Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 169

Max chỉ có thể trở về phòng sau khi Ruth rời đi đến công trường xây dựng. Nàng kiệt sức, rửa tay thật kỹ bên giếng, nhưng dường như vẫn không thể rũ bỏ được cảm giác nhầy nhụa của lớp da cóc trên tay mình.

Vừa về đến phòng, nàng vội cởi bỏ chiếc váy dính đầy chất nhầy, bước vào bồn nước nóng và dùng xà phòng cùng miếng bọt biển kỳ cọ từ đầu đến chân. Dù đã tắm rửa kỹ lưỡng, nàng vẫn không thể xua đi cảm giác ghê tởm bám riết toàn thân.

Chúng ta sẽ phải trải qua những buổi huấn luyện kinh khủng này bao nhiêu lần nữa? Tên phù thủy ấy không hề tỏ ra thương xót chút nào. Lần tới, cậu ta có lẽ sẽ bắt nàng thực hành với thằn lằn độc, nhện độc, hoặc thậm chí cả rắn. Max xoa nhẹ những vết nổi da gà trên cánh tay và thầm thề sẽ nỗ lực hết sức để tiến bộ trong quá trình huấn luyện để nhanh chóng vượt qua những thử thách này. Để làm được điều đó, nàng biết mình phải nắm vững các lý thuyết cơ bản về ma thuật.

Sau khi đã sạch sẽ và thoải mái trong bộ quần áo mềm mại mới, Max ngồi xuống bàn làm việc. Nàng lục lọi các ngăn kéo, lấy ra sách, giấy da và mực để bắt đầu học. Rudis đang đun ấm nước bên lò sưởi tiến lại gần và mang đến cho nàng một tách trà nóng hổi.

"Ngài pháp sư đã đưa tôi loại trà này. Xin hãy dùng một chút."

Nàng nhìn người hầu gái với ánh mắt biết ơn và nhấp một ngụm chất lỏng nóng. Trà đắng có mùi thơm mát dường như giúp xua tan trải nghiệm kinh khủng trước đó của nàng. Nàng uống trà một cách cẩn thận trong khi đọc từng trang sách giáo khoa nặng nề của mình. Mặc dù nàng đã sức cùng lực kiệt sau khi sử dụng năng lượng đáng kể và rất muốn nghỉ ngơi, Max vẫn không nhúc nhích. Nàng không muốn lãng phí một giây quý giá nào. Max đã lên kế hoạch thuyết phục Ruth dạy nàng phép thuật phòng thủ và tấn công vào ngày mai và rồi bằng cách nào đó đã hoàn thành tất cả các bài tập của mình vào cuối ngày.

"Thưa phu nhân, tôi là Rodrigo, người có thể dành chút thời gian cho tôi được không?"

Max đọc được ba phần tư cuốn sách giáo khoa thì nàng nghe thấy giọng nói của quản gia và tiếng gõ cửa nhẹ. Nàng ngẩng đầu khỏi trang sách đang đọc và gọi ông ấy vào.

"Ngài có thể vào."

Rodrigo cẩn thận mở cửa, bước vào trong và cúi chào lịch sự. "Tôi xin lỗi vì đã làm gián đoạn giấc ngủ của người."

"Ngài không cần phải xin lỗi...Tôi có thể biết có chuyện gì không?"

"Có khách đến thăm Lãnh chúa. Họ sẽ ở trong lâu đài khoảng hai ngày. Tôi nghĩ mình nên thông báo trước cho phu nhân."

"Khách...? Họ đi từ đâu đến vậy?" Max hỏi, khuôn mặt nàng phản chiếu sự bối rối. Khuôn mặt Rodrigo hơi sáng lên vì xấu hổ.

"Lãnh chúa không nói cho tôi biết khách đến từ đâu, người chỉ bảo chuẩn bị phòng cho ba hiệp sĩ, phòng tắm và bữa ăn nóng..."

Lông mày Max nhíu lại vì lo lắng. Có thể nào là lệnh tiếp viện không? Một sứ giả từ hoàng gia? Mới chỉ ba ngày trôi qua kể từ khi chúng ta nhận được tin về cuộc tấn công của quái vật...

"Theo lệnh của Lãnh chúa... ngài yêu cầu chuẩn bị phòng ở tầng hai. Ngoài ra, chỉ thị cho nhà bếp chuẩn bị bữa ăn cho khách."

"Tôi hiểu rồi."

Khi người quản gia cúi chào khi ra về, Max ngồi bên cửa sổ và chăm chú nhìn ra khu vườn. Ngay sau đó, năm người đàn ông cưỡi ngựa tiến vào điền trang. Nàng hầu như không thể nhận ra khuôn mặt của họ ở đằng xa nhưng hai người đàn ông dẫn đầu đoàn tùy tùng có vẻ là những người hộ tống từ quân đoàn Remdragon và ba người sau là những vị khách mà Rodrigo đã nhắc đến.

Max nheo mắt, cố gắng giải mã biểu tượng được in trên lá cờ tam giác màu cam mà họ đang cầm. Biểu tượng trên lá cờ khác xa với con chim vàng đại diện cho gia đình hoàng gia nhưng trông chúng quen quen, vì vậy nàng đoán rằng nó thuộc về một gia đình quý tộc khác của Whedon.

Cô từ bỏ việc cố gắng tìm ra gia tộc nào sở hữu huy gia đó và đứng dậy. Là nữ chủ nhân của lâu đài, nàng phải chào đón họ đặc biệt là nếu một trong số họ là sứ giả của gia đình hoàng gia. Max gọi Rudis nhanh chóng buộc tóc nàng lên gọn gàng và vội vã rời khỏi phòng. Khi nàng chạy xuống cầu thang, nàng thấy Riftan bước vào lâu đài cùng với các vị khách. Ánh mắt nàng dõi theo khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị của chàng rồi chuyển sang quan sát những vị khách đi theo sau.

Hai thanh niên và một người đàn ông trung niên lực lưỡng đang thận trọng nhìn quanh hành lang. Nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của họ, Max đoán rằng chuyến viếng thăm của họ không phải là vì tình bạn đơn thuần. Nàng tiến đến gần những người đàn ông với vẻ mặt khá căng thẳng.

"Riftan... Em nghe nói có khách...đến..."

Lông mày Riftan nhíu lại và càng rõ rệt hơn khi nhìn thấy dáng người của nàng. Chàng băng qua hành lang và đến bên vén mái tóc vẫn còn ướt của nàng.

"Nàng nên nghỉ ngơi đi, đừng để việc này làm phiền. Những người này là người Ruigen. Họ sẽ rời đi trong hai ngày nữa; nàng không cần phải lo lắng về họ."

Max bối rối trước những lời lẽ thẳng thừng, thiếu hiếu khách của chàng mặc dù đang ở trước mặt khách. Nàng liếc nhìn về phía họ nhưng không thấy họ có dấu hiệu nào bị xúc phạm. Người đàn ông trung niên tiến lại gần nàng với vẻ mặt bình tĩnh và hôn mu bàn tay nàng để tỏ lòng lịch sự.

"Xin chào, thưa phu nhân. Tên tôi là Aaron Levaier. Chúng tôi đến theo lệnh của Bá tước Robern."

"Rất vui được gặp ngài, Ngài Levaier... Tôi thực lòng hy vọng ngài sẽ thoải mái khi ở đây."

Bá tước Robern là một trong những chư hầu của nhà vua, ông cai trị một vùng đất rộng lớn không xa Anatol. Max nhìn họ với sự tò mò khi nàng tự hỏi tại sao Bá tước lại cử các hiệp sĩ của mình. Vào lúc đó, giọng nói sắc bén của Riftan vang lên.

"Này, anh đi xa đến thế chỉ để tán tỉnh vợ người khác thôi à?"

"Tôi chỉ muốn gửi lời hỏi thăm thôi mà."

"Không phải anh nói chúng ta có chuyện gấp cần thương lượng sao? Đừng lãng phí thời gian nữa, mau lên đi."

Riftan quay lại và bước lên cầu thang. Các hiệp sĩ thở dài, cúi chào Max một cách lịch sự, và đi theo chàng vào văn phòng. Max cảm thấy chán nản vì bị đẩy sang một bên và lê bước trở về phòng mình.

Riftan không trở về phòng cho đến tận đêm khuya. Max véo đùi mình để nàng không ngủ thiếp đi và chạy đến bên chàng ngay khi chàng bước vào phòng. Khuôn mặt Riftan có vẻ mệt mỏi khi mở cửa, mắt chàng mở to khi thấy vợ mình vẫn còn thức.

"Nàng đang làm gì vậy, sao vẫn chưa ngủ mà còn thức thế?"

"Em đang đợi chàng trở về...t-trở về. Em muốn biết chuyện gì đang xảy ra..."

Chàng cau mày khi kéo một chiếc ghế ra để ngồi và bắt đầu cởi bộ giáp. Max treo một chiếc ấm đun nước lên lò sưởi và đặt một cái chậu để chàng rửa. Sau đó, nàng bước tới phía sau và đặt tay lên eo chàng để giúp chàng cởi đồ. Riftan đang trong lúc tháo rời ống tay áo chợt lúng túng đẩy tay nàng ra.

"Ta có thể tự làm được, đừng lo lắng."

"... Phục vụ chồng... Đó là bổn phận của vợ..." Khuôn mặt Max nóng bừng, tự hỏi liệu lời nói của nàng có quá lộ liễu không. Chàng đã chăm sóc nàng vô số lần, nhưng nàng chỉ đáp lại vài lần. Nàng lại vội vã nói thêm vào câu nói của mình như thể để kiếm cớ. "Chàng quá bận rộn... chàng rời đi lúc rạng sáng và trở về muộn sau nửa đêm... M-mặt khác, em không có nhiều việc phải làm... Những người vợ phải đảm bảo rằng chồng mình được nghỉ ngơi thoải mái, em cũng muốn chăm sóc Riftan."

Max không đợi chàng trả lời và nàng bướng bỉnh cầm lấy những mảnh giáp nặng bằng tay. Nàng loạng choạng vì sức nặng và khó khăn lắm mới giữ được tư thế khi lạch bạch đi đến bức tường nơi nàng treo áo giáp, nàng chống tấm giáp ngực của chàng vào tường, đặt gọn gàng ống chân lên trên. Mặc dù nàng chỉ đi được 10 bước, nhưng trán nàng đẫm mồ hôi. Nàng tự hỏi làm sao Riftan có thể đi lại nhẹ nhàng như vậy khi mang những mảnh kim loại nặng trên người.

"Để yên đi." Riftan nhanh chóng khuyên can nàng khi nàng cố nhặt bao kiếm chứa thanh kiếm của chàng. "Nàng sẽ không thể nhấc nó lên được đâu."

Max nhìn lên nhìn xuống thanh kiếm gần như dính chặt dưới đất. So với những thanh kiếm claymore khổng lồ mà các hiệp sĩ khác đeo trên lưng, thanh kiếm của Riftan có vẻ có kích thước trung bình. Thanh kiếm của chàng dài khoảng 4 kvets (khoảng 120 cm) và cả chuôi kiếm lẫn vỏ kiếm đều không có bất kỳ đồ trang trí bằng da nào. Nó trông không hề nặng chút nào và Max tự tin bác bỏ điều đó.

"Ừm... Có thể em không vung được nó... nhưng ít nhất em có thể nhấc nó lên..."

Riftan kéo chiếc áo dài đẫm mồ hôi qua đầu. Chàng nhìn cổ tay thon thả của nàng một cách hoài nghi và nhướng một bên lông mày.

"Nàng không thể nhấc nó lên được." Chàng nói lại với giọng điệu đầy chắc chắn.

Max lờ đi những lời bình luận không khoan nhượng của chàng và đặt tay nàng quanh chuôi kiếm với vẻ mặt nghiêm nghị. Tuy nhiên, đúng như Riftan dự đoán với độ chắc chắn, nàng hầu như không thể nhấc thanh kiếm lên khỏi mặt đất, chứ đừng nói đến việc mang nó đi đâu đó. Ngạc nhiên trước sức nặng bất ngờ, nàng tuyệt vọng nắm chặt chuôi kiếm bằng tất cả sức lực của mình. Cổ tay nàng run rẩy như thể chúng sắp gãy và gần như làm rơi thanh kiếm xuống đất. Khuôn mặt nàng đỏ bừng khi cố gắng, thanh kiếm chỉ nhấc lên khỏi mặt đất một ngón tay.

"N-nhìn xem, em có thể nâng nó lên."

"Nàng gọi là nâng sao?" Riftan khinh khỉnh sau đó lấy thanh kiếm từ tay nàng. "Đưa cho ta, nàng có thể bị thương."

Chàng nhấc thanh kiếm bằng những chuyển động nhẹ nhàng và dựa nó vào mép giường như thể nó nhẹ như lông vũ. Max sửng sốt  nhìn chàng với vẻ kinh ngạc. Nàng tự hỏi làm sao chàng có thể dễ dàng làm được điều đó.

"Tất cả... thanh kiếm đều nặng như vậy sao?"

"Thanh kiếm của ta nặng hơn nhiều so với những thanh kiếm thông thường. Lưỡi kiếm được làm rộng hơn và nặng hơn bằng cách sử dụng phương pháp đúc đặc biệt để tăng cường sức mạnh của nó. Lúc đầu, ta cũng gặp khó khăn khi vung nó."

Chàng giải thích với một nụ cười nhẹ nhàng khi rửa mặt trong chậu nước mà Max đã chuẩn bị và lau người bằng khăn. Max lấy một bộ quần áo thay từ trong rương và đặt nó bên cạnh chàng, cẩn thận lựa chọn từ ngữ khi nàng nói.

"Em có thể hỏi tại sao... Bá tước lại cử hiệp sĩ của mình tới không...?

Riftan gật đầu bình tĩnh và dùng khăn lau cổ. "Ông ấy đã cử họ đi lập liên minh. Bá tước đang lo lắng về các cuộc tấn công của quái vật ngày càng tăng ở vùng đất của mình."

"Một liên minh à?"

"Ông ta tìm kiếm sự giúp đỡ của quân đoàn hiệp sĩ Remdragon để chế ngự những con quái vật đang hoành hành trong lãnh thổ của mình. Đổi lại, ông ta sẽ trả công hậu hĩnh cho chúng ta và tích cực hỗ trợ việc xây dựng đường ở Anatol."

Max thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn vì đó không phải là lệnh tiếp viện từ hoàng gia.

"Vậy... chàng có định chấp nhận... liên minh với Bá tước Robern không?"

"Ta nói ta sẽ suy nghĩ. Đề nghị này không tệ, nhưng ta không nghĩ phân tán lực lượng quân sự của Anatol sẽ có giá trị..."

"Có phải vì sắp tới... chàng sẽ lên đường đi viễn chinh không?"

Riftan đang rửa tay bằng xà phòng chợt dừng lại và quay đầu nhìn Max.

Nàng vội vàng nói thêm. "Em... Em nghe nói rằng quái vật từ phía bắc đang tấn công... và các hiệp sĩ Remdragon... có thể phải được huy động..."

"Ai đã kể cho nàng nghe những câu chuyện vô bổ đó?" , Riftan hỏi một cách gay gắt.

Max giật mình và ngập ngừng lẩm bẩm. "Em... tình cờ nghe thấy các hiệp sĩ... khi em đang chữa trị cho họ..." .

Nàng không dám nói thêm rằng Ruth đã giải thích chi tiết về kế hoạch của chàng, rõ ràng là nó sẽ gây ra một cuộc tranh cãi. Riftan thở dài, tặc lưỡi và nhẹ nhàng ném khăn tắm lên ghế.

"Chúng ta vẫn phải đánh giá tình hình tiến triển thế nào trước khi ta có thể quyết định có nên đi hay không."

"Nếu... một khi lệnh tiếp viện được ban hành..." Max nuốt khan. Mặc dù nàng đã biết từ Ruth rằng họ đang có kế hoạch cử một hiệp sĩ khác đến chỉ huy, nàng vẫn muốn tự mình xác nhận điều đó. "Ri-Riftan... chàng sẽ chỉ huy các hiệp sĩ... trong trường hợp đó xảy ra ư?"

Riftan chăm chú nhìn nàng như thể đang cố gắng đọc ý định đằng sau câu hỏi của nàng. Sau đó, chàng lắc đầu chậm rãi.

"Không. Ta đang nghĩ đến việc gửi và trao quyền chỉ huy cho Uslin hoặc Hebaron."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro