Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 172. Cuộc viễn chinh (1)

"Tóc nàng thơm quá."

Chàng khẽ rên lên một tiếng thỏa mãn và vùi mặt vào vai nàng. Một vệt đỏ lan khắp má Max, mừng là nàng đã nhỏ vài giọt dầu thơm hoa hồng lên trước đó. Thưởng thức mùi hương, Riftan cọ sống mũi vào mái tóc bồng bềnh của nàng rồi luồn một cánh tay dưới hông và nhấc nàng lên để chàng có thể ôm nàng chặt hơn. Max chớp mắt và nghiêng người gần hơn vào cánh tay chàng khi cảm thấy lòng bàn tay thô ráp của chàng vuốt ve gáy nàng.

Nàng như trôi bồng bềnh trong sự sung sướng hoàn toàn khi được ôm chặt bởi vóc dáng to lớn của chàng. Mái tóc óng mượt của chàng nhẹ nhàng cọ lên trán và mũi nàng, đôi tay cứng cáp như thép của chàng giữ chặt nàng với lực vừa đủ để khiến nàng cảm thấy thoải mái. Chàng lướt những ngón tay thon thả của mình vén lọn tóc rối bời vào sau tai nàng. Max đáp lại bằng cách vuốt ve tóc chàng, một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng thoát ra từ đôi môi Riftan và cơ thể họ như tan chảy vì sự tiếp xúc gợi cảm nóng bỏng.

Max đang say sưa với cái nóng thiêu đốt thì họ nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, thận trọng kéo họ ra khỏi khoảnh khắc đó.

"Thưa ngài, nước tắm đã sẵn sàng."

Riftan thở dài vuốt ve bộ ngực của nàng bằng một tay, rồi hôn lên bờ vai trắng trẻo đang lộ ra của nàng.

"... Ta biết chuyện này sẽ xảy ra mà. Người hầu của chúng ta dường như lúc nào cũng đúng giờ." Chàng càu nhàu và cẩn thận đặt nàng trở lại. "Vào đi."

Cánh cửa mở ra theo lệnh của chàng và những người hầu bước vào trong mang theo một bồn tắm. Riftan tiến đến bồn tắm và kéo áo choàng qua đầu rồi nhìn Max và mỉm cười quyến rũ.

"Đã lâu rồi chúng ta chưa tắm chung. Chúng ta cùng tắm nhé?"

"Em... em đã tắm sạch rồi..." Max thì thầm khi nàng liếc nhìn những người hầu đang đổ nước lạnh vào bồn để điều chỉnh nhiệt độ nước.

"Nàng có thể tắm lại, đến đây."

Chàng nhúng ngón tay vào bồn tắm để tự mình kiểm tra nhiệt độ rồi thô lỗ ra hiệu cho những người hầu rời đi. Max miễn cưỡng tiến lại gần rồi giả vờ do dự khi những người hầu vội vã ra khỏi phòng. Riftan cười thỏa mãn khi Max bắt đầu nới lỏng dây buộc trên váy.

***

Công tác chuẩn bị cho cuộc viễn chinh bắt đầu từ sáng sớm. Max thức dậy vì tiếng ồn ào bên ngoài và nhoài người ra ngoài cửa sổ phòng ngủ. Người hầu và hiệp sĩ bận rộn đi lại giữa dinh thự rộng rãi ngập tràn ánh sáng xanh của bình minh. Xa xa có thể nghe thấy tiếng móng ngựa nện vào chuồng và tiếng ngựa hí.

Max dụi đôi mắt choáng váng của mình khi nhìn thấy cảnh tượng đó rồi quay lại và thấy một bên giường của Riftan trống rỗng. Không cần phải nói, bộ giáp của chàng cũng đã biến mất. Nàng thở dài và gọi Rudis đến giúp nàng chuẩn bị cho ngày mới.

Riftan nói rằng nàng không cần phải lo lắng về việc chuẩn bị nhưng lương tâm của Max không cho phép nàng đưa những người đàn ông ra trận mà không làm gì đó cho họ. Nàng mặc một chiếc áo choàng cánh bướm màu xanh, tết ​​tóc hai bên và búi nó lên. Ngay khi hoàn thành, nàng đi thẳng ra khỏi đại sảnh rồi đi về phía những con ngựa đen, nơi nàng nhìn thấy hàng chục con ngựa xếp hàng cùng các hiệp sĩ đang kiểm tra thể chất và móng ngựa của từng con một.

Max tìm thấy một khuôn mặt quen thuộc trong số họ và tiến đến gần các hiệp sĩ. Ngài Caron đang nói chuyện với Rodrigo bỗng quay lại và mỉm cười lịch sự.

"Chào buổi sáng, Phu nhân Calypse."

"Chào... buổi sáng. N-ngài đang chuẩn bị lên đường đấy à?"

"Vâng, tôi đang thu thập những vật dụng cần thiết cho chuyến đi."

Anh giải thích và chỉ vào những chiếc túi da đựng đầy đồ tiếp tế và thức ăn xếp chồng lên tường thành. Nàng nheo mắt và cố đếm xem có bao nhiêu nhưng dù thế nào đi nữa nàng ước tính rằng số thức ăn đó sẽ không đủ cho sáu mươi bốn người đàn ông đến Livadon. Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của nàng, Ngài Karon tử tế thêm vào một lời giải thích.

"Chúng tôi không thể mang theo quá nhiều thức ăn vì nó sẽ chỉ làm chậm chúng tôi lại. Chúng tôi cần dành chỗ cho những đồ vật thiết yếu khác như vũ khí, túi ngủ và vật dụng để nấu ăn. Chúng tôi có thể sẽ ghé qua các ngôi làng trên đường đi và mua những thứ chúng tôi cần để có thể tiết kiệm được không gian cho các vật dụng quan trọng khác."

"Tôi...tôi hiểu rồi."

Công chúa Agnes đã nói chính xác những gì Ngài Karon đã nói trước khi khởi hành. Max nhìn quanh bầu không khí nhộn nhịp xung quanh, rồi quay sang Karon với vẻ ngượng ngùng.

"C-Có điều gì... tôi có thể giúp được không?"

"Quý bà?"

Anh hỏi đầy ngạc nhiên khi thấy một nụ cười bối rối hiện lên trên môi.

"Không sao, chúng tôi tự giải quyết được. Đây là nhiệm vụ của chúng tôi. Nhưng cảm ơn người đã chân thành giúp đỡ."

Max không thất vọng; một nửa nàng đã đoán trước anh sẽ từ chối lời đề nghị của mình. Nàng bình tĩnh lại và tiếp tục đặt một câu hỏi khác.

"Riftan... Lãnh chúa... ngài ấy... ở đâu?"

"Ngài ấy hiện đang chỉ thị cho các hiệp sĩ cùng với Rikaido trong sân tập. Người có cần truyền đạt lại gì đến ngài ấy không?"

Nàng vội vàng xua tay ra hiệu từ chối. "Không, không. Chỉ là tôi chưa thấy ngài ấy ở đây..."

"Ngài Caron! Bây giờ chúng tôi nên đưa ngựa đến bãi tập luyện chứ?"

Ngài Caron quay đầu nhìn hiệp sĩ vừa gọi mình. Max rụt rè lùi lại nhận ra rằng nàng đang cản đường mọi người.

"L-lấy mất thời gian quý báu của ngài rồi... Tôi xin lỗi. Đ-đừng để ý đến tôi... hãy tiếp tục công việc của mình..."

"Tôi xin lỗi thưa phu nhân. Vậy thì xin thứ lỗi cho tôi."

Anh cúi đầu xin lỗi và đi đến nơi các hiệp sĩ đã tụ tập. Max quay lại và đi về phía cổng. Mặc dù không cần thiết, nhưng ít nhất nàng có thể làm là chuẩn bị quần áo và thức ăn cho các hiệp sĩ.

Nàng đi thẳng vào bếp trao chìa khóa tủ đựng gia vị cho đầu bếp rồi dặn anh ta dùng nguyên liệu hào phóng và chuẩn bị thật nhiều món ăn xa hoa. Sau đó, nàng ra lệnh cho các hầu gái chuẩn bị quần áo và túi ngủ cho các hiệp sĩ.

Nàng kiểm tra cẩn thận và sửa chữa những vật dụng hỏng hóc. Nàng cũng yêu cầu họ đóng gói những chiếc nồi và bát mới mua để sử dụng trong chuyến đi. Khi nàng tất bật chạy khắp lâu đài, một giọng nói quen thuộc vang lên gọi tên nàng. Max quay lại và thấy Ruth đang chạy dọc hành lang về phía mình, đôi chân dài và thon thả nhanh nhẹn bước tới.

"Đây rồi. Tôi đã tìm người khắp nơi."

"C-có chuyện gì thế? Tôi nghĩ cậu đang bận chuẩn bị cho chuyến đi..."

"Tôi đã hoàn tất mọi sự chuẩn bị cần thiết. Nhưng có một thứ tôi cần phải cho người xem trước khi tôi rời đi.

"Có chuyện gì thế?"

"Người sẽ biết nếu đi theo tôi."

Cậu ra hiệu cho nàng đi theo rồi quay đi mà không nói thêm lời nào. Max tò mò bước theo cậu, chẳng rõ chuyện gì đang diễn ra. Ruth bước nhanh xuống cầu thang, băng qua hành lang rồi ra khỏi lâu đài mà không chậm lại phút giây nào.

"Chúng ta đang đi đâu thế?"

"Đến tháp của tôi".

Max nhìn cậu ta đầy ngạc nhiên rồi nhanh chóng đảo mắt quan sát xung quanh. Nàng nhớ lại lời cảnh báo của Riftan rằng nàng không được phép đến gần nơi này vì Ruth đã đặt đủ loại bùa chú kỳ lạ quanh tòa tháp. Giữ mình ở gần Ruth hết mức có thể, Max cảnh giác với mọi dao động năng lượng từ xung quanh và sẵn sàng đề phòng bất kỳ sự bất thường nào có thể xảy ra.

"Có gì trong tòa tháp đó vậy...?"

"Chúng ta sắp tới nơi rồi, vui lòng đợi thêm một chút nữa."

Cậu ta trả lời hời hợt vì quá mệt để giải thích từng thứ một và nhanh chóng đi dọc theo con đường quanh co. Sau một lúc, họ đến lối vào tòa tháp ẩn sau những cây du xanh khổng lồ.

Max tò mò nhìn quanh tòa tháp được bao bọc bởi những dây thường xuân đỏ. Có lẽ do không có sự chăm sóc của con người nên các bức tường phủ đầy cỏ dại và rêu. Ruth thô bạo cạo rêu ra rồi lấy chìa khóa từ túi và mở khóa cửa tòa tháp.

"Vào đi."

Nàng đứng cạnh cửa ra vào và thò đầu ra để xem bên trong có gì: đó là một pháo đài chìm trong bóng tối. Nước nhỏ giọt từ lỗ hổng trên trần nhà làm ẩm sàn nhà bên dưới. Có một cầu thang đá xoắn ốc lên như vỏ ốc xà cừ. Ruth bước vào mà không do dự.

"Người làm gì thế, không tới à?"

Nàng từ bỏ việc chờ đợi lời giải thích thỏa đáng từ cậu ta và đành cam chịu đi theo. Họ leo lên gần ba phần tư tòa tháp trước khi Ruth cuối cùng cũng lên tiếng lần nữa.

"Chúng ta tới rồi."

Cậu ta nói rồi kéo tay nắm cửa cũ vào tường. Max cảnh giác nhìn vào bên trong và cau mày. Một mùi khét nồng nặc cùng mùi thuốc đắng và giấy da cũ mốc meo xộc vào mũi nàng.

"Mùi-mùi ở đó khó chịu quá."

"Người có thành kiến gì với chỗ ở của người khác sao, hay chỉ đơn giản là khinh thường nó? Chỉ là tôi không mở cửa một thời gian nên nó mới hơi bụi vậy thôi."

Ruth càu nhàu bước tới mở cửa sổ để ánh sáng tràn vào căn phòng mờ tối. Max chớp mắt chưa kịp thích nghi với ánh sáng đột ngột. Đúng như nàng tưởng tượng, căn phòng giống hệt một phòng thí nghiệm của phù thủy: các dụng cụ kỳ lạ và mô hình nằm lộn xộn trên sàn, những cuốn sách cũ xếp ngăn nắp trên giá dựa vào tường và tủ kính chứa đầy các lọ thuốc chồng lên nhau.

Ruth ra hiệu cho nàng tiến vào rồi đẩy những thứ bừa bộn trên sàn qua một bên để lấy lối đi.

"Tôi đã biên soạn một số công thức ma thuật để người nghiên cứu trong khi tôi đi vắng. Tôi đã cố gắng sắp xếp chúng theo cách dễ hiểu... nhưng tôi không chắc người có ổn với nó không..."

Max bước cẩn thận về phía cậu ấy, cố gắng hết sức để tránh dẫm phải bất cứ thứ gì. Ruth cầm một chồng giấy da và đưa cho nàng.

"Hãy xem qua và nói cho tôi biết ngay nếu có điều gì không hiểu."

"Cậu kéo tôi đến tận đây... để đưa cho tôi những thứ này à?"

Ruth gật đầu. "Người cũng có thể thoải mái đọc tất cả sách trong phòng này khi tôi đi vắng. Nhưng xin người đừng mang chúng ra khỏi tòa tháp. Tất cả những cuốn sách này đều quá giá trị so với những cuốn trong thư viện, nếu bất kỳ cuốn nào bị mất, người sẽ gặp rắc rối đấy."

Max nheo mắt nhìn lớp bụi trắng phủ dày trên những cuốn sách lộn xộn. Với những giá trị tri thức như vậy, chúng lại bị đối xử chẳng khác gì rác.

"Nếu những cuốn sách đó quý giá như vậy... thì cậu nên giữ gìn chúng cẩn thận hơn chứ."

"Chỉ cần đọc được là được rồi," Ruth đáp lại với giọng mỉa mai. Cậu nhặt một vài cuốn lên phủi bụi rồi đặt chúng lên bàn làm việc. "Cuốn này sẽ giúp phu nhân học pháp thuật. Đọc nó khi có thời gian. Cuốn này là về dược thảo. Ngoài ra còn có sách giải phẫu từ miền Nam. Dù chưa được dịch, nhưng nếu người nghiên cứu các minh họa và làm quen với cấu trúc cơ thể, điều đó sẽ giúp ích rất nhiều cho việc niệm phép chữa bệnh. Y học miền Nam tiên tiến hơn ở đây nên những tài liệu này sẽ rất có giá trị."

Sau khi sắp xếp xong đống sách một cách điên cuồng, cậu ấy bắt đầu giải thích về từng chai lọ được xếp trên tủ.

"Cái lọ màu đỏ này đựng thuốc mỡ trị thương. Nếu người bôi thuốc mỡ này sau khi đã rửa sạch vết thương, vết thương sẽ lành nhanh hơn nhiều. Nước trong lọ này giúp giảm sưng và lá trong túi kia có tác dụng hạ sốt với giải độc. Những rễ cây khô này giúp bổ sung năng lượng. À, và nó cũng giúp phục hồi năng lượng nữa. Giờ thì..."

"Khoan đã! Làm ơn giải thích chậm lại..." Max nhanh chóng ngắt lời rồi tìm bút lông vũ và giấy da trên bàn của Ruth để ghi lại lời giải thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro