CHƯƠNG 154. Bất tài hay thiên tài
"Ta không biết nên xử lí nàng hay là những kẻ ngu kia đã để nàng ra khỏi cổng lâu đài" , Riftan nói. "Nàng nghĩ cái quái gì khi đến khu vực đầy quái vật đó? Nàng quên rồi sao? Ta đã ra lệnh cho nàng tránh xa nguy hiểm."
"N-nhưng, em ở một mình trong lâu đài. Em nghĩ mình cũng nên giúp đỡ mọi người ngoài kia."
"Tất nhiên là nàng nên ở lại lâu đài!" Riftan đấm tay vào ngực. "Nàng nghĩ tại sao ta làm việc từ sáng đến tối? Nàng nghĩ những bức tường thành và lâu đài này được xây dựng cho ai?!"
Giọng chàng gần như gầm lên cho đến khi chàng bắt gặp ánh mắt trắng bệch, mệt mỏi của Max và chàng ngậm miệng lại. Vai chàng run rẩy dữ dội khi cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
"Hôm nay đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi căn phòng này", chàng gằng giọng bằng giọng điệu kìm nén, như thể có ai đó đang bóp cổ chàng. Chàng quay lưng khỏi Max, nhặt chiếc áo rơi xuống sàn và rời đi, đóng cửa lại sau lưng.
Nàng bối rối nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt. Riftan thường mất kiên nhẫn và có cách nói thô lỗ, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy chàng tức giận tới như vậy.
Chàng đau lòng cho mình tới vậy sao? Max bắt đầu lo lắng. Đây là lần thứ hai chàng tức giận với nàng vì nàng ngất xỉu. Tất nhiên, chàng sẽ cảm thấy mệt mỏi với nàng lúc này. Tim nàng vẫn còn đập thình thịch sau cơn bùng nổ của Riftan, nàng cố gắng làm dịu nhịp tim mình lại thì có tiếng gõ cửa.
"Phu nhân, tôi mang theo quần áo thay và đồ ăn cho người. Tôi có thể vào không?"
"Vâng, vâng, vào đi."
Sau khi nghe lời xác nhận của Max, Rudis bước vào phòng với một chiếc khay lớn.
"Tôi mang theo một ít canh thảo dược để bồi bổ sức khỏe cho người. Người thấy thế nào rồi, thưa phu nhân?"
Max cố mỉm cười khi thấy mình đang làm người hầu lo lắng.
"T-tôi ổn. H-hôm qua, tôi đã sử dụng nhiều năng lượng hơn t-tôi nghĩ."
"Hôm qua tình hình của người có vẻ nghiêm trọng" , người hầu gái cẩn thận nói, trước khi đặt khay bên giường. "Lãnh chúa rất lo lắng. Khi rời đi, ngài ấy bảo tôi phải đối xử tốt với người, thưa phu nhân."
Đôi vai căng thẳng của Max thả lỏng, và sự nhẹ nhõm tràn ngập trong nàng. Nàng cảm thấy tốt hơn khi biết rằng chàng vẫn không có vẻ hoàn toàn không quan tâm đến nàng.
"L-Lãnh chúa Calypse, chàng ấy đã đi đâu vậy? Hôm qua và cả đêm qua, chàng ấy hầu như không nghỉ ngơi để chăm sóc tôi. chàng ấy đã rời khỏi lâu đài Calypse lần nữa à?"
"Ngài ấy đã đến sân tập rồi, thưa phu nhân" , Rudis ân cần nói, trải bộ đồ nàng mang theo lên giường. "Tôi sẵn sàng mặc đồ cho người bất kì khi nào người muốn."
Với sự giúp đỡ của Rudis, Max đã thay một chiếc váy mới và mềm mại trước khi quay lại giường và thưởng thức món súp thơm ngon. Trong khi nàng bận rộn, người hầu gái đã đốt lửa trong lò sưởi và pha một ít trà. Max liếc nhìn cô ấy và bắt đầu hỏi một số câu hỏi.
"Rudis có biết chuyện gì đã xảy ra với những người khác không?"
"Những người khác nữa là sao, thưa phu nhân?"
"B-bởi vì con quái vật đột nhiên xuất hiện ở nơi có rất nhiều người bị thương. N-nơi đó rất hỗn loạn" , Max nói.
Lời nói của nàng yếu ớt khi nàng nhớ lại cảnh mọi người vung vẩy trên không trung chỉ với một cú đập cánh của con quái vật . Rudis nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch và mệt mỏi của Phu nhân và nói một cách thận trọng.
"Tôi không rõ lắm, thưa Phu nhân. Tôi có nên hỏi thăm không?"
"V-vâng, xin hãy làm vậy", nàng mỉm cười nhẹ nhàng và gật đầu.
"Trong khi tôi đi vắng, Chúa đã bảo tôi rằng người phải ở trong phòng và nghỉ ngơi."
Max gật đầu lần nữa. Nàng không chắc mình có đủ sức lực để rời khỏi phòng hay không, ngay cả khi Riftan không dặn dò. Rudis chuyển ấm nước từ lò sưởi sang kệ trước khi rời đi. Max đặt bát súp sang một bên và nằm xuống nghỉ ngơi trên giường, hồi phục, cho đến khi người hầu gái gõ cửa một lúc sau.
"Thưa phu nhân, công chúa muốn được gặp người."
"Ồ, đợi đã!" Max ngạc nhiên nói.
Nàng vội đứng dậy khỏi giường, nhưng sự choáng váng ập đến khiến nàng lảo đảo suýt ngã. Nàng ăn mặc xuề xòa, chỉ khoác một chiếc váy vải lanh mỏng manh. Làm sao có thể chào đón công chúa trong bộ trang phục xuề xòa như vậy? Nhưng từ chối diện kiến Agnes cũng là điều không thể. Max bước đến trước gương, cố gắng chải lại mái tóc xù lên như mây, rồi lấy một chiếc khăn ướt để chườm mắt, mong giảm bớt vết sưng.Dù nỗ lực của nàng không thay đổi được ngoại hình bao nhiêu, ít nhất thì mái tóc đã gọn gàng hơn một chút. Max quay lại ngồi trên giường, lòng đầy lo lắng.
"L-làm ơn vào đi."
Cánh cửa mở ra và Agnes cùng Rudis bước vào phòng. Max ngạc nhiên nhìn vào bộ trang phục của Agnes.
Công chúa trông vô cùng rạng rỡ, mặc một chiếc váy xanh thanh lịch tôn lên những đường cong mềm mại của cơ thể. Mái tóc vàng dài của cô được tết gọn gàng, đung đưa nhẹ nhàng theo từng bước đi. Hình ảnh này hoàn toàn trái ngược với vẻ thường ngày của nàng trong bộ quần áo và trang phục cồng kềnh mà nàng hay mặc.
"Maximilian, người thấy thế nào?" Agnes hỏi.
"T-tôi ổn, cảm ơn. X-xin hãy tha thứ cho trang phục của tôi. Thật là thô lỗ khi chào đón người trong tình trạng này."
"Không cần phải trang trọng như vậy đâu. Ta xin lỗi vì đã không tới thăm người sớm hơn và đến đây tùy hứng. Ta thấy người hầu gái của người chất vấn lính canh về những gì đã xảy ra ngày hôm qua và quyết định đến và tự mình giải thích tình hình cho người biết." Cô ngồi vào chiếc ghế mà Rudis đã đưa cho cô và mỉm cười nửa miệng với Max. "Ta cũng muốn xin lỗi nữa."
"X-xin lỗi?"
"Hôm qua, ta và các binh sĩ đã lên kế hoạch dồn bầy rồng vào thung lũng để tiêu diệt từng con một. Nếu ta triệu hồi khiên chắn đúng cách, không con rồng nào có thể thoát khỏi sự truy đuổi của các hiệp sĩ khi họ dồn chúng vào chân tường. Nhưng rào chắn của ta lại có một lỗ thủng..." Agnes thở dài, lo lắng hất một lọn tóc ra khỏi trán. "Sai lầm của ta đã gây rắc rối cho mọi người, thậm chí còn khiến Maximilian bị thương nữa. Ta thực sự xin lỗi."
Max ngạc nhiên khi công chúa thừa nhận sai lầm của mình. Agnes là người có cấp bậc cao nhất hiện tại ở Lâu đài Calypse, cô không phải xin lỗi bất kỳ ai ở đó cũng như không có trách nhiệm phải hỗ trợ họ vào ngày hôm trước. Max vội vàng giơ tay phủ nhận lời xin lỗi của công chúa.
"K-không. X-xin bệ hạ đừng xin lỗi thần. Mặc dù bệ hạ không cần phải giúp, nhưng bệ hạ đã chiến đấu ở tiền tuyến vì Anatol. Nếu bệ hạ không giúp chút nào vào hôm qua..."
"Ta không làm nó vô điều kiện" , Agnes cười với nụ cười dễ chịu đặc trưng của cô. "Hôm qua, chúng ta đã bắt được hai mươi ba con rồng, hai mươi ba viên đá quý, xương quái vật và da . Họ thậm chí còn trả cho ta quá nhiều tiền vì sự giúp đỡ nhỏ bé mà ta đã đề nghị " .
Max nhìn cô với vẻ nghi ngờ. Nàng không biết giá trị chính xác của tất cả những vật liệu mà Agnes đã liệt kê, nhưng nàng hiểu rằng chúng có giá trị cao.
"Tuy nhiên, vì lỗi của ta, ta sẽ nói chuyện với Riftan để chia chiến lợi phẩm. Lương tâm ta không cho phép ta làm khác" , công chúa buồn bã nói.
"C-có nhiều người bị thương không?" Max hỏi. "H-hôm qua, mọi người thế nào?"
Max không quan tâm nhiều đến số phận của lũ quái vật hay chiến lợi phẩm, nàng chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra với những người nàng đã chữa trị.
Agnes nhìn thấy vẻ lo lắng của nàng và dường như cẩn thận lựa chọn từ ngữ, sau đó cô nói chậm rãi.
"Sáu người bị thương nặng, nhưng đã được chữa trị kịp thời bằng pháp thuật trị liệu và hiện đã an toàn . Những người khác bị thương nhẹ. Tuy nhiên... hai thường dân bị kẹt dưới móng vuốt rồng trong khi chúng ta chiến đấu với quái vật. Khi cuộc chiến kết thúc, một trong số họ đã ngừng thở."
Mặc dù công chúa vẫn bình tĩnh, Max vẫn tái mặt vì sốc. Lưng nàng trở nên lạnh ngắt khi nàng tiếp nhận tin tức rằng một người mà nàng đã gặp hôm qua, một người ở cùng thời điểm và địa điểm với nàng giờ đã chết. Liệu pháp thuật chữa lành của nàng có cứu được ai không? Max cụp mắt xuống và thì thầm nhẹ nhàng.
"N-những gì tôi đã làm ở ngoài đó đều thật vô nghĩa."
"Chắc chắn là không rồi!"
Agnes nắm chặt tay nàng và nhìn nàng với ánh mắt dò xét. Max ngạc nhiên khi thấy bàn tay cô ấm áp như thế nào khi chạm vào những ngón tay lạnh ngắt của nàng.
"Một số người sống sót sau cuộc tấn công của quái vật rồng chỉ nhờ người, Maximilian đã kịp thời chữa lành cho họ bằng pháp thuật của mình. Người thực sự rất dũng cảm."
"K-không. T-thật sự không có gì đáng để nhắc đến cả," Max lúng túng nói, tự hạ thấp bản thân. Đôi mắt nàng vẫn đượm nỗi buồn. "Không phải chỉ mình tôi quyết định giúp đỡ. V-và tôi có trách nhiệm, là vợ của Lãnh chúa Calypse. Dù R-Riftan không thích tôi ra ngoài đó."
"Không chỉ là không thích. Khi cậu ta thấy người nằm trên mặt đất, cậu ta gần như phát điên. Thật khó tin, một người như Mahgo không hề nao núng trước cả một con rồng thật sự, lại có thể mất kiểm soát đến thế!"
Max cảm thấy khó chịu trước lời nói của công chúa. Có vẻ như những gì Riftan nói về Agnes là đúng, rằng cô ấy có thể làm người khác phát cáu. Max lẩm bẩm, có chút bực bội.
"Riftan lo lắng cho tôi b-bởi vì chàng ấy là một người tốt bụng. Chàng ấy biết cơ thể tôi yếu ớt. Sức khỏe của tôi thường không tốt."
Không hiểu sao Agnes lại ôm bụng và bắt đầu cười trước lời đáp trả của nàng.
"À, tất nhiên rồi. Anh chàng đó là người tốt." Nước mắt cô trào ra dưới mắt và cô thở hổn hển.
Max bối rối, nàng không thấy điều gì buồn cười trong tình huống này. Sự bực bội trong nàng dâng lên, cảm giác mình đang bị chế giễu. Nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Max, Agnes nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Ý ta là, Maximilian, người đã làm rất tốt ở ngoài đó. Đừng lo về phản ứng của Riftan. Khi cậu ấy bình tĩnh lại và suy nghĩ thấu đáo, cậu ấy sẽ tự hào vì có một người vợ dũng cảm và tài giỏi như người."
Max không chắc lời nói của Agnes có sức thuyết phục, nhất là khi nhớ đến thái độ của Riftan trước đó, nhưng nàng cũng không phản đối công khai.
"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn người đã nói với tôi điều đó."
"Ta nói thật lòng đấy. Nghe này, người không phải chỉ mới bắt đầu học pháp thuật chữa lành để chuẩn bị cho những tình huống như thế này sao? Không phải quý tộc nào cũng sẵn lòng đi xa đến vậy đâu."
Má Max ửng hồng vì xấu hổ. Nàng không học phép thuật vì lý do cao cả như Agnes tưởng. Thực chất, nàng chỉ nghĩ rằng nếu Riftan chán mình, việc thành thạo pháp thuật có thể khiến chàng ấy vẫn giữ nàng lại, thay vì bỏ rơi nàng. Tránh ánh mắt của Agnes, Max đáp một cách khó chịu.
"Tôi đã bắt đầu học pháp thuật vào mùa đông năm ngoái, nhưng kỹ năng của tôi vẫn chưa tốt lắm."
"Có thể chữa lành cho bảy người bị thương nặng trong một ngày, dù mới bắt đầu, đó là một kỳ tích đáng nể!" Agnes nói một cách thoải mái. "Maximilian có thể là một thiên tài về pháp thuật chữa trị đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro