CHƯƠNG 168. Thực hành pháp thuật
Sáng hôm sau, Max chạy đến thư viện ngay khi nàng vừa chải chuốt xong. Ruth đã trở về tối qua và nàng thấy cậu ấy đang ngủ cạnh lò sưởi. Nàng cau mày nhìn xuống người đàn ông đang nằm như một xác chết. Trong khi có nhiều phòng thoải mái chỉ cách thư viện ba tầng lầu để cậu ấy nghỉ ngơi, nhưng hẳn cậu quá mệt mỏi nên đành ngủ trên sàn đá lạnh lẽo. Hình ảnh đó khiến nàng không khỏi cảm thấy thương xót cho người đàn ông trông tiều tụy, khổ sở.
Max nhìn xung quanh rồi nhặt một thanh củi trên tường và chọc vào lưng cậu ta.
"Ruth, trời sáng rồi... dậy đi."
"Hừ..."
Ruth càu nhàu khó chịu trùm áo choàng che kín đầu và quay lưng lại với nàng. Max tiếp tục chọc lưng cậu ấy như một đứa trẻ cáu kỉnh đẩy một con sâu bướm ngọ nguậy.
"Này, t-tỉnh dậy đi... ngay khi tôi mở mắt sáng nay... tôi đã đến đây ngay rồi."
"Ugh... Tôi ước gì người đến muộn hơn một giờ..." Cậu nheo mắt lại và nhìn nàng với vẻ cau có. "Người vừa mới chọc tôi như chọc củi bằng thứ đó à?"
Max nhanh chóng giấu cây củi ra sau lưng. Ruth mở mắt như thể cậu đã hoàn toàn tỉnh táo rồi nhảy dựng lên và mắng.
"Tôi đã từng nghĩ đến điều này rồi, nhưng có phải người đối xử với tôi quá khắc nghiệt không?"
"Chẳng phải là tôi không thể chạm vào tóc hay cơ thể của một người đàn ông đang ngủ sao?"
"Ít nhất thì người cũng phải lịch sự một chút chứ!" Cậu nhìn nàng với vẻ không vui rồi thở dài. "Dù sao thì cũng ổn thôi. Tôi sẽ chuẩn bị vào lớp."
Ruth bắt đầu dọn dẹp giấy da và giá sách trên sàn. Max cảm thấy hơi có lỗi và lặng lẽ giúp cậu ấy dọn dẹp. Cậu gom những tờ giấy da có chữ viết dày đặc cuộn lại rồi buộc bằng dây da và ném vào một chiếc hộp lớn.
"Người đã đọc hết những cuốn sách tôi giới thiệu hôm qua chưa?"
"Chỉ một nửa thôi... Tôi chưa thể đọc được một nửa còn lại."
"Người đã học xong lý thuyết nguyên tố chưa?"
"C-chưa nữa..."
Cậu nheo mắt và vuốt cằm. "Thật khó để học phép thuật phòng thủ và tấn công nếu không có hiểu biết cơ bản về hình học và lý thuyết nguyên tố. Ít nhất, người nên đọc tất cả các cuốn sách tôi giới thiệu."
"Tôi sẽ đọc thêm một chút nữa." Max trả lời với vẻ mặt hứng thú. "Khi tôi đọc xong những cuốn sách... tôi có thể học được cách tấn công bằng phép thuật không?"
"Tôi nghĩ tốt hơn là người nên học một số phép thuật tự vệ cơ bản trước." Ruth nhún vai. "Khi người ở trong tình huống nguy hiểm như lần trước, người ít nhất cũng phải có phương tiện để tự bảo vệ mình."
Max gật đầu buồn bã khi nhớ lại cuộc tấn công của con rồng. Ruth ngả người ra sau và nhìn lên trần nhà với vẻ mặt trầm ngâm rồi búng tay.
"Được rồi. Hôm nay, chúng ta sẽ ôn tập lại để giúp người nắm vững phép thuật mà người đã học được cho đến nay. Tôi đã nhờ mọi người thu thập các nguyên liệu cần thiết."
"Nguyên liệu?"
Khi Max hỏi với vẻ mặt tò mò, Ruth nở một nụ cười dịu dàng đầy điềm gở. "Đó là một loại vật liệu đặc biệt có thể giúp cải thiện đáng kể kỹ năng của phu nhân đấy."
Max có vẻ mặt lo lắng. Cậu ta đang làm cái quái gì thế?
Nàng liếc nhìn Ruth một cách ngờ vực khi cậu ta nhét thứ gì đó vào cái bao cậu ta đặt dưới gầm bàn và đi thẳng ra khỏi cửa. Bước chân của nàng miễn cưỡng đi theo cậu ta.
"Chúng ta đang đi đâu thế?"
"Chúng ta sẽ lấy những vật liệu mà tôi đã bảo các học viên lấy."
"Đó là loại nguyên liệu gì thế?"
"Người sẽ biết ngay khi nhìn thấy nó." Ruth lẩm bẩm rồi lập tức đi ra khỏi lâu đài.
Max ngừng công kích cậu bằng những câu hỏi: như Ruth đã nói, nàng sẽ sớm được tận mắt chứng kiến. Nàng nuốt nỗi lo lắng vào cổ họng khi họ đi qua con đường dài và một tòa nhà bằng gỗ hiện ra.
Hai cây du cao chót vót ở hai bên tòa nhà cổ như những người gác cổng. Phía trước tòa nhà có ba chàng thiếu niên, bao gồm Garrow và Yulysion, đang đấu kiếm gỗ. Ruth vẫy một tay về phía họ và chào họ thật to.
"Xin chào mọi người."
"Ngài pháp sư!"
Những hiệp sĩ tập sự đặt thanh kiếm gỗ xuống và quay đầu về phía họ.
"Chúng tôi định đến thăm ngay sau khi kết thúc buổi tập sáng. Hôm qua ngài đã yêu cầu..."
Yulysion đang nói chuyện vui vẻ trong khi lau mồ hôi trên mặt bỗng thấy Max đứng sau Ruth và mở to mắt. Anh ấy vội vã chạy đến chỗ nàng và bắt đầu trò chuyện vui vẻ.
"Phu nhân cũng ở đây sao! Người thế nào rồi? Thật nhẹ nhõm khi thấy người đã khỏe lại! Người không biết tôi đã lo lắng đến mức nào đâu. Tôi hẳn là có thể bảo vệ người tốt hơn... Người hiện tại có khỏe không?"
"Yuly, bình tĩnh nào. Cậu đang làm phu nhân xấu hổ đấy."
Cậu thiếu niên Garrow nhìn nàng khi anh ta chỉ trích Yulysion vì hành vi của anh ấy sau đó mỉm cười lịch sự và nói bằng giọng nhẹ nhàng hơn.
"Xin chào, Quý bà Calypse."
"C-chào mọi người. Đ-đã lâu rồi... chúng ta chưa gặp nhau, cả hai người."
"Nhưng phu nhân đang làm gì ở đây vậy? Phu nhân có điều gì muốn hỏi chúng tôi sao?" Yulysion hỏi mắt sáng như đèn lồng.
Ruth nói thay cho Max, người đang gặp khó khăn khi mở lời. "Tôi đến đây để lấy thứ mà tôi đã yêu cầu hôm qua để luyện pháp thuật cho phu nhân."
"À! Thì ra đó là thứ phu nhân cần! Xin hãy đợi một lát, tôi sẽ mang đến ngay,"
Yulysion nhanh chóng nhảy vào nhà phụ trong khi Max ngơ ngác nhìn lối vào tối tăm. Một lúc sau, anh ấy đi ra với một cái xô lớn trên tay. Ruth nhận lấy cái xô, mở nắp lên xem và gật đầu hài lòng.
Đó là cái gì vậy? Max tò mò nhìn vào trong xô. Bên trong, xô lớn chứa đầy một thứ trông như những mảng thịt màu đỏ sẫm. Cảnh tượng khiến nàng giật mình lùi lại vài bước, vẻ mặt hoảng hốt.
"Cái-cái quái gì thế này!"
"Đây là một trợ thủ đặc biệt có vai trò quan trọng trong việc rèn luyện pháp thuật chữa trị của người."
Ruth cười toe toét đưa tay vào xô và nhấc vật đó lên một thứ to cỡ lòng bàn tay cậu. Đó là một con cóc lớn, màu nâu đỏ với những đốm đen loang lổ trên lưng. Những chiếc chân đen sì của con cóc rũ xuống, trông yếu ớt và bất động. Max không khỏi rùng mình khi nhìn thấy sinh vật đó.
"C-cậu định làm gì với thứ đó thế?"
"Chúng ta sẽ thực hiện cái gọi là 'huấn luyện đặc biệt về ma thuật giải độc'. Con cóc đầm lầy đốm đen này rất độc. Khi thực hành với nó, người học có thể rút được hầu hết chất độc cùng lúc."
Cậu ta lắc con cóc chết trong sự hào hứng. Bụng Max quặn lại khi nhìn thấy những chi dài, nhầy nhụa, lắc lư của nó. Nàng lùi lại một chút, liếc nhanh về phía con đường mình vừa đi qua, khát khao bỏ chạy thật nhanh. Nhưng Yulysion và Garrow đều đang nhìn nàng với vẻ hiếu kỳ, khiến nàng không dễ dàng thoát khỏi tình huống này.
Hôm qua không phải nàng còn giả vờ tự tin trước mặt bọn họ, còn khoe khoang đủ thứ chuyện sao? Max cắn môi, vẻ mặt bình tĩnh nuốt nước bọt.
"V-với con ếch đó... Cậu định huấn luyện kiểu gì vậy? C-có lẽ... Cậu định đầu độc ai đó để làm thí nghiệm à?"
"Không được. Ai lại đi dùng phương pháp huấn luyện ngu ngốc như vậy?" Cậu ta cười khẽ và quay đầu về phía các học viên: "Ai đó mang cho tôi một xô nước. Không quan trọng là nồi, bát đồng hay chậu. Chỉ cần mang theo nhiều nước là được."
"Tôi sẽ mang nó đến."
Garrow nhìn Yulysion với ánh mắt phấn khích và bước tới gần. Trong lúc anh ta vào nhà phụ lấy nước, Ruth bắt đầu đếm số lượng cóc bằng cách xếp chúng lên một gốc cây, từng con một. Tổng cộng, có 31 con cóc. Max cảm thấy buồn nôn, nhưng Ruth lại thốt lên đầy ngưỡng mộ.
"Làm sao cậu có thể bắt được nhiều cá như thế này chỉ trong một ngày?"
"Tôi dùng một con thỏ chết làm mồi nhử. Chỉ cần đặt một con thỏ hoặc một con chim gần đầm lầy, chúng sẽ lập tức tụ tập xung quanh." Yulysion giải thích với giọng nói tự hào. "Khi lũ cóc đầm lầy tụ tập, tôi chỉ cần kéo chiếc lưới đã đặt sẵn là bắt được tất cả chúng ngay lập tức."
"Thật vậy ư!" Ruth đấm nhẹ vào lòng bàn tay mình, tuôn ra những lời khen ngợi không ngớt. Max thì thầm đầy ái ngại, lẩm bẩm rằng mình chẳng hề muốn biết thêm gì về cách bắt cóc đầm lầy.
"Vậy đã đủ chưa?"
Trong khi họ nói về cách thu thập cóc, kỳ nhông và nhiều loại giun độc, Garrow quay lại với một xô nước bắn tung tóe. Ruth cầm lấy xô nước và gật đầu hài lòng.
"Thật hoàn hảo."
Max tò mò quan sát hành động của cậu ta. Cậu ta hạ cái xô xuống gốc cây và nhặt một con cóc. Sau đó, cậu lấy một con dao nhỏ ra khỏi túi và đâm sâu vào lưng con cóc. Tinh chất màu đen chảy ra từ lỗ hổng của cơ thể con cóc và rơi xuống mặt nước trong vắt.
"Bây giờ, hãy thử thanh lọc nước này xem."
"Này... ý cậu là tôi phải sử dụng pháp thuật giải độc à?"
"Đúng vậy. Đây là phương pháp nổi tiếng mà các pháp sư sử dụng để thành thạo phép thuật giải độc."
Max nhìn xuống vào cái xô. Một chất lỏng nhớt từ cơ thể con cóc lan ra, loang lổ như mực trong nước. Khi nàng do dự đặt tay lên nó và tăng cường sức mạnh phép thuật của mình, nàng cảm nhận được một lực cản yếu ớt. Max nghiêng đầu bối rối; cảm giác này rõ ràng rất khác so với việc áp dụng phép thuật lên cơ thể con người, và nàng không chắc phải khởi động phép thuật từ đâu. Khi nàng còn đang loay hoay, Ruth vốn im lặng quan sát từ nãy đến giờ đã đưa ra một số lời khuyên.
"Thử truyền năng lượng theo chuyển động tròn, từ rìa vào giữa. Khi người đã nắm được mẹo này, nó sẽ dễ hơn là niệm chú lên cơ thể người."
Max làm theo chỉ dẫn của cậu ta và để năng lượng của nàng chảy ra từ mép bề mặt. Năng lượng màu xanh từ lòng bàn tay nàng bắt đầu thanh lọc từ từ, tập trung vào năng lượng màu đen trong nước và kéo nó vào trung tâm từ từ thanh lọc.
Sau một thời gian dài, nước đã bị ô nhiễm bởi màu đục trở lại màu trong suốt. Ruth gật đầu khi nếm thử nước bằng đầu ngón tay.
"Làm tốt lắm. Một điều cần lưu ý là người đã lãng phí quá nhiều năng lượng, nhưng người sẽ có thể cải thiện điều đó bằng cách luyện tập nhiều lần."
"Chúng ta có phải lặp lại bài tập này... nhiều lần không?"
"Phải làm đi làm lại nhiều lần chứ." Ruth kiên quyết nói rồi ném xác con cóc xuống gốc cây. "Những con cóc này bị đám học việc này bắt được một cách hăng hái, tại sao không tận dụng chúng một cách có ý nghĩa?"
Max nhìn vào cái xô đầy cóc với vẻ mặt nhợt nhạt. Nàng có phải tiếp tục cho đến khi chúng được sử dụng hết không? Vai nàng chùng xuống không mấy phấn khích trong khi Yulysion hoàn toàn không để ý đến sự chán nản của nàng, lại tuyên bố một cách đầy tự hào.
"Tôi sẽ bắt chúng lại để phu nhân có thể sử dụng bao nhiêu tùy thích. Được phục vụ người là một niềm vui lớn và là vinh dự của một hiệp sĩ."
"Lần sau, hãy bắt một con thằn lằn đuôi dài nhé."
"Cứ giao cho tôi! Tôi sẽ tìm cho ngài bao nhiêu tùy thích, hang động phía tây có rất nhiều."
Yulysion thốt lên đầy tự tin, vỗ ngực bằng nắm đấm và nàng mỉm cười cứng ngắc. Trước khi Ruth lên đường viễn chinh, có vẻ như cậu ấy thực sự muốn cải thiện kỹ năng của nàng. Không chút do dự, cậu nhặt thêm một con cóc nữa. Một chiếc lưỡi dài thè ra từ miệng con cóc đã chết. Max hầu như không kìm được chất nôn trào lên cổ họng nàng khi cậu ta cắt lưỡi bằng dao găm và giơ ra trước mặt nàng.
"Lần này người có muốn tự mình thử không?"
Vai Max cứng đờ, nàng muốn lắc đầu phản đối nhưng những người học việc nhìn nàng với sự mong đợi nên nàng không thể tỏ ra ghê tởm. Cuối cùng nàng chấp nhận con cóc ướt, trơn trượt với đôi mắt nhắm chặt. Kết cấu lạnh, mềm khiến da gà lan khắp cơ thể nàng. Đó là kết cấu tệ nhất mà nàng từng chạm vào trong đời. Max lật con cóc, kìm lại sự thôi thúc muốn vứt nó đi. Ruth đặt một con dao găm vào tay nàng và chỉ bằng đầu ngón tay vào một điểm ngay dưới đầu con cóc.
"Bây giờ, bằng con dao... người có thể đâm sâu vào phần này và cắt dài nó."
Max do dự một lúc rồi cầm dao găm đâm vào cơ thể lạnh ngắt của con cóc. Da nó dai hơn nàng tưởng, khiến nàng phải dùng thêm sức để lưỡi dao nhích lên từng chút một. Khi tay nàng run rẩy cố gắng rạch một đường trên lưng con cóc, một chất lỏng đen, dính đặc chảy ra, khiến Max rùng mình và lập tức buông tay, vứt con cóc đi. Nàng đã đạt được chút kết quả, nhưng ngay lập tức Ruth lại ra lệnh một cách tàn nhẫn.
"Giờ thì bóp chặt con cóc đi. Như vậy chất độc sẽ chảy ra nhiều hơn."
Cố gắng kìm nén cơn giận, Max cắn chặt môi nhưng trong lòng đã thề rằng lần tới, nếu bắt gặp gã pháp sư kia đang ngủ, nàng nhất định sẽ cầm một thanh củi mà đâm cho thủng lưng cậu ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro