CHƯƠNG 179. Điềm báo (2)
Max đi qua cánh cổng dẫn đến bãi tập như một bóng ma mang theo một chiếc đèn và những người lính đang canh gác đều sửng sốt trước sự xuất hiện của nàng, nhưng Max đi thẳng đến phòng họp mà không thèm nhìn về phía họ. Ngay khi nàng đến trước tòa nhà có ánh sáng yếu ớt, những giọng nói lớn tiếng cãi vã đã đâm thủng màng nhĩ của nàng.
"Chúng ta không thể đợi lâu như vậy được! Chúng ta phải lên đường ngay ngày mai! Ý tôi là, cho dù chúng ta có vội vã, cũng phải mất ít nhất hai mươi ngày!"
"Bình tĩnh nào, Ngài Nirta. Chỉ huy nói đúng. Chỉ có ba đến bốn thị trấn nhỏ trên đường đến biên giới. Đã khó để tìm được nhu yếu phẩm, chứ đừng nói đến việc tìm một ngôi làng có một hội pháp sư phù hợp. Sẽ quá nguy hiểm khi đi đến Livadon mà không có pháp sư. Nhất là khi quái vật xuất hiện ở khắp mọi nơi."
"Tất cả các hội pháp sư đều hướng đến Livadon! Mọi người đều biết điều đó. Và do quái vật gia tăng, tất cả các Chúa tể đều bám lấy các phù thủy của họ, vậy làm sao chúng ta có thể có được một phù thủy trong thời gian ngắn như vậy!"
"Chúng ta có thể gửi yêu cầu đến Osyria. Họ có thể cho chúng ta mượn một vị tư tế cao cấp có kỹ năng chữa bệnh bằng phép thuật."
"Ha ha! Ngươi không biết bọn họ keo kiệt đến mức nào sao? Phải mất mấy tháng chúng ta mới có thể có được một vị đại tư tế từ bọn họ."
"Trung ương thần điện cũng sẽ phái thêm quân tiếp viện, chúng ta có thể đi cùng bọn họ..."
"Gia nhập lũ chiết tiệt kia sẽ mất ít nhất ba tuần lang thang khắp nơi để cố gắng gặp họ ở giữa! Mẹ kiếp! Hãy loại bỏ những gợi ý vô ích đó đi! Có pháp sư hay không cũng chẳng quan trọng. Chúng ta đã chiến đấu trong những tình huống nguy hiểm hơn thế này nhiều! Có phải không, chỉ huy?"
Max cứng đờ người tại chỗ và cảm thấy trái tim mình chùng xuống, sợ rằng Riftan sẽ đồng ý với Hebaron. Những hình minh họa và mô tả đáng sợ về quái vật mà nàng đọc hiện lên trong tâm trí. Quái vật có chất độc đủ mạnh để làm tan chảy xương trong nháy mắt, loài quái vật bán chủng tộc có sức mạnh gấp sáu lần con người và phân loài rồng có thuộc tính ma thuật mạnh mẽ... Cho dù các hiệp sĩ Remdragon có mạnh đến đâu, họ cũng không thể sống sót qua hành trình dài mà không bị tổn thương. Max nín thở chờ đợi quyết định của Riftan.
Nàng không phải đợi lâu để nghe giọng nam trầm của chàng. "Thật vô lý khi phải rời đi ngay vào ngày mai. Đợi một chút. Trong bốn ngày nữa... không, trong ba ngày nữa, ta sẽ tìm được một pháp sư."
"Thật lãng phí thời gian! Ngài đã cố gắng để có được một pháp sư trong nhiều tháng, nhưng người duy nhất ngài có thể có được là pháp sư 80 tuổi đó! Thế còn mong đợi điều gì trong hai ngày...?"
Hebaron đang la hét dữ dội đột nhiên trở nên im lặng.
Nàng có nên tiếp tục nghe lén như thế này không?
Max bồn chồn đứng dậy và dựa vào cửa, không biết rằng những giọng nói đó đột nhiên dừng lại. Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra và thân hình to lớn của Hebaron thò ra ngoài.
"Tên khốn nào đã nghe lén một cách thô lỗ-" hiệp sĩ lẩm bẩm đầy đe dọa, nhưng mắt anh ta mở to khi thấy Max đang ở trước mặt.
"Quý bà Calypse? Người đang làm gì ở đây vào giờ này?"
"Tôi... tôi..."
Max cứng đờ vì ngạc nhiên lùi lại một bước. Những hiệp sĩ khác thò đầu ra từ phía sau Hebaron, tò mò nhìn nàng. Max đỏ mặt cảm thấy xấu hổ khi bị bắt quả tang.
"Tôi xin lỗi vì đã làm phiền. Tôi rất nóng lòng muốn biết chuyện gì sẽ... x-xảy ra..." Nàng lẩm bẩm bằng giọng nói líu nhíu.
Riftan đi ngang qua Hebaron và bước ra khỏi cửa. Vai Max chùng xuống vì sợ vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn của Riftan. Chàng có tức giận khi nàng lang thang một mình quanh lâu đài vào đêm muộn như vậy không? Chàng tiếp tục trừng mắt, nhìn chằm chằm vào nàng với sự tức giận hiện rõ trong mắt và hét lên một mệnh lệnh.
"Gabel, đưa nàng ấy về phòng."
Rõ ràng là lệnh này được đưa ra để đuổi nàng đi. Môi Max run rẩy.
"Ri-Riftan... Em không có ý can thiệp. Em... Em chỉ lo lắng cho mọi người... Em muốn biết chàng và các hiệp sĩ đang định làm gì..."
"Và nàng có thể làm gì về điều đó?"
Riftan ngắt lời nàng một cách cay đắng và Max nhìn chàng với vẻ mặt đau khổ, do dự không biết nói gì.
"Có lẽ có điều gì đó em c-có thể làm được..."
"Gabel!" Riftan hét lớn, cố ý ngắt lời nàng. "Ngươi điếc à? Đưa nàng ấy trở lại đại sảnh ngay lập tức, còn đứng đó làm gì?!"
Max bĩu môi khi nàng nhận ra rằng các hiệp sĩ đằng sau chàng không thoải mái với tình hình này. Do dự, Gabel rời khỏi phòng họp và tiến về phía nàng. Riftan nắm lấy tay nắm cửa và nói bằng giọng lạnh lùng hướng về phía nàng.
"Đừng đợi ta, đi ngủ đi."
Sau đó chàng đóng cửa lại, ngăn không cho nàng nói thêm nữa. Max miễn cưỡng quay lại. Gabel đang đứng cầm lấy chiếc đèn từ tay nàng.
"Mọi người đều nhạy cảm vì tin xấu. Xin hãy tha thứ nếu họ nói nặng lời. Họ đều đang ở bờ vực..."
Max cười mỉm với Gabel để làm dịu tâm trạng của anh nhưng nó lại trở nên gượng gạo và cứng nhắc. "Không sao đâu. Thay vào đó, tôi nên... xin lỗi vì đã làm phiền ngài. Tôi không thể chờ thêm một chút nữa..."
Anh giơ đèn lên để họ có thể nhìn thấy những bậc thang trước mặt và nhìn nàng với vẻ mặt dịu dàng. "Phu nhân thân thiết với tên pháp sư kia. Không phải vô lý khi người lo lắng."
Họ im lặng leo cầu thang một lúc. Max có quá nhiều thứ trong đầu. Thái độ đe dọa của Riftan và những cuộc tranh cãi của chàng trong phòng họp liên tục tái diễn trong đầu nàng. Chỉ khi họ băng qua khu vườn, nàng mới cẩn thận mở miệng hỏi.
"Ngài thực sự cần một pháp sư... cho cuộc viễn chinh sao? Khi... ngài rời đi thủ đô lần trước... ngài đã đi mà không có Ruth."
Gabel dừng lại một lát rồi nở một nụ cười ngượng ngùng. "Đường đến Drakium có rất nhiều thị trấn và thành phố lớn. Có vô số hội nhóm trên đường đi, chúng ta có thể được điều trị, hoặc thậm chí thuê một pháp sư tạm thời từ lính đánh thuê của thành phố. Tuy nhiên, không có thứ gì như vậy giữa Anatol và Livadon. Nếu chúng ta bị thương, sẽ không có nơi nào để điều trị, vì vậy việc đi lại mà không có pháp sư sẽ rất phiền phức."
"Tôi..." Max gần như không đủ can đảm để lên đến đỉnh cầu thang. "Hay là đưa...tôi đi?"
Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt dò xét của hiệp sĩ ngay cả trong bóng tối hoàn toàn của đêm. Nàng muốn tỏ ra tự tin nhưng không thể che giấu đôi tay run rẩy của mình. Cuối cùng, Gabel đã trả lời sau một lúc.
"... Chỉ huy sẽ không bao giờ cho phép."
Max ngậm miệng lại trước sự thật hiển nhiên nhưng sau khi nghỉ ngơi trong phòng ngủ, ý tưởng đó không rời khỏi tâm trí nàng. Nàng rúc mình vào giường, suy nghĩ cách thuyết phục Riftan. Nàng để ý thấy vẻ mặt của các hiệp sĩ. Họ cũng coi đó là một khả năng, nhưng không ai dám nói tên nàng ra.
Tim nàng đập thình thịch lo lắng. Không đời nào Riftan có thể đến một nơi đầy quái vật không được bảo vệ. Nàng không thể để họ đi mà không có người chữa bệnh chăm sóc; ngay cả khi họ có khả năng phòng thủ hoàn hảo nhất, ngay cả khi họ là những hiệp sĩ giỏi nhất lục địa. Cô cắn môi khi chờ Riftan mở cửa. Cho dù c hàngcó tức giận đến đâu, nàng cũng thề sẽ không lùi bước. Nàng sẽ không chấp nhận việc chồng mình bị đưa ra chiến trường mà không có khả năng phòng thủ.
Max đợi cả đêm nhưng Riftan không trở lại ngay cả khi bình minh ló dạng. Nàng ngủ thiếp đi một lúc và bị đánh thức bởi tiếng Rudis mở cửa. Khi cô nhìn thấy quý bà của mình nằm không thoải mái ở chân giường, vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, mắt cô mở to. Max ngay lập tức nhảy ra khỏi giường và chạy đến bên cô.
"Ru-Rudis... Riftan đã đi rồi sao? Tôi ngủ thiếp đi một lúc, không thấy chàng ấy đâu..."
"Đêm qua chủ nhân đã ngủ ở phòng của hiệp sĩ."
"Chàng ấy...hiện đang ở đâu?"
"Ngài ấy đang ở trong phòng khách để gặp một thương gia."
Max nhanh chóng dụi mắt cho tỉnh ngủ, nàng nhắm mắt chưa đầy ba tiếng và nhanh chóng chải mái tóc rối bù của mình bằng ngón tay rồi chạy ra ngoài. Khi nàng bước xuống cầu thang, nàng nhìn thấy Riftan và thương gia Aderon đang ngồi đối diện nhau trong một phòng khách cổ kính được trang trí đẹp mắt. Max dừng lại cách chân cầu thang bốn bước. Giọng nói bình tĩnh của họ trò chuyện vang vọng trong hành lang.
"Hiện tại không dễ để có được một pháp sư từ bất cứ đâu. Cách duy nhất để có được một pháp sư là thuê từ Tháp phù thủy, nhưng không dễ vì có những quy tắc được thiết lập giữa họ và ngay cả khi chúng ta vượt qua rào cản đó cũng sẽ mất ít nhất mười ngày."
"Ta không thể đợi lâu như vậy được. Hay là liên lạc với các vùng lãnh thổ lân cận...?"
Riftan im lặng khi chàng nhận ra nàng. Max vô thức lùi lại nhưng nhanh chóng lấy lại quyết tâm và bước vào phòng. Khuôn mặt anh hiện rõ sự căng thẳng.
"Chúng ta vẫn đang nói chuyện. Ra ngoài đi."
"Rif-Riftan... Em cũng muốn nghe. Chàng v-vẫn đang cố gắng để c-có được một pháp sư sao? Nếu là như vậy, em..."
"Ta bảo nàng ra ngoài."
Giọng nói của Riftan trở nên trầm và nghiêm nghị. Max nhìn chàng rồi quay sang Aderon.
"Liệu...liệu có thể thuê được một ph-pháp sư sau ba ngày nữa không?"
Ánh mắt của người thương gia lướt từ khuôn mặt cứng đờ của Riftan sang khuôn mặt khốn khổ của Max với vẻ bối rối và trả lời một cách bình tĩnh nhất có thể.
"Rất tiếc phải nói thế này, nhưng... điều đó gần như là không thể. Những vùng lãnh thổ gần đó duy nhất là Bá tước Robern và Nam tước Luvein. Như ngài đã biết... Bá tước Robern không muốn cho mượn pháp sư của mình trong khi Bá tước Luvein chỉ có một pháp sư nên không thể cử ông ta đi được."
"Ý ngài là điều đ-đó là không thể sao?"
"Maximillian!" Sự kiên nhẫn của Riftan hoàn toàn bùng nổ khi chàng hét lên giận dữ. "Đây không phải là vấn đề để nàng bận tâm! Ta bảo ra ngoài."
Max do dự trước thái độ ra lệnh của chàng, nhưng nàng nhìn thẳng vào mắt chàng mà không có ý định lùi bước.
"Em... Em là vợ chàng. Tại s-sao chuyện này lại k-không liên quan đến em?"
"Chuyện này không liên quan gì tới nàng."
Nàng cảm thấy như thể trái tim mình bị hàng ngàn mũi kim đâm vào. Max cảm thấy như một đứa trẻ bị cha mẹ ruồng bỏ và nắm chặt tay thành nắm đấm.
"Điều đó quan trọng với tôi! Tôi... tôi là một pháp sư! Riftan biết điều đó đúng không? Tôi..."
"Câm miệng lại."
Tiếng gầm của chàng giống như tiếng gầm của một con thú dữ, toàn bộ cơ thể Max trong nháy mắt đông cứng lại. Đã có nhiều lần nàng chứng kiến cơn giận dữ ấy, nhưng đây là lần đầu tiên chàng nhìn nàng bằng ánh mắt đe dọa và hung dữ như vậy. Riftan lạnh lùng nhìn Max đang sợ hãi co rúm lại rồi quay sang Aderon.
"Ta muốn một trong những pháp sư của Bá tước Robern. Không quan trọng phải tốn bao nhiêu vàng. Ngươi có thể thử không?"
"Chúng ta có liên lạc ở vùng đất của Bá tước Robern... vì vậy chúng ta có thể thử liên lạc với một trong những pháp sư của ông ta bằng cách sử dụng một người cung cấp thông tin. Tuy nhiên, nếu chúng ta bị phát hiện làm điều đó, thì uy tín của chúng ta..."
Người thương gia nói năng không rõ ràng như thể không cần phải giải thích hậu quả nhưng Riftan ném một chiếc túi da nặng về phía anh ta, nó rơi xuống với một tiếng động nặng nề.
"Nếu ngươi làm được, ta sẽ trả cho ngươi gấp mười lần. Thuyết phục bọn họ bằng cách nói rằng bất kỳ ai chấp nhận thỏa thuận sẽ nhận được gấp năm lần những gì Bá tước Robren đưa cho họ."
Người thương gia cầm lấy chiếc túi nặng và đặt vào tay, rồi gật đầu thở dài.
"Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng đừng hy vọng quá nhiều. Những pháp sư phục vụ bá tước giống như chư hầu của ông ta và đã phục vụ gia tộc Robern qua nhiều thế hệ. Vì vậy, sẽ không dễ để thuyết phục họ."
"Thuyết phục họ, bất kể phải làm gì." Giọng điệu của Riftan sắc như dao. Chàng đứng dậy khỏi ghế và Aderon cũng làm theo, nhét chiếc túi da vào tay mình.
"Vậy thì hai ngày nữa tôi sẽ báo cáo tiến độ của mình".
Người thương gia cúi đầu chào cả hai người và rời khỏi phòng khách. Max đứng yên và cân nhắc biểu cảm trên khuôn mặt Riftan. Chàng nhặt chiếc áo choàng của mình mà không nhìn vào mắt nàng rồi đi ra ngoài. Max vội vã chạy theo nhưng bước chân của Riftan chỉ càng nhanh hơn. Nàng gần như phải chạy để bắt kịp.
"Riftan... làm ơn... làm ơn hãy nghe em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro