Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 149. Ghen

Riftan nhìn xuống khuôn mặt Max.

"Ta không nghĩ em muốn ngủ với cậu ta đâu" , chàng nói một cách gay gắt như thể đang kiểm tra phản ứng của nàng.

"K-không! Tất nhiên là không rồi!" Max nói.

Lời nói của chàng khiến nàng tổn thương, như thể chàng xúc phạm đến nàng vậy. Cảm xúc dâng trào, Max không kiềm chế được mà lên tiếng vội vàng vì lo sợ Riftan vẫn còn vướng bận những suy nghĩ về Ruth.

"E-em thề với C-Chúa. Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó, thậm chí chỉ là một thoáng qua! R-Ruth cũng vậy. Cậu ấy v-và em sẽ k-không bao giờ phản bội R-Riftan."

"Ta biết" Riftan thì thầm, giọng trầm và dịu dàng. Chàng cúi xuống, nhẹ nhàng mút môi Max. "Đó chỉ là một ví dụ thôi. Ta không ghét công chúa, cô ấy là một người đồng hành đáng tin cậy. Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ đến việc hôn cô ấy như thế này."

Max thích thú khi cằm của Riftan cọ vào nàng, cảm giác hơi thô ráp.

"Tình cảm của ta dành cho Agnes khác với của ta dành cho nàng."

"C-C-chàng có ý gì vậy?"

Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy nam tính của Riftan với đôi mắt run rẩy. Họ chỉ nằm chung một chiếc giường và nàng chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của chàng. Riftan nhìn thấy biểu cảm của nàng và áp mặt nàng vào ngực mình.

"Em là gia đình duy nhất của ta" chàng thở dài.

Tim Max đập loạn khi nghe lời tuyên bố của Riftan. Nàng bất chợt ngừng thở, suy ngẫm sâu sắc về những gì chàng vừa nói. Gia đình. Khái niệm này chưa bao giờ thật rõ ràng đến thế. Đúng vậy, họ là gia đình của nhau—chàng là hôn phu nàng còn nàng là hôn thê của chàng. Đột nhiên, nàng cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại.

Chàng đưa tay ra, dịu dàng xoa bụng nàng, như thể muốn mang lại bầu không khí thoải mái và vui vẻ hơn.

"Và nếu một ngày nào đó chúng ta có con, gia đình chúng ta sẽ có ba người."

"Ôi, một đứa con. C-chàng có muốn một đứa ư?"

"Nếu mọi chuyện thuận lợi. Sẽ thật tuyệt nếu chúng ta có thể nhìn thấy đứa trẻ bò trên sàn nhà với mái tóc đỏ và đôi mắt xám."

"Em-em nghĩ đứa b-bé sẽ hợp với mái tóc đen hơn." Max lẩm bẩm, nghẹn ngào. Nàng cảm thấy hạnh phúc khi tưởng tượng ra một đứa trẻ xinh đẹp giống hệt chồng mình.

Được ở bên Riftan và có con với chàng ấy... Kể từ khi đến Anatol, Max đã bị cuốn vào vô số cuộc phiêu lưu và nhiệm vụ, vì vậy nàng thậm chí còn không nghĩ đến việc mang thai, nhưng nghĩ lại bây giờ, sẽ không có gì lạ khi cuối cùng cũng có một đứa con. Đôi mắt nàng trở nên mơ màng khi bắt đầu mơ mộng. Sẽ như thế nào khi ôm một đứa bé mềm mại, trắng như sữa vào ngực mình và chải mái tóc đen dày của đứa bé? Nhìn đôi môi hồng của đứa trẻ cong lên? Liệu nàng có thể bắt đầu tưởng tượng ra niềm vui mà mình sẽ cảm thấy khi đứa trẻ gọi nàng là 'mẹ' không? Nhịp tim của Max tăng lên khi nàng nghĩ về tương lai.

Nhưng rồi, một ý nghĩ chua chát bất ngờ nảy ra trong đầu nàng. Đã gần nửa năm kể từ ngày Max đặt chân đến Anatol, vậy mà nàng vẫn chưa có tin vui nào? Theo như lời bảo mẫu, phụ nữ mang thai thường sẽ ngừng có kinh nguyệt. Nếu đúng như vậy, lẽ ra nàng phải mong chờ một dấu hiệu nào đó rằng mình sẽ không có kinh nguyệt trở lại từ tháng trước? Mặc dù Riftan đã rời khỏi lâu đài nhiều lần, nhưng họ đã lên giường với nhau thường xuyên như vậy...

Max trở nên lo lắng khi nhớ lại mẹ mình đã phải chịu đựng đủ điều vì không thể sinh được con trai.

"Ngủ đi." Riftan bảo nàng. Chàng đưa tay tắt đèn và kéo chăn lên cho Max. Nàng ngã vào vòng tay ấm áp của chàng và cố quên đi những dự đoán đen tối của mình.

Nàng nghĩ rằng thời điểm đó vẫn chưa đến.

Một số cặp đôi chỉ có con sau ba hoặc bốn năm kể từ khi kết hôn. Rõ ràng, đến thời điểm thích hợp, tin tốt cũng sẽ đến với họ.

***

Ngày hôm sau, Max thức dậy một mình khi mặt trời đã lên cao. Nàng kiểm tra khoảng trống trên giường nơi Riftan nằm. Với đôi mắt thất vọng, nàng ngồi dậy và thở dài. Chàng là người đàn ông vô cùng siêng năng.

Nàng ra khỏi giường và bắt đầu vệ sinh cá nhân. Hôm nay, nàng quyết tâm quay lại với những nhiệm vụ mà mình đã tạm gác lại khi dẫn Agnes đi tham quan Anatol. Khu vườn cần được kiểm tra, và nàng cũng phải đảm bảo rằng khách được sắp xếp chỗ ở thoải mái.

Dù ngày mới chỉ bắt đầu, Max cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm và thoải mái hơn so với hôm trước. Nàng không thể không mỉm cười khi nhớ lại vòng tay rộng lớn của Riftan đã ôm nàng ấm áp suốt đêm. Sự an ủi từ cái ôm ấy khiến nàng cảm thấy an tâm hơn, nhất là khi xác nhận rằng tình cảm mà chàng dành cho mình vẫn vẹn nguyên.

"Chào buổi sáng, thưa phu nhân ," các hầu gái cúi chào với nụ cười vui vẻ, khi họ mở cửa và gặp Max. "Tối qua người ngủ ngon chứ?"

"Tôi ngủ ngon. Cảm ơn mọi người. Các vị khách có vấn đề gì không?"

"Mọi người đều ngủ ngon, thưa phu nhân. Ngoại trừ công chúa, mọi người vẫn đang nghỉ ngơi trong phòng của họ" , Rudis nói.

"Công chúa thế nào rồi?"

"Ngài ấy đã ra ngoài sân với Ngài Calypse từ sáng sớm".

"C-cùng với chàng ấy?"

Rudis nhận thấy vẻ mặt lo lắng của Max và nhanh chóng nói thêm.

"Các kỵ sĩ cũng ở cùng bọn họ. Một người hầu khác nói rằng họ đều đang lên kế hoạch huấn luyện lính canh."

"Tôi hiểu rồi."

Max cảm thấy xấu hổ khi Rudis nhận ra tâm trạng u ám của mình, nên nàng vội vàng quay mặt đi. Dù tối qua, Riftan đã khẳng định rằng chàng không có tình cảm với công chúa, nhưng khi nghe tin về việc hai người họ ở bên nhau, lòng nàng lập tức dấy lên những lo lắng. Liệu nàng là một người phụ nữ hay ghen tuông vớ vẩn vậy ư?

Nàng nhanh chóng chạy xuống cầu thang, xoa xoa khuôn mặt đang nóng bừng của mình. Cảm giác lo âu không hề nguôi ngoai, ngay cả khi nàng cố gắng tìm Rodrigo, quản gia trưởng trong vườn. Riftan không có cuộc họp bí mật với một người phụ nữ khác, vậy tại sao nàng lại lo lắng như vậy? Max đi lang thang bồn chồn trong vườn một lúc lâu, trước khi đầu hàng và đi đến bãi tập. Ngay cả khi nàng cảm thấy ngượng ngùng và không thoải mái khi tất cả bọn họ ở cùng nhau nhưng điều đó sẽ khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn bây giờ.

Trầm tư suy nghĩ, Max vội vã đi qua cổng sân huấn luyện, một tiếng hét lớn vang lên, nàng đứng ở cửa ra vào cúi đầu nhìn xuống.

Giống như khi có buổi huấn luyện đặc biệt, số lượng hiệp sĩ và thực tập sinh đông hơn bình thường, tất cả đều chen chúc quanh khán đài. Một bên là Agnes và đoàn tùy tùng của cô ấy, bên kia là các hiệp sĩ tập sự.

Với tất cả ánh mắt đổ dồn về phía họ, hai hiệp sĩ bước vào sân đấu. Mắt Max mở to. Cả hai hiệp sĩ đều đội mũ sắt, nhưng dễ dàng nhận ra qua sải chân tự tin của người kia rằng một trong hai hiệp sĩ là Riftan. Chàng định đấu tay đôi với một trong những người của Agnes sao? Tại sao?

Nàng bối rối nhìn họ khi các hiệp sĩ rút kiếm ra. Bộ giáp chứng minh rằng người thách đấu là một hiệp sĩ chính thức, không phải là một người học việc. Có phải đã xảy ra tranh cãi không?

Trong khi Max chớp mắt, Riftan lao về phía đối thủ, như một cơn gió lốc, với tốc độ đáng kinh ngạc dù đang mặc toàn bộ áo giáp nặng trĩu. Nàng hét lên và lùi lại khi hai người va chạm, âm thanh kim loại va chạm vang lên như tiếng sét.

Riftan dễ dàng tự vệ và nhanh chóng hất tung thanh kiếm của đối thủ, người ngay lập tức chuyển sang một thế khác để tấn công. Thanh kiếm của họ va chạm dữ dội, tạo ra những âm thanh vang vọng trong không khí như đôi cánh của một con chim ruồi.

Max không thể nhúc nhích. Nàng đứng đó bị choáng ngợp bởi sự dữ dội của cuộc chiến. Bàn chân của những đấu sĩ ghim sâu vào mặt đất làm bụi tung tóe xung quanh họ tạo ra một lớp sương mù từ đất. Cuộc chiến quá căng thẳng đến mức Max cảm thấy chóng mặt, vì vậy nàng quyết định quay đi.

Ngài Karon đang đứng gần đó tiến lại gần nàng.

"Phu nhân, người có sao không?"

"N-Ngài Karon." Max theo bản năng nắm lấy mép áo choàng của mình. "H-họ đang làm gì vậy? T-tại sao Riftan lại chiến đấu?"

"Bình tĩnh nào, phu nhân à. Đây không phải là một cuộc đấu tay đôi, chỉ là một trận đấu nhẹ nhàng thôi".

"Nh-nhẹ nhàng ư?" Max không tin nổi nhìn anh ta. Tiếng kiếm va chạm vẫn còn vang vọng sau lưng nàng. "S-sao có thể là nhẹ nhàng được? N-nếu có ai đó bị thương thì sao?"

"Tôi không biết người thách đấu là ai, nhưng Lãnh chúa còn đang nhẹ tay với anh ta lắm. Mức độ huấn luyện này là phổ biến giữa chúng ta, những hiệp sĩ. Xin đừng lo lắng".

Karon cố gắng trấn an nàng, nhưng mỗi lần rên rỉ cất lên, tim nàng lại đập mạnh hơn. Các hiệp sĩ xung quanh nàng đang đứng khoanh tay và theo dõi cuộc chiến trong tư thế thoải mái.

"Nếu người không khỏe, tôi có thể hộ tống người về" anh ta nói khi nhìn vào khuôn mặt tái nhợt, lo lắng của nàng.

Max vô thức vịn tay vào cánh tay Karon để giữ thăng bằng. Đúng lúc đó, một tiếng CLANG sắc nhọn vang lên, xung quanh trở nên yên tĩnh. Nàng quay lại, lo lắng tự hỏi liệu chồng mình có bị thương không.

Riftan đứng đó, như một bức tượng, thanh kiếm kề sát vào cổ kẻ thách đấu. Kẻ thách đấu không thể cử động, cuối cùng phải giơ tay lên thừa nhận thất bại.

Max thở phào nhẹ nhõm, cảm nhận sự căng thẳng trong cơ thể mình dần tan biến. Không có chiến binh nào có vẻ bị thương. Vai nàng chùng xuống, cảm giác thư giãn lan tỏa khi bất chợt nàng cảm thấy một ánh mắt sắc lạnh đang chĩa về phía mình.

Max thấy Riftan đã vứt bỏ mũ giáp và đang nhìn nàng chằm chằm một cách mãnh liệt. Chàng sải bước tới trong khi bọc kiếm quanh eo và nhanh chóng kéo nàng ra khỏi Karon.

"Cậu đang làm gì thế?" Chàng hỏi Karon.

"Phu nhân của tôi có vẻ bị sốc vì cuộc tập luyện," anh ta nói, có phần ngượng ngùng và lùi lại một bước. "Tôi chỉ đang hỗ trợ người thôi."

Riftan trừng mắt nhìn anh ta với ánh mắt sắc lạnh trước khi quay sang Max.

"Đừng tới đây, nơi này không thích hợp với nàng."

Chàng nắm lấy cánh tay nàng và di chuyển cơ thể nàng về phía lối vào. Max thở dốc và cảm thấy khó chịu khi chiếc găng tay kim loại của Riftan siết chặt vào cánh tay nàng. Như thể nàng đang bị bỏng, Riftan lập tức thả nàng ra. Nàng xoa xoa cánh tay nơi chàng đã nắm chặt và bối rối nhìn chàng. Tại sao chàng lại tức giận như vậy?

"E-em không sao. Chỉ là đây là lần đầu tiên em thấy một cuộc chiến. Em chỉ là bất ngờ thôi."

"Người chưa bao giờ xem đấu thương hay thi đấu kiếm à?" Agnes đột nhiên xen vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro