Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 173. Cuộc viễn chinh (2)

"Phu nhân quen thuộc với loại bột này đấy. Bột cầm máu này được làm từ lá và rễ cây dưa chuột khô nghiền nát, trộn với một ít bột mì và các loại thảo mộc khác. Tôi đã chuẩn bị nhiều hơn mức cần thiết, nhưng nếu dùng hết, người có thể tự chế theo công thức này. Lưu ý là phải trộn các thành phần chính xác, nên hãy dùng cân để đo lường cẩn thận. Tôi cũng đã ghi lại các công thức khác cho vài loại thuốc đơn giản; hãy đọc chúng thường xuyên."

Ruth đặt lên bàn một tờ giấy da dày, một chiếc cân nhỏ cùng với cối và chày để nghiền thảo mộc. Max lúc này đang cố gắng ghi lại lời chỉ dẫn bằng bút lông, ngước lên nhìn cậu ấy trong mắt ánh lên chút lo lắng và lúng túng.

"V-vậy...chúng ta cần n-nhiều thuốc như vậy sao?"

"Chúng ta không bao giờ biết được. Như người đã trải nghiệm, pháp thuật chữa lành chỉ có thể được sử dụng đến một giới hạn. Vì vậy, việc chuẩn bị cho mọi tình huống là điều rất khôn ngoan."

Ruth nhún vai nhẹ rồi bắt đầu hướng dẫn nàng cách sử dụng cân. Max cẩn thận ghi lại từng bước giải thích của cậu lên giấy da, cố gắng làm cho mọi thứ thật chi tiết. Nàng nhận ra trách nhiệm của Ruth là rất lớn, nhưng những gì cậu yêu cầu nàng làm vượt xa những gì nàng tưởng tượng. Áp lực phải lấp đầy vị trí của cậu ấy khiến gánh nặng đè nặng lên vai nàng.

"Tôi nghĩ tôi đã giải thích xong rồi. Bây giờ, tôi sẽ để lại chìa khóa tòa tháp cho người," Ruth nói, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhìn lên trần nhà khi lấy chìa khóa từ trong túi. "Không có gì quá nguy hiểm ở đây, nhưng nếu có thể hãy tránh chạm vào bất cứ thứ gì ngoài thảo mộc và sách."

"Tôi...tôi sẽ cẩn thận..."

Max cẩn thận lấy chìa khóa từ tay cậu ấy rồi một sự im lặng kỳ lạ bao trùm trong giây lát. Ruth gãi gãi sau đầu, vẻ mặt ngượng ngùng.

"Xin hãy chăm sóc tốt cho Ngài Riftan và những hiệp sĩ khác. Họ luôn nghĩ mình bất tử, nên không ngại làm bất cứ điều gì liều lĩnh. Tôi lo lắng về việc bỏ họ lại, nhưng tôi không quá lo, vì người đã ở đây."

Max mỉm cười nhẹ nhàng. Nàng hiểu rõ Ruth đã làm được bao nhiêu cho Riftan và các hiệp sĩ. Cậu ấy đã dành thời gian quý báu để dạy nàng nhiều pháp thuật khác nhau, tất cả vì lòng tận tụy của cậu ấy đối với Anatol và người dân nơi đây. Nàng đáp lại bằng giọng nói tươi sáng nhất có thể, cố gắng xoa dịu nỗi lo lắng của cậu ấy:

"Đừng lo cho chúng tôi... hãy tự chăm sóc bản thân và trở về an toàn. Tôi sẽ làm việc chăm chỉ và cố gắng hết sức... vì tất cả chúng tôi đều ủng hộ anh, R-ruth."

"Người nên làm thế."

Chỉ đến lúc này, vai Ruth mới chùng xuống, như thể cậu đột nhiên nhớ ra tình hình của mình. "Tôi sẽ không thể ngủ trên giường trong một thời gian tới kể từ ngày mai."

"Ngay từ đầu, cậu đã không bao giờ n-ngủ trên giường rồi." Max lắc đầu một cách tò mò.

"Ít nhất thì... hôm nay ngủ trên giường ấm. Còn nữa, bữa tối... tôi bảo đầu bếp chuẩn bị một bữa tiệc đặc biệt và hoành tráng nên đừng bỏ lỡ nhé... đảm bảo là cậu sẽ xuống ăn ở phòng ăn."

"Dù sao thì tôi cũng đang nghĩ đến việc đó. Tôi sẽ không thể có một bữa ăn tử tế trong một thời gian, nên tôi cần phải ăn khi có thể và lấp đầy dạ dày của mình. Giờ thì đi thôi, chúng ta sẽ quay lại sau."

Ruth đáp lại với giọng vui vẻ rồi quay về phía cửa. Max cầm tờ giấy da trong tay, mắt chăm chú nhìn theo lưng Ruth khi cậu rời khỏi phòng. Nàng cảm thấy một nỗi thương cảm dâng lên trong lòng khi nghĩ đến Ruth, người đang bắt đầu một hành trình đầy gian khổ. Nàng biết rằng việc đối mặt với những thử thách phía trước sẽ không hề dễ dàng và cảm giác phụ thuộc vào gã pháp sư này càng lúc càng rõ rệt.

"Tôi thực sự chân thành cảm ơn cậu... vì tất cả mọi thứ. Nhờ sự giúp đỡ của Ruth... nhiều cuộc khủng hoảng..."

"K-Khoan đã, dừng lại! Đừng nói những lời xúc động như vậy nữa." Ruth trừng mắt nhìn nàng và nhảy cẫng lên như thể cậu vừa nghe thấy Max thốt ra một điềm xấu. "Giống như người đang tiễn tôi đi mãi mãi vậy."

"Ý...ý tôi muốn nói là..."

"Dù sao thì cũng ngại quá, thôi đi. Chỉ cần tạm biệt một câu là đủ rồi."

Nàng cắn môi. Nàng chỉ muốn bày tỏ lòng biết ơn chân thành của mình, nhưng thái độ của Ruth lại như không chấp nhận điều đó.

"Được rồi. Vậy thì... tạm biệt và sớm quay lại nhé. Như vậy đã đủ chưa?"

"Vâng, được rồi. Tôi hy vọng phu nhân sẽ luôn khỏe mạnh và bình an."

Ruth lẩm bẩm điều gì đó trong khi đi xuống cầu thang và thở dài một cách khó khăn, khi cậu ta đột nhiên liếc nhìn Max qua vai với vẻ tinh nghịch.

"Ngoài ra, khi tôi trở về, tôi rất mong được nghe tin tốt lành."

"Tin tốt lành gì?

"Tôi chỉ muốn nói rằng sẽ không lâu nữa chúng ta sẽ nghe được tin tức về sự ra đời của Calypse đệ Nhị."

Khuôn mặt Max đỏ bừng. Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của nàng, Ruth khúc khích cười và cuối cùng bật cười thành tiếng. Max trừng mắt nhìn cậu ta với vẻ phẫn nộ và dậm chân xuống cầu thang.

Thật sự, việc nói lời tạm biệt chân thành cũng khó khăn đến mức không tưởng!

***

Tối hôm đó, bữa tối được phục vụ là bữa ăn hoành tráng nhất mà họ từng có. Những con thiên nga quay và lợn nguyên con được xếp hàng duyên dáng giữa bàn, hàng chục món ăn phong phú được nêm nếm với đinh hương, hạt nhục đậu khấu, thì là Ai Cập và hạt tiêu, tất cả được phục vụ vô cùng thịnh soạn. Các hiệp sĩ trao nhau những lời tạm biệt trong khi thưởng thức các món ăn xa hoa và rượu vang hảo hạng mà những người hầu đã chuẩn bị cẩn thận. Khuôn mặt của họ không ai mang theo vẻ nghiêm nghị hay lo lắng.

Khi Max nhìn các hiệp sĩ trao đổi những trò đùa tinh quái và vui vẻ như thể họ sẽ gặp lại nhau vào ngày hôm sau, nàng không khỏi tự hỏi liệu một ngày nào đó mình cũng sẽ phải tiễn Riftan đi một chuyến dài với nụ cười gượng gạo. Ngay lúc này, nàng không thể tưởng tượng được cảnh ấy. Chỉ nghĩ đến việc phải chia tay chàng đã khiến nàng cảm thấy cơ thể như muốn vỡ ra làm đôi.

Nàng ngước nhìn khuôn mặt của chàng được bao phủ trong ánh nến dịu nhẹ và chợt nhận ra Riftan đã trở thành một phần quan trọng như thế nào trong cuộc sống của mình. Nàng không thể chịu đựng được nếu chàng phải xa nàng nửa năm. Nếu Riftan chỉ là một lãnh chúa bình thường ở vùng nông thôn mọi chuyện có thể sẽ khác, nhưng nếu thế thì ngay từ đầu nàng đã không kết hôn với chàng.

Nàng nhấp một ngụm rượu, âm thầm an ủi trái tim đang rối bời của mình. Cô muốn nói những lời động viên với các hiệp sĩ chuẩn bị lên đường, nhưng không thể thốt ra một lời nào, như thể nàng bị câm.

Ngày hôm sau, các hiệp sĩ lên đường thám hiểm trước bình minh. Hàng chục con ngựa chiến khổng lồ với các bao tiếp tế được buộc chặt ở hông, cùng các hiệp sĩ vũ trang trên yên ngựa băng qua cổng thành một cách có tổ chức. Max đứng trên tường thành và dõi theo họ, mắt không rời từng bước chân của các hiệp sĩ khi họ vượt qua hào nước. Ngài Rikaido dẫn đầu cưỡi ngựa đi dọc con đường lấp lánh màu xanh đậm dưới ánh sáng bình minh, theo sát sau ngài là Ruth và Ngài Caron. Tiếng móng ngựa nện đều đặn xuống đất kéo dài một lúc lâu, vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

Nàng vẫy khăn tay trong làn gió mát ẩm ướt buổi sáng cho đến khi họ khuất khỏi tầm mắt. Riftan đứng trước khi tiễn các hiệp sĩ đi với vẻ mặt cứng rắn quay đầu về phía nàng.

"Bây giờ nàng có thể quay về rồi. Gió thổi rồi, một lát nữa có thể mưa."

Max lo lắng dõi mắt theo các hiệp sĩ khi nàng nhìn thấy những bóng người rời đi giờ chỉ còn to bằng con kiến.

"Họ... họ có ổn không?"

"Họ sẽ ổn thôi. Khi trời mưa, khả năng gặp quái vật sẽ giảm đi nên sẽ có lợi cho họ hơn. Nhưng... Ta hy vọng nó sẽ dừng lại trước khi trời tối..." Riftan cau mày và nhìn lên bầu trời tối đen. Một tiếng thở dài khó chịu thoát ra khỏi môi chàng. "Dù sao thì cũng là một cuộc viễn chinh, nhưng ta lo lắng hơn về việc xây dựng đường. Ta phải rời khỏi lâu đài trước khi trời mưa."

Chàng nhẹ nhàng kéo mặt nàng lại gần mình và đặt một nụ hôn lên trán lạnh ngắt của nàng với một nụ cười nhẹ. Gần đây, nàng có thể thấy Riftan thường xuyên nở nụ cười như vậy. Khi chàng ấy nở nụ cười trẻ con đó, nếp nhăn trên khuôn mặt chàng trở nên phẳng lì trông hấp dẫn và lôi cuốn hơn gấp mười lần.

"Mặt nàng lạnh quá, đừng đi lung tung nữa, trở về phòng nghỉ ngơi đi."

Chàng xoa vành tai nàng và thì thầm bằng giọng điệu mà ai đó sẽ dùng với một đứa trẻ. Max đỏ mặt và càu nhàu với vẻ mặt không hài lòng.

"Em... em không còn là trẻ con nữa..."

"Hãy ngoan ngoãn và nghe lời ta nào."

Riftan hôn mí mắt nàng và tinh nghịch véo má nàng bằng ngón tay của mình. Sự thô ráp của ngón tay và hơi ấm mềm mại của đôi môi chàng mang lại cảm giác dễ chịu. Nàng háo hức nhìn chàng. Nàng ước chàng sẽ dành cho nàng nhiều hơn những cái vuốt ve và nụ hôn nhẹ nhàng của chàng, nhưng chàng lại tỏ ra hài lòng với nụ hôn nhẹ đó và dịu dàng dẫn nàng trở lại lâu đài. Max không thể làm gì khác ngoài việc nuốt nỗi thất vọng của mình và lê bước trở lại phòng.

***

Đúng như Riftan dự đoán, trời bắt đầu mưa đều vào khoảng trưa. Max buồn bã nhìn những giọt mưa lấp lánh rơi xuống, như sương mù phủ lên khu vườn tươi tốt. Những bông hoa đầy màu sắc dường như đã mất đi sức sống khi chúng rũ xuống, trong khi ngay cả những chiếc lá xanh thẫm cũng trở nên xỉn màu và thấm đẫm nước mưa, dường như bị nhuộm đen bởi cơn mưa.

Cơn gió lạnh mạnh mẽ làm rung chuyển và quật những tấm cửa sổ, khiến nàng càng lo lắng cho các hiệp sĩ đang ở ngoài kia. Max cảm thấy tiếc nuối vì dù đây mới chỉ là ngày đầu tiên của cuộc hành trình, nhưng họ đã phải băng qua con đường núi gồ ghề trong thời tiết này, mà nàng biết chắc rằng sẽ còn nhiều thử thách khắc nghiệt hơn đang chờ đợi phía trước.

"Có vẻ như chuyện này sẽ không sớm dừng lại đâu." Ngay cả Rudis đang ngồi bên cửa sổ khâu vá lặng lẽ cũng thở dài.

"C-có vẻ như vậy..."

"Tôi không thể tin được trời lại mưa ngay khi các hiệp sĩ lên đường thám hiểm...."

Rudis xoa má một cách uể oải và đặt những gì cô đang khâu xuống để đứng dậy khỏi chỗ ngồi và thắp lò sưởi. Max nhìn ra ngoài cửa sổ rộng, lắng nghe tiếng mưa rơi trên cửa sổ.

Việc thi công đường có ổn không?

Trời mưa quái vật ít xuất hiện hơn nên khả năng xảy ra tai nạn cũng thấp hơn. Trong chốc lát, tâm trí nàng chuyển từ lo lắng này sang lo lắng khác. Max lắc đầu.

Đây không phải là lúc để lãng phí vào những lo lắng vô ích. Thay vào đó, mình nên cải thiện kỹ năng đủ để thay thế Ruth càng sớm càng tốt.

Max bắt đầu bằng cách lấy ra đống giấy da mà Ruth đã đưa cho nàng và sắp xếp chúng. Không có thứ tự nào cả, chúng hoàn toàn lộn xộn giống như được sắp xếp bởi một người vô vọng không có năng khiếu tổ chức. Thông tin về các loại thảo mộc, pháp thuật, chữa bệnh và công thức thuốc đều được trộn lẫn với nhau. Nó cũng thiếu sót đáng kể vì có những câu không đầy đủ, giống như một số thông tin bị thiếu. Nàng nghi ngờ một vài tờ giấy da đã bị bỏ lại trong tòa tháp.

Nàng không biết đây có phải là sự tỉ mỉ hay là sự hỗn loạn nữa.

Nàng quyết định sẽ đến thăm tòa tháp sau, trước tiên là để nghiên cứu những gì nàng hiểu và sau đó là tìm thông tin còn thiếu. Max lấy ra những mảnh giấy da sạch mới và đơn giản hóa công thức pháp thuật. Có hai loại pháp thuật mà Ruth đã sắp xếp cho nàng. Một là tăng tốc độ dòng chảy năng lượng của nàng để tăng sức mạnh phép thuật và loại còn lại là tăng gấp đôi lượng năng lượng mà nàng sử dụng.

Max thầm mong đợi rằng có một pháp thuật mạnh mẽ được viết trên những tờ giấy da giống như pháp thuật ngọn lửa của công chúa hoàng gia, nhưng vai nàng chỉ chùng xuống vì thất vọng. Ngay cả khi nàng học được loại phép thuật mạnh mẽ như vậy, nàng cũng chỉ có thể tạo ra một ngọn lửa có kích thước bằng ngọn nến với năng lượng hiện tại của mình. Tất cả những gì nàng biết làm là niệm phép chữa lành, giải độc và phục hồi. Ngoài ra, pháp thuật của nàng bị hạn chế và trì trệ. Nếu nàng cố gắng học một loại phép thuật mới, rõ ràng là nó sẽ không diễn ra theo cách nàng muốn.

Tốt hơn là tập trung vào việc đang làm và tăng cường phép thuật mà nàng có thể sử dụng. Max bắt đầu nghiên cứu cấu trúc của các công thức pháp thuật khi nàng tự thuyết phục mình về phán đoán mà nàng đã đưa ra. Với suy nghĩ của mình, nàng bắt đầu ghi nhớ các công thức pháp thuật. May mắn thay, Ruth đã để lại cho nàng những lời giải thích chi tiết để nàng có thể dễ dàng hiểu cách thức hoạt động của nó.

Vấn đề là phải thực hành...

Nàng lo lắng không biết làm sao nàng có thể tự học cách áp dụng công thức ma thuật mới mà không cần sự giúp đỡ của Ruth, nhưng nàng không còn cách nào khác ngoài việc thử. Nàng tập trung và ghi nhớ các cấu trúc phức tạp của công thức ma thuật.

Max đang đắm chìm trong việc học tập thì bỗng nhiên cảm thấy một cơn đau dữ dội ở bụng dưới. Khi đang nhúng ngòi bút vào mực, nàng chợt nhận ra có thứ gì đó nhỏ giọt giữa hai chân. Khuôn mặt nàng cứng đờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro