CHƯƠNG 181. Thuyết phục (2)
Ngay khi Max kết thúc cuộc nói chuyện với Hebaron, nàng lập tức đi đến bệnh xá. Medrick đang trải nhiều bao thuốc thảo dược trên sàn, chuẩn bị thuốc cho các hiệp sĩ đang chuẩn bị lên đường thám hiểm. Nàng xắn tay áo lên và bước đến bàn làm việc để đề nghị giúp đỡ. Medrick đang nhét đầy một túi nhỏ thuốc thảo dược khi ông ấy nhìn nàng với vẻ lo lắng.
"Phu nhân, sắc mặt của người không được tốt, hôm nay xin hãy nghỉ ngơi trong phòng, tôi tự mình chuẩn bị thuốc."
"Là... là do tôi kh-không ngủ đủ giấc thôi. Tôi ổn mà."
"Có phải là do tin tức mà người đưa tin đưa đến hôm qua không?" Ông thở dài khi lấy một lọ thạch cao từ trên kệ xuống. "Tôi cũng rất lo lắng. Lũ quái vật dường như chỉ tăng lên một cách bí ẩn theo năm tháng."
"Medrick... ông... đã từng tham gia cuộc viễn chinh nào chưa?"
"Tôi thường tham gia vào các chiến dịch chinh phạt quy mô nhỏ, nhưng vì tôi là một pháp sư cấp thấp, không có khả năng nào khác ngoài phép thuật chữa lành, nên tôi thường là một phần của lực lượng hỗ trợ phía sau. Khi còn trẻ, tôi đã tham gia một số cuộc thám hiểm dài."
Ông ấy giải thích với vẻ mặt u ám trong khi trộn thuốc mỡ đặc với thìa. "Có vẻ như họ không thể tìm thấy một pháp sư nào có thể tham gia chuyến thám hiểm. Nếu vậy, thì tôi sẽ đi."
"Ồ, k-không! Tôi hỏi vì tôi đang nghĩ đến chuyện đi. Tôi không có ý định gửi ông đâu, Medrick... đ-đừng lo."
Medrick mở to mắt ngạc nhiên. "Người sẽ làm thế sao? Lãnh chúa đã cho phép sao?"
Biểu cảm của Max ngay lập tức trở nên nghiêm trọng trước câu hỏi của ông ấy. Có vẻ như tính cách của Riftan quá bá đạo đến nỗi ngay cả một người sống ở đây chưa đầy một tháng cũng biết chính xác chàng sẽ phản ứng thế nào với kế hoạch của nàng. Max lắc đầu thất bại.
"Tôi đã...cố gắng thuyết phục chàng ấy."
"Quý cô mới bắt đầu học phép thuật vào năm ngoái đúng không? Quý cô có kinh nghiệm thám hiểm không?"
"K-không phải trong các cuộc thám hiểm...nhưng tôi đã chạm trán quái vật nhiều lần..."
Nàng không nói rằng mình ngất xỉu cả hai lần và nuốt lời nói ấy xuống. Cả hai đều có những hoàn cảnh nhất định. Lần đầu tiên là do căng thẳng vì có thể ly hôn, nàng không thể ngủ và ăn trong nhiều ngày, và lần thứ hai là vì nàng đã cạn kiệt hoàn toàn năng lượng của mình. Nhưng bây giờ, nàng khỏe mạnh hơn và có thể kiểm soát phép thuật của mình nhiều hơn.
"Thành thật mà nói... Tôi chưa bao giờ đi xa... Các pháp sư làm gì trong các chuyến thám hiểm?"
"Những pháp sư cấp cao có khả năng tấn công thường chiến đấu cùng với các hiệp sĩ trong trận chiến. Nhưng một người chữa bệnh như tôi thường sẽ di tản đến nơi an toàn và chữa lành những người bị thương sau trận chiến." Ông giải thích trông có vẻ hơi xấu hổ. "Một pháp sư yếu đuối như tôi, người chỉ thành thạo một vài loại phép thuật phổ quát thì thực tế là vô dụng trong chiến đấu. Nếu tôi không chữa lành những người bị thương, thì tôi sẽ giúp chuẩn bị thức ăn và chăm sóc ngựa."
"Tôi hiểu rồi..."
Nếu nàng có thể thuyết phục Riftan, nàng sẽ phải chuẩn bị thức ăn cho những người đàn ông và chăm sóc ngựa chứ? Khuôn mặt nàng trở nên u ám khi nghĩ đến điều đó, nàng chưa bao giờ nấu ăn trước đây.
"Vậy thì... khi quái vật xuất hiện... Ông có trốn cho đến khi trận chiến kết thúc không? Nếu không có nơi nào để n-núp thì sao?"
"Các hiệp sĩ thường đi cùng với cận vệ trong các chuyến thám hiểm dài ngày. Khi quái vật xuất hiện thì như thế này... ở đây..."
Medrick rút một mảnh giấy da trên bàn ra, dùng bút lông vẽ hai đường thẳng. "Đoàn thám hiểm chia làm hai nhóm. Kỵ sĩ ở tuyến đầu chiến đấu với quái vật, trong khi cận vệ đứng ở phía sau để bảo vệ thức ăn và ngựa. Các pháp sư cũng có thể đứng ở phía sau vào lúc này. Bởi vì kỵ sĩ tuyến đầu luôn cảnh giác nên họ thường không lo bị lôi vào trận chiến."
Bằng cách nào đó, Max cảm thấy khuất phục trước lời giải thích của Medrick. Nàng tiếp tục chất vấn ông ấy trong khi chuẩn bị các loại thảo mộc thiết yếu mà các hiệp sĩ sẽ cần mang theo. Ông kiên nhẫn và hào phóng đưa ra lời khuyên dựa trên kinh nghiệm của bản thân, chẳng hạn như cách tránh trở thành gánh nặng cho các hiệp sĩ khi chiến đấu, cách tránh côn trùng khó chịu khi cắm trại và cách sử dụng các vì sao để định hướng. Max tiếp thu tất cả những lời dạy của Medrick và vô cùng quyết tâm.
Nàng đã dành một thời gian dài trong bệnh xá và chỉ trở về ăn tối sau khi mặt trời lặn. Nàng muốn nói chuyện với Riftan một lần nữa, nhưng khi nàng nghĩ về sự bướng bỉnh của chàng, nàng bỗng trở nên sợ hãi khi nói chuyện. Sẽ tốt hơn nếu chờ báo cáo của Aderon. Nàng cố gắng hết sức để ngủ vào đêm đó.
Sáng hôm sau, nàng không thấy Riftan đâu cả. Khi nàng hỏi Rudis, chàng dường như đã ngủ trong phòng của các hiệp sĩ. Max không thể biết liệu chàng đang chủ động tránh mặt nàng hay đang bận chuẩn bị cho chuyến đi.
Nàng dành cả ngày ở tòa tháp của Ruth, đọc về quái vật, bản đồ và làm quen với địa hình của những con đường họ sẽ đi trong chuyến đi. Khi trở về phòng, nàng yêu cầu Rudis chuẩn bị một số đôi bốt chắc chắn và quần da mà các hiệp sĩ tập sự thường mặc.
Chiếc quần trông lạ và không vừa lắm nhưng lại thoải mái một cách đáng ngạc nhiên khi di chuyển. Thêm vào đó, không giống như váy, nàng không phải lo lắng về việc vấp phải gấu quần hoặc để vải kéo lê trên sàn hoặc chú ý không làm nhăn váy khi ngồi xuống. Max nhanh chóng thay quần áo bình thường của mình và giấu quần và bốt vào một chiếc hộp để tránh Riftan có thể nhìn thấy chúng.
Ngày hôm sau vừa mở mắt ra, nàng đã nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo dài và quần đơn giản rồi chạy đến sân tập. Không khí căng thẳng xung quanh sân tập rộng rãi này cao hơn bình thường khi họ đến gần ngày khởi hành.
Max nhìn người đàn ông đang giám sát buổi huấn luyện. Nhận ra đó là một hiệp sĩ mà nàng không quen lắm, nàng nhanh chóng quay về phía phòng của hiệp sĩ. Nhìn qua cửa sổ phòng họp, nàng thấy một số hiệp sĩ tụ tập quanh chiếc bàn dài đang nói chuyện nghiêm túc, một tấm bản đồ trải ra trước mặt họ. Max nhìn xung quanh và chỉ thấy Hebaron và Gabel, không có Riftan. Ngay khi nàng bước vào, mọi người lập tức bình tĩnh lại.
"Thưa ngài... Ngài Nirta, về câu hỏi mà tôi hỏi ngài hôm nọ... Mọi chuyện thế nào rồi?... Tôi đến đây vì tò mò."
Hebaron nhìn trang phục của nàng và đứng dậy khỏi ghế. Anh ta từ từ tiến lại gần. "Quý cô Calypse? Người đang mặc gì vậy?"
Max đỏ mặt và cọ lòng bàn tay đẫm mồ hôi vào quần. "Tôi... tôi nghĩ cái này hợp hơn... nên tôi thử nó... n-nhưng, tôi đoán là nó không hợp với tôi lắm..."
"Không, không, tôi nghĩ nó trông khá hợp với người."
Anh vẫy tay và Max bước vào phòng họp, nơi tràn ngập những ánh nhìn ngượng ngùng và căng thẳng khi nàng vừa bước vào.
"Tôi... đang làm gián đoạn m-một cuộc họp quan trọng sao? Tôi có n-nên quay lại sau không?"
"Không, vào đây ngồi đi. Tôi vừa nói chuyện với mọi người về đề xuất của phu nhân."
Max nhìn quanh phòng, khuôn mặt của các hiệp sĩ tràn đầy sự khó chịu khi Hebaron đưa ra lời mời tham gia cùng họ. Một quý ông ngay lập tức đứng dậy và mang cho nàng một chiếc ghế. Max ngồi xuống, nhỏ bé trước những hiệp sĩ to lớn và nhìn quanh một cách lo lắng. Bản đồ lớn mô tả chi tiết lục địa phía tây được trải ra trên chiếc bàn lớn. Nó được phủ đầy những đường nét phức tạp giống như một mạng nhện và một số mô hình bằng gỗ được đặt một cách chiến lược xung quanh nó. Có vẻ như các hiệp sĩ đang thảo luận về lộ trình di chuyển.
"Ri-Riftan đâu rồi? Tôi nghe nói... ngài ấy ngủ ở đây đêm qua..."
"Người vừa mới bỏ lỡ ngài ấy rồi. Chỉ huy trở về đại điện truyền tin. Ngài sẽ sớm trở về."
Hebaron gãi gãi gáy và cau mày. "Tôi đã nêu vấn đề về việc Quý bà sẽ tham gia chuyến thám hiểm của chúng ta ngay khi tôi đến đây."
"Có vẻ như chúng ta đã không lôi kéo được một trong những pháp sư của Bá tước Robern."
Gabel ngồi đối diện nàng gật đầu: "Thật không may. Phần lớn bọn họ đều có vợ con, không thể rời đi."
"Tôi hiểu rồi..." Max cố gắng kiểm soát sự run rẩy trong giọng nói của mình. "Vậy thì... Tôi sẽ là pháp sư trong chuyến thám hiểm này."
"Nhưng thưa tiểu thư, người thực sự có ổn với điều đó không? Người đã sống cả cuộc đời mình ở Lâu đài Croix."
Một kỵ sĩ da ngăm ngồi ở góc nhìn nàng, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc. "Chúng ta đều biết người là một y sư khá giỏi. Nhưng trên đường đi có rất nhiều quái vật, thôn xóm thưa thớt, chúng ta sẽ phải cắm trại hầu hết thời gian. Liệu tiểu thư có chịu đựng được những gian khổ như vậy không?"
"Những khó khăn đó đã được Ngài Nirta giải thích cho tôi rồi. Tôi cũng đã từng cắm trại một lần trên đường đến Anatol... dù có khó khăn... Tôi vẫn quyết tâm."
"Nó nguy hiểm và khó khăn hơn nhiều so với người nghĩ. Nghĩ quá nhẹ nhàng về nó..."
"Công chúa bệ hạ có thể làm được, vậy thì không có lý do gì mà tiểu thư không thể làm được." Một hiệp sĩ trẻ đang ngồi khoanh tay bên trái đứng dậy. Anh ta là một quý ông thường xuyên đến bệnh xá để điều trị. "Và chúng tôi ở khắp mọi nơi, vậy thì ngài lo lắng điều gì? Nếu ngài lo lắng như vậy, thì chúng tôi sẽ chỉ định một số cận vệ làm vệ sĩ. Dù trường hợp nào đi nữa, tôi cũng sẵn sàng tình nguyện."
Max mỉm cười biết ơn anh vì đã đến giúp. "Như mọi người vẫn nói... cuộc hành trình sẽ rất khó khăn... đó là lý do tại sao tôi phải đi. Những ngôi làng dọc đường rất thưa thớt... và có rất nhiều quái vật... đi mà không có pháp sư trong một cuộc hành trình nguy hiểm kéo dài cả tháng như vậy... sẽ quá nguy hiểm."
Các hiệp sĩ trao đổi ánh mắt như thể chỉ cần nhìn nhau là có thể giao tiếp. Max mỉm cười khi nàng nhận ra hầu như mọi người đều ở hoài nghi, khi một giọng nói lạnh lùng, u ám vang lên sau lưng cô. "Các người đang làm cái quái gì ở đây vậy?"
Max quay lại nhìn vào lối vào với vẻ mặt nghiêm nghị. Riftan đứng cạnh cửa, vẻ mặt đầy giận dữ như giết người. Chàng rảo bước đến đầu bàn và nhe răng đe dọa.
"Có ai giải thích được tại sao vợ ta lại ở đây không?"
"Em là người đã hỏi các hiệp sĩ. Nếu không thể tìm được pháp sư... thì em..."
"Nàng im miệng đi."
Max ngay lập tức ngậm chặt miệng trước cái nhìn lạnh lùng của chàng. Hebaron bước tới như thể che chắn nàng khỏi cơn thịnh nộ đang lan tỏa của chàng.
"Vợ ngài đến đây là vì ngài, ngài không nên nhìn phu nhân bằng ánh mắt đe dọa như vậy."
"Ta đã nói rõ ràng về vấn đề này, ta đã nói là không. Nhưng cậu nghĩ nàng ấy không nghe lời ta và đi âm mưu với người của ta sau lưng ta có đúng không?"
Hebaron nhíu mày: "Sao ngươi lại chỉ trích phu nhân gay gắt như vậy? Bởi vì Chỉ huy cứng đầu như con la, nên Phu nhân không còn cách nào khác ngoài quay sang chúng tôi! Đừng có làm như chúng tôi đang âm mưu điều gì đó hoàn toàn vô lý!"
"Dù vì lý do gì đi nữa, việc vợ ta âm mưu sau lưng ta là không thể chấp nhận được!"
Hai người đàn ông trừng mắt nhìn nhau với ý định giết người, không ai chịu lùi bước. Cảm thấy bị tấn công bởi bầu không khí bạo lực, Max đã ở bờ vực sụp đổ nếu không có Gabel đã lao vào giữa hai con chó hoang giận dữ.
"Làm ơn, bình tĩnh lại đi! Tôi hiểu mối lo lắng của ngài về Quý bà. Chẳng phải đó là lý do tại sao chúng ta đều im lặng cho đến tận bây giờ sao? Nhưng như ngài biết đấy, chúng ta cần một pháp sư và phu nhân là một người chữa trị tuyệt vời. Hãy cân nhắc điều đó."
Riftan nghiến răng. "Ngươi có tỉnh táo không?! Vợ ta là con gái của một Công tước, người lớn lên trong sự nuông chiều và chiều chuộng trong lâu đài suốt cuộc đời. Cô ấy không thể chịu đựng được sự khắc nghiệt của một chuyến thám hiểm!"
Max bật dậy khỏi chỗ ngồi, vẻ mặt phẫn nộ. "Em c-cũng có thể làm được! Làm ơn cho em thêm một cơ hội nữa. Em là một pháp sư... chàng không nên gạt đi như thế này!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro