Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 148. Dỗ dành

Không chỉ có Max. Rudis và người đánh ngựa đều nhăn mặt như thể họ bị bệnh và Agnes thì bật cười.

"Chỉ là lời đồn thôi. Nếu bị bắt, người sẽ bị trục xuất khỏi Giáo hội. Dù sao thì người cũng phải mát mát lắm mới dám thử."

"Không phải cái gì là đồ vật thì cũng đều cho vào mồm được." Seville nói. "Thật điên rồ khi nghĩ đến việc ăn thịt quái vật." Anh ta lấy tay áo che miệng như thể sắp nôn.

"Dù sao thì, việc chế tạo công cụ ma thuật ở Drystan - nơi giáp ranh với vùng này - thường khá dễ dàng," Agnes nói. "Vấn đề lớn nhất là có đủ vật liệu. Để mua được nguyên liệu cần phải có giấy phép của chính phủ. Mặc dù chợ đen có sẵn mọi thứ, nhưng giá cả ở đó lại đắt cắt cổ. Các pháp sư ở thủ đô thường phải xuống các tỉnh phía nam để mua vật liệu với giá rẻ hơn, vì đạo Tin lành thịnh hành ở đó."

"V-vậy thì, đó có phải là lý do tại sao các pháp sư thường xuyên đến Anatol không?" Max nói.

"Theo những gì chúng ta thấy ngày hôm nay, có vẻ như là vậy? Có rất nhiều pháp sư trong thị trấn đang trao đổi với các thương gia. Có lẽ một phần lý do khiến các phù thủy đến Anatol là vì Giáo hội có ít ảnh hưởng hơn ở đây."

Như Agnes đã nói trước đó, các pháp sư đổ xô đến Anatol sẽ là một phước lành lớn cho nơi đây. Chỉ là không có nhiều pháp sư sống ở đây lâu dài, nơi đây cần gấp ba lần số lượng người chữa bệnh hiện tại để đủ sức hỗ trợ những người bị thương sau các cuộc tấn công của quái vật.

"Nhưng ngay cả khi nhiều pháp sư hơn đến Anatol, mọi hoạt động giao thương sẽ chậm lại khi mùa đông tới," Agnes nói, giọng trầm tư. "Điều quan trọng là phải có pháp sư định cư tại đây nếu muốn tạo ra sự thay đổi bền vững. Maximilian có phải là người theo đạo Tin lành không?"

"Ở-ở Công quốc Croix, linh mục trưởng là người Công giáo. Ông ấy rao giảng rất nghiêm khắc về giáo lý," Max ngập ngừng trả lời, nhưng nhanh chóng bổ sung. "N-nhưng ông ấy thực tế không công khai phản đối phép thuật. Phép thuật cũng hữu ích như kiếm thuật vậy. Chúa đã ban cho chúng ta những nguồn tài nguyên kỳ diệu."

"Thật may khi nghe bạn nói vậy." Agnes mỉm cười nhẹ nhàng.

Max không đề cập đến việc nàng hiện cũng đang học pháp thuật. Sẽ rất xấu hổ khi nói về những nỗ lực yếu ớt của nàng trong việc khai thác năng lượng với Agnes đã là một Archmage. Cô ho và không thể ngăn máu trào lên má, khi công chúa đột nhiên gõ cửa xe ngựa để thu hút sự chú ý của người đánh xe.

*Archmage là trình độ pháp sư cao hơn, thường những người này bẩm sinh đã có pháp thuật.

"Bây giờ chúng ta đi đâu vậy?" Agnes nói.

"Chúng ta sẽ về lâu đài." Seville càu nhàu. "Chúng ta đã ở chợ đủ lâu rồi phải không nào? Tôi kiệt sức rồi. Trước khi mặt trời lặn, tôi muốn rửa sạch bụi bặm đã phủ lên người tôi hôm nay và nghỉ ngơi." Anh ta duỗi chân ra.

Ngoài Agnes và các hiệp sĩ, cả nhóm đều mệt mỏi. Và thế là, cỗ xe ngựa chạy đến vùng ngoại ô của thị trấn và quay trở lại lâu đài theo đường vòng. Mặt trời sắp lặn nhuộm bầu trời thành màu đỏ rực rỡ.

Khi cỗ xe cuối cùng dừng lại, Max bước ra và ngắm nhìn bầu trời nhuộm màu hổ phách, với những đám mây tím trôi lững lờ. Sau cả ngày dài nhón chân theo sát Agnes, vai và cổ nàng căng cứng. Đang định đi về phía đại sảnh, nàng bất ngờ bị vòng tay ai đó quàng qua eo và kéo sát vào ngực. Ngạc nhiên, Max quay đầu lại nhận ra Riftan đang ôm nàng từ phía sau.

"Chắc nàng phải vất vả lắm khi phải kéo lê cả ngày như thế này."

"Ôi trời đất, xem ai đang nói kìa?" Agnes nói . "Cậu nói như thể ta đang bắt Max đi khắp nơi bằng vũ lực vậy."

Công chúa bước xuống khỏi xe ngựa. Uslin lịch sự giúp công chúa xuống, nhưng không giấu được sự khó chịu trước lời bình luận của Riftan. Anh ta khẽ ho để che giấu sự bất mãn, nhưng Riftan hoàn toàn lờ đi và tiếp tục kéo Max sát hơn, quàng tay qua vai nàng. Chàng hôn nhẹ lên đỉnh đầu Max, làm nàng đỏ bừng cả mặt.

Mặc dù chàng thường xuyên âu yếm về mặt thể xác, nhưng nàng vẫn thấy ngượng ngùng khi được gần gũi ở nơi công cộng. Trái tim nàng đập rộn ràng, vừa bối rối vừa vui sướng. Cảm giác ấm áp từ vòng tay chàng khiến nàng hơi nhột ở gáy khi ngón tay cái của Riftan nhẹ nhàng vuốt ve cổ làm Max rùng mình.

"Lãnh chúa, cuộc tuần tra đã hoàn tất chưa?" Hebaron nói. "Tôi định tham gia vào đêm muộn để giúp điều tra khu vực này. Có vấn đề gì cho đến giờ không? " Anh ta tiếp tục dỡ đồ mua của Agnes ra khỏi xe ngựa.

Riftan thở dài và buông tay Max ra.

"Chúng ta sẽ dừng lại sớm. Có vài việc cần bàn. Gọi tất cả các hiệp sĩ vào phòng họp," chàng nói.

"Ngay bây giờ à?"

"Đúng vậy." Riftan nói.

Hebaron trề môi ra như một con vịt khó chịu vì sự thẳng thắn của chàng. Max cũng cắn môi khá thất vọng vì nàng chẳng thể dành thời gian cho chàng vào buổi tối hôm đó. Nhưng chàng nhẹ nhàng đẩy nàng về phía đại sảnh, giọng nói vẫn trầm ấm nhưng kiên quyết.

"Trở về phòng nghỉ ngơi đi. Hôm nay nàng đã trải qua nhiều chuyện rồi."

Nàng do dự trước khi ra hiệu cho Rudis đi cùng. Agnes cũng sẽ nghỉ ngơi sao? Vào lúc đó, công chúa nói thẳng với Riftan.

"Cho ta tham gia buổi họp này nhé, ta có thể giúp được phần nào, dựa trên mối quan hệ đồng minh của chúng ta."

"Cảm ơn." Riftan gật đầu.

Max đứng yên và nhìn Hebaron, Uslin, Riftan và Agnes đi đến lều trại hiệp sĩ ở phía bên kia cánh đồng.

***

Mọi người tan rã. Tim Max đau nhói không lý do, và dạ dày nàng trở nên khó chịu. Nàng nhanh chóng đi lên cầu thang, cố gắng rũ bỏ sự bồn chồn. Nàng ở lại trong phòng, ăn tối một mình và ngắm nhìn những chú mèo con chơi đùa trên sàn. Riftan và các hiệp sĩ không rời khỏi cuộc họp cho đến rất muộn, và nội dung thảo luận của họ vẫn là một bí ẩn. Những người hầu gái thông báo với Max rằng họ đã mang đồ ăn cho mọi người.

Mặc dù mệt mỏi, nàng cố gắng hết sức để không thiếp đi. Vì vậy, nàng thắp một ngọn nến trên bàn và bắt đầu đọc một cuốn sách có văn bản cổ. Sau một thời gian, cánh cửa bật mở và Riftan bước vào một cách lặng lẽ.

"C-chàng xong chưa?" Max nói.

Riftan đang cởi bỏ bộ giáp trong bóng tối chợt dừng lại và nhìn nàng qua vai.

"Ta nghĩ nàng đã ngủ rồi."

Chàng cởi áo và ném xuống sàn trước khi tiến lại gần.

"Hôm nay ra ngoài chắc là mệt lắm, sao giờ vẫn còn thức?"

"K-không, em-em không quá mệt."

Trán Riftan nhăn lại khi chàng chạm vào má nàng và nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc vương xung quanh đôi mắt đen của nàng bằng ngón tay cái thô ráp, chai sạn của mình.

"Nàng đã trang trí khu vườn và chào đón khách à, không cần phải làm quá lên vậy đâu."

"K-không sao mà. R-Riftan, chàng làm việc chăm chỉ hơn nhiều."

Cái chạm của chàng thật êm ái trên má Max. Nàng theo bản năng nghiêng đầu, cọ môi vào lòng bàn tay chàng. Chàng giật mình, một âm thanh rên rỉ bật ra, rồi hôn nàng bằng đôi môi mình. Khoang miệng Riftan hơi lạnh với Max, và lưỡi chàng mang theo hơi thở của rượu.

"Thật khó để kiềm chế." Riftan lẩm bẩm với vẻ trầm tư, rõ ràng là đang nỗ lực kiểm soát bản thân.

Chàng ôm mặt nàng trong tay và vuốt những lọn tóc xoăn quanh tai Max. Khuôn mặt chàng chuyển sang ánh vàng vì ánh nến, khiến chàng trông giống như một con quỷ ranh mãnh.

"Nhưng ta không muốn ép buộc em, nếu em không thích."

"Em không phiền đâu." Max từ từ quấn ngón tay quanh cánh tay Riftan. Nàng nhớ chàng nhiều lắm.

Riftan chết lặng. Ngay khi nhìn thấy sự đồng ý trên khuôn mặt nàng, chàng rên rỉ như một con thú và ngấu nghiến đôi môi nàng.

Max ôm lấy đầu chàng và đáp lại, cơ thể nàng nóng bừng. Riftan nhanh chóng cởi bỏ trang phục của nàng, tay anh siết chặt lấy ngực nàng. Không báo trước, nàng cũng lướt tay qua ngực rắn chắc của chàng. Chàng giống như một con chó săn mất dây xích không thể kiềm chế sự nhiệt tình của mình. Chàng nhanh chóng di chuyển vị trí của họ đến giường, nơi chàng bắt đầu di chuyển tay giữa hai chân nàng, đói khát hôn xuống dưới đầu gối nàng như thể anh muốn nuốt trọn nàng.

Khi cơn khao khát chiếm lấy lý trí, chàng bắt đầu lấp đầy nàng bằng cơ thể mình. Sau một nhịp, Max dần tan chảy vì khoái cảm mãnh liệt. Cảm giác mãnh liệt ấy tiếp tục cho đến khi nàng lên đỉnh, khiến mọi lo lắng trong tim nàng tan biến. Tuy nhiên, một góc nhỏ trong lồng ngực nàng vẫn cảm thấy trống rỗng, mặc dù khoái cảm xác thịt vẫn tràn ngập.

Max tựa đầu vào cánh tay Riftan và lơ đãng nhìn chằm chằm vào tán cây phía đầu giường. Nàng không thể lý giải tại sao mình lại không cảm thấy thỏa mãn dù đang kề cận bên chàng lúc này. Nàng có thể làm gì để thoát khỏi nỗi lo lắng này, mặc dù chàng đã đối xử với nàng rất tốt? Nàng chưa bao giờ cảm thấy như vậy trước khi gặp chàng.

"Ngày hôm nay của em có khó khăn không?" Riftan hỏi với vẻ lo lắng.

Chàng cảm thấy Max căng thẳng và bắt đầu xoa làn da vẫn còn lạnh vì mồ hôi của nàng. Nàng lắc đầu và vùi mặt vào vai chàng. Riftan cau mày như thể chàng không tin và dùng một tay ôm lấy bộ ngực hồng hào, tràn đầy của Max, xoa nhẹ chúng và đặt môi lên vai nàng.

"Agnes lại bắt đầu trò chơi vô ích của cô ta rồi à?" chàng nói.

"Vô-vô ích? L-là sao?"

Riftan ngẩng đầu, hơi nhíu mày: "Đến, nằm lên người ta."

"À-à, về những gì chàng nói. Em kh-không hiểu."

"Công chúa đang mưu tính điều gì đó. Cô ấy là thiên tài trong việc thao túng tâm trí của con người chỉ với một vài từ ngữ được lựa chọn khéo léo. Cô ấy có khả năng khiến mọi người cảm thấy như thể nội tâm của họ đang bị bộc lộ và dễ dàng thao túng theo ý muốn của mình. Ta lo lắng rằng cô ấy có thể đã khiến em bị tổn thương."

Max bị lời nói của anh làm cho sửng sốt. Làm sao chàng có thể bình tĩnh nói về công chúa như vậy? Nàng siết chặt chân quanh bắp chân cứng như sắt của chàng, cảm giác lo lắng khiến nàng nghiến chặt các ngón chân lại với nhau

"Hai người trông đẹp đôi quá." Max nói một cách bướng bỉnh.

"...Sao cơ?" Riftan nói. Mắt chàng mở to không tin nổi rồi bật cười trước câu nói vô lý đó. "Em đã thấy cách tôi đối xử với Agnes chưa? Tại sao em lại nghĩ chúng ta trông đẹp đôi thế này?"

"R-Riftan. A-anh đối xử với cô ấy như Uslin, Hebaron và những hiệp sĩ khác. Đ-đó là lý do tại sao trông như hai người có mối quan hệ tốt."

Chàng ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Max. Nàng xấu hổ khi thể hiện sự ghen tuông của mình ra ngoài, thay vào đó, Riftan tặng nàng một nụ cười gian xảo.

"Nếu em nghĩ theo cách đó, ta cho rằng mối quan hệ của bọn ta không tệ đến vậy. Cô ấy khó chịu, nhưng là một người tốt và không kiêu ngạo như hầu hết những người hoàng gia khác. Nhưng chỉ vậy thôi. Chúng ta chỉ là đồng đội, và ta chưa bao giờ nghĩ đến việc gần gũi với Agnes theo cách đó. Có lẽ cô ấy cũng cảm thấy như vậy."

"R-Riftan, làm sao chàng có thể chắc chắn được?"

"Trong chuyến thám hiểm, bọn ta đã ở cạnh nhau gần một năm, nhưng không ai muốn vượt qua ranh giới đó."

Max không muốn hỏi chàng có ý gì khi nói "vượt qua ranh giới đó", cảm thấy rằng sự thật sẽ làm nàng đau lòng hơn. Nàng ghét việc họ đã dành một năm bên nhau. Mặc dù nàng biết mình có thể tin tưởng Riftan, nhưng dạ dày lại quặn thắt.

Như thể nhận ra nàng vẫn còn khó chịu, Riftan đỏ mặt và khinh bỉ.

"Ta cũng có mối quan hệ tốt với Ruth."

Max ngẩng đầu lên vì sốc. Sao tên của Ruth lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro