CHƯƠNG 159. Pháo hoa
Max giật mình ngước lên. Pháo hoa dàn trải trên bầu trời đêm, rực rỡ rải những tia sáng lấp lánh khắp khuôn viên lễ hội. Max bị mê hoặc bởi cảnh tượng tráng lệ nhưng Riftan rên rỉ ngay bên tai nàng.
"Mẹ kiếp, Agnes."
Max liền hiểu: Agnes chính là người đã khởi xướng màn bắn pháo hoa. Sau đó, nàng tỉnh táo lại, hoảng loạn cố gắng đẩy Riftan ra.
"C-chúng ta nên đi xem c-chuyện gì đã xảy ra."
"Người phụ nữ đó lại gây họa rồi. Cô ta rất thích làm phiền người khác," Riftan thở dài, giọng đầy mệt mỏi khi chàng cố kiểm soát cảm xúc đang dâng trào trong cơ thể mình. Chàng đưa tay lên đỡ trán vẻ phấn khích hiện rõ không giấu được. "Chết tiệt, Elliot đang làm cái quái gì mà để chuyện này xảy ra?"
"C-chàng nên đến giúp."
Một lần nữa, tiếng nổ lớn của pháo hoa lại vang lên trong không khí. Riftan trút giận lên thân cây đáng thương và bắt đầu chửi thề. Max không biết mình có thể giúp chàng bằng cách nào. Cơ thể nàng vẫn dựa vào Riftan, vẫn đang cháy như hòn lửa đỏ. Khi nàng nghe thấy mọi người reo hò trên sân lễ hội, Max đứng vững trở lại và nỗi xấu hổ bắt đầu ập đến.
Ôi không... Ngài Karon hẳn biết chúng ta đang làm gì. Ngài ấy và những người qua đường nghĩ gì khi thấy chúng ta lặng lẽ rời đi?
Hơi nóng như thể bốc ra từ vành tai nàng và Max bắt đầu sụt sùi vì xấu hổ, khuôn mặt nàng chuyển sang màu đỏ thẫm. Riftan thở dài trước sự ngượng ngùng của nàng và miễn cưỡng rời khỏi cơ thể Max.
"Chết tiệt, cho ta một phút. Để ta bình tĩnh lại."
Giống như một cậu bé, chàng chán nản ngồi sụp xuống đất và áp trán lên đầu gối. Max quỳ xuống bên cạnh chàng và đợi chàng bình tĩnh lại hoàn toàn. Giữa hai chân nàng vẫn còn chảy nước vì ham muốn và khoang miệng nàng khô khốc.
Nàng xấu hổ đến nỗi không thể ngẩng mặt lên và tâm trạng của Riftan cũng vậy, nếu không muốn nói là tệ hơn. Chàng chỉ cúi đầu xuống đầu gối trong vài giây thì một tia lửa khác đột nhiên lóe lên trên bầu trời. Chàng nghiến răng.
"Người phụ nữ chết tiệt đó. Ta sẽ trục xuất cô ta khỏi Anatol."
"Đ-đừng nói thế. Ngài ấy là khách từ hoàng gia đến."
"Chúng ta có nên để những vị khách không mời mà đến ở lại đây không?" Riftan hỏi thẳng, ánh mắt liếc qua Max, giọng điệu rõ ràng ám chỉ công chúa Agnes. "Dạo này ta thấy cô ta trở nên thân thiết với nàng hơn nhiều?"
Max ngước lên, bối rối trước câu hỏi của Riftan. Dù nàng và Agnes đã tỏ ra lịch sự với nhau trong suốt lễ hội, nàng vẫn không chắc chắn về tính cách thực sự của công chúa. Sự trung thực khiến nàng không thể khẳng định họ có mối quan hệ tốt, nên nàng chỉ cười nhẹ, nói lắp bắp, "N-ngài ấy có vẻ là một người tốt... và rất tử tế với em."
"Nàng không thấy phiền khi bị cô ta kéo đi sao?"
"Không sao đâu. T-thực ra, em cảm thấy mình có nhiều năng lượng hơn bình thường" , Max nói để cố gắng xoa dịu chàng.
Nàng hồi hộp chờ đợi phản ứng của Riftan, tự hỏi liệu lời giải thích của mình có đủ thuyết phục không, nhưng đáp lại Riftan chỉ nhìn xuống và uốn vài sợi tóc của Max giữa các ngón tay, rồi kéo chúng ra sau tai nàng.
Nàng rùng mình khi chàng chạm vào. Những chiếc lá mềm mại rơi xuống từ cành cây trên cao, để lại những vệt bóng mờ trên khuôn mặt sắc sảo của Riftan khi chúng chạm đất. Riftan lặng lẽ nhìn Max một lúc, khẽ lẩm bẩm, "Hôm nay là lần đầu tiên ta thấy nàng thực sự vui vẻ, tận hưởng mọi thứ... như vậy."
"Đ-đây là lần đầu tiên em tham gia lễ hội thị trấn" , Max trả lời, bất ngờ trước ánh mắt nghiêm túc của chàng.
"Vậy để mỗi ngày ta đều tổ chức cho nàng?" Riftan nghiêm túc nói.
"Đ-đừng có buồn cười thế,"
"Ta sẽ trả tiền cho tất cả bọn họ."
Riftan trông quá nghiêm túc, khiến Max căng thẳng và tái mặt. Nàng nắm chặt tay chàng, cố gắng trấn an cả hai. "C-chàng không cần quá lo lắng. N-năm sau, sẽ thật tuyệt nếu chúng ta lại cùng nhau đến đây."
Ánh mắt Riftan trở nên mơ hồ. Chàng nhắm mắt lại, suy nghĩ sâu xa về những gì nàng nói. "Được, năm sau, chỉ hai chúng ta..."
Chàng còn chưa kịp nói hết câu, một tiếng BANG nữa vang lên, lông mày chàng nhíu lại. Chàng đứng dậy và nói một cách mất tập trung: "Chúng ta quay về thôi. Ta cần phải dập tắt chuyện này trước khi cô ta đốt cháy toàn bộ Anatol."
Max cũng lúng túng đứng dậy. Riftan nhẹ nhàng phủi bụi trên quần áo nàng, nắm tay nàng và dẫn đường rời khỏi nơi ẩn mình sau gốc cây. Max vẫn cảm thấy như đang mơ, bước đi trong sự choáng váng, như thể có một làn gió xuân ấm áp đang ôm lấy cơ thể nàng. Nàng thậm chí còn không nhớ nổi lý do tại sao lễ hội lại bắt đầu.
Trên đỉnh đồi, Agnes vẫn đang bắn pháo hoa lên bầu trời bằng pháp thuật của mình. Cô chỉ dừng lại khi Riftan đến mắng cô và thè lưỡi ra với chàng. Dưới cái nhìn phẫn nộ của chàng, Caron lẩm bẩm lời xin lỗi vì không thể kiểm soát được công chúa. Tâm trạng u ám của Riftan không hề giảm đi khi chàng bước xuống đồi, đôi mắt sắc bén quét qua từng khuôn mặt trong đám đông. Agnes theo sát chàng, có chút hối lỗi.
"Cậu đâu cần phải tức giận thế. Mọi người đều thích pháo hoa mà" , cô lẩm bẩm.
"Một số người có thể nhận ra cô đấy. Chúa ơi, cô là một phù thủy tóc vàng, mắt xanh, đúng kiểu người từ Capitol." Chàng trừng mắt với công chúa và nói một cách đe dọa, "Cô có biết mình đang đặt bản thân vào nguy hiểm không? Cô là con gái của vua, và một số kẻ ở đây có thể muốn làm hại cô đấy."
"Đừng cứng nhắc như vậy. Nếu có ai định làm hại ta, ta có thể tự lo cho mình." Cô nhếch miệng trước ánh mắt lạnh lùng của Riftan. Cô đảo mắt, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ giọng nói, "Có lẽ lần này ta đã quá hưng phấn và hơi quá đà."
"Cô đã quá trớn rồi," Riftan rít qua kẽ răng, đầy sự tức giận kìm nén. Chàng đưa mắt nhìn xung quanh, lo lắng vì thấy nhiều người trẻ trong thị trấn dường như nhận ra mình, mặc dù chàng đội mũ trùm đầu. Tình hình càng trở nên tệ hơn khi Agnes, người đã dùng pháp thuật tạo ra pháo hoa, đứng ngay trước mặt chàng.
Đám đông xung quanh bắt đầu chú ý, thì thầm với nhau về sự xuất hiện của Lãnh chúa Calypse và một pháp sư tài năng trong lễ hội. Những lời đồn đoán nhanh chóng lan truyền giữa những người tham gia. Để tránh gây thêm rắc rối, Riftan dẫn nhóm rời khỏi khu vực đông đúc, hướng thẳng về con đường chính.
"Xin hãy đợi một lát. Tôi sẽ gọi xe ngựa đến" , Karon nhanh chóng nói khi họ ra khỏi đám đông.
Agnes nhìn lại, vẻ thành tâm khi lên tiếng: "Ta rất xin lỗi vì chuyến đi chơi của chúng ta phải kết thúc sớm do ta. Ta chỉ muốn mọi người có thể tận hưởng thêm chút nữa."
"Ồ, đó là một bất ngờ thú vị. Tôi thích phép thuật của người. Thật tuyệt vời! Tôi kh-không biết pháp thuật có thể làm như vậy."
Agnes mỉm cười rạng rỡ trước lời khen của Max. "Ta đã học cách làm pháo hoa khi ở Tháp Phù thủy. Chúng hơi ồn ào, nhưng an toàn vì chúng không gây cháy. Chúng cháy nhanh và không ảnh hưởng đến môi trường. Ta thường triệu hồi chúng vào những dịp kỷ niệm hằng năm."
"Tôi hiểu rồi. P-Pháp thuật này chỉ để giải trí thôi."
Maxi cụp mắt xuống, hơi thất vọng về bản thân. Một thời gian trước, nàng đã gần như hôn mê vì lãng phí quá nhiều năng lượng, ngay cả sau khi cố gắng bảo toàn pháp thuật để chữa trị cho bệnh nhân. Trong khi đó, Agnes tạo ra hàng loạt pháo hoa mà vẫn hoàn toàn ổn. Đối với công chúa, việc tiêu hao năng lượng như vậy chỉ là chuyện nhỏ. Điều này lại khiến Max cảm nhận rõ rệt hơn sự chênh lệch giữa nàng và Agnes.
Trong khi Riftan đang kiểm tra cỗ xe ngựa, Agnes nghiêng người và thì thầm vào tai Max, "Nhân tiện, nhìn hai người như một cặp đôi trong truyện cổ tích vậy."
"Khi Riftan đưa Maximilian đang nhảy múa vào rừng." Khuôn mặt Max bắt đầu đỏ bừng như than cháy trong lửa, nhưng Agnes không dừng lại. "Hai người đã làm gì trong đó vậy?"
"A-agnes!" Max gần như hét lên.
Agnes khúc khích cười rồi bước vào xe ngựa. Riftan vẫn đang kiểm tra xem người đánh xe ngựa có tỉnh táo không bỗng trông ngạc nhiên khi thấy công chúa tiến đến một cách đột ngột. Max lắc đầu ra hiệu rằng không có chuyện gì quan trọng và nhanh chóng bước theo Agnes vào xe. Công chúa đang dựa vào cửa xe, nhìn thấy vẻ mặt của Max, cô không nhịn được cười.
"Mặt người đỏ như quả mận vậy, không phải quá ngây thơ để là phụ nữ có chồng sao?"
"Đ-đừng cười nữa. Làm ơn."
"Đó là một yêu cầu khó đấy, Maximilian. Ta thích trêu chọc người mà." Đôi mắt xanh của Agnes sáng lên, giọng cười của cô trở nên nhẹ nhàng hơn.
Max toát mồ hôi, không biết nên phản ứng thế nào trước sự trêu đùa này. Công chúa mỉm cười dịu dàng, vẻ thân thiện.
"Cảm ơn vì hôm nay đã cùng ta đi chơi. Ta rất vui khi có thể tạo ra những kỷ niệm đẹp trước khi trở về."
Mắt Max mở to khi nghe câu nói này. "Ng-ngài đã hoàn thành nhiệm vụ ở đây chưa?"
"Ta sẽ sớm quay lại Điện Capitol. Ta thấy việc thuyết phục người đàn ông đó đi cùng ta là vô nghĩa" , cô nói và chỉ tay về phía Riftan. "Ta chỉ cần đảm bảo rằng cậu ta vẫn khỏe mạnh."
Hơi thở của Max ngừng lại khi nàng nghe thấy sự ngưỡng mộ trong giọng nói của Agnes. Nàng không chắc liệu Agnes có thích Riftan như một người đàn ông hay ngưỡng mộ chàng như một Mahgo bất khả chiến bại.
Agnes nhìn nàng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Nếu có thời gian, xin hãy cân nhắc ghé qua Cung điện ít nhất một lần. Ta sẽ dẫn người đi dạo mọi ngóc ngách của Điện Capitol."
"C-cảm ơn vì lời đề nghị."
"Ta nói thật lòng đấy. Đây là lời mời hứa trang trọng", Agnes giơ ngón tay lên nhấn mạnh.
Max ngượng ngùng tránh ánh mắt cô ấy. Nàng cảm thấy nhẹ nhõm vì Agnes không tỏ ra bối rối hay có dấu hiệu gì cho thấy cô ấy có tình cảm sâu đậm với Riftan. Nếu thực sự có ý định tranh giành Riftan, chắc chắn Agnes sẽ không tỏ ra tốt bụng như vậy, và sẽ không dễ dàng từ bỏ cơ hội lợi dụng hoàn cảnh của Max ở Anatol.
Một lát sau, Riftan và Karon kết thúc cuộc thảo luận và bước vào xe ngựa. Khi tất cả đã yên vị ngồi vào chỗ, một người gõ vào vách ngăn và xe ngựa bắt đầu di chuyển trở về điền trang Calypse.
Nhìn ra ngoài qua cửa sổ, Max thấy những cánh đồng xanh mướt của đầu xuân đang lướt qua trước mắt nàng. Những chiếc lá mềm mại rung rinh trong gió, tạo ra âm thanh xào xạc nhẹ nhàng, như thể có một linh hồn vô hình đang thì thầm bài ca nào đó.
Cảnh sắc thiên nhiên thật đẹp, nhưng lại mang theo cảm giác cô đơn mơ hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro