CHƯƠNG 178. Điềm báo (1)
Các hiệp sĩ thường xuyên bàn luận về diễn biến của lũ quái vật bất cứ khi nào có chút thời gian rảnh. Xung quanh lâu đài, vô số giả thuyết được đưa ra, từ việc thắc mắc vì sao cả Balto và Livadon lại không phát hiện ra sự hình thành của một đội quân người khổng lồ đến mức có thể quét sạch cả vùng cao nguyên, đến những phỏng đoán cho rằng có một thế lực tà ác to lớn hơn đứng sau giật dây mọi thứ.
Max lắng nghe những cuộc trò chuyện này với cảm giác pha trộn giữa sợ hãi và lo lắng. Khi việc đến thăm bệnh xá của nàng dần trở thành một phần trong thói quen, các hiệp sĩ – những người ban đầu còn dè dặt khi có nàng quanh đó – cũng bắt đầu trao đổi cởi mở hơn. Theo những tin tức mới nhất, khả năng rất lớn là cả Osiria và Whedon đều sẽ gửi thêm quân tiếp viện, chuẩn bị cho một cuộc chiến chống lại mối đe dọa từ đội quân quái vật đang ngày càng lớn mạnh.
"Trong cuộc viễn chinh Rồng Đỏ, Livadon đã phái quân đến giúp đỡ. Nếu Whedon không đáp lại, sáu vương quốc khác sẽ không làm theo, bất kể Livadon có ra sao trong tương lai."
"Nhưng... Whedon đã gửi đủ quân tiếp viện rồi."
"Nếu đủ rồi, thì tình hình hẳn đã được cải thiện rồi. Nhưng những công dân vô tội của Livadon vẫn tiếp tục chịu đựng và run rẩy trong sự sợ hãi. Đây là vấn đề thể hiện tinh thần hiệp sĩ của chúng ta! Bạn không nghĩ rằng sáu quốc gia nên tích cực hơn trong việc trấn áp tình hình sao?"
Max ngay lập tức nhận ra rằng các hiệp sĩ đang háo hức rời khỏi Anatol và tham gia vào cuộc chiến tàn khốc ở Livadon. Các hiệp sĩ trẻ tuổi dường như bùng cháy với niềm đam mê nhảy vào nguy hiểm. Nàng không thể đồng ý hoặc bác bỏ lập luận của họ, vì vậy nàng chỉ mỉm cười mơ hồ. Nàng nghĩ rằng có lẽ Riftan cũng khao khát rời đi như họ, nhưng khi nghĩ đến việc chàng rời xa mình, nàng cảm thấy như thể mặt đất bên dưới đang tan chảy.
Max nhìn ra ngoài cửa sổ bệnh xá về phía sân tập, nơi mặt trời đang lặn nhuộm bầu trời một màu đỏ mờ ảo và bức tường thành quanh lâu đài phủ bóng đen u ám. Trên cao, một đàn chim đen sải cánh, kêu lên những tiếng kêu thảm thiết như dự báo điều chẳng lành. Phía dưới, các hiệp sĩ đang huấn luyện khắc nghiệt dưới ánh chiều tà, nét mặt họ hiện rõ sự mệt mỏi và khổ sở.
Ngước nhìn lên bầu trời, Max tự hỏi liệu có con chim nào trong số chúng là sứ giả không. Kể từ khi đoàn quân tiếp viện lên đường cho cuộc thám hiểm chưa một lần nào có sứ giả mang đến tin tức tốt lành. Liệu lần này, có phải là tín hiệu cho thấy tình hình đang dần được cải thiện không? Nàng tự hỏi, dõi theo từng nhịp vỗ cánh của đàn chim trong lòng giằng xé giữa lo âu và hy vọng.
"Phu nhân, xin hãy quay lại đại sảnh. Lãnh chúa sẽ không vui khi biết rằng bà ở lại đây cho đến tận tối đâu."
Medrick vừa nói vừa đổ một lọ thuốc mỡ đun sôi vào một cái lọ nhỏ. Hai hiệp sĩ trẻ ngồi cạnh nàng nhanh chóng bôi thuốc mỡ lên vết bầm tím và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"Xin hãy cho phép chúng tôi hộ tống ngài."
"K-không cần đâu, không sao đâu."
"Cho dù kiểm tra an ninh đối với du khách có nghiêm ngặt đến đâu, thỉnh thoảng vẫn có kẻ trộm đột nhập vào được. Nếu không thấy Phu nhân an toàn trở về, chúng tôi sẽ không thể nghỉ ngơi thoải mái."
Max không thể không mỉm cười trước sự nhiệt tình của họ. Các hiệp sĩ không còn đối xử với nàng như một vị khách sẽ rời đi một ngày nào đó. Một số thậm chí còn chủ động bày tỏ sự ưu ái của họ đối với nàng. Nhìn thấy sự thay đổi này khiến nàng ấm lòng. Nàng cảm thấy như thể cuối cùng mình đã được chấp nhận vào mối quan hệ gắn bó chặt chẽ mà Riftan có với các hiệp sĩ. Max ngại ngùng chấp nhận lời đề nghị của họ.
"Vậy thì... đã làm phiền rồi."
Họ mỉm cười rạng rỡ và bế những cuốn sách nặng trĩu của nàng trên tay. Trước khi rời khỏi bệnh xá, Max nhắc nhở Medrick không được làm việc đến khuya. Vị pháp sư già chuyển đến phòng ngủ nằm cạnh bệnh xá. Do đầu gối yếu, ông khó có thể leo cầu thang dốc mỗi ngày và không lâu sau đó, ông được sắp xếp một chiếc tủ chắc chắn và một giá sách lớn vào phòng của mình. Max muốn đảm bảo rằng thành viên mới sẽ thích nghi tốt với lâu đài. Khi đến đại sảnh, nàng ngay lập tức chỉ thị cho một người hầu gái mang một bữa tối bổ dưỡng đến phòng của Medrick và đảm bảo ông ấy không ngủ quá trễ. Medrick là một người làm việc chăm chỉ và có động lực, nhưng ông ấy không ở trong tình trạng sức khỏe tốt nhất, vì vậy nàng lo rằng một ngày nào đó ông ấy có thể gục ngã vì kiệt sức.
"Liệu pháp sư đó có làm đúng nhiệm vụ của mình không?"
Riftan hỏi ngay khi trở lại phòng ngủ muộn như thường lệ và cởi bỏ bộ áo giáp. Max lấy áo khoác và treo lên giá, mắt nàng mở to trước câu hỏi của chàng.
"T-tất nhiên rồi. Ông ấy đang làm việc chăm chỉ... chàng không cần phải lo lắng đâu."
"Vậy tại sao nàng lại dành nhiều thời gian ở bệnh xá hơn trước? Khi ta hỏi Rodrigo, cậu ta nói rằng nàng ở đó từ sáng đến tối..."
"Bởi vì... Em đang học được r-rất nhiều về thảo dược và phép thuật từ Medrick. Ông ấy làm hầu hết công việc. K-không có gì... mà Medrick không biết khi nói đ-đến y học và kỹ thuật chữa bệnh."
Riftan nhìn nàng một cách trầm ngâm. "Sức khỏe của ông ấy thế nào? Ông ấy có đủ sức khỏe để đi xa không?"
"Đ-đi xa ư?"
Max trông có vẻ bối rối. Riftan có định gửi ông ấy trở lại Bá tước Robern không? Lòng nàng cảm thấy nặng trĩu khi nghĩ đến ông lão nhiệt tình đang trút hết tâm tư vào công việc của mình. Theo những gì nàng thu thập được, Bá tước Robern không phải là một người chủ tốt; ông ta đã gửi một ông lão đi trên một hành trình nguy hiểm đến Anatol, trông rất mệt mỏi và kiệt sức. Max nhanh chóng lắc đầu và cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
"Ông ấy... bị đau đầu gối. Ông ấy khó có thể leo lên và xuống cầu thang. Nhưng ông ấy thực sự rất chăm chỉ! Mặc dù Medrick không c-còn trẻ... ông ấy rất hiểu biết... chàng-chàng không thể gửi ông ấy trở lại."
"Bình tĩnh nào. Ta không có ý định đuổi tên pháp sư đó đi. Ta chỉ hỏi thăm tình hình của hắn thôi."
Riftan thở dài và vẫy tay, Max tò mò nhìn khuôn mặt trầm ngâm của chàng. Có vẻ như chàng đang suy ngẫm về điều gì đó.
"Có... điều gì khiến em lo lắng không?"
"Chuyện đó không liên quan đến nàng."
Max lập tức im lặng trước những lời lạnh lùng của Riftan. Nàng biết đây là cách càng thiết lập ranh giới giữa họ, một ranh giới mà nàng không được phép vượt qua. Trái tim nàng đau nhói, xen lẫn chút cay đắng và nàng quay người bỏ đi. Riftan nhìn nàng và nhướng một bên lông mày khi lau cơ thể đẫm mồ hôi của mình bằng một chiếc khăn ướt.
"Sao phu nhân của ta lại hờn dỗi nữa thế?"
"Em không... hờn dỗi."
"Môi nàng đang chu ra kìa."
Chàng mỉm cười tinh nghịch rồi áp tay lên má nàng và xoa đôi môi trề ra của nàng. Max trừng mắt nhìn chàng với khuôn mặt ửng hồng. Riftan lướt những nụ hôn từ vành tai nàng xuống dưới cổ và ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve nàng. Trái tim nàng vốn nặng trĩu vì bất an nay tan chảy một cách bất lực. Thật đáng báo động khi chàng có thể dễ dàng kiểm soát cảm xúc của nàng như vậy.
"Mặc đồ vào đi. Chàng sẽ bị...cảm lạnh đấy."
Riftan cau mày và lẩm bẩm khi giữ khuôn mặt nàng gần hơn bằng một tay. "Ta không mặc quần áo, và nàng cũng vậy."
Những ngón tay dài của chàng khéo léo tháo dây buộc váy của nàng. Đôi tay chàng luồn qua khe hở ở gấu váy và nắm chặt lấy đầu ngực nhạy cảm của nàng. Không lãng phí thêm thời gian, chàng nhanh chóng cởi đồ và đặt nàng lên giường. Thân hình màu đồng của chàng hoàn toàn che khuất dáng hình của nàng. Hơi thở nàng dồn dập khi nàng cảm thấy nhịp tim của chàng đập mạnh qua cơ thể áp chặt của họ, nhanh chóng nhiệt độ giữa họ tăng lên. Riftan vuốt ve đùi trong của nàng một cách khiêu gợi và thì thầm bằng giọng khàn khàn, trầm thấp.
"Hôm nay không có chuyện gì tốt xảy ra. Ít nhất hãy để ta kết thúc ngày này một cách vui vẻ."
Đôi mắt chàng bị bóng tối bao phủ. Max tự hỏi liệu có tin xấu nào vừa đến không, và ngực nàng đột nhiên thắt lại. Nàng muốn biết chàng đang nghĩ gì, nhưng nàng không thể khiển trách chàng vì đã không tiết lộ mọi thứ với mình. Ngay cả nàng cũng không thể nói với chàng mọi thứ về bản thân và cảm xúc thực sự của mình.
"Đừng nghĩ đến bất cứ điều gì khác. Chỉ cần tập trung vào ta thôi."
Giọng nói không hài lòng của Riftan đâm xuyên như một cây kim qua những suy nghĩ rối như sợi chỉ của nàng. Chàng nhìn chằm chằm xuống nàng như muốn nuốt chửng cơ thể nàng bằng đôi mắt như một con thú đói khát và nghiền chặt lấy đôi môi nàng. Hơi thở nóng ẩm của họ hòa quyện khi họ chia sẻ hương vị của nhau và mọi suy nghĩ tan biến như cát trong gió. Max thở dài phấn khích và quấn lấy đôi vai rắn chắc như đá cẩm thạch của chàng.
***
Một tuần sau, vào một buổi chiều oi ả, Max cuối cùng cũng phát hiện ra điều khiến Riftan lo lắng. Vào ngày hôm đó, ba người đàn ông, gồm một sứ giả và hai hiệp sĩ hộ tống, đã đến lâu đài. Khi Max đang nghiền thảo mộc trong bệnh xá, nàng nghe thấy những tiếng xì xào bên ngoài, khiến nàng tò mò bước ra xem chuyện gì đang diễn ra. Một trong những người đưa tin ngồi trên con ngựa giống khổng lồ của mình cầm một lá cờ có biểu tượng của hoàng gia hét lên.
"Nhân danh vua Ruben, ta mang đến một sắc lệnh hoàng gia cho Riftan Calypse, Lãnh chúa của Anatol!"
Tim Max chùng xuống. Một thông điệp được chuyển đến vào thời điểm đó chắc chắn là tin xấu. Trong khi nàng đứng đó không biết phải làm gì, Ngài Obaron đang giám sát việc huấn luyện các hiệp sĩ thay mặt cho Riftan bước tới và chào người đưa tin.
"Chúa tể đã đi làm nhiệm vụ bên ngoài lâu đài. Xin hãy cho phép tôi, Dominique Obaron, nhận sắc lệnh của hoàng gia thay mặt Lãnh chúa của chúng ta."
Người đưa tin nheo mắt lại và cẩn thận nhìn Ngài Obaron sau đó lấy ra một cuộn giấy giấu trong áo choàng của ông.
"Thất bại đã xảy ra trong trận chiến ở Livadon. Các hiệp sĩ tập hợp lại bằng liên minh đã bị đánh tan."
Một sự im lặng lạnh lẽo bao trùm lên sân đấu ồn ào thường ngày. Ngài Obaron hỏi với vẻ mặt nghiêm túc và cứng rắn. "Họ đã bị tàn sát hết?"
Người đưa tin lắc đầu. "Một nửa trong số họ đã bị buộc phải tản ra khi họ tiếp tục chiến đấu với quái vật; một nửa còn lại bị mắc kẹt trong Lâu đài Louiebell. Chúng tôi không chắc chắn về tình hình hiện tại vì quái vật đã thiết lập một cuộc bao vây xung quanh các bức tường của lâu đài nhưng nếu quân đội không được giải cứu sớm nhất có thể, tất cả họ sẽ bị tàn sát."
"Người có biết chuyện gì đã xảy ra với đội Kỵ sĩ Remdragon được cử đến từ Anatol không?"
"Vì Hiệp sĩ Remdragon được bố trí ở tuyến đầu nên có lẽ tất cả bọn họ đều bị mắc kẹt bên trong lâu đài Louiebell."
Max cảm thấy yếu ớt và loạng choạng lùi về phía sau. Nếu không có Medrick đã đỡ lấy vai nàng hẳn nàng đã ngã gục xuống đất. Khuôn mặt của Ruth, Ngài Elliot Karon, Lombardo, Uslin Rikaido và tất cả các hiệp sĩ và binh lính khác hiện lên trước mắt nàng. Max cảm thấy choáng váng trước tin tức này và nàng thậm chí không thể tưởng tượng nổi cảm xúc của các hiệp sĩ xung quanh. Nhìn quanh, nàng thấy vẻ mặt của họ trở nên căng thẳng, cứng rắn và nghiêm nghị hơn bao giờ hết. Mặc dù bầu không khí nặng nề, người đưa tin vẫn tiếp tục truyền đạt mệnh lệnh của hoàng đế với vẻ mặt nghiêm trang.
"Theo Hiệp ước hòa bình giữa Bảy Vương quốc, các yêu cầu tăng viện bổ sung sẽ được gửi từ mỗi vương quốc. Với tư cách là hiệp sĩ mạnh nhất của Whedon, Chúa tể Riftan Calypse sẽ tuân theo lệnh của nhà vua và dẫn các Hiệp sĩ của mình đến Livadon!"
"Hãy đi mang Chúa tể trở về!" Ngài Obaron ra lệnh cho những người xung quanh và nhìn người đưa tin với sự uy nghiêm của một hiệp sĩ. "Chúng ta cần biết thêm về tình hình. Xin hãy vào trong lâu đài."
Người đưa tin và đoàn hộ tống xuống ngựa chạy nhanh về phía phòng họp nằm trong khu nhà của các hiệp sĩ. Max đi đi lại lại như một đứa trẻ lạc. Nàng cũng muốn biết chi tiết, nhưng rõ ràng là nàng không có tư cách can thiệp. Nàng lang thang vô định trong bệnh xá trước khi cuối cùng từ bỏ và quay trở lại phòng theo sự nài nỉ của Medrick.
Một lúc sau, Riftan trở về lâu đài và ngay lập tức bước vào phòng họp cùng các hiệp sĩ khác. Thật đau đớn khi không biết chuyện gì đang xảy ra. Max cắn môi và tự hứa với bản thân rằng bất kể chuyện gì xảy ra, nàng sẽ nhận được câu trả lời chi tiết từ Riftan.
Có lẽ không ai khác biết nhưng Ruth là một người rất thân thiết với nàng. Cậu ấy là một người thầy cũng như là người bạn đầu tiên của nàng. Nước mắt trào ra quanh mắt khi nàng nhớ lại cách cậu ấy nổi giận với mình khi nói lời tạm biệt vì nó giống như một lời vĩnh biệt hơn. Tình hình nguy cấp của các hiệp sĩ được cử đi viễn chinh khiến nàng lo lắng đến phát điên, nhưng hơn bất cứ điều gì khác, ý nghĩ về việc Riftan phải rời đi đến một nơi nguy hiểm như vậy dường như làm tan nát trái tim nàng thành từng mảnh.
Lần này chúng ta sẽ không gặp nhau trong bao lâu? Vài tháng, thậm chí là nửa năm? Cũng có khả năng là không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Tình hình không đưa ra một kết quả chắc chắn, ngay cả những hiệp sĩ mà họ cử đi tiếp viện cũng không lường trước được mức độ nghiêm trọng của nó. Điều đó chỉ có nghĩa là ngay cả bản thân Riftan cũng sẽ không an toàn trước mối nguy hiểm như vậy. Max tuyệt vọng nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng không thể cưỡng lại nỗi lo lắng của mình và lao ra khỏi đại sảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro