CHƯƠNG 156. Biến thái giam giữ
Max phải nhốt mình trong phòng ngủ cho đến khi cơ thể nàng hồi phục hoàn toàn. Riftan thì lo lắng thái quá, ngay cả khi nàng rời khỏi phòng để làm việc, nàng vẫn có một hàng người hầu lo lắng phục vụ bên cạnh. Ngay cả sau khi năng lượng của nàng đã hồi phục hoàn toàn và cơn chóng mặt đã lắng xuống, Riftan vẫn không thể buông lỏng. Nhờ đó, Max có thời gian hoãn lại nhiệm vụ tiếp khách của mình và thay vào đó, nàng dành thời gian huấn luyện những chú mèo trong phòng.
"Ron là người có kỹ năng tốt nhất."
Nàng lẩm bẩm khô khan, vẫy một con búp bê hình chuột mà Rudis đã làm cho lũ mèo. Chỉ trong vài tuần, con mèo xám đã phát triển thành thục mà không ai hay. Roy, con mèo có tính cách nhút nhát thường nằm nũng nịu trên đầu gối của Max, trong khi Laura, con mèo trắng thì lại có vẻ không bận tâm như một nữ hoàng, chỉ liếm lòng bàn chân của mình từ xa. Max đã nhận thấy rằng Laura là một con mèo kiêu kì và thông minh, và nó luôn không tỏ ra quan tâm đến bất kỳ ai ngoài Riftan. Trong khi Max bị kẹt trong phòng ngủ của mình, nàng đã cố gắng thu hút sự chú ý của Laura nhưng vô ích; con mèo thậm chí còn không thèm nhìn về phía nàng.
"Ron sẽ là một thợ săn chuột tuyệt vời. Nó là chú mèo to lớn nhất, tò mò nhất và hung dữ nhất. Roy thì quá hiền lành, trong khi Laura không làm gì để tránh bị ố, làm bẩn bộ lông trắng của mình. Đầu bếp nói với tôi rằng hai anh chàng này là những kẻ tham ăn và phải sửa thói quen ăn uống thôi."
"K-không được. Chúng vẫn còn nhỏ... khi chúng lớn lên, chúng cũng sẽ trở nên hữu ích."
Nàng ôm chặt những chú mèo vào ngực như thể muốn bảo vệ chúng. Max biết rằng việc đuổi đi động vật nếu chúng không đền ơn lại chỗ thức ăn mà chúng đã tiêu thụ là điều tự nhiên, nhưng nàng ghét khi động vật bị đối xử tàn nhẫn như thời thơ ấu của mình. Nàng cảm thấy mình không có sức mạnh để kháng cự lại và nàng cũng chẳng khác gì những con vật vô dụng.
Nhìn vẻ mặt quyết tâm của Max, Rudis nói với nụ cười nhẹ nhàng.
"Cho dù muốn làm theo lời đầu bếp, bọn chúng cũng không thể đói được. Các hầu gái bí mật thay phiên nhau cho chúng ăn vặt thôi, ngay cả ngựa phu cũng ném đồ ăn cho chúng khi chúng lén lút chui xuống gầm bàn. Nhìn xem chúng mũm mĩm thế nào kìa."
Rudis nắm lấy cẳng tay Ron và nhấc nó lên. Max thở dài nhẹ nhõm khi cơ thể nhỏ bé, mềm mại và dẻo dai của con mèo duỗi ra như một khối bột.
"Chúng có thể rời khỏi lâu đài và đi lại xung quanh được chưa? Chúng vẫn còn quá nhỏ..."
"Điều đó không thành vấn đề, chúng ta chỉ cần để chúng vào bếp hoặc phòng ngủ. Mọi người sẽ trông chừng chúng."
Max vẫy con chuột bông về phía những chú mèo, nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của chúng cho thấy chúng đang thỏa mãn và thư giãn như thế nào. Trong khi vuốt ve bộ lông mềm mại ấy, nàng cảm thấy một chút thoải mái cho sự buồn chán và trái tim u ám của mình.
"Tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn cho người sớm nhé?"
"Đã đến giờ ăn rồi à?" Max nhìn ra cửa sổ, mặt trời đang lơ lửng giữa bầu trời. "Tôi chưa đói n-nữa."
"Lãnh chúa đã chỉ thị cho tôi phải đảm bảo rằng người ăn đầy đủ các bữa trong ngày." Rudis tuyên bố chắc nịch, rồi đặt những con mèo phản nghịch đang kêu ầm ĩ vào một chiếc giỏ sâu.
Max thở dài. Đối với Riftan, nàng hoàn toàn bị coi thường là một người phụ nữ yếu đuối. Chàng là một người đàn ông bảo vệ quá mức biến thái, gần đây chàng gần như trở nên hoang tưởng về việc chăm sóc nàng. Ngay cả khi nàng ngồi trên giường đọc sách, Riftan vẫn lo lắng rằng nàng có thể bị đứt tay do giấy hoặc tay bị chuột rút vì cầm sách quá lâu. Max cảm thấy mệt mỏi vì những lo lắng thái quá của chàng.
Không phải là nàng không thích nó, nhưng...
Có lẽ vì Max lớn lên trong một môi trường mà nàng bị đối xử khắc nghiệt trong hơn 20 năm, nàng không thoải mái với sự quan tâm quá mức của Riftan. Nàng vui vì được chiều chuộng nhẹ nhàng nhưng bị đối xử như một đứa trẻ sơ sinh thậm chí không thể nhét thức ăn vào miệng, điều đó thật kinh khủng.
"Xin vui lòng đợi một lát, tôi sẽ mang đồ ăn từ bếp lên cho người."
"Vậy thì... cảm ơn."
Max đứng dậy và ngồi xuống bàn khi Rudis rời đi, nhấc giỏ đựng mèo lên để ngăn chúng phá hỏng thảm hoặc đồ nội thất đắt tiền. Trên bàn có nến cháy một nửa, bát đựng trái cây và sách ma thuật xếp chồng lên nhau. Trong khi chờ bữa ăn, nàng lướt qua một vài trang sách với hy vọng đọc được điều gì đó, nhưng nàng chán nản và đóng các trang lại.
Sau khi nhận ra rằng Riftan không có ý định để nàng làm bất cứ điều gì ngoài việc trở thành nữ chủ nhân của lâu đài, nàng đã mất hết động lực để học pháp thuật. Nàng chống cằm vào lòng bàn tay và thở dài. Bên ngoài lâu đài, công trình xây dựng đường đang diễn ra sôi nổi, các vị khách đang bận rộn khám phá khu điền trang, nhưng nàng vẫn ở đó, bị kẹt trong một căn phòng và nằm dài nghĩ về những ngày xưa của mình.
Ởi Lâu đài Croix, nàng cũng từng bị nhốt trong một căn phòng, không cho ai nhìn thấy. Vào những ngày nàng được đi lang thang và một số vị khách tình cờ nhìn thấy nàng, cha nàng...
"Maximillian, là ta đây. Người có thể nói chuyện một lát được không?"
Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng và Max ngạc nhiên đứng dậy khỏi ghế. Một người phụ nữ vội vã mở cửa và bước vào phòng. Công chúa Agnes mặc váy trắng đứng một mình, không có người hầu. Cô mỉm cười xin lỗi với Max.
"Ta rất xin lỗi vì đã đến đây đột ngột như vậy, nhưng ta hiếm khi có cơ hội nhìn thấy mặt người."
Max đỏ mặt xấu hổ. Việc tiếp đãi khách đến từ những vùng đất xa xôi và đảm bảo sự thoải mái cho họ là nhiệm vụ quan trọng của nữ chủ. Không xuất hiện trong bữa tối trong vài ngày được xem là khó coi và bỏ bê khách.
"Tôi xin lỗi vì đã bỏ bê nhiệm vụ của mình. Để cơ thể tôi có thể hồi phục..."
"Ồ, người vẫn chưa phục hồi năng lượng đã cạn kiệt của mình sao?"
"Không phải vậy đâu. Tôi ổn rồi. Riftan chỉ lo lắng quá thôi..."
Khi những lời nói đó cất ra khỏi miệng, trán công chúa nhăn lại và thở dài.
"Đúng như ta nghĩ. Khi nói đến Maximillian, Riftan hành động cực kỳ căng thẳng. Ở trong phòng quá nhiều cũng không tốt cho sức khỏe của người đâu. Người phải đi dạo xung quanh để phục hồi sức khỏe, ta nói đúng chứ?" Cô lén lút đến gần nàng với một nụ cười tinh nghịch. "Theo nghĩa đó, tại sao người không đi chơi với ta hôm nay?"
"Đi-đi ra ngoài?"
"Có vẻ như lễ hội mùa xuân ở làng sẽ bắt đầu vào hôm nay. Ta đã nghe về nó khi ta đi chợ hôm kia." Công chúa lùi lại vài bước và xoay người một cách duyên dáng. Đôi mắt của Max mở to khi viền váy và thắt lưng màu xanh xoắn của cô rung lên. Chỉ đến lúc đó nàng mới nhớ ra về lễ hội. "Người vẫn còn giữ chiếc thắt lưng mà ta mua chứ?"
"Tôi có nó. Nhưng..." Max thì thầm ngại ngùng . "Riftan không cho tôi... ra khỏi lâu đài."
"Nếu có người hộ tống thích hợp thì sẽ không có vấn đề gì đâu." Công chúa nói một cách tự tin, nhưng Max đang bị ám ảnh bởi nỗi lo lắng kỳ lạ của Riftan thì tỏ ra nghi ngờ.
"Cảm ơn lời mời của người. Tuy nhiên, nếu không có sự cho phép của chồng tôi..."
Max im lặng, không chắc liệu công chúa đã chu du khắp các châu lục có hiểu được hoàn cảnh của nàng không. Công chúa Agnes tỏ vẻ nghiêm túc.
"Được thôi. Ta sẽ là người xin phép thay người. Trừ khi người ghét đi lễ hội?"
Max do dự một lát rồi chậm rãi lắc đầu. Thực ra, nàng tò mò về lễ hội mùa xuân. Như thể công chúa có thể nhìn thấu cảm xúc của nàng, đôi mắt xanh của cô sáng lên rực rỡ và cô nắm lấy cánh tay Max.
"Vậy thì chuẩn bị đi, ta sẽ lo liệu việc nói chuyện để người không phải lo lắng về bất cứ điều gì."
Thật ngại khi thái độ của công chúa đối với nàng giống như cách người ta đối xử với em gái, nhưng Max không nói gì và thay một chiếc váy trắng, thắt chiếc thắt lưng đỏ làm bằng vải xoắn quanh eo. Cuối cùng, khi nàng bước ra khỏi phòng, công chúa nắm tay và sải bước cùng nàng qua hành lang.
"Riftan chắc chắn sẽ ở sân tập vì ta nghe nói hôm nay cậu ấy không được phép tới công trường xây dựng."
"L-liệu có ổn không?"
"Sau khi tàn sát sạch sẽ đàn rồng, không có quái vật nào tiếp cận nữa. Có khả năng quái vật sẽ tiếp cận khu vực để tấn công công nhân nhưng Ruth đã làm pháp thuật phát hiện quái vật trên đất để bất kỳ cuộc tấn công nào cũng có thể được dự đoán trước." Như thể cô ấy thấy khó để thừa nhận, công chúa nói với đôi môi cong. "Cậu ta cẩu thả, nhưng cậu ta rất giỏi chế tạo công cụ ma thuật. Nếu cậu ta nói nó hiệu quả, thì nó thực sự hiệu quả. Vì thế, Riftan không cần phải canh gác địa điểm cả ngày."
"Đ-đó là tin tốt." Max cuối cùng cũng nở nụ cười rạng rỡ sau một hồi lâu. Nàng thở phào nhẹ nhõm vì không phải lo lắng về việc Riftan sẽ rời khỏi lãnh địa
Công chúa dẫn họ thẳng đến bãi tập luyện. Trái ngược với những gì nàng mong đợi, bãi tập trống trơn; không có cuộc tập trận căng thẳng nào diễn ra như thường lệ. Khi Max nhìn xung quanh với vẻ tò mò, công chúa giải thích rằng cô quên mất giờ tập luyện đã thay đổi vì các hiệp sĩ phải luân phiên nhau để giám sát bãi tập. Max mỉm cười cay đắng khi biết rằng nàng, người vợ của Lãnh chúa, biết ít hơn cả một vị khách còn công chúa biết rõ về lịch trình của các hiệp sĩ Remdragon hơn cả nàng.
"Có lẽ mọi người đang ở trong phòng hội nghị rồi."
Công chúa nhẹ nhàng chào những người lính canh và bước vào khu của hiệp sĩ nằm cạnh bãi tập. Max đuổi kịp cô, nàng chưa bao giờ bước chân vào khu vực này, mặc dù đã sống ở Anatol trong nhiều tháng. Tim nàng đập thình thịch, cảm giác như thể nàng đang bước vào nơi cấm địa.
"Xin lỗi nhé."
Không chút do dự, công chúa mở cửa phòng họp và bước vào. Max thò đầu ra và nhìn vào bên trong. Trong một căn phòng u ám được lót bằng ghế gỗ, bàn, giáo, mũ sắt và áo giáp, Riftan và năm hiệp sĩ khác đang tụ tập, thảo luận một vấn đề nào đó. Ánh mắt của họ ngay lập tức hướng về Max và Agnes.
"Người tới đây làm gì? Người nói hôm nay muốn nghỉ ngơi một chút." Riftan tỏ rõ thái độ phiền hà với công chúa. Không khuất phục trước thái độ vô tình của Riftan, cô chỉ nhún vai và bước tới đối mặt với cậu ta.
"Ta đến đây là vì có chuyện muốn thương lượng. Ta muốn dẫn Maximillian đi ra ngoài xem lễ hội mùa xuân, có được không?"
Khuôn mặt đen của Riftan nhanh chóng ngưng đọng và lộ ra vẻ mặt lạnh lùng. Chàng nhìn Agnes, chuyển sang Max, người đang đứng phía sau lưng công chúa, cố gắng lảng tránh ánh nhìn sắc bén của chàng, như thể không có chỗ cho cơ hội.
"Vợ ta mới hồi phục gần đây, ta sẽ bảo người hộ tống cô, cô tự đi đi."
"Ta thấy vợ cậu trông rất khỏe mạnh, đúng không?"
Công chúa nheo mắt nhìn Riftan rồi nhìn Max, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng hội nghị đều hướng về phía nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro