Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 162. Đứa con gái vô dụng của Công tước

"Ồ, mùi hương này thơm quá."

Max nhìn nó với cảm giác nhẹ nhõm và tự hào. Những nụ hoa đỏ rực nở rộ xung quanh vũng nước nhỏ do những người hầu đào, và các bụi cây xếp thành hàng ngay ngắn, như những người lính nhỏ với những bông hoa tím xanh mới nhú. Kề bên là một cánh đồng các loại thảo mộc tỏa hương dễ chịu, tạo nên sự hòa hợp tuyệt vời với sắc hoa. Max đặt một chiếc khăn tay lên chiếc ghế phẳng được chạm từ đá rồi ngồi xuống.

"Những loài cây này... tất cả đều có thể dùng làm thảo mộc và gia vị."

"Ý nàng là nàng đã tạo ra một khu vườn có thể ăn được à?"

"Có những bông hoa đẹp trong vườn là một chuyện, nhưng trồng những loài cây hữu ích... Em nghĩ điều đó thật tuyệt."

Câu nói của Max khiến Riftan bật cười khẽ. "Ta sẽ chỉ thị cho lính canh bảo vệ khu vườn này và giữ cho nó nguyên vẹn."

"Chàng... có thích nó không?"

Chàng nhìn Max đang ngồi gần vườn hoa, rồi chậm rãi gật đầu. Một cảm xúc mãnh liệt thoáng hiện trong ánh mắt chàng, rồi nhanh chóng vụt tắt.

"Ừm, ta thích nó."

Giọng nói của Riftan vang lên có vẻ căng thẳng một cách kỳ lạ. Max nhìn chàng với ánh mắt bối rối khi Riftan ngồi xổm xuống, chàng nhẹ nhàng nâng tay lên che môi như thể đang cố giấu đi cảm xúc thật của mình.

"Một năm trước, ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dành thời gian thư thái như vậy ở vườn hoa cùng vợ mình."

Max trở nên lo lắng khi nhận ra Riftan đang ám chỉ đến thời điểm chàng ấy đi trinh thám.

"Em nghe nói rằng... chàng đã g-gặp rất nhiều rắc rối trong chuyến đi."

"Không dễ dàng gì. Có hàng ngàn con quái vật sống ở dãy núi Lexos và con đường đến hang ổ Rồng được bao quanh bởi nhiều lớp rào chắn và mê cung."

Riftan đáp lại bằng một giọng nghiêm nghị, rồi lục tìm trong giỏ lấy ra một quả táo, cắn một miếng lớn khiến nước táo tươi mát làm ẩm môi chàng. Má Max đỏ bừng, khi những ký ức đầy gợi tình lóe lên trong đầu nàng. Dù bị trí tưởng tượng cuốn đi, nàng vẫn không thể không chú ý đến vẻ thư thái tự nhiên của Riftan. Ngồi thoải mái trên mặt đất, ăn một quả táo, chàng trông vô tư và hồn nhiên như một cậu bé chưa hề biết đến những tàn khốc của thế giới này. Riftan lấy một quả táo xanh và đưa cho nàng.

"Nó ngon đấy. Em thử xem."

Max cầm lấy và vô thức cắn một miếng táo. Nhưng vị ngọt của nó dường như không chạm tới lưỡi nàng, vì nỗi căng thẳng đã khiến vị giác của nàng trở nên mờ nhạt. Sống trong nỗi đau từ sự khắc nghiệt của cha mình, Max đã quá đắm chìm trong những khổ sở của bản thân suốt ba năm qua mà không bao giờ nghĩ đến những gì Riftan có thể đã phải chịu đựng. Thậm chí, nàng từng lo sợ rằng nếu chàng quay lại, chàng sẽ làm nàng đau khổ thêm nữa.

Nhưng làm sao chàng ấy có thể thoải mái như vậy khi ở bên cạnh nàng như vậy? Bị choáng ngợp bởi câu hỏi trong đầu, Max cẩn thận nhìn xuống Riftan đang tận hưởng làn gió.

Chàng ấy đã bao giờ trách mình chưa? Max thầm mong là không, nhưng Riftan đã chấp nhận kết hôn với nàng dù biết trước những khó khăn mà điều đó có thể mang lại cho chàng. Liệu có người đàn ông nào đối diện với bất hạnh mà không hề oán trách? Thật là một phép màu khi chàng ấy quyết định giữ lời thề trong lễ cưới và hài lòng với cuộc hôn nhân này. Suy nghĩ ấy khiến trái tim nàng bồn chồn, và nàng vội chuyển chủ đề.

"Việc xây dựng đ-đường ...có tiến triển tốt không?"

"Mọi việc đang tiến triển tốt. Sẽ hoàn thành vào thời điểm mùa thu đến." Riftan ném hạt táo vào bụi cây với nụ cười đầy tham vọng. "Ngay khi con đường xong, ta sẽ mở rộng cảng. Sẽ tốn kém để bảo vệ nó khỏi quái vật, nhưng thương nhân từ phương Nam sẽ neo đậu tàu lớn và sẵn sàng trả một khoản hậu hĩnh. Rất có lợi nhuận."

"Thật sự kiếm được nhiều tiền đến vậy ... chỉ từ phí cầu đường sao?"

"Không chỉ có phí cầu đường. Hợp tác với thương nhân sẽ đem lại nguồn thu đáng kể. Họ chia phần lợi nhuận để được bảo vệ hàng hóa quý giá và hỗ trợ kinh doanh an toàn. Đã có nhiều thương nhân sẵn sàng hợp tác rồi. Ta sẽ không để nàng bỏ lỡ cơ hội sở hữu lụa là, gia vị quý hiếm từ phương Nam với giá phải chăng." Chàng ngả người tựa vào gốc cây và mỉm cười với nàng. "Khi tàu cập bến, ta sẽ tặng nàng 500 bộ váy lụa."

"Em có quá nhiều váy áo lụa rồi."

"Chưa đủ đâu", chàng khẳng định và cười. "Cố lên. Ta sẽ tặng em vô số bộ váy đắt tiền nhất thế giới. Sau đó, ta sẽ đeo những chiếc nhẫn kim cương sáng hơn cả mặt trời vào từng ngón tay của em. Từ cổ đến cổ tay, đến mắt cá chân, ta sẽ trang trí cho em bằng đồ trang sức."

Chàng nắm lấy tay và áp môi mình vào cổ tay nàng. Cảm giác làn môi lành lạnh và ẩm ướt trên làn da nhạy cảm khiến Max khẽ rùng mình. Đôi mắt đen của Riftan lấp lánh sự thỏa mãn.

"Ta sẽ khiến nàng trở thành người phụ nữ danh giá nhất trong Bảy Vương quốc. Ta sẽ khiến nàng được hưởng sự giàu có như công chúa của Roem." Riftan vuốt ve lòng bàn tay nàng và nói một cách say sưa. "Nếu đế chế ấy còn tồn tại, nàng sẽ là người phụ nữ quý giá nhất trên lục địa. Một người như ta thậm chí không đủ tư cách để trò chuyện với nàng."

"Đ-đừng nói vớ vẩn như vậy. Roem đã chết từ lâu rồi và gia tộc Roem hầu như không còn giữ được tên tuổi của họ nữa... giờ họ không còn quyền lực, không còn ảnh hưởng. Em chỉ là một trong rất nhiều quý tộc của Whedon."

"Nàng quá khiêm nhường rồi. Nàng là hậu duệ của dòng dõi hoàng gia vĩ đại từng cai trị đế chế và là trưởng nữ của Công tước quyền lực nhất Whedon. Nàng không chỉ là một quý tộc bình thường." Đột nhiên, vẻ tàn nhẫn hiện rõ trên khuôn mặt Riftan. "Ta khinh thường cha nàng, nhưng ta không có ý định bất kính với ông ta. Công tước chọn ta làm phu quân của nàng không phải vì ta là người xứng đáng, mà đơn giản là ta hữu ích với ông ta."

Bàn tay Max giật lại khi nghe những lời nói của chàng, nhưng Riftan lập tức siết chặt, như một con mãnh thú giữ lấy con mồi của mình.

"Ta không có thân thích cao quý. Dù ta có chết, cũng sẽ chẳng có ai đứng lên báo thù cho ta. Ta chỉ là một kỵ sĩ tầm thường, có kỹ năng và danh tiếng, nhưng không có quyền lực. Với Công tước, việc phong ta làm chỉ huy tạm thời không phải là vấn đề lớn. Ông ta chọn ta vì dễ điều khiển và sẵn sàng hy sinh ta khi cần."

"Đ-đó là..."

"Ông ta không tin rằng ta có thể trở về để tiếp tục cuộc hôn nhân này," Riftan nói, giọng điệu tuy nhẹ nhàng nhưng đầy lạnh lẽo. "Nhưng ta đã trở về, và hôn nhân của chúng ta là thực. Giờ đây, Công tước không còn quyền gì với nàng. Ta mới là gia đình của nàng."

Với những lời nói đầy sự chiếm hữu đó, nàng cảm thấy một làn gió mát thổi qua trái tim mình. Nàng vô dụng đối với cha mình, chỉ có Rosetta là người mà công tước thừa nhận là con gái của ông. Maximillian là một kẻ thất bại, một đứa con gái vô tích sự, người đã kết hôn với một hiệp sĩ tầm thường vào một thời điểm thích hợp, chỉ để phục vụ lợi ích của Công tước. Người phụ nữ cao quý mà Riftan nhắc đến dường như không thể nào là nàng mà là Rosetta.

Max cắn môi, lòng tràn đầy đau đớn và tức giận khi nghĩ về sự thật rằng chính cha nàng đã lợi dụng và lừa dối Riftan, và nàng lại là chiếc chìa khóa cho sự dối trá ấy. Nếu Công tước Crox thực sự xem trọng người kỵ sĩ trẻ trung, can đảm này, ông ấy đáng lẽ nên gả cho chàng người con gái được yêu thương – Rosetta, xinh đẹp và thông minh. Đáng lẽ đó là cách mà Riftan nên được đối xử. Khi dòng cảm xúc dâng trào mãnh liệt trong lòng, Max cất tiếng nói, giọng run rẩy:

"Em thực sự... xin lỗi."

Riftan bất ngờ ôm lấy khuôn mặt cô trong hai bàn tay mạnh mẽ của mình, dường như sự tức giận của anh đã tan biến.

"Chết tiệt, ta đã nói quá nhiều rồi. Ta không đổ lỗi cho em, Max. Ta biết em chẳng liên quan gì đến những thủ đoạn của cha em. Em thậm chí còn không muốn kết hôn với ta, đúng không?" Chàng nhìn vào mắt nàng, nụ cười cay đắng hiện rõ khi chàng nhận ra sự thật trong ánh mắt nàng. "Em chỉ là một con cờ đáng thương bị cha em ép phải lấy một người tầm thường như ta."

"K-không phải như vậy. Đ-đừng nói theo cách đó-"

Nhưng chàng không nghe lời khẩn cầu của nàng. "Dù sao đi nữa, ta sẽ khiến nàng hài lòng. Ta sẽ làm nàng thấy rằng việc lấy ta còn hơn cả một quý tộc hay hoàng gia nào khác."

Max không thể chịu nổi những lời tự hạ thấp mình của chàng nữa. "Em... em đã cảm thấy như vậy rồi..." Giọng nàng nhỏ nhẹ.

Đột nhiên, nàng vươn tay ôm lấy cổ chàng. Riftan ngạc nhiên cứng người, rồi dần thả lỏng và đáp lại bằng cách ôm nàng thật chặt. Chàng kéo nàng gần lại và đặt một nụ hôn sâu nồng nàn lên môi nàng. Max rùng mình khi vị táo xanh thoảng qua, lưỡi chàng ngọt ngào lấp đầy môi nàng.

Nàng muốn vùi mặt vào cổ chàng và bật khóc, nhưng thay vào đó chỉ nhắm mắt lại, cảm nhận nỗi đau khi nhận ra rằng nàng sẽ chẳng bao giờ có thể hoàn toàn đáp ứng những mong đợi của chàng. Họ cứ ôm lấy nhau như vậy, cơ thể hòa quyện, chẳng buồn để ý thời gian.

Họ ở bên nhau như thế, với cơ thể dán chặt vào nhau trong một thời gian dài. Khi một người lính canh đến tìm chàng, chàng vuốt má và nhìn nàng với vẻ mặt buồn bã, sau đó trao cho nàng nụ hôn nhẹ nhàng và miễn cưỡng đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Max nhìn theo bóng lưng chàng, lòng ngập tràn tội lỗi, không thể không nghĩ đến việc cha nàng đã lừa dối Riftan, còn nàng thì chỉ lặng lẽ chấp nhận. Dù biết rằng quá khứ không thể thay đổi, nhưng nàng vẫn không ngừng tự trách mình.

Max lê bước trở lại phòng và ngã gục xuống giường. Việc Riftan đối xử với nàng như một nàng công chúa danh giá khiến nàng cảm thấy khó chịu đến tận xương tủy. Trong suốt 22 năm qua, Max được cha mình nuôi dưỡng như con chó. Khi lũ chó nổi loạn, cha nàng sẽ giơ roi lên, nhưng ít nhất chúng cũng nhe răng đáp lại ông. Thay vào đó, Max chỉ ngồi gục trên đầu gối, chịu đựng hình phạt và vâng lời với đôi mắt đẫm lệ.

Nàng hiểu sâu sắc sự bất lực và đau khổ của mình. Khi nàng bò trên sàn nhà như một con bọ và bám vào chân cha mình, Max không thể quên hình ảnh của nàng qua tấm gương trong phòng. Da nàng sưng tấy và nàng quằn quại trên sàn đá lạnh như một con sâu.

Công chúa, con gái quý giá của Công tước... tất cả những danh hiệu đó đều nực cười.

Max cuộn tròn người lại và vùi mặt vào lòng. Càng nghĩ đến Riftan, ngực nàng càng thắt lại. Sẽ ra sao nếu nàng thừa nhận con người thật của mình và nàng cách xa hình ảnh người vợ hoàn hảo mà chàng hình dung trong đầu? Tuy nhiên, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh nói sự thật với chồng cũng đủ khiến cơ thể nàng toát mồ hôi lạnh và quặn thắt dạ dày.

Nàng biết rõ cách những người hầu của Lâu đài Croix nhìn nàng. Ánh mắt của họ, tràn ngập sự cảm thông một cách hờ hững từ xa, đôi khi nó còn khó chịu hơn cả sự bạo lực của cha nàng.

Nàng thà chết còn hơn phải nhận cái nhìn như vậy từ Riftan. Chồng nàng tin rằng vợ mình là người phụ nữ đáng kính nhất trên thế giới, và nàng không bao giờ muốn chàng biết nàng đã sống khốn khổ như thế nào.

Max ra khỏi giường và rời khỏi phòng sau khi nàng không thể chịu đựng được những suy nghĩ rối ren đang tăng lên nữa. Nếu nàng tiếp tục bị nhốt một mình, sự tiêu cực của chính nàng sẽ nuốt chửng nàng mất.

•*¨*•.¸¸☆*・゚Đôi lời giải thích゚・*☆¸¸.•*¨*•

Chắc đọc tới đây các bạn sẽ thắc mắc sao lúc Riftan gọi là nàng lúc gọi em thì mình xin giải oan đôi chút là do mình dịch theo cảm xúc của mình. Riftan dùng em khi cảm xúc chàng ấy giao động mạnh về Max

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro