó gây tử vong, tốt hơn là để nó tự lành... và... Tôi muốn tiết kiệm càng nhiều năng lượng càng tốt."
"Nhưng mà, trông vẫn đau lắm..."
Max thở dài vì sự ồn ào của họ và ngồi xuống chiếc áo choàng trải trên cỏ.
"Thật sự, tôi ổn mà... Kể cả khi tôi niệm một câu thần chú chữa lành... thì tay tôi sẽ trở nên như thế này miễn là tôi cưỡi ngựa. Tôi không thể tự chữa lành mọi lúc. Vậy nên dù có khó khăn, tốt hơn là để cơ thể điều chỉnh..." Nàng tự tin chỉ cho họ xem tay. "Nếu cứ tiếp tục như thế này, vết chai chắc chắn sẽ phát triển trong vài ngày. Khi lòng bàn tay tôi trở nên thô ráp... nó sẽ không còn đau nữa cho dù tôi có cưỡi ngựa xa đến đâu."
Yulysion nhìn tay nàng với vẻ mặt phức tạp, nghĩ cách giải quyết rồi vội vã đi đến chỗ túi xách buộc quanh yên ngựa và lục lọi.
"Hãy sử dụng những thứ này."
Max nhìn đôi găng tay da cậu ấy giơ ra trước mặt. "Không phải... cậu không mang chúng cho mình sao, Yu-Yulysion?"
"Tôi mang theo phòng hờ thôi. Tôi không cần dùng đến nên người cứ dùng đi, đừng lo cho tôi."
Max do dự nhưng vẫn chấp nhận đôi găng tay. Thành thật mà nói, lòng bàn tay nàng đau nhức. Nàng đưa tay vào đôi găng tay mềm mại, rám nắng, nhưng trên thân hình nhỏ bé của nàng, đôi găng tay lớn chỉ rơi ra để lại đủ chỗ cho một bàn tay khác.
"Yulysion... tay cậu to hơn vẻ bề ngoài..." Max bình luận khi nàng nhận ra ngón tay cậu ấy dài hơn ngón tay nàng. Nàng kinh ngạc trước cảnh tượng đó. Mặc dù thực tế là người học việc trẻ tuổi có khuôn mặt thanh tú và thân hình mảnh khảnh, cậu ấy vẫn là một người đàn ông. Yulysion đỏ mặt và gãi phần sau đầu vì xấu hổ rồi rút một sợi dây da ra khỏi túi.
"Tôi sẽ buộc nó vào cổ tay người. Sẽ là một vấn đề lớn nếu nó rơi ra khi người đang cưỡi ngựa."
Max lặng lẽ giơ tay lên và để Yulysion lúng túng buộc một đoạn dây thừng quanh cổ tay nàng.
"Có phải quá chật không?"
"... Hoàn hảo." Nàng vẫy tay vài cái để chứng minh rồi cười thỏa mãn "C-Cảm ơn cậu. Tôi sẽ dùng nó... tốt."
"Không có gì to tát cả."
Max dùng đôi tay đeo găng tay để ăn hết đồ ăn. Nàng nhìn Riftan đang đọc bản đồ và thảo luận về các tuyến đường với những hiệp sĩ khác ở xa. Sau khi ra lệnh xong, chàng gấp lại bản đồ và nhét vào túi. Nàng ngồi đó, đợi chàng đến và nói chuyện với mình; tuy nhiên, chàng chỉ hơi cau mày và chuyển sự chú ý của mình sang việc yên cương cho Talon để khởi hành. Ánh mắt của Max hướng xuống dưới trước thái độ bất mãn của chàng.
Sau cách chàng chăm sóc nàng ngày hôm qua, nàng nghĩ mọi thứ giữa họ sẽ trở lại bình thường. Nhưng chàng vẫn giận nàng vì đã không nghe lời và bám chặt vào chuyến đi sao? Max cân nhắc việc phá vỡ bức tường trước và nói chuyện với chàng, nhưng trước khi nàng kịp nghĩ xong, Riftan đã lên ngựa và hét lên lạnh lùng.
"Đừng ngồi không. Chúng ta phải bắt đầu di chuyển ngay bây giờ. Từ đây chúng ta sẽ tiến vào lãnh thổ của bán long. Đừng bao giờ lơ là cảnh giác, dù chỉ một giây!"
Các hiệp sĩ lên ngựa và tập hợp lại, vì vậy Max cũng nhanh chóng nhảy lên Rem. Riftan dẫn đầu, quay lại để xem nàng thế nào, rồi dẫn ngựa băng qua đồng bằng với tốc độ ánh sáng.
Họ đi dọc theo dòng suối khi họ trải qua cánh đồng xanh tươi như một cơn gió. Max không thể không mỉm cười khi nàng cảm thấy làn gió mát mẻ, sảng khoái vuốt ve khuôn mặt nàng một cách dễ chịu. Nàng biết đây không phải là lúc để cưỡi ngựa một cách nhàn hạ, nhưng đó là lần đầu tiên nàng chạy ngựa của mình một cách tự do như vậy qua một đồng bằng rộng mở. Trái tim nàng quá choáng ngợp không thể so sánh với con đường núi khủng khiếp trước đó.
Nàng nhìn xung quanh với đôi mắt sáng ngời. Bầu trời trong xanh không một gợn mây, dòng suối xanh thẳm chảy qua những cánh đồng hoang vu lấp lánh như pha lê. Dưới ánh nắng đầu hè ấm áp, những bông hoa dại nở rộ khoe sắc sức sống. Phong cảnh xung quanh nàng yên bình đến nỗi nàng không thể tin rằng một đội quân quái vật hung dữ đang di chuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro