CHƯƠNG 161. Yên bình
Max nhìn Riftan và Agnes cãi nhau. Thật xấu hổ khi thấy họ cãi nhau ở nơi công cộng, nhưng những hiệp sĩ xung quanh họ có vẻ đã quen với điều đó và lắc đầu chán nản.
"Chúa ơi, nói lời tạm biệt và đi ngay đi" , Riftan nói.
"Cậu bắt đầu tranh cãi trước!"
"Ngài có định rời đi sau khi mặt trời lặn không?", chàng ấy nói thêm.
Vai Agnes run lên một lúc như thể cô đang cố kìm nén lời đáp trả, rồi cô thở dài. "Đúng vậy, những vị khách không mời mà đến nên rời đi."
"Đội ơn điện hạ."
"R-Riftan!" Max kéo gấu áo chàng.
Riftan nhìn xuống nàng trước khi ép mình phải nở một nụ cười giả tạo với Agnes. "Chúc ngài đi đường bình an."
"Cảm ơn" , Agnes nói một cách khô khan, nhưng chợt mỉm cười khi quay sang Max. "Maximillian, cũng cảm ơn lòng hiếu khách của người."
"Xin hãy giữ an toàn và chúc may mắn" .
"Ta cũng mong các người cũng như vậy" , công chúa nói trước khi cảnh báo người của mình.
Các hiệp sĩ của cô hét lên tán thành trước khi đi theo Agnes qua cầu kéo, tạo ra những đám bụi cuốn lên phía dưới. Max vẫy tay cho đến khi họ khuất dạng khỏi tầm nhìn. Nàng cảm thấy không thoải mái khi nhìn thấy Riftan và Agnes dành thời gian bên nhau, nhưng giờ đây, một cảm giác trống rỗng bí ẩn dường như thay thế sự lo lắng trong lòng nàng.
"Chúng ta quay lại phòng thôi" , Riftan nói với nàng.
Chàng ôm chặt nàng trong khi nhìn về phía lâu đài. Max quay lại trong vòng tay để nhìn chàng: cánh tay chàng dày và khỏe như thân cây.
***
Max sớm hoàn thành nhiệm vụ cải tạo khu vườn và lâu đài. Khu vườn giờ đây xanh mát và tươi tốt, những bông hoa nở rộ. Bầu trời trên khu vườn trở nên ồn ào khi những người bán hàng rong huấn luyện chim của họ. Trong lâu đài, đồ nội thất cũ đã được thay thế, và mọi góc đều được trang trí và sắp xếp sạch sẽ.
Trong khi đó, Riftan vẫn bận rộn điều phối việc xây dựng đường. Các hiệp sĩ làm việc vất vả xua đuổi quái vật từ sáng sớm cho đến hoàng hôn treo góc chân trời.
Max sớm hình thành thói quen đơn điệu. Những người hầu rất siêng năng và có năng lực, ít cần đến sự giám sát của nàng. Trước đây, nàng đã dành thời gian rảnh rỗi để học pháp thuật, nhưng giờ đây, nàng lại ngần ngại không dám bắt đầu lại. Sự thờ ơ của mình đối với môn học này đã ảnh hưởng đến khả năng học tập của nàng; thực tế là nàng mất nhiều thời gian hơn để ghi nhớ những công thức phức tạp mà không còn sự nhiệt tình như trước.
Trong sự thoải mái của phòng ngủ, nàng thở dài khi chạm vào gáy sách xếp thành hàng trên giá. Agnes đã nói rằng nàng có năng khiếu về pháp thuật chữa trị, nhưng Max vẫn không chắc chắn lắm. Nàng có nên tiếp tục học pháp thuật không, ngay cả khi Riftan phản đối? Chồng nàng đã nói rõ rằng chàng không bao giờ muốn nàng giúp đỡ, và Max đã quá nản lòng để theo đuổi sau biết bao lần phủ nhận của chàng.
Những tia nắng chiếu qua cửa sổ và nàng cứ bị phân tâm bởi quang cảnh bên ngoài thay vì đọc sách, nàng đã mất hứng thú với bài tập luyện nói mà Ruth đã làm cho nàng. Tiếp tục làm gì? Nàng tựa đầu vào bệ cửa sổ và thở dài lần nữa.
"Nàng đang làm gì thế? Nàng bị bệnh à?" , Riftan nói.
Max nhanh chóng quay người và bước đến gần chàng. "T-Tại sao chàng lại ở đây vào lúc này?"
Riftan đã rời đi trước bình minh để giám sát việc xây dựng đường. Max nhìn chàng với vẻ lo lắng, tự hỏi liệu có vấn đề gì không. Tuy nhiên, chàng không bị thương và vẫn đứng sừng sững như mọi khi. Tóc chàng sáng bóng như đá mã não đen với những lọn tóc xõa ra ở đây và ở đó theo những góc độ kỳ lạ.
Chàng nhìn nàng một cách có máy móc, kiểm tra xem có dấu hiệu mệt mỏi nào không. Sau khi tháo găng tay da, chàng đặt tay lên trán nàng.
"Ta phải quay lại gặp thợ rèn nên ghé qua thăm nàng. Nàng bị sốt à?"
"Ồ, không. Em chỉ nhìn ra bên ngoài thôi."
"Nàng thở dài, ở đây buồn chán lắm sao?" Chàng lo lắng nói, "Nàng có muốn mời một ít quý tộc lân cận mở tiệc không?"
Max mở to mắt và lùi lại vì ngạc nhiên. Mặc dù Riftan hiện đã có tiền để tổ chức tiệc, nhưng các hiệp sĩ không có thời gian để nhàn nhã thưởng thức đồ ăn, đồ uống và chiêu đãi khách. Lời đề nghị của chàng thật nực cười, giống như lần chàng đề nghị mỗi ngày đều tổ chức lễ hội. Tuy nhiên, khuôn mặt chàng cho thấy chàng đang đưa ra lời đề nghị chân thành, vì vậy nàng nhanh chóng lắc đầu. Riftan cau mày và cúi xuống cho đến khi họ ngang tầm mắt. Ánh mắt chàng nghiêm túc, như thể muốn biết nàng đang nghĩ gì.
"Nàng trở nên chán nản khi khách rời đi. Nếu nàng chán cuộc sống ở nông thôn—"
Max ngắt lời chàng. "Không! C-Chỉ là vì thời tiết ấm áp thôi. Em buồn ngủ. Em k-không muốn tổ chức tiệc trà hay dạ tiệc. Em không-không thích những thứ đó."
"Ở lâu đài Croix, nàng cũng không ở lại tiệc lâu lắm", chàng trầm ngâm nói, "Nàng chỉ lộ diện một lát rồi rời đi."
Giọng điệu của chàng có vẻ không tán thành với Max. Chàng muốn một người vợ hòa đồng hơn sao?
"Em muốn trở thành một gia chủ tốt và đảm bảo rằng khách của chúng ta cảm thấy được chào đón" , nàng nói một cách kiên quyết. "Nhưng em thường không thích những sự kiện ồn ào. Ngay cả khi còn nhỏ, em chưa bao giờ thích chúng."
"Có vẻ không phải như vậy ở lễ hội. Ta chỉ muốn thấy nàng tận hưởng—" Riftan nhăn mặt, nhận ra mình đang lớn tiếng. Vai chàng cứng đờ. "Vậy thì, nàng có muốn đi dạo với ta bây giờ không?" chàng nói thêm nhẹ nhàng hơn.
"Chàng kh-không cần phải làm thế. Chàng bận lắm".
"Ta không bận đến mức quên thở đâu" , Riftan nói trong bực bội. Chàng nhặt chiếc áo choàng của Max treo trên tường. "Nàng không muốn dành thời gian cho ta sao?"
"Không, em không có ý đó. N-nhưng Riftan, chàng lúc nào cũng làm việc. Chàng không có t-thời gian để ngủ đàng hoàng. Thay vì đi dạo, chàng nên nghỉ ngơi dù chỉ một chút. N-nó sẽ tốt hơn cho chàng."
"Cùng nhau ngủ trưa trên giường nghe có vẻ hay đấy" , Riftan liếc nhìn chiếc giường trước khi nhăn mặt. "Nhưng ta không đủ tự tin rằng mình có thể nằm xuống cùng nàng và ngủ một cách yên bình."
Max đỏ mặt và đặt tay lên vai mình trước khi cài móc áo choàng quanh cổ nàng.
"Chúng ta hãy đi dạo. Ta chưa nhìn thấy khu vườn mà nàng đã trang trí ở cự ly gần" . Một làn gió tươi mát thổi vào qua cửa sổ mở và Riftan hít hà rồi làm một khuôn mặt kỳ lạ. "Toàn bộ lâu đài có mùi hoa" .
"Chàng không thích nó à?"
"Không, đó là chuyện khác" , chàng nói một cách khô khan. "Ta đã quen với mùi đất, ngựa, mồ hôi, máu..."
Max cảm thấy rằng có lẽ Riftan có nhiều điểm chung với những bông hoa hơn là nàng. Chàng tràn đầy sức sống giống như khu vườn của họ, quen với cuộc sống hằng ngày, qua khó khăn hay rèn luyện. Chàng đủ mạnh mẽ và can đảm để vượt qua thử thách, trong khi nàng chỉ thấy trống rỗng.
"Chúng ta hãy đi lấy chút đồ uống giải khát trước đã" , Riftan nói nhẹ nhàng cố gắng cải thiện tâm trạng nàng.
Max mỉm cười, cố gắng che giấu nỗi lo lắng của mình. "Vài ngày trước, em đã mua rất nhiều trái cây tươi. Có rất nhiều gia vị chất lượng đang được bán. Chúng ta sẽ có rất nhiều thứ để lựa chọn."
"Tốt, đã lâu rồi ta không được ăn trái cây tươi. Không phải trái cây sấy khô hay ngâm chua".
Riftan nhìn thẳng về phía trước và đi ra ngoài với Max. Sau khi dừng lại một lát trong bếp, họ rời đi để ra ngoài với một giỏ quả mâm xôi, rượu vang nóng, táo nướng tươi và bánh mì.
Max nheo mắt khi ánh nắng mặt trời chiếu tới làm cho những giọt sương trên nụ hoa sáng lấp lánh như ngọc. So với sàn đá mà người hầu lau chùi và đánh bóng mỗi ngày, bãi cỏ trông giống như một tấm thảm mềm mại tỏa ra một màu xanh lam dịu nhẹ.
"Nàng có lạnh không?"
"Không, em th-thấy ổn". Nàng nắm tay chàng và bước đi chậm rãi. Cây sồi Uigru giờ đã nảy chồi. Max mỉm cười và cười khẽ trong khi nàng ngắm nhìn tán lá. Pháp thuật của Ruth đã có tác dụng, cây cuối cùng đã sống lại.
"Nàng đang cười thích thú về điều gì vậy?"
"Cây ở đây. Chàng có thấy không? Hoa đ-đã nở rồi".
"Ta nghĩ cây này đã chết rồi".
"Ruth nói rằng cây trông c-có vẻ đã chết nhưng khả năng cao là nó vẫn còn sống. Vào mùa thu, cậu ấy đã sử dụng pháp thuật của mình", Max dừng lại khi nàng thấy Riftan trở nên lạnh lùng. "Có chuyện gì không ổn sao?"
"Không", chàng nói thẳng thừng và kéo tay nàng. "Ta không thấy có gì thú vị với cái cây xấu xí có lá. Chúng ta nên xem thứ gì đó khác. Hãy đến khu vườn mà em vẫn thường nhìn từ phòng chúng ta."
"Người bán hàng đã cho em một số lời khuyên. Em đã trồng một hỗn hợp các loại hoa. Em hy vọng chàng sẽ thích chúng" .
Họ đi bộ dọc theo con đường qua cổng khu vực tập luyện với tốc độ chậm rãi. Max mỉm cười thích thú khi thấy ánh nắng xuyên qua tán lá và chiếu sáng khuôn mặt chồng mình.
Nàng thích nhìn chàng nhưng lại sợ chàng nhìn lại. Đôi mắt sắc bén và lạnh lẽo bẩm sinh, thân hình to lớn và hống hách của chàng di chuyển uyển chuyển, ngay cả khi chàng thoải mái... Nàng ngưỡng mộ chàng và không còn sợ hãi vẻ ngoài của chàng nữa.
Nàng không hiểu tại sao một người đàn ông đẹp trai như vậy lại cảm thấy say đắm một người phụ nữ như nàng. Bất kể thế nào, trái tim nàng dường như ngày càng tràn ngập bóng hình chàng nhiều hơn theo từng ngày trôi qua.
"Cảnh quan khu vườn thậm chí còn tuyệt đẹp hơn khi nhìn gần" .
Cuối cùng họ cũng đến nơi. Một hỗn hợp các loài hoa đầy màu sắc đang nở rộ và Riftan bắt đầu nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro