Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 180. Thuyết phục (1)

Riftan vẫn tiếp tục bước đi và nhìn thẳng về phía trước như thể chàng không nghe thấy gì. Max chạy theo để bắt kịp những sải chân dài ấy.

"Ri-Riftan!"

Nàng hét lên gần như cầu xin nhưng chàng thậm chí không quay lại nhìn. Max trừng mắt nhìn lưng chàng khi nàng vội vã chạy xuống cầu thang. Khi cuối cùng nàng cũng đến được chỗ chàng, nàng giật mạnh áo choàng. Riftan cứng người vì ngạc nhiên và đẩy tay nàng ra.

"Đ-đợi đã, hãy nghe... e-em... làm ơn!"

Max loạng choạng nhưng trước khi nàng kịp nói hết, viền váy của nàng xoắn quanh chân và toàn bộ cơ thể nàng ngã về phía trước. Nếu không phải Riftan và phản xạ nhạy bén của mình đã vươn tay ra để đỡ lấy eo nàng thì nàng đã lăn xuống cầu thang. Max bám vào cánh tay chàng với khuôn mặt tái nhợt, rồi nghe thấy một lời chửi rủa được phát ra một cách khắc nghiệt phía.

"Chết tiệt... nàng nghĩ cái quái gì thế?! Nàng suýt nữa thì bị thương nặng đấy!"

Riftan nắm lấy vai và mắng nàng. Vai Max co rúm lại vì sợ hãi nhưng nàng trừng mắt nhìn chàng với ánh mắt thách thức.

"Đó là bởi vì... R-Riftan... đã phớt lờ e-em."

"Chết tiệt, tại sao nàng không thể buông tha ta? Tại sao nàng cứ làm thế? Ta không muốn nghe những suy nghĩ vô lý đó hiện trong đầu nàng!"

Max cúi mắt xuống, giấu đi nỗi đau dâng trào từ những lời lẽ tàn nhẫn của chàng. Nàng biết mình không thể tỏ ra yếu đuối vào lúc này; phải chứng minh cho chàng thấy rằng nàng không phải là một tiểu thư quý tộc yếu đuối, mong manh như chàng vẫn nghĩ. Riftan sẽ không ngần ngại dùng chính sự mềm yếu của nàng để áp đảo hoàn toàn ý chí của nàng – điều này, nàng hiểu rõ: nàng biết rằng chàng quyết tâm không đưa nàng ra khỏi Anatol, vì vậy nàng giữ cảm xúc của mình trong tầm kiểm soát và nói một cách bình tĩnh nhất có thể.

"Làm sao... làm sao ch-chàng biết là vô lý... mà không cần nghe em nói gì? N-Nghe em nói... rồi quyết định..."

Môi Riftan mím chặt thành một đường mỏng. Nhìn nàng bằng đôi mắt như than cháy, chàng thả nàng ra và khoanh tay trước ngực rồi làm mặt lạnh ngắt.

"Được thôi. Nói đi."

Bất kể nàng có lý trí và thuyết phục đến đâu, ngôn ngữ cơ thể của chàng rõ ràng đang hét lên "không" với bất cứ điều gì nàng sắp đề xuất. Max nuốt khan.

"Em nghe nói hành trình đến Livadon...rất khó khăn. Trên một hành trình như vậy...sẽ rất nguy hiểm nếu không có một pháp sư..."

"Ta sẽ tự lo liệu và tìm một pháp sư mới."

"Chàng... chàng có thể không tìm được! A-Aderon nói có thể là không tim được."

"Không phải chuyện của nàng. Đó là chuyện của ta và ta sẽ tự giải quyết."

Max không tìm được lời nào để đáp lại thái độ cộc lốc ấy. Thấy cuộc trò chuyện kết thúc, Riftan quay đi lần nữa nhưng Max tuyệt vọng bám chặt vào cánh tay chàng.

"Em... Em biết Riftan k-không hề tin em. Nhưng... Em đã học rất chăm chỉ và giờ em có nhiều năng lượng hơn. Nếu chàng không thể có được một pháp sư kịp thời... thì... Em-em sẽ đảm nhận vai trò của Ruth và...!

"Đủ rồi!" Riftan mất kiên nhẫn và lên tiếng. "Nàng nghĩ đây là chuyến đi nhàn nhã sao? Như chính nàng đã nói, con đường dẫn đến Livadon rất khó khăn, vậy mà nàng lại muốn ta dẫn nàng đi một chuyến như vậy sao? Ta thà chết còn hơn!"

Giọng nói như sấm của chàng vang vọng khắp hành lang. Chàng vuốt tóc và xoa mặt. "Biết phép thuật hay không không quan trọng. Vậy nên, dừng lại ngay và đừng làm phiền ta với những điều vô nghĩa này nữa."

Sau đó, Riftan nhanh chóng sải bước xuống cầu thang và Max không giữ được chàng nữa. Nàng chỉ đứng đó ngơ ngác và nhìn chàng biến mất khỏi tầm mắt. Ở cuối hành lang, những người hầu thò đầu ra và nhìn xem chuyện gì đang xảy ra. Max đỏ mặt và vội vã rời đi. Trái tim nàng chùng xuống vì đau buồn, sự từ chối lạnh lùng của chàng khiến sự tự tin của nàng sụp đổ.

Nàng trở về phòng cảm thấy chán nản và thất bại. Khi cơn sốc dần lắng xuống, nỗi buồn được thay thế bằng sự tức giận. Một cơn giận dữ mạnh mẽ trào lên từ sâu thẳm trong lòng nàng, một cảm xúc mà nàng chưa từng trải qua. Riftan thà chết còn hơn để nàng đến một nơi nguy hiểm. Làm sao chàng có thể ích kỷ đến vậy!? Làm sao chàng có thể buộc nàng ở lại trong lâu đài trong khi bản thân thản nhiên lao vào nguy hiểm? Làm sao chàng có thể không quan tâm đến cảm giác của nàng?

Max lo lắng xoa đầu mình. Sau cuộc trò chuyện đó, nàng biết rằng mình sẽ không thể ngủ ngon đêm nay.

Nếu chàng bị nhiễm độc quái vật thì sao? Nếu chàng bị thương nghiêm trọng đến mức không thể chữa trị bằng thảo dược thông thường thì sao? Nếu nàng bị bỏ lại, những suy nghĩ này sẽ ám ảnh nàng trong suốt nhiều tháng. Đây có phải là cuộc sống thoải mái mà chàng hứa hẹn sẽ mang lại cho nàng không?

Max nhìn chằm chằm vào góc tối trong phòng, rồi quyết định rời đi. Dù có cãi vã với chàng cả trăm ngày, nàng biết tất cả cũng vô ích. Đầu tiên, nàng phải tìm cách khiến các hiệp sĩ đứng về phía mình. Nàng hiểu rõ ý chí sắt đá của Riftan không dễ lay chuyển, nhưng các hiệp sĩ thì lại có thể có ảnh hưởng. Nếu họ đứng về phía nàng, họ có thể tạo áp lực lên chàng và thuyết phục chàng thay đổi quyết định. Max chạy về phía sân tập, bám víu vào chút hy vọng cuối cùng.

Sân tập rộng lớn đã chật kín người. Các hiệp sĩ đang chuẩn bị lên đường đến Livadon, trong khi những người hầu vội vã hỗ trợ họ. Max chen vào giữa các hiệp sĩ đang kiểm tra vũ khí và những con ngựa không ngừng dậm chân. Nàng lo sợ sẽ gặp phải Riftan, nhưng may mắn thay, chàng không có mặt ở đó. Hẳn chàng đã đi chỉ dẫn công trường xây dựng trước khi rời đi. Nàng nhìn quanh, tìm kiếm một khuôn mặt quen thuộc và nhanh chóng thấy Hebaron đang mài một thanh kiếm lớn, to bằng cả người nàng.

Nàng chạy thẳng đến chỗ anh. "Ngài Nirta... tôi có thể nói chuyện với ngài một lát được không?"

Hebaron đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ và chăm sóc thanh kiếm của mình chợt ngẩng đầu lên. "Có chuyện gì vậy?"

Anh đứng dậy, cao hơn vóc dáng nhỏ bé của nàng, sự khó chịu của anh thể hiện rõ qua nét mặt tối sầm và Max cảm thấy hơi sợ hãi. Hebaron đã mất hết sự lạc quan thường ngày khi nghe tin đồng đội của mình đang gặp nguy hiểm.

"Về chuyện ngày hôm qua... Tôi có điều muốn nói..."

"Nói đi."

Max nhìn quanh hơi bối rối vì thái độ lạnh lùng của anh ta. Một số hiệp sĩ khác nhìn về phía họ nhưng không phải ai cũng có vẻ chú ý nhiều. Tất cả bọn họ đều bận kiểm tra vũ khí, ngựa và chỉnh kiếm. Max cố tỏ ra tự tin nhất có thể khi loay hoay với viền váy.

"Tôi nghe nói cần một pháp sư cho chuyến đi đến Livadon... Tôi... muốn đảm nhận vai trò đó..."

Hebaron mở to mắt kinh ngạc trước yêu cầu của nàng. Anh đứng thẳng dậy và nhìn nàng với vẻ suy tư. "Phu nhân à, cảm ơn lời đề nghị của người, nhưng... nhưng người đã được Chỉ huy cho phép chưa?"

Mặt Max đỏ bừng. "Riftan... chàng ấy thậm chí còn không nghe t-tôi... Tôi muốn biết các hiệp sĩ đang nghĩ gì..."

Hebaron do dự, không thể trả lời nàng ngay lập tức. "Chỉ huy nói rằng ngài ấy đang cố gắng lôi kéo một trong những pháp sư của Bá tước Robern. Vì vậy, Quý bà không cần phải tự đặt mình vào nguy hiểm."

"Nếu không có được pháp sư... ngài sẽ làm gì?"

"Nếu vậy thì chúng ta tự đi vậy..."

"Ngài có thể nói... chắc chắn rằng mọi người đ-đều có thể đến Livadon mà không có ai bị thương không?"

Hàm răng mạnh mẽ của Hebaron nghiến chặt. Anh không cần phải trả lời nàng; biểu cảm của anh đã là câu trả lời rồi, nên Max tiếp tục nói với giọng điệu kiên quyết hơn.

"Như ngài Nirta biết... kể từ khi tôi bắt đầu làm việc ở bệnh xá... Kỹ năng của tôi đã được cải thiện rất nhiều... Ngay cả Medrick cũng nói tôi-tôi giỏi hơn... gã b-bác sĩ vụng về mà họ có khi... anh ta làm việc cho bọn lính đánh thuê."

"Quý bà Calypse." Hebaron ngắt lời nàng trông có vẻ hơi xấu hổ. "Quý bà chắc chắn là có tài năng. Mọi người khác cũng ngạc nhiên trước sự tiến bộ của người, và thành thật mà nói, không phải là chúng tôi không nghĩ đến việc Quý bà sẽ thay thế Ruth. Nhưng thưa bà, chuyến đi này sẽ không dễ dàng. Tôi sẽ không thể kiếm được xe ngựa cho Phu nhân như lần trước. Người sẽ phải cưỡi ngựa cả ngày và cắm trại cho đến khi chúng ta đến một thị trấn hoặc thành phố. Người sẽ phải đối mặt với vô số nguy hiểm và quái vật... bên cạnh đó, người không biết loại phép thuật nào khác ngoài phép chữa bệnh."

"K-không phải vậy! Tôi cũng học được phép thuật phòng thủ." Max ngẩng cao đầu và phản công. "Tôi có thể tạo ra rào chắn... đủ mạnh. Mặc dù rất khó để xây dựng một rào chắn lớn... nhưng ít nhất tôi có thể tự bảo vệ mình."

Sự thật là, nàng chưa bao giờ thử sức mạnh phòng thủ của mình, nên nàng không thể chắc chắn nhưng Max vẫn tiếp tục mang vẻ ngoài tự tin. Đối với nàng, việc ở bên Riftan quan trọng hơn sự an toàn của chính mình. Nếu chàng sẵn sàng liều lĩnh mạo hiểm mạng sống của mình, thì nàng cũng vậy.

"Tôi sẽ không làm phiền ngài đâu. Vậy nên..."

"Chuyến đi này ngay cả với những hiệp sĩ giàu kinh nghiệm cũng khó khăn, huống hồ là Phu nhân..."

Hebaron tỉ mỉ quan sát vóc dáng của nàng như thể đang đánh giá một con ngựa giống quý.

Max cau mày vì sự thô lỗ của anh. "Còn t-tôi thì sao?"

"Chuyến đi có thể quá sức chịu đựng của Người."

"N-Nhưng... Ruth không phải đã lên đường thám hiểm rồi sao?"

Ruth cao hơn nàng nhưng cậu ta gầy hơn những quý ông khác. Và vì cậu ta thường thức khuya để đọc sách, cậu ta luôn trông nhợt nhạt và yếu ớt. Ít nhất thì nàng năng động hơn tên pháp sư kia.

"Tôi... Tôi khỏe hơn Ruth và tôi có nhiều n-năng lượng hơn. Nếu Ruth có thể làm được, thì tôi cũng có thể làm được... Tất nhiên, tôi không có nhiều n-năm kinh nghiệm như Ruth. Nhưng đối với bất kỳ ai... luôn có l-lần đầu tiên cho mọi thứ, đúng không?"

"...điều đó thực sự rất thuyết phục."

Max không biết Hebaron đang cười hay đang cau mày. Nàng nhận ra anh đang xung đột dựa trên biểu cảm mơ hồ của anh. Anh vuốt cằm một lúc rồi cuối cùng giơ tay lên như thể anh đã bị đánh bại.

"Được thôi. Nếu chúng ta không tìm được pháp sư trong vòng hai ngày, tôi sẽ cố gắng thuyết phục chỉ huy."

"C-Cảm ơn!"

Max mỉm cười rạng rỡ nhưng Hebaron chỉ lắc đầu với một nụ cười yếu ớt.

"Đừng vội nói cảm ơn. Chỉ huy có thể từ chối đến cùng."

"Đ-điều đó có thể xảy ra..."

Niềm vui thoáng qua của Max tan biến khi nàng nhớ lại vẻ mặt đáng sợ của Riftan. Ngay cả Hebaron cũng không hoàn toàn chắc chắn về cách anh có thể đối phó với chàng dựa trên các nét mặt tối sầm của anh ta. Sau một hồi im lặng kéo dài, Max trở nên lo lắng hơn về vẻ mặt của anh ta. Nàng tự hỏi liệu mình có gây cho anh quá nhiều áp lực không.

"Liệu...Liệu có ích gì nếu tôi đi c-cùng tất cả mọi người không?"

Hebaron nhìn quanh như thể anh không biết phải trả lời thế nào rồi cuối cùng anh rên lên và thú nhận.

"Đương nhiên là có ích. Chúng ta thậm chí còn nghĩ đến việc kéo lão pháp sư kia theo cùng."

"Me-Medrick không đủ khỏe... ông ấy không đủ sức khỏe để đi."

"Tôi biết..." Anh thở dài, "Nếu Phu nhân có thể tham gia cùng chúng ta thì tốt biết mấy, nhưng chuyến thám hiểm thực sự rất khó khăn. Xin đừng nghĩ ngợi nhiều, hãy cân nhắc thật kỹ..."

"Tôi không coi nhẹ đâu. Tôi quyết tâm. Nếu tôi ở lại lâu đài... Tôi s-sẽ chỉ lo lắng. Tôi thà m-mệt mỏi còn hơn. Và..."

Max vẫn tiếp tục nói với một nụ cười nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nghĩ rằng thật kỳ lạ khi nàng cố gắng thuyết phục anh ta rằng nàng cũng có thể chịu đựng được khó khăn. Hebaron cẩn thận nghiên cứu nàng bằng đôi mắt xanh của mình như thể đang cố gắng khám phá bất kỳ ý định ẩn giấu nào. Khi anh không tìm thấy anh nở một nụ cười hào phóng với nàng.

"Điều đó làm tôi an tâm hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro