CHƯƠNG 177. Nỗ lực của Max (2)
"Ồ, có lẽ buổi biểu diễn thú vị đã kết thúc rồi nhỉ?" Hebaron uể oải đứng ngoài cuộc.
Hiệp sĩ đứng cạnh anh ta huých vào hông anh ta bằng khuỷu tay, cảnh báo anh ta rằng chỉ huy đang nhìn chằm chằm vào họ và bắn ánh mắt như những con dao găm. Biểu cảm đe dọa của Riftan lạnh lùng đến nỗi khuôn mặt cười toe toét của hiệp sĩ biến mất ngay lập tức.
"À mà, đến lượt ai đi tuần tra công trường vậy...?"
"Haha, đã đến lúc rồi sao? Chúng ta đi khỏi đây thôi, Nirta đại nhân."
Các hiệp sĩ lao ra khỏi bệnh xá như thể bị một thế lực vô hình đẩy và kéo Hebaron theo. Max kín đáo nhìn vào khuôn mặt chồng mình, tự hỏi liệu nàng có làm tổn thương lòng tự trọng của chàng trước mặt những người đồng đội của mình không, nhưng Riftan chỉ nhìn những hiệp sĩ đang rút lui với vẻ mặt vô cảm. Sau đó, chàng quay sang nàng và cúi đầu. Đôi môi ấm áp, mềm mại lướt nhẹ trên làn da của nàng để lại những nụ hôn nhẹ nhàng như lông vũ trên đường đi và mũi của Max đỏ lên vì xấu hổ.
"Đừng h-hôn em. Em...vẫn còn giận." Max quay người tránh né.
"Nàng đúng là biết cách hành hạ đàn ông." Chàng nhẹ nhàng ôm chặt nàng bằng một tay, nở nụ cười gượng gạo. Một tiếng thở dài khe khẽ rơi xuống mái tóc nàng. "Nhưng thực sự, làm ơn dừng lại đi. Nàng đã hành hạ ta quá đủ trong ba ngày rồi."
Max nheo mắt trước sự khó hiểu của chàng. Nàng chỉ lờ chàng đi trong ba ngày, vậy mà chàng lại cư xử như thể nàng tra tấn chàng. Max nhìn chàng với vẻ e thẹn.
"Em không có ý định h-hù dọa chàng. Em... em đang tức giận."
"Thật sự rất đáng sợ." Riftan trước đó vẫn còn đùa giỡn, đột nhiên ánh mắt trở nên nghiêm túc. "Maxi, như ta đã nói, nếu nàng thực sự muốn trở thành một pháp sư trị liệu ở đây, hãy làm đi... Nhưng ta sẽ sớm tìm được một người khác thôi."
Max không giấu được sự thất vọng. "C-có phải vì chàng không tin tưởng em... đúng không?"
"Ta biết nàng có tài năng." Như thể chàng không vui với sự thật rằng nàng có tài năng, một bên mắt chàng nhăn lại. "Mọi người đều nói về việc nàng đang làm tốt như thế nào và đó cũng là cách ta nhận thấy. Nhưng nàng chỉ mới học pháp thuật được vài tháng, không một pháp sư mới vào nghề nào có thể chữa lành cho hàng trăm người chứ. Nàng cần một người hỗ trợ."
"...Chúng ta sẽ không biết điều đó cho đến khi em thử..."
Khuôn mặt Riftan cứng lại trước lời đáp trả cố chấp của nàng. "Đừng bướng bỉnh. Nàng không thể ở đây cả ngày để chữa bệnh và điều trị cho mọi người được."
Max tỏ vẻ không hài lòng nhưng Riftan nói đúng. Nếu một tai nạn nghiêm trọng xảy ra như lần trước, nàng sẽ không thể tự mình xử lý được. Nàng không có lý do gì để phản đối việc có một người chữa bệnh khác, vì vậy nàng miễn cưỡng gật đầu và Riftan vuốt ve má nàng một cách dịu dàng.
"Ta sẽ tìm một người chữa bệnh khác. Đừng cố mang hết gánh nặng trên vai mình."
Max thở dài cam chịu. Việc Riftan nhượng bộ nàng ngày hôm đó có ý nghĩa rất lớn, đó là một bước tiến xa so với thái độ thường ngày của chàng. Chàng là kiểu người không thể đứng yên nhìn một hạt bụi rơi trên vai nàng, chứ đừng nói đến một gánh nặng như vậy, vì vậy nàng quyết định chấp nhận sự cho phép của chàng trong lúc này. Sau khi chắc chắn rằng nàng không còn tức giận với mình nữa, Riftan rời khỏi bệnh xá và bắt nàng hứa sẽ không đi ngủ hôm nay mà không đợi chàng.
Dù vậy, Max giờ đã trở thành người chữa trị chính thức của Lâu đài Calypse. Với sự cho phép của Riftan, các hiệp sĩ từng ngần ngại nhận sự chữa trị từ nàng vì sợ chỉ huy giờ đã có thể tự do đến. Họ đến với những vết bầm tím, nứt gót chân và rách lòng bàn tay, tất cả đều là do sự cố trong quá trình luyện tập. Đôi khi, ngay cả người hầu và thợ rèn cũng đi qua để được điều trị. Max chất đống sách ma thuật trong bệnh xá để nàng có thể vừa học phép thuật vừa chăm sóc những người bị thương. Số lượng người bị thương dần tăng lên; tăng gấp đôi, rồi tăng gấp ba đến mức nàng hết thuốc. Max thầm cầu xin một người chữa bệnh đến sớm vì công việc của nàng đã quá tải.
Tuy nhiên, việc tìm một người chữa bệnh khác không dễ như nàng nghĩ. Tất cả các pháp sư đến Anatol để mua vật phẩm ma thuật đã rời đi từ lâu trước đó đến Livadon. Một số ít pháp sư lang thang, những người thuộc về các hội nhóm hoặc lính đánh thuê cũng được các vùng lãnh thổ khác và vùng tây bắc thuê hoặc ủy nhiệm.
Sau khi chạy khắp nơi và sử dụng các mối quan hệ của mình, Riftan đã có thể có được một pháp sư lớn tuổi ngoài bảy mươi từ Bá tước Robern để đổi lấy một liên minh quân sự ép buộc mà Bá tước mong muốn.
"Đây là lần đầu tiên trong đời ta bị lừa như thế này." Riftan ghê tởm khi lập liên minh với những phương tiện bất lợi hơn để đổi lấy một pháp sư tầm thường. "Ta chỉ hy vọng với Chúa rằng pháp sư này không già đến vậy. Ta chỉ cần ông ta sống đủ lâu để phục vụ Anatol tốt."
Tuy nhiên, trái với hy vọng của mình, vị pháp sư là một ông già gầy gò trông như đã ngoài tám mươi được hộ tống bởi sáu người trợ lý. Max ra chào đón vị khách và nhìn ông già gầy gò với vẻ ngạc nhiên, nàng rất tò mò làm sao một người yếu đuối như vậy có thể sống sót trong hành trình qua dãy núi Anatol. Quần áo của vị phù thủy già rộng thùng thình và luộm thuộm, lưng ông gần như cong thành hình dấu hỏi, khuôn mặt già nua xám xịt của ông đầy nếp nhăn và bộ râu lởm chởm của ông trông giống như râu ngô. Ông bước vào đại sảnh với những bước chân chậm chạp, loạng choạng, như thể ông có thể ngã bất cứ lúc nào và cúi chào họ một cách lịch sự. Riftan rên rỉ vì bực bội.
"Tên tôi là Medrick Aron. Được chào đón bởi hiệp sĩ nổi tiếng nhất ở Whedo-" Người pháp sư bị ngắt lời bởi tiếng ho rải rác của chính mình.
"Thưa Lãnh Chúa..." Riftan nhìn ông ta với vẻ không tin và bình tĩnh hỏi. "Ông bao nhiêu tuổi?"
"Ông già khiêm tốn này năm nay đã... sáu mươi tám tuổi rồi."
Max ngạc nhiên. Vị pháp sư trông không giống tuổi của mình chút nào; có lẽ ông ấy đã trừ đi ít nhất mười năm so với tuổi thực của mình và có vẻ như Riftan cũng đang nghĩ như vậy. Rõ ràng là Bá tước Robern đã lừa họ, nhưng thay vì trút giận lên ông già tội nghiệp, Riftan ra lệnh cho những người đàn ông đưa ông ta đến phòng của mình và ngay lập tức gọi một người đưa tin.
"Ngài... định đối đầu với Bá tước về chuyện này sao?"
"Tất nhiên, chúng ta nên phản ánh lại. Không có ai trên thế giới này dám lừa dối ta và thoát tội dễ dàng như vậy." Riftan gầm gừ như một con thú rồi xoa cổ mình một cách khó chịu. "Nhưng sẽ rất khó để đưa ông già đó trở về. Nhìn vào tình hình hiện tại, tôi không nghĩ ông ta có thể xử lý được hành trình qua Anatol một lần nữa."
"Ông ấy có thể rất mệt mỏi vì di ch-chuyển tới đây... nên trông ông ấy b-bơ phờ hơn bình thường. Sau khi ông ấy nghỉ ngơi và lấy l-lại năng lượng... Em chắc chắn ô-ông ấy sẽ là một pháp sư chữa bệnh giỏi."
Riftan nhìn Max đang cố gắng an ủi mình. "Ta hy vọng mình không thêm bệnh nhân vào danh sách của nàng."
Max cười ngượng ngùng trước lời nói của chàng, không chắc đó là lời nói đùa hay sự thật. Nhưng trái ngược với mối lo ngại của Riftan, Medrick đã khỏe lại trông thấy sau một bữa ăn ngon và hai ngày ngủ trên chiếc giường êm ái, sang trọng. Sau khi xác nhận rằng ông ấy đủ khỏe, Max dẫn ông ấy đi qua bệnh xá nằm ở sân tập. Ông già trông thật đáng thương và yếu ớt, nhưng đôi mắt ông sáng lên với hàng thập kỷ với hiểu biết sâu rộng về nghệ thuật chữa trị.
Sau khi kiểm tra các loại thuốc trong bệnh xá, thuốc mỡ và thuốc nước của Ruth, ông ấy mở những chiếc túi da quấn quanh eo.
"Các loại thảo dược ở đây có hạn, tôi có hơn 60 loại hạt giống thảo dược để làm thuốc, người hầu có thể chuẩn bị một cánh đồng gần đó để trồng những loại này không?"
"Có một cánh đ-đồng thảo mộc... phía sau đại sảnh, n-nhưng có lẽ không đủ chỗ cho... hơn 60 hạt giống..."
"Cây thuốc của tôi sẽ phát triển tốt ngay cả trong vùng đất thô ráp. Nếu tôi có thể có một cánh đồng nhỏ để cày và chuẩn bị thì thật tuyệt."
Max mỉm cười trước tham vọng và thái độ hăng hái của ông già. "Tôi sẽ bảo người hầu... chuẩn bị. Làm ơn đừng t-tự làm."
"Tôi có thể không có sức lực để tự mình cày ruộng, nhưng tôi vẫn có thể gieo hạt. Chỉ cần đất được chăm sóc, tôi có thể tự mình gặt hái."
Mong muốn chứng minh giá trị của mình tại lâu đài, Medrick bắt đầu công việc của mình tại khu vườn thảo mộc mới ngay lập tức. Với sự giúp đỡ của những người hầu, một cánh đồng mới đã được cày và hàng rào được dựng lên theo chỉ dẫn của ông ấy. Và như pháp sư đã nói, ông ấy đã đích thân trồng từng hạt giống.
Max đứng cạnh ông ấy hỏi về từng loại thảo mộc và ông ấy kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của nàng. Từ cuộc trò chuyện ngắn ngủi với ông lão, nàng biết rằng mặc dù Medrick không sở hữu khả năng phép thuật mạnh mẽ, nhưng kiến thức về y học của ông ấy vượt xa Ruth. Ngoài ra, ông ấy đã phát triển phép thuật gây ảo giác của riêng mình để làm dịu các tình trạng tâm thần và nhiều loại pháp thuật khác để đẩy nhanh quá trình phát triển và chất lượng của thực vật.
Max sớm biết rằng Medrick cũng có kiến thức sâu rộng về pháp thuật ảo giác để xoa dịu tinh thần bệnh nhân. Ông ấy thành thạo phép chữa lành và thậm chí phát triển được các công thức ma thuật giúp cây trồng lớn nhanh và khỏe mạnh hơn. Tuy nhiên, Medrick không mấy hứng thú với việc sử dụng phép thuật để điều trị vết thương. Ông ấy ưu tiên dùng thảo dược, các loại thuốc đắp và thuốc cao do chính mình điều chế, vì ông ấy tin rằng việc quá lạm dụng phép thuật chữa lành có thể khiến cơ thể bệnh nhân phụ thuộc vào nó.
"Nếu vết thương không nghiêm trọng, tốt nhất là để cơ thể tự lành. Dù sao thì cơ thể con người được tạo ra để tự lành lặn."
"Vậy sao? C-có lẽ... có bất kỳ... tác dụng phụ nào khi áp dụng phương pháp điều trị dài hạn bằng phép thuật chữa bệnh không?"
"Không có tác động vật lý nào, nhưng cuối cùng, tâm trí con người sẽ trở nên phụ thuộc; họ sẽ mất đi lý trí và nhận thức về bản thân, rằng miễn là phép thuật còn tồn tại để chữa lành cho họ, họ sẽ tin rằng họ có khả năng làm bất cứ điều gì. Khả năng chịu đau của họ sẽ giảm sút và họ sẽ ngày càng phụ thuộc vào các pháp sư. Điều tốt nhất đối với đàn ông là chịu đựng nỗi đau và học hỏi từ những vết thương của họ."
Medrick nghiêm túc khuyên nhủ Max: "Phu nhân tôi ơi, người không nên niệm phép cho bất cứ ai chỉ vì họ yêu cầu. Năng lượng là một phần linh hồn của chúng ta, tiêu hao quá nhiều sẽ ảnh hưởng lâu dài đến cơ thể. Hãy học cách đánh giá mức độ nghiêm trọng của chấn thương, từ đó chọn phương pháp điều trị phù hợp. Nếu người không cẩn thận mà dốc sức chữa lành cho tất cả mọi người, cuộc sống của người với tư cách là một người chữa trị sẽ bị vây quanh bởi thất vọng và khổ đau."
Những lời dạy của Medrick hoàn toàn khác biệt so với Ruth và Max cảm thấy thích thú với quan điểm mới mẻ này. Ruth luôn ngưỡng mộ và sẵn sàng sử dụng phép thuật bất kỳ lúc nào, hẳn sẽ không bao giờ đưa ra lời khuyên như vậy. So với Ruth, Max nhận ra Medrick cẩn trọng và khôn ngoan hơn. Phương pháp chữa trị của ông ấy rất phù hợp với khả năng phép thuật còn hạn chế của nàng.
Từ đó, Medrick nhanh chóng nhận được sự ngưỡng mộ của Max và trở thành người cố vấn thứ hai của nàng. Dưới sự hướng dẫn của Medrick, nàng học được giá trị của các loại thảo mộc, phương pháp xử lý các chấn thương khác nhau cũng như các mẹo bổ ích về phép thuật. Dù Medrick không thành thạo các phép thuật phức tạp như Ruth nhưng kiến thức thực tiễn của ông ấy vẫn rất quý báu, nhờ vậy Max cải thiện kỹ năng đáng kể. Giờ đây, nàng đã có thể tạo ra các rào chắn dùng đất làm phương tiện, và khả năng điều khiển năng lượng của nàng cũng thành thạo, hiệu quả hơn. Max đã dần chuyển mình thành một pháp sư và người chữa trị có năng lực thực sự.
Trong khi đó, Anatol ngày càng thịnh vượng. Khi con đường sắp hoàn thành, thương nhân từ miền nam đổ về, mang theo hàng hóa quý báu. Chứng kiến tiềm năng phát triển của con đường, họ hào phóng đầu tư vào dự án mở rộng cảng, dự định biến nó thành con đường nhanh nhất nối đến lục địa phía tây. Nhờ đó, Anatol nhanh chóng phát triển từ một thị trấn nhỏ thành một thành phố sầm uất. Khung cảnh nhộn nhịp khiến khó ai tin được rằng nơi này từng là chiến trường chống quái vật khốc liệt ở phía tây bắc.
Nếu không có những sứ giả từ Livadon, có lẽ Max đã gần như quên mất đội quân người khổng lồ đông đảo. Nhưng mỗi mười ngày, những tin tức khủng khiếp lại đến: lâu đài bị quái vật đánh sập, làng mạc bị cướp phá tan hoang. Tình hình chiến sự nghiêm trọng và quy mô đội quân quái vật lớn hơn nhiều so với dự đoán ban đầu. Có khả năng một trận chiến kéo dài vẫn đang chờ phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro