Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 170

"Em... em hiểu rồi..."

Max không nhận ra sự nhẹ nhõm hiện rõ trên khuôn mặt mình. Riftan nhìn xuống dáng người nàng và đưa một tay ôm má nàng.

"Nàng có ghét việc ta rời đi không?"

Max nhìn chàng với đôi mắt căng thẳng. Nàng muốn nói cho chàng toàn bộ sự thật nhưng nàng sợ chàng sẽ buồn vì sự ích kỷ của nàng, vì vậy nàng lựa chọn từ ngữ một cách cẩn thận.

"Nếu Riftan... ở lại, mọi người đều sẽ cảm thấy an toàn. Dân chúng cũng sẽ cảm thấy an tâm..."

"...Ta cho là vậy."

Một tia thất vọng thoáng qua đôi mắt đen láy của chàng nhưng trước khi Max kịp phản ứng, biểu cảm tinh tế đó đã biến mất sau vẻ vô cảm thường thấy của chàng. Riftan ném chiếc khăn quấn quanh cổ vào bồn rửa và nói bằng giọng hơi hờn dỗi.

"Ta cũng không có ý định để Anatol trống không. Ta đã đi lâu rồi, ta không định lại bỏ bê bổn phận của mình với tư cách là Lãnh chúa của vùng đất này nữa, ta sẽ hoàn thành trách nhiệm của mình."

"Kể cả... kể cả khi Vua Ruben ra lệnh cho chàng đi?"

"Nếu người đàn ông đó chửi và mắng ta, thì cũng chỉ là hơi khó chịu một chút thôi." Chàng cau mày, nhưng rất nhanh lại nhún vai nhẹ. "Ta có rất nhiều lý do để thoát khỏi chuyện này. Trừ khi Vua Ruben là một kẻ ngốc, nếu không thì ông ta biết rõ hậu quả mà ông ta sẽ phải đối mặt nếu buộc ta phải thể hiện lòng trung thành của mình nhiều hơn mức cần thiết. "

Max cảm thấy toát mồ hôi lạnh vì sự thiếu tôn trọng của Riftan đối với quốc vương, nhưng thành thật mà nói, nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn bất cứ điều gì. Quyết tâm ở lại Anatol của chàng vững chắc hơn nàng mong đợi, và vai nàng rõ ràng thả lỏng.

"Thật là nhẹ nhõm."

"Nàng có cảm thấy an toàn khi ta ở bên cạnh nàng không?"

Max gật đầu chậm rãi. Nhìn nàng với ánh mắt đầy suy tư, Riftan cúi xuống và nhẹ nhàng áp môi mình lên môi nàng và mí mắt nàng rung lên. Đôi môi mềm mại của chàng nán lại và lướt nhẹ môi nàng khi những ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve vành tai nàng.

"...Tốt, nàng không cần lo lắng, bất luận xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ bảo vệ nàng."

Nghe những lời đó, Max cảm thấy tim mình đập dữ dội trong lồng ngực. Max nhìn chàng, tìm kiếm sự xác nhận trong đôi mắt ấy.

"Luôn-luôn sao?"

"Luôn luôn." Chàng giữ chặt khuôn mặt nàng và lặp lại lời thề. "Ta sẽ không để bất kỳ nguy hiểm nào đến gần nàng."

Nàng tựa vào lồng ngực và cọ má vào lòng bàn tay chàng để giấu đi đôi mắt ngấn lệ. Thuở nhỏ, nàng từng mơ về một hiệp sĩ sẽ đến cứu và che chở cho mình. Nhưng khi lớn lên, nàng dần đánh mất hy vọng ấy, nghĩ rằng bản thân vô dụng và không đủ xinh đẹp trong mắt người khác. Giờ đây, bên cạnh Riftan, những giấc mơ xưa như sống lại, tựa như cách nàng luôn ao ước từ lâu. Trong những mộng tưởng ấy, nàng là một tiểu thư quý phái mà các hiệp sĩ sẵn sàng bảo vệ đến mức không ngại hy sinh, mù quáng tôn thờ nàng.

Max vòng tay ôm lấy cổ Riftan khi cảm thấy hơi nóng dâng lên nghẹn ngào. Nhịp thở của chàng trở nên dồn dập, rồi bất ngờ ôm nàng, trao cho nàng những nụ hôn say đắm. Lưỡi chàng ẩm ướt, dịu dàng mơn trớn đôi môi nàng, và bàn tay chai sạn của chàng chầm chậm lướt dọc sống lưng nàng. Những ngón tay nàng đan qua mái tóc đen nhánh của chàng, mượt mà và mềm như lông vũ của một con quạ, rồi trượt xuống cánh tay và chạm vào cằm chàng với lớp râu lởm chởm. Khuôn mặt Riftan căng thẳng thấy rõ khi tiếp xúc, và đôi mắt đen của chàng trở nên u tối, chứa đầy ham muốn tình dục.

"Giờ lẽ ra ta nên quen với điều này rồi..." Riftan nhíu mày, giọng chàng nghèn nghẹn như tự nói với chính mình. Max ngước lên với đôi mắt thoáng bối rối khi cố hiểu ý chàng, nhưng Riftan chỉ thở dài. "Mỗi lần ta chạm vào nàng, toàn bộ cơ thể như muốn bốc cháy. Và cảm giác ấy ngày càng mãnh liệt hơn theo từng lần..."

Max mỉm cười khẽ khàng, đôi môi run rẩy rồi chôn mặt vào cổ chàng để che giấu những giọt nước mắt còn vương. Nàng khẽ cắn nhẹ lên làn da chàng và cảm nhận được cơ thể Riftan cứng lại, vòng tay ôm nàng siết chặt, như thể muốn tan chảy mọi khoảng cách giữa họ. Cơn run rẩy khoái cảm lan tỏa khắp người Max, sự ấm áp và mạnh mẽ của chàng khơi dậy một ngọn lửa như đốt cháy tận xương tủy trong nàng, khiến nàng không thể nào kháng cự lại. Nàng quấn lấy chàng, kéo chàng gần hơn để hơi ấm từ cơ thể hòa quyện.

Riftan vuốt ve làn da mịn màng trên đùi và bắp chân nàng khi tiến về phía giường. Bộ ngực Max ép chặt vào chàng, nhịp tim nàng đập thình thịch.

"Đôi khi... ta muốn em đến mức thấy đau đớn," chàng thì thầm giọng khàn đầy khao khát, nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống giường.

Max đưa tay chạm vào khuôn mặt Riftan, ngón tay nàng nhẹ nhàng lướt trên những đường nét bị che khuất trong bóng tối. Chàng nắm lấy cổ tay nàng, đưa bàn tay nàng lên gần môi mình và đặt những nụ hôn dịu dàng, mềm mại dọc theo lòng bàn tay nàng.

"Riftan..." , nàng khẽ rên rỉ, mắt nghiền nhắm khi cảm nhận bàn tay ấm áp của chàng luồn vào lớp váy áo, tiếp xúc gần gũi với cơ thể nàng, chạm đến những nơi sâu thẳm nhất trong trái tim nàng.

***

Các vị khách buộc phải rời khỏi Lâu đài Calypse sau khi nhận được lời từ chối thẳng thừng về đề xuất liên minh của họ. Các hiệp sĩ sau hành trình khó khăn băng qua những con đường núi hiểm trở và sống sót trong những khu rừng đầy quái vật không giấu nổi sự thất vọng. Tuy nhiên, Riftan vẫn giữ vẻ lạnh lùng, không một chút nao núng. Chàng quyết tâm giành thế thượng phong trong mọi điều khoản nếu tiến đến liên minh với Bá tước Robern. Theo lời Ruth, chưa ai từng có thể lừa gạt Riftan – chàng luôn đưa ra những thỏa thuận có lợi nhất cho mình.

Max hiểu rằng, dù chồng mình có vẻ ngoài lạnh lùng, ít nói, chàng lại là một nhà đàm phán tài tình. Chàng không chỉ khéo léo trong lời nói, mà còn biết cách lợi dụng mọi người xung quanh để đạt được lợi ích cho mình.

Ngoài ra, Max cũng dần khám phá thêm những khía cạnh đặc biệt và cuốn hút khác của Riftan. Chàng không chỉ là một chiến binh mà còn là một giám sát kiến trúc tài ba, thể hiện rõ trong việc xây dựng đường xá. Chàng là một thẩm phán công tâm, luôn bình tĩnh khi phán xét, và còn rất khéo léo trong việc chế tạo công cụ thủ công. Riftan không chỉ huấn luyện các hiệp sĩ và giám sát việc xây dựng đường bộ, mà còn trực tiếp tham gia vào việc chế tạo vũ khí với thợ rèn, cũng như giải quyết mọi vấn đề phát sinh. Max thực sự ngạc nhiên khi chứng kiến khả năng quản lý toàn diện của chàng – một người có thể đảm nhận và giám sát mọi việc một cách xuất sắc.

Nhưng nhờ đó, nàng có thể tiếp tục học pháp thuật...

Max thở dài khi nhìn xuống công thức phép thuật phòng thủ mà nàng vẽ trên mặt đất. Chồng nàng có những ngày bận rộn từ sáng sớm đến tận đêm khuya, do đó nàng có thể tập trung và thực hành các bài học pháp thuật của mình mà không lo bị phát hiện.

Nàng có thực sự được phép làm như vậy không...?

Ruth lại thở dài buồn bã khi cậu ta xem xét công thức mà nàng đã rút ra.

"Người nhìn chằm chằm như vậy cũng không làm nó tự sửa được đâu. Đừng lãng phí thời gian của người khác nữa, nếu người xong rồi, chúng ta hãy tiếp tục và thử xem."

Trước sự kiên trì không ngừng của Ruth, Max thoát khỏi suy nghĩ của mình. Đây là lần đầu tiên nàng áp dụng pháp thuật phòng thủ một cách thực tế; nàng không thể để mình bị phân tâm.

"Vậy thì... tôi sẽ bắt đầu..."

Sau khi kiểm tra lại xem mình đã vẽ đúng công thức chưa, nàng cẩn thận lấy năng lượng ra và khuếch đại nó khi nàng cho phép công thức biến đổi. Không khí xung quanh nàng khuấy động và một rào chắn màu xanh lam, trong suốt hình thành xung quanh nàng.

Ánh mắt của Ruth tập trung vào rào chắn của nàng với vẻ dò xét, sau đó ra hiệu cho Yulysion đang đứng im, bước về phía trước.

"Được rồi, bây giờ hãy tấn công rào chắn."

Cậu bé giật mình như thể vừa bị đánh bằng roi.

"T-tôi có thực sự phải làm thế không?"

"Tất nhiên rồi. Nếu không thì chúng ta sẽ kiểm tra sức mạnh của tấm khiên bằng cách nào?"

Yulysion gãi đầu, do dự không biết có nên tham gia buổi đào tạo đó không.

"Không thể là người khác sao...?"

"Chúng ta không thể yêu cầu bất kỳ hiệp sĩ chính thức nào luyện tập cùng chúng ta. Hơn nữa, đòn tấn công của tôi sẽ không có tác dụng." Ruth xắn tay áo choàng lên để lộ cánh tay thon dài của mình như thể để chứng minh quan điểm.

Yulysion chỉ đảo mắt trước thái độ của cậu ta và nghĩ rằng gã pháp sư này chẳng có chút sự nam tính nào cả. Mặc dù đúng là vậy, nhưng Ruth yếu đuối về mặt thể chất so với anh ta và anh ta chẳng quan tâm.

"Này, đừng sợ hãi như thế nữa và tấn công đi."

"Nhưng... làm sao tôi có thể giơ kiếm lên chống lại phu nhân chứ? Nhất là với sức mạnh của tôi, ngang ngửa với một hiệp sĩ...?"

"Đó thậm chí không phải là một thanh kiếm thực sự, nó là gỗ. Nó hoàn toàn an toàn cho cô gái. Nếu phu nhân ở trong tình huống nguy hiểm, khóa đào tạo này có thể cứu mạng ngài ấy."

Yulysion không thể phản bác lại quan điểm cứng rắn của Ruth nên anh nuốt nước bọt và đứng trước mặt Max.

"Được rồi. Vậy thì, tiểu thư... xin hãy tha thứ cho tôi vì chuyện này."

Max gật đầu một cách lo lắng và khuếch đại năng lượng của mình để gia cố lá chắn. Người học việc trẻ tuổi giơ thanh kiếm gỗ lên trên đầu và vung nhẹ xuống. Mắt Max mở to khi nàng nghe thấy tiếng huýt sáo từ rào chắn theo sau là tiếng va chạm lớn.

Chiếc khiên của nàng vỡ tan vô ích như lớp băng mỏng. Yulysion không kịp rút kiếm ra và thanh kiếm gỗ không ngừng đập vào trán Max. Đôi mắt nàng trắng dã vì đau đớn, nàng ôm đầu và ngã ngửa ra sau gục xuống đất.

"T-thưa tiểu thư...!!!" Yulysion hét lên.

Cơn đau như xé toạc. Max rên rỉ vì đau đớn tột cùng và khua chân trong khi nước mắt chảy dài trên mặt nàng.

"Nghhh...!"

"P-pháp sư! Làm ơn làm gì đó đi! Nhanh lên! Phu nhân...! Phu nhân bị thương rồi!"

Yulysion đang sốc vì tổn thương vợ của Lãnh chúa bỗng nắm lấy vai Ruth và lắc cậu ta từ bên này sang bên kia một cách dữ dội. Vị pháp sư kia chỉ nhìn chằm chằm vào sự vô lý đó và thở dài, ngồi xổm bên cạnh cơ thể co rúm của Max.

"Chờ một chút, tôi có thể chữa trị cho người chỉ với cái nhấc tay. Tôi sẽ thi triển ma pháp phục hồi."

Max run rẩy, cuối cùng cũng thả tay ra khỏi Ruth để lộ khuôn mặt đẫm lệ. Ruth nhìn nàng với ánh mắt thương hại, không giấu được sự mệt mỏi trước tình cảnh này và chỉ tặc lưỡi trước khi bắt đầu niệm phép chữa lành lên đầu nàng.

Max cảm thấy mặt mình đỏ bừng vì xấu hổ khi nàng đứng dậy khỏi mặt đất. Nàng muốn đào một cái hố và trốn vào đó.

"Người ổn chứ? Có còn đau không...?" Yulysion đi vòng quanh nàng kiểm tra một cách bồn chồn.

"Tôi... tôi ổn mà." Max đáp giả vờ như không có chuyện gì to tát và phủi bụi trên váy.

"Tôi thực sự, thực sự, chân thành, xin lỗi vì đã làm người tổn thương, thưa phu nhân..."

"K-không, đó là vì phép thuật của tôi... rất yếu..."

Ruth lẩm bẩm điều gì đó rồi lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình.

"Ngưới nói đúng. Tôi chưa từng thấy một tấm khiên yếu như vậy trong suốt cuộc đời. Tôi thà làm một tấm chắn bằng giấy da còn hơn là tấm khiên của người."

"Là-là vì đây là lần đầu tiên của tôi! Lần sau... lần sau sẽ tốt hơn."

Nàng đã tự bào chữa cho mình, nhưng Yulysion lại tỏ ra buồn bã trước tuyên bố của nàng.

"Có phải... Phu nhân đang nghĩ đến việc thử lại không?"

"Đ-Đúng vậy. Tôi sẽ luyện tập lại... cho đến khi tôi có thể làm đúng cách."

Max trả lời chắc nịch, gật đầu kiên quyết và kiểm tra lại công thức nàng đã vẽ. Nàng vắt óc cố gắng tìm ra lỗi sai ở đâu. Nàng có thể áp dụng nó rất tốt, nhưng tại sao nó lại hỏng một cách thảm hại như vậy?

"Lá chắn của phu nhân yếu một cách lố bịch vì dòng năng lượng chảy quá chậm. Người cần tăng dòng chảy gấp ba lần tốc độ hiện tại của mình để đạt được sức mạnh của một lá chắn trung bình."

"Ba-ba lần ?!"

"Hoặc là như vậy hoặc tăng gấp đôi năng lượng người đang sử dụng."

Max cảm thấy muốn khóc. "Cả hai... Cả hai đề xuất đều khó..."

"Thử xem. Ít nhất thì tấm khiên cũng phải bền như cửa sổ kính thì mới được gọi là khiên. Tấm khiên của người thậm chí còn không chặn được cánh của một con chuồn chuồn." Ruth chỉ trích nàng gay gắt và vẫy tay về phía Yulysion vẫn còn xanh xao.

"Tôi không nghĩ chúng ta cần sự giúp đỡ của cậu Lovar nữa. Cậu có thể đi rồi. Như thế này là quá đủ rồi."

Ruth cúi xuống, nhặt một cành cây mỏng trên mặt đất và vung nó lên không trung như thể đang đập ruồi.

"Chúng ta có thể coi buổi tập luyện ngày hôm nay là thành công nếu người có thể ngăn chặn được điều này."

Max gật đầu cảm thấy chán nản khi nhìn chằm chằm vào cành cây nhỏ chỉ bằng ngón út.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro