Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 151. Sự biến

Ruth không muốn đụng độ công chúa nhiều nhất có thể; thật không may, điều đó đã không xảy ra. Việc xây dựng con đường lớn nối Anatol và Cảng Namhae cần rất nhiều nhân lực. Các hiệp sĩ phải ra ngoài nhiều lần trong ngày để tiêu diệt quái vật trong lãnh thổ, đồng thời bảo vệ một số lượng lớn người lao động bắt đầu làm việc trên nền móng.

Với tình hình này, Ruth không thể tiếp tục ẩn mình trong tòa tháp. Cậu ấy bị đưa thẳng vào đội trinh sát và dễ dàng rơi vào tình huống bị Công chúa Agnes quấy rối. Thay vì cảm thấy thương cậu ấy, Max lại cảm thấy ghen tị.

Mọi người ở Anatol đều có thể hỗ trợ Riftan trong công việc, nhưng Max dường như bị loại khỏi những việc đó. Ngay cả Yulysion và Garrow cũng ra khỏi lãnh thổ để diệt quái vật hoặc chạy việc vặt cho các hiệp sĩ, trong khi Max chỉ lặng lẽ trồng hoa trong khu vườn bên trong những bức tường thành kiên cố.

Tất nhiên, quản lý và giám sát lâu đài không phải là công việc nhàn nhã. Tuy nhiên, Max khó có thể thoát khỏi cảm giác như một đứa trẻ bị bỏ lại một mình trong một ngôi nhà trống rỗng.

Khi những ngày như thế tiếp diễn, nàng thậm chí bắt đầu cảm thấy hoài nghi về việc học pháp thuật: dù nàng có trau dồi kỹ năng của mình đến đâu, nàng vẫn không thể ra khỏi Lâu đài Calypse, vậy thì pháp thuật phòng thủ, pháo thuật tạo ra ánh sáng và pháp thuật tạo ra gió có tác dụng gì?

Khi nàng lần đầu tiên biết về pháp thuật, nàng đã mơ ước trở thành một nhà thám hiểm vĩ đại và đi thám hiểm cùng Riftan, nhưng giấc mơ đó đã tan vỡ từ lâu. Không đời nào nàng được tham gia vào bất kỳ cuộc phiêu lưu nguy hiểm nào. Nhận ra điều đó khiến nàng cảm thấy cô đơn và xa lánh, nhưng nàng không thể thành thật nói với bất kỳ ai.

Tất cả những người hầu đều tốt bụng, nhưng Max không cảm thấy phù hợp để thổ lộ cảm xúc của mình với họ. Mặt khác, Riftan lại rất bận rộn và theo một cách khác chàng là một người bạn đời mà nàng không thể thật lòng cùng. Cuối cùng, điều duy nhất mà Max có thể làm để thoát khỏi nỗi cô đơn ngột ngạt là mải mê trải qua từng ngày một cách máy móc.

"Dạo này ăn uống không được tốt, có lẽ người cảm thấy không thoải mái ở đâu đó..."

Rudis lo lắng hỏi Max khi nàng đang ăn trưa muộn. Nàng lắc đầu và mỉm cười gượng gạo. Nàng thường đợi đến khuya để Riftan trở về, khiến cho giấc ngủ của nàng bị rút ngắn và làm suy yếu sức bền. Điều đó cũng khiến nàng mất đi cảm giác thèm ăn, mặc dù cơ thể nàng không hề bị bệnh.

"Mắt của người thâm đen rồi, ngủ một giấc đi?"

"C-Cảm ơn sự quan tâm của cậu. T-Tuy nhiên... người bán gia vị sẽ đến vào chiều nay."

"Vậy thì tối nay người có muốn ăn tối trong phòng ngủ để nghỉ ngơi không?"

Max lắc đầu.

"C-có khách...tôi không thể ăn một mình trong phòng ngủ được. Đ-đó là nhiệm vụ của nữ chủ nhân."

"Các vị khách sẽ thông cảm nếu người cảm thấy không khỏe..."

"T-tôi thực sự ổn mà!"

Những lời đề nghị dai dẳng của Rudis khiến nàng cảm thấy hơi khó chịu, nên cô ấy đột ngột cắt ngang cuộc trò chuyện và người hầu gái im lặng.

Max bẻ từng miếng bánh mì trong sự im lặng khó chịu và nhét nó vào miệng. Cơ thể nàng cảm thấy nặng nề và mệt mỏi, nhưng việc nằm trên giường giữa ban ngày mà không làm gì chỉ khiến nàng sinh ra những suy nghĩ tiêu cực. Nghĩ rằng việc hoạt động sẽ tốt hơn cho sức khỏe tinh thần của mình, nàng để lại thức ăn còn dở, đứng dậy và khoác áo choàng vào.

Trước khi gặp người bán hàng, nàng quyết định đi dạo quanh bếp một chút.

"Thưa phu nhân, người đây rồi!"

Khi nàng rời khỏi phòng, một giọng nói vội vã vang lên từ hành lang. Max quay đầu lại và mở to mắt khi thấy Rodrigo đang chạy.

"C-chuyện gì đang xảy ra thế?"

"Có vẻ như có vấn đề ở công trường xây dựng đường bộ. Một số công nhân bị thương vì quái vật, tôi nhận được lệnh phải cử người đến và cung cấp vật tư cứu trợ."

Khuôn mặt Max tái nhợt, như thể không còn một giọt máu. Riftan chắc hẳn đã ở công trường xây dựng, nhưng một vấn đề như thế này lại xảy ra, điều đó có nghĩa là phải có một con quái vật rất nguy hiểm đang hoành hành.

Nỗi sợ hãi ập đến trong giây lát, nhưng nàng cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Chẳng phải nàng đã học cách giải quyết vấn đề như thế này vào mùa đông năm ngoái với Ruth sao? Nhưng thực tế là nàng hầu như không nhớ được những chỉ dẫn mà Ruth đã đưa ra lúc đó.

"L-lập tức, xin hãy chất lên xe...đ-đồ dùng cần thiết. Ấ-ấm đun nước và củi...bát và v-vải sạch, kim, chỉ, thảo dược...m-mọi thứ cần thiết!"

"Vâng, thưa phu nhân."

"Chuẩn bị xe ngựa đi, họ có thể cũng cần chăn, xin hãy chất đồ lên xe. Người đến báo cáo đâu rồi?"

"Ngài ấy đang ở ngoài kia, chuẩn bị cùng với đội lính canh."

"Tôi cần biết chính xác tình hình hiện tại như thế nào. Xin hãy chất hành lý lên xe và đi ra trước cổng lâu đài."

Rodrigo cúi chào rồi ngay lập tức chạy xuống cầu thang. Max cũng vội vã chạy ra ngoài. Lần này, nàng không thể trông cậy vào Ruth. Nghĩ rằng nàng phải phản ứng một cách bình tĩnh, mặc dù chỉ có một mình trong tình huống này... Max xoa lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh vào gấu áo và băng qua khu vườn. Khi đi qua cổng, nàng thấy một số lính canh đang chất ba chiếc xe ngựa và chạy thẳng đến chỗ họ.

"Tôi nghe nói có vấn đề. Tin tức...ai đã đưa tin vậy?"

"Là tôi. Tôi nhận được chỉ thị từ Ngài Uslin Rikaido là đến đây để lấy những vật dụng cần thiết."

Một người lính trung niên đội mũ sắt tiến lên phía trước. Max nuốt nước bọt, hỏi.

"Tình hình nghiêm trọng lắm sao? Có bao nhiêu người bị thương?"

"Khoảng 20 công nhân bị thương, và khoảng 15 lính tuần tra bị thương nặng. Pháp sư đã sơ cứu cho những người bị thương nặng, nhưng vì vẫn còn quái vật chưa bị đánh bại ở tuyến đầu, nên khoảng một nửa số người bị thương đang bị bỏ mặc để bảo tồn pháp thuật..."

Nghe thấy trận chiến vẫn đang diễn ra khiến đầu ngón tay của Max lạnh ngắt.

"L-lãnh chúa...ngài ấy có an toàn không?"

"Khó có thể đưa ra câu trả lời chắc chắn vì cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, nhưng ngài ấy là Lãnh chúa Calypse. Ngài ấy sẽ ổn thôi."

Max có thể bình tĩnh lại một chút trước lời nói tự tin của người lính.

"Tốt lắm. Nhanh lên... xin hãy chuẩn bị."

Người lính gật đầu rồi quay lại với chiếc xe ngựa. Max cảm thấy an tâm hơn khi nhìn thấy vũ khí, lều trại và thức ăn được chất lên trên xe. Như người lính đã nói, Riftan là hiệp sĩ giỏi nhất trên lục địa, nên nàng không cần phải lo lắng. Tất cả những gì nàng cần làm là tập trung vào việc hoàn thành nhiệm vụ của mình. Max chắp tay lại và cầu nguyện thầm trong lòng.

***

Ngay sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, họ cưỡi lên xe ngựa và đi ra khỏi cổng thành. Những người lính canh cảm thấy ngượng ngùng vì Max đi theo, nhưng họ không thể phản đối việc làm của phu nhân lãnh chúa, vì vậy họ chỉ đành lặng lẽ dẫn xe ngựa đi.

Max im lặng quan sát cảnh vật trôi qua nhanh chóng với sự căng thẳng đến nghẹt thở. Chiếc xe ngựa lăn xuống khỏi ngọn đồi và nhanh chóng đi qua quảng trường thị trấn, đến cổng phía nam. Trước cổng, có những viên gạch, bao cát và hai chiếc xe chở bệnh nhân đang tiến vào cánh cửa hé mở. Max nhảy xuống xe ngựa và lập tức chạy về phía họ.

"Thưa phu nhân!"

Nàng đang kiểm tra một công nhân mặt mày tái mét, người được bó chặt bằng nẹp quanh chân gãy, thì nghe thấy một giọng nói phát ra từ phía sau. Max quay lại và thấy Yulysion đang chạy về phía nàng trong bộ áo giáp, đôi mắt nàng mở to ngạc nhiên. Tuy nhiên, cậu ta còn ngạc nhiên hơn nàng gấp trăm lần.

"N-người đang làm gì ở đây vậy?"

"C-có một tai nạn...nên tôi đ-đi cùng với những người lính. Những người bị thương...c-cậu có mang họ theo không?"

"Không có đủ phương tiện để đưa tất cả mọi người đi nên chúng tôi chỉ đưa một vài bệnh nhân đi."

Nàng liếc nhìn ba người đàn ông đang nằm trên xe đẩy. Họ không bị thương nặng, nhưng tất cả đều có vẻ đang chảy máu nghiêm trọng. Max tháo miếng vải bó quanh đùi của người đàn ông ngồi ở đầu xa và kiểm tra xem có vật lạ nào trong vết thương không. May mắn thay, vết thương dường như không bị nhiễm trùng. Sau đó, nàng tiếp tục xé quần của người đàn ông sâu hơn để đảm bảo rằng không có bất kỳ xương nào bị gãy rồi bắt đầu áp dụng pháp thuật chữa trị.

Khi năng lượng tích tụ trong cơ thể nàng giảm nhanh chóng, nàng đột nhiên cảm thấy chóng mặt: nàng chưa bao giờ chữa lành một vết thương lớn như vậy trước đây.

Nó thực sự cần nhiều năng lượng đến thế sao?

Nàng cảm thấy một lượng lớn năng lượng bị đẩy ra khỏi cơ thể mình và cánh tay nàng run rẩy.

"Phu nhân ơi, người ổn chứ?"

Yulysion lo lắng nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt của nàng. Max mỉm cười thản nhiên và chữa lành cho hai công nhân khác. Mặc dù năng lượng của nàng tiêu hao nhanh chóng khiến mồ hôi lạnh chảy ra trên lưng, nàng nhanh chóng hồi phục. Nàng yêu cầu lính canh đưa những người bị thương đến trung tâm điều trị và lại lên xe.

Yulysion vội vã đuổi theo nàng.

"Phu nhân! Bên ngoài rất nguy hiểm, người không cần phải đi, chỉ cần trở về lâu đài là được..."

"C-cậu đang nói gì thế! Tôi là vợ của lãnh chúa. Khi có vấn đề gì trong lãnh thổ... tất nhiên tôi phải giúp. Nhìn này. Những người này, tôi đã chữa lành cho họ."

"Nhưng người đã lâu không luyện tập pháp thuật rồi, bên ngoài lãnh thổ quái vật có thể xuất hiện..."

"Tôi cũng có thể làm phần của mình! Không phải cậu đã nói hôm nọ sao? Ngay cả khi tôi gặp một người sói, tôi cũng không lùi bước. Không có gì phải lo lắng cả."

Max lạnh lùng đáp. Lòng tự trọng của nàng bị tổn thương khi bị một cậu bé 16 tuổi đối xử như một đứa trẻ vô dụng. Nàng đã không học phép thuật ngay từ đầu nếu chỉ để bị kẹt trong lâu đài; nàng học siêng năng như vậy để có thể giúp đỡ mọi người.

Max ra lệnh cho người đánh xe điều khiển cỗ xe, và nó bắt đầu lăn bánh mạnh mẽ ra khỏi cổng. Yulysion nhanh chóng trèo lên ngựa để theo nàng. Nàng giả vờ không để ý đến ánh mắt lo lắng của cậu ấy từ cửa sổ bên ngoài cỗ xe và tập trung vào việc phục hồi năng lượng của mình nhiều nhất có thể.

Không lâu sau, con đường đã được san phẳng và Max nhìn thấy những viên gạch xếp chồng lên nhau ở cuối đường. Một chiếc chuông đơn giản được lắp đặt, xung quanh là đất, cát và gạch. Nàng nhảy ra khỏi xe ngựa và nhìn thấy một con quái vật khổng lồ nằm trên con đường rộng mở, xung quanh là những cây sồi gãy. Nàng theo bản năng lùi lại.

Yulysion nhảy xuống ngựa và nhanh chóng chạy tới giúp nàng.

"Đó là một con rồng đã chết. Đây chính là kẻ gây ra toàn bộ sự hỗn loạn này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro