Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 182. Thuyết phục (3)

Riftan nheo mắt, ánh mắt sắc lạnh quét từ đầu đến chân nàng, chú ý đến từng chi tiết trong trang phục của nàng. Bị giật mình bởi cái nhìn đó, Max vội vã túm lấy bộ quần áo rộng thùng thình của mình, cúi đầu xuống trong sự bực bội và khó chịu. Biểu cảm trên khuôn mặt Riftan trở nên càng lúc càng méo mó, căng thẳng vì sự giận dữ và bực bội rõ ràng.

"Nàng mặc cái quái gì thế? Chết tiệt! Nàng đã lên kế hoạch hết rồi!" Chàng xoa đầu thô bạo như thể đang cố làm dịu cơn đau đầu khủng khiếp. "Sao nàng lại bướng bỉnh thế? Ta đã nói rõ là nàng không được can thiệp!"

"Riftan mới là người cứng đầu! Chàng cứ nói không mà không có lý do rõ ràng... hãy cho em một cơ hội. Nếu em phải chịu đựng... m-một chút để mọi người đến nơi an toàn... thì không đáng để mạo hiểm sao?"

"Quý bà nói đúng." Hebaron lại xen vào với giọng điệu bình tĩnh hơn một chút.

"Chúng ta không biết sẽ gặp nguy hiểm gì trong chuyến thám hiểm này và chúng ta không thể lãng phí thêm thời gian để tìm kiếm một pháp sư. Chỉ huy có thể đồng ý tự mình mạo hiểm, nhưng ngài không thể mạo hiểm mạng sống của các binh lính. Đây là một tình thế tiến thoái lưỡng nan."

"Ngươi đang nói rằng vợ ta có thể chấp nhận rủi ro đó sao?"

"Chúng ta có thể giữ phu nhân an toàn!"

"Đồ khốn nạn! Không có lấy một ai trong số các người...!"

Riftan hét lên mù quáng vì tức giận đột nhiên im lặng. Khuôn mặt chàng méo mó dữ dội vì đau khổ. Chàng không thể mạo hiểm mạng sống của những người đồng đội của mình chỉ vì lợi ích của riêng. Các hiệp sĩ trong phòng nhận thấy tình thế tiến thoái lưỡng nan này và bắt đầu nói để xoa dịu.

"Chúng tôi không yêu cầu ngài đưa phu nhân ra chiến trường. Khi chúng ta đến Livadon, chúng ta có thể tìm một vị tư tế cấp cao từ một ngôi đền ở thủ đô để thay thế. Chúng ta có thể để phu nhân ở lại ngôi đền một thời gian và tự mình chuyển đến Louiebell."

"Đúng vậy. Khi chúng ta đến cảng bên kia biên giới, chúng ta sẽ đi bằng thuyền, sẽ an toàn hơn đáng kể."

"Vấn đề là đường đi đến cảng! Tuyến đường đến Livadon rải rác vô số nơi ở của quái vật khắp núi rừng. Nếu chúng ta mang theo một người phụ nữ cao quý thậm chí không thể tự vệ, cô ta sẽ chỉ kéo chúng ta xuống." Riftan trả lời một cách dữ dội.

"Không đúng! Tôi cũng có thể sử dụng phép thuật phòng thủ...!"

"Nàng có thể làm được gì và làm được bao nhiêu với chút phép thuật nhỏ bé mà nàng đã học được chỉ trong vài tháng?!"

"Nếu ngài không tin thì hãy để phu nhân chứng minh."

Tất cả mọi người đều hướng sự chú ý đến hiệp sĩ da ngăm đen vẫn đang đứng dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực. Anh ta nhún vai như thể đó không phải là chuyện gì to tát và tiếp tục.

"Ý tôi là, hãy thử sức phòng thủ của Quý cô. Nếu phu nhân đủ mạnh để chống lại đòn tấn công của chúng ta thì sẽ ổn trước đòn tấn công của hầu hết quái vật."

"Đó là một ý kiến ​​tuyệt vời." Gabel nhanh chóng ủng hộ.

"Tôi đồng ý với Eden. Nếu khả năng phòng thủ của phu nhân không đạt yêu cầu, thì chúng ta sẽ bỏ cuộc. Phu nhân cũng nên từ bỏ nỗ lực."

Vai của Max chùng xuống. Nàng tự tin khẳng định điều đó nhưng thực ra, nàng không chắc chắn rằng rào chắn của mình đủ mạnh để chống lại một cuộc tấn công từ một hiệp sĩ Remdragon. Nàng cảm thấy khó chịu trong lòng khi các hiệp sĩ đạt được quyết định nhất trí.

"Tuy nhiên, nếu tiểu thư thành công, thì chỉ huy sẽ không phản đối thêm nữa. Sẽ là ngu ngốc khi để một pháp sư biết cách chữa bệnh và có kỹ năng phòng thủ cơ bản, lập một đoàn thám hiểm chỉ gồm các hiệp sĩ để đi đến Livadon. Xin đừng áp đặt những rủi ro như vậy cho cấp dưới của mình."

Gabel nhìn Riftan với quyết tâm không lay chuyển. Riftan luân phiên trừng mắt nhìn Max và các hiệp sĩ bằng ánh mắt sắc bén, không tìm thấy lý do nào để phản đối nữa và cong môi. Chàng im lặng trong khoảng thời gian dường như là vô tận trước khi cuối cùng ép buộc mình phải nói lại.

"...Được, chúng ta sẽ kiểm tra kỹ năng của nàng. Ra ngoài đi."

Chàng quay người và bước ra khỏi cửa. Hebaron vỗ nhẹ vào đôi vai cứng đờ, căng thẳng của Max. "Nếu Phu nhân thành công, chỉ huy sẽ không còn có thể phản đối nữa. Xin hãy làm mũi anh ta xẹp xuống nào."

Nghĩa là Riftan đang hếch mũi quá cao. Về cơ bản, Hebaron đang nói Max nên đè bẹp lòng kiêu hãnh của Riftan.

Nàng phải thành công. Nhưng nếu nàng làm lớn chuyện này lên chỉ để rồi thất bại vô ích như lần trước thì sao? Max nuốt cục khô mắc kẹt trong cổ họng.

Không, rào cản của mình... không dễ dàng bị phá vỡ như vậy đâu.

Hôm nọ, Medrick vung một cái cuốc chim mà ông ấy dùng để cày như một thử nghiệm, và nó đã chệch hướng mà không gặp trở ngại nào. Tuy nhiên, cuốc chim của một ông lão gầy gò và cú đánh của một hiệp sĩ được huấn luyện lại khác xa nhau.

Nàng theo các hiệp sĩ vào sân và nhìn vào vóc dáng của họ. Tất cả bọn họ đều có cánh tay trước mạnh mẽ, cuồn cuộn và đôi chân cơ bắp như ngựa giống. Riftan dẫn họ đến một khoảng trống phía sau sân tập và quay sang nàng sau khi tìm thấy một khu vực thích hợp.

"Bây giờ, hãy ném khiên đi."

Các hiệp sĩ lao về phía trước khi nhìn thấy Riftan nắm chặt chuôi kiếm được giắt ở hông.

"Khoan, khoan đã! Không thể nào! Nghe đồn trên thế giới chỉ có một số ít pháp sư có thể ngăn cản đòn tấn công của chỉ huy!"

"Wow! Thật sự quá đáng! Ngay cả Ruth cũng không thể đỡ được đòn tấn công của chỉ huy!"

"... đừng cố gắng đánh lạc hướng. Tất nhiên, ta sẽ kiềm chế và kiểm soát đòn tấn công của mình."

Tất cả các hiệp sĩ, ngay cả Max đều nhìn chàng với vẻ không tin và sự nghi ngờ hiện rõ trong từng ánh mắt của họ. Mọi người đều biết, trừ khi là một kẻ ngốc, Riftan có mọi ý định phá vỡ sự phòng thủ của nàng, bất kể nàng có làm điều đó mạnh mẽ đến mức nào.

Hebaron lớn tiếng la ó: "Điều đó không thể chấp nhận được. Nếu chúng ta không thử nghiệm bằng đòn tấn công của một hiệp sĩ khác ngoài chỉ huy, tôi sẽ không chấp nhận kết quả!"

"Ta phản đối điều đó! Rõ ràng là bất kỳ ai trong số các ngươi cũng sẽ cố gắng cắt giảm các góc tấn công của mình."

"Vậy thì, nếu chúng ta tấn công nhẹ nhàng thì sao? Có bao nhiêu pháp sư trên thế giới này có thể chặn được đòn tấn công toàn lực của một Hiệp sĩ Remdragon? Có thể chặn được cấp độ tấn công của một người khổng lồ là đủ rồi!"

"Được rồi, được rồi, cả hai người bình tĩnh lại đi." Một lần nữa, Gabel bước vào giữa hai con chó săn giận dữ đang háo hức cắn đầu nhau. "Đừng lãng phí năng lượng của chúng ta vào những cuộc tranh cãi vô ích này nữa. Thế này nhé; chúng ta để phu nhân chọn một hiệp sĩ để thử rào chắn. Các người có thể đo sức mạnh của hiệp sĩ bằng mắt mình."

Riftan quay sang Max, nhưng nàng nhanh chóng tránh ánh mắt mong đợi của chàng. Không đời nào nàng chọn chàng. Họ sẽ nghĩ nàng như một kẻ điên nếu làm vậy. Max nhìn từng hiệp sĩ tụ tập và cố gắng hết sức không nhìn về phía Riftan đang có đôi mắt đang đục một lỗ trên người nàng và gần như hét lên bảo nàng chọn mình.

Hebaron to lớn và cao hơn Riftan một chút. Còn những hiệp sĩ khác, tất cả đều có đôi vai đồ sộ và cánh tay to. Nàng nheo mắt lại khi nhìn kỹ hơn, rồi quay sang Gabel, người có vóc dáng mảnh khảnh nhất trong số các hiệp sĩ.

"C...chỉ cần nêu tên người đó thôi, đúng không?"

"Được, người có thể chọn bất kỳ ai làm đối thủ."

"Vậy thì... Tôi muốn chọn... Ngài Laxion... nếu ngài đồng ý làm đối thủ của tôi, xin hãy làm."

Khóe miệng Gabel khẽ cong lên, "...Tôi có thể hỏi tại sao phu nhân lại chọn tôi không?"

"Bởi vì ngài là người...đáng tin cậy nhất."

Max có thể cảm thấy ánh mắt lạnh lùng của Riftan đang đâm vào mình, nhưng nàng vẫn tiếp tục tỏ ra vô cảm. Gabel nhìn nàng bằng ánh mắt hiểu biết rồi bước tới với một tiếng thở dài.

"Được rồi. Tôi sẽ thử xem."

Anh ta rút thanh kiếm dài buộc ở thắt lưng và vào thế tấn. Dưới áp lực bất thường, Max nhận ra thực tế của tình hình và vội vã nâng năng lượng lên. Nàng tập trung vào việc dồn hết sự giác quan của mình để tối đa hóa năng lượng. Khi nàng luyện tập, nàng tăng lưu lượng và tốc độ của năng lượng và mặt đất bên dưới nàng run rẩy yếu ớt. Chẳng mấy chốc, mặt đất xung quanh nàng bắt đầu nhô lên không trung. Max gia cố rào chắn bằng công thức ma thuật mà Ruth đã dạy khiến những bức tường được tạo ra bằng đất trở nên dày hơn và cứng hơn.

"Sẵn sàng rồi!"

"Vậy thì tôi tới đây!"

Max xoay năng lượng của mình hết tốc lực và đẩy năng lượng lên mức tối đa. Tim nàng đập thình thịch vì lo lắng và mồ hôi lạnh chảy dài xuống lưng khi nàng nghe thấy Gabel đạp xuống đất và lao về phía nàng, sau đó là một đòn nặng nề. Bức tường phòng thủ của rào chắn rung chuyển dữ dội.

Nàng nhìn rào chắn với vẻ mặt lo lắng. Đòn tấn công tiếp theo là hai cú đấm nữa nhưng bức màn không vỡ và không hề nhúc nhích. Max không thể tin vào mắt mình; rào chắn của nàng vẫn vững chắc trước mặt. Nàng quay đầu về phía Riftan và tỏ vẻ đắc thắng.

Trái ngược với biểu cảm của nàng, chàng chỉ đứng đó, cao lớn và uy nghiêm nhìn nàng với một biểu cảm phức tạp mà nàng không thể diễn tả bằng lời. Max mỉm cười lo lắng trước bóng tối bao trùm khuôn mặt chàng. Mặc dù bầu không khí ngột ngạt bao quanh Riftan, Hebaron vẫn tiến lại gần chàng và cười.

"Như vậy đã đủ để thuyết phục Chỉ huy chưa?"

Riftan chỉ quay lại. "...làm những gì cậu muốn."

Sau đó, chàng tức giận bỏ đi. Hebaron chỉ nhún vai trước thái độ cay đắng của Riftan. "Đừng để điều đó làm phiền. Dù sao thì ngài ấy cũng là người biết lý lẽ, ngài ấy sẽ sớm thay đổi thôi."

Hy vọng Hebaron đã đúng, Max cầu nguyện khi nàng nhìn Riftan rút lui với đôi mắt tuyệt vọng. Trái tim nàng cảm thấy nặng nề muộn màng vì đã trắng trợn không vâng lời chồng mình, nhưng nàng nhanh chóng thoát khỏi những suy nghĩ yếu đuối đó. Chàng đã cho phép. Nàng có thể chịu đựng bất kỳ sự lạnh lùng và tức giận nào từ chàng, miễn là nàng có thể đi cùng.

***

Họ bắt đầu chuẩn bị cho chuyến thám hiểm. Max vội vã chạy về phòng để đóng gói những thứ cần thiết. Rudis nhanh chóng giúp nàng, nhưng lại hành động như một người mẹ đầy lo lắng, thậm chí còn phải đấu tranh với nàng khi cố gắng nhét mười lăm bộ trang phục vào chiếc túi da. Và Rudis không phải làm một mình. Rodrigo cùng với các người hầu khác cũng liên tục mang đến đủ thứ đồ đạc, hỏi nàng có muốn mang theo cái này hay cái kia. Ngay cả người thợ may, người đã làm tất cả những chiếc váy cho nàng, cũng đội mũ và mang mạng che mặt, giải thích rằng làm vậy để bảo vệ khuôn mặt nàng khỏi ánh nắng. Tuy nhiên, Max chỉ chọn lấy vài món đồ cần thiết. Nàng nhét vào túi một chiếc quần chắc chắn, ba bộ đồ lót thay thế, một đôi tất và hai chiếc áo choàng dài kiểu mà những người học việc thường mặc.

Max cũng mang theo một túi thảo dược, một số dụng cụ y tế của Ruth, và ba viên đá năng lượng. Mặc dù nàng biết chuyến đi này không phải là một kỳ nghỉ, nhưng nàng không thể bỏ lại chiếc lược chải tóc bằng ngà voi nhỏ và nửa bánh xà phòng, cả hai đều được bọc trong một chiếc túi và treo trên thắt lưng. Nàng muốn mang theo sách về thảo dược hoặc phép thuật, nhưng những vật dụng đắt tiền ấy sẽ rất bất tiện khi mang theo, vì vậy nàng chỉ đóng gói một vài tờ giấy da có ghi chú của Ruth.

"Liệu tiểu thư có nên thực hiện chuyến đi nguy hiểm như vậy không?"

Rudis đang sửa lại dây đeo túi xách, nói với giọng run rẩy. Max rất vui mừng vì sự quan tâm của cô; người hầu gái điềm tĩnh và kiên quyết thường ngày của nàng, người không bao giờ thể hiện một chút cảm xúc cá nhân, cuối cùng cũng lần đầu tiên bày tỏ cảm xúc của mình.

"Đ-Đừng lo lắng. Tôi sẽ đi cùng những hiệp sĩ mạnh nhất miền Tây. Sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra đâu."

Rudis do dự một chút rồi nắm lấy tay nàng. "Làm ơn... hãy chăm sóc bản thân thật tốt."

Max nhìn sâu vào đôi mắt nâu sẫm của cô và gật đầu mạnh mẽ. Rudis mỉm cười buồn bã. Nàng nắm chặt tay cô ấy lần nữa rồi bước lùi lại. Max bước đến chỗ những chú mèo đang kêu meo meo buồn bã, ôm và hôn chúng trước khi cuối cùng rời khỏi phòng.


Ôi trời cuối cung Maxi bé nhỏ cũng đã trưởng thành rất nhiều rồi. Tui cảm thấy xúc động ghê và càng có động lực sớm hoàn thành bộ này nhanh nhanh quá. Mong rằng các bạn đã và đang đồng hành với bộ truyện này có khoảng thời gian vui vẻ khi đọc truyện!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro