Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 147. Người tình của Uigru

Rudis khẽ nói với Agnes.

"Dạ thưa Bệ hạ, đối với tội phạm lừa đảo hoặc trộm cắp, pháp luật quy định rằng kẻ phạm tội phải bồi thường cho nạn nhân gấp mười lần giá trị tài sản hoặc tổn thất kinh doanh gây ra. Trong trường hợp không có khả năng chi trả, hắn sẽ bị buộc phải lao động để chuộc tội theo mức tương ứng."

Agnes vuốt cằm.

"Nó nhẹ nhàng hơn ta mong đợi. Ở Capitol, chúng bị kết án tử ngay lập tức." Cô ấy có vẻ quen với bạo lực. "Thế còn kẻ giết người thì bị kết án ra sao?"

Rudis điềm tĩnh đáp lại:

"Nếu bị kết tội, kẻ giết người sẽ bị lưu đày hoặc treo cổ. Phán quyết thường phụ thuộc vào mong muốn của gia đình nạn nhân. Nếu không còn gia đình, quyết định sẽ do linh mục đưa ra, dựa trên ý chỉ của Chúa."

Max trở nên ủ dột hơn. Mặc dù nàng là Chủ nhân của vùng đất này, nhưng thật xấu hổ khi nàng biết quá ít về Anatol.

"Nhìn người phụ nữ kia kìa!" Agnes đột nhiên chỉ tay. "Bọn họ đang nhìn chằm chằm vào cái gì trong gian hàng kia thế?"

Max ngẩng đầu nhìn lên. Trong một con hẻm hẹp, hơn chục cô gái làng đang cãi nhau. Công chúa phấn khích và nắm lấy cánh tay cô, muốn tham gia vào cuộc hỗn loạn.

"Họ đang nhìn chằm chằm vào cái gì trong gian hàng đó thế?" Agnes nói.

Những người phụ nữ trong làng đang xâu xé nhau để giành lấy những tấm vải tốt nhất chất thành từng hàng trên kệ. Max không biết chuyện gì đang xảy ra, nàng ngốc lăng trong im lặng và nhìn Rudis.

"Đ-đó. Đ-đó là gì vậy?" Max hỏi trong khi ám chỉ đến những tấm vải.

"Thưa phu nhân, đó là những dải vải trang trí quấn quanh eo. Khi lễ hội mùa xuân bắt đầu, các cô nàng trong làng sẽ quấn chúng quanh eo, cài hoa lên tóc và hát ca trên cánh đồng."

"Đây có phải là truyền thống liên quan đến nàng tiên, người tình của Uigru không?" Agnes nói.

Rudis gật đầu và đáp lại cô một cách lịch sự.

"Theo truyền thuyết, nàng tiên đã quyến rũ người anh hùng Uigru bằng cách quấn một mảnh vải quanh eo và trao vòng hoa trên đầu ngài. Trải qua nhiều thế kỷ, các thiếu nữ Anatol đã ăn mặc như thể đại diện cho tinh thần cây sồi vào mùa xuân và hát những bài hát trên cánh đồng. Đây là một truyền thống đã được lưu truyền từ ngàn đời."

Mắt Agnes sáng lên.

"Chúng ta cũng vậy."

"D-dạ?" Max nói.

"Maximilian, người không thể bỏ lỡ một lễ hội nào ở thị trấn của mình. Chúng ta hãy cùng tham gia lễ hội này nhé!"

Bỏ qua câu trả lời của Max, Agnes lại nắm lấy cánh tay nàng và kéo cả hai vào giữa trận hỗn chiến các thiếu nữ.

Tiếng hét của Max nghẹn lại trong cổ họng. Tóc nàng bị những cô gái xô đẩy nhau túm lấy, vai chạm vai với những người đang làm rối tung trang phục của nàng. Dù nàng cố gắng thoát ra, Agnes vẫn nắm chặt tay nàng khiến Max gần như muốn khóc.

"Cái này thế nào?" Agnes nói.

Công chúa đang ở trong thế giới của mình, cô đẩy những người phụ nữ ra khỏi đường, chen vào giữa đám đông và lấy một mảnh vải tím lắc lư trước mặt Max đang chỉ biết gật đầu hoảng hốt. Cô ấy vẫn đang vật lộn trong đám đông, bụng nàng đang quặn thắt và có cảm giác như Agnes sắp kéo đứt lìa cánh tay nàng ra khỏi vai. Nàng chỉ muốn rời đi thôi nhưng công chúa vẫn chưa dừng lại.

Agnes cau mày nhìn mảnh vải cô đang cầm.

"Màu xanh lá hoặc vàng sẽ hợp với người nhất đấy, Maximilian, chúng sẽ tôn lên mái tóc đỏ của người..."

V-vâng, b-bất cứ màu nào cũng được v-với tôi."

"Người nghĩ sao? Màu xanh sẽ hợp với người nhất, đúng không?" Agnes thản nhiên nói. " Chẳng phải nó sẽ làm tôn lên màu mắt của người sao?"

"À-ừm, tôi..."

Max hét lên khi đám đông xô đẩy nàng thô bạo. Những người phụ nữ trong làng la hét, xô đẩy, nắm tóc và váy của nhau. Nàng chưa bao giờ có trải nghiệm như thế này, bị đẩy qua đẩy lại, trong khi nàng vẫn chưa hoàn hồn. Agnes cuối cùng đã quyết định chọn hai loại vải mà cô thích và ném ba đồng xu cho chủ gian hàng.

"Ta lấy hai cái này!" Agnes hét lên. "Nhiêu đây đã đủ chưa?"

"Ồ, tất nhiên rồi! Để tôi lấy tiền thừa nhé."

"Không cần đâu, cảm ơn!" Agnes hét lên vui vẻ và tách khỏi đám đông. Max cũng rút lui cùng cô và vội vàng chỉnh lại mái tóc rối tung và chiếc váy lộn xộn của mình. Hebaron thở dài ngao ngán.

"Công chúa, xin hãy tránh xa những tình huống như thế này. Nếu như bị thương thì sao? Hoặc tệ hơn, có người phát hiện ra thân phận của ngài..."

"Ôi trời đất, cậu mấy cô gái ấy sẽ làm hại ta sao?" Agnes thích thú về trải nghiệm của mình.

Hebaron hạ giọng và nói như một người cha.

"Tôi nói sai rồi, những cô gái kia mới là người gặp nguy hiểm, điện hạ như cây sậy vô hại mà dạt họ làm đôi, làm bọn họ tức giận..."

Agnes khịt mũi trước lời mỉa mai của anh ta và quay sang Max. Nàng lắng nghe một nửa và khi nhận ra ánh mắt của Agnes, nàng giật mình. Công chúa đưa cho nàng một tấm vải đỏ với một nụ cười chân thành.

"Đây là món quà cảm ơn vì đã đưa ta đi dạo quanh Anatol. Ta chọn món này vì nó gợi nhớ đến màu tóc của người."

"C-cảm ơn ngài." Max do dự trước khi nhận món quà và Agnes mỉm cười hài lòng.

Max nhìn xuống mảnh vải thô trong tay. Nàng bối rối. Tại sao Agnes lại tốt với nàng như vậy? Nàng nhìn công chúa, người đang giữ một mảnh vải màu xanh quanh eo.

"Ta có nên buộc nó quanh người như thế này không?" Cô ấy hỏi Rudis.

"Đúng rồi, hãy buộc thế này để nó không chạm đất."

"Maximilian, hãy thử chúng đi" , Agnes nói.

"Tôi-tôi, phải mặc chúng nơi công cộng ư..."

Max tháo mảnh vải trong tay ra và tỏ vẻ lo lắng, còn Agnes nhún vai.

"Được rồi, hôm nay người được tha. Nhưng nhớ nhé, chúng ta nhất định phải cùng tham gia lễ hội mùa xuân!"

Agnes chớp mi và mỉm cười nhẹ rồi lại bắt đầu bước nhanh qua khu chợ. Max gấp món quà lại và chậm rãi đi theo cô.

***

Họ tiếp tục đi dạo xung quanh trong một tiếng rưỡi trước khi quay lại xe ngựa. Trong thời gian này, Agnes thỏa mãn niềm yêu thích mua sắm khi mua năm viên đá quý, vảy rồng, da quái vật Wyvern và nhiều loại thảo mộc chữa bệnh. Sự nhiệt tình của cô đối với các loại thảo mộc khiến Max nhớ đến Ruth khi mặc cả ở chợ. Có phải tất cả các pháp sư đều bị ám ảnh bởi các loại thảo mộc quý hiếm và các vật phẩm ma thuật không?

"Tôi có thể hiểu tại sao các thương gia lại mạo hiểm đi đến Anatol." Agnes nói. "Có rất nhiều loại thảo mộc quý hiếm ở đây và đá quý cũng rẻ hơn nhiều so với các nơi khác trong vương quốc."

"Theo lời của pháp sư, dãy núi Anatorium có rất nhiều loại thảo mộc quý hiếm", Hebaron nói, "Bởi vì có quái vật ở đó, nên cũng dễ dàng có được xương, da và đá quý của quái vật".

Người vệ sĩ tiếp tục đóng gói đồ mua được của Agnes vào phía sau xe ngựa trong khi cô nhìn anh với vẻ bối rối.

"Vậy mà các người bán cả bộ phận quái vật, nhưng lại không dám động vào nhà thờ gần đó ư?"

"Ở Anatol, những người theo đạo Tin lành chưa kể đến những người theo đạo Công giáo, hầu như không có quyền lực. Mặc dù nhà thờ vẫn tồn tại, nhưng đó chỉ là nơi nuôi dạy trẻ mồ côi bằng tiền công quỹ. Nhà thờ chỉ mới được thành lập gần đây. Trước đây nó chỉ là bãi đất trống."

Agnes chỉ tay và hét lớn: "Quá trời? Ta ghen tị quá!"

Max bối rối. "T-tại sao n-ngài lại ghen tị vậy?"

"Với một pháp sư, nơi này thật lý tưởng," Agnes thở dài. "Pháp sư và linh mục thường có xung đột. Họ thường xem chúng ta như những kẻ chống lại ý Chúa."

Ngồi vào trong xe ngựa, Max nhớ lại vị linh mục đã hướng dẫn nàng khi còn nhỏ. Nàng không thể tưởng tượng được người đàn ông đó lại thù địch với các pháp sư. Cô bối rối hỏi.

"Tại sao? S-sử dụng pháp thuật thì tuyệt đấy chứ. Bất kỳ quý tộc nào cũng muốn có một pháp sư bên mình."

"Các pháp sư chỉ bắt đầu trở thành một mặt hàng khi cuộc chiến này bắt đầu." Agnes nói. "Một khi các cuộc chiến giành đất đai gia tăng, tiền chuộc các pháp sư cũng tăng lên rất nhiều. Ta đã thuyết phục phe Tin lành nới lỏng sự khắt khe đối với pháp thuật vì pháp sư rất cần thiết cho vương triều của cha ta. Ngày nay, họ mạnh đến mức Giáo hội buộc phải chấp nhận. Nhưng theo giáo lý truyền thống, phép thuật là sức mạnh của quỷ dữ, chống lại ý Chúa. Buôn bán xương quỷ, vảy và đá quý từ quái vật bị xem là hành động phạm thượng."

Công chúa lấy ra viên đá quý màu đỏ mà cô mới mua và thở dài.

"Giáo hội Công giáo vẫn có ảnh hưởng mạnh mẽ đến việc buôn bán các bộ phận quái vật, và thường chỉ cho phép buôn bán đá năng lượng. Nếu ai bị phát hiện buôn bán xương, vảy, hay da quái vật, họ sẽ bị đưa ra trước Giáo hội. Bản thân ta chỉ có thể tạo ra một vài công cụ ma thuật, vì nguồn cung cấp nguyên liệu bị giới hạn."

"Người Tin lành có cho phép buôn bán không?" Max hỏi.

"Người Tin Lành cho phép mọi người tự do buôn bán đá quý, xương quái vật, vảy và thậm chí là da quái vật. Tuy nhiên, việc buôn bán máu hoặc thịt quái vật bị nghiêm cấm."

Max cau mày.

"N-ngài sẽ làm gì với máu hoặc thịt?"

Nàng nghe nói rằng đá năng lượng, xương của quái vật và rồng có thể được sử dụng cho vũ khí ma thuật, chẳng hạn như sử dụng vảy và da để làm áo giáp. Nhưng làm sao người ta có thể sử dụng máu hoặc thịt? Agnes mỉm cười, thích thú trước sự lo lắng của nàng.

"Chúng có thể dùng cho ma thuật đen hoặc thuật giả kim. Có tin đồn rằng một số người thậm chí còn ăn thịt quái vật."

"Ăn cái đó ư!" Max kêu lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro