CHƯƠNG 145. Tâm tư của nàng
Riftan trừng mắt nhìn Agnes đang mỉm cười ngạo nghễ.
"Ngài đồng ý điều đó à?" chàng nói.
"Ta có thể lên tiếng sao, trong khi ta chỉ là khách? Ta rất biết ơn vì cậu đồng ý để phu nhân đi cùng ta đấy."
Công chúa đặt một tay lên ngực với lời cảm tạ đầy chế giễu. Trong khoảnh khắc đó, Max cảm thấy má mình nóng bừng, nàng ước gì bản thân có thể tự tin bằng một nửa cô ấy thì tốt biết bao. Đồng thời, nàng cũng không khỏi xót xa cho Agnes, người vì sự yếu đuối của nàng mà khiến Riftan phải cử một vệ binh đi theo để bảo vệ họ. Tuy nhiên, Max cũng cảm thấy vui mừng khi được sự cho phép của chàng để rời khỏi lâu đài.
Riftan nhìn công chúa mà chẳng thể nặn nổi nụ cười.
"Ngài thật chẳng thay đổi chút nào cả."
Giọng điệu của chàng vẫn bình thản như cũ và không mang theo sự chào đón nào, nhưng Max vẫn có thể cảm nhận trái tim mình như muốn ngừng đập. Có vẻ như Agnes đã quen với sự thô lỗ của chàng ấy, nếu không thì làm sao Riftan dám xưng hô với công chúa như vậy? Dường như có một mối liên kết vô hình giữa họ đã phát triển qua những cuộc viễn chinh cùng nhau.
Max cúi đầu, nàng cảm thấy căng thẳng. Tâm trạng Max đã lắng xuống nhanh chóng, nhưng nàng không thể ngừng nghĩ về cách Riftan nói chuyện tự nhiên với Agnes mà không dùng kính ngữ. Cô ấy là đồng đội đã chiến đấu cùng chàng. Các Hiệp sĩ Remdragon, Ruth, và công chúa: tất cả họ đều đã giành được sự tin tưởng của Riftan. Vậy còn nàng thì sao? Nàng đã làm gì để xứng đáng với tình cảm và lòng tin của chàng?
Khi khuôn mặt nàng tối sầm lại vì những suy nghĩ này, Riftan cau mày và nhẹ nhàng vuốt ve những lọn tóc của nàng bằng đầu ngón tay.
"Nàng có thể làm bất cứ điều gì mình thích. Đừng rầu rĩ nữa."
Max mỉm cười yếu ớt, nàng cố gắng che giấu sự ghen tuông đang ẩn chứa bên trong mình. Riftan mỉm cười nhẹ nhõm rồi nhấp một ngụm rượu. Biểu cảm dịu dàng của anh khiến tim cô rung động. Một thôi thúc mãnh liệt dâng trào trong nàng muốn muốn vuốt ve gương mặt nam tính, quyến rũ ấy. Nàng khát khao được tựa đầu vào lồng ngực rộng lớn, vững chãi của chàng, hít thở hương thơm ấm áp bao quanh và không bao giờ muốn buông rời.
Tại sao nàng lại phải khao khát chàng đến nhường này? Nếu ai biết được những ý nghĩ điên rồ này...
Max giả vờ khát nước để lấy ly nước che mặt. Những cảm xúc này quá mới mẻ với nàng và nàng cảm thấy cô đơn như một đứa trẻ lạc lõng ở nơi xa lạ.
***
Max chỉ nhớ đã nhấp một ngụm rượu để xua tan cảm giác bất an, nhưng khi tỉnh lại, nàng thấy mình đang nằm trên giường. Trong bóng tối mờ ảo, nàng chớp mắt bối rối. Bên cạnh nàng, Riftan đang ân cần tháo phụ kiện trên tóc và nhẹ nhàng nới lỏng dây váy của nàng.
"Bộ váy chết tiệt" chàng gầm gừ và lột nốt phần váy còn lại của Max.
Nàng khẽ cau mày, đôi mắt nhìn chàng qua hàng mi; còn chàng đứng đó, ánh nhìn dừng lại nơi nàng đang nằm yếu ớt cùng với lớp áo lót mỏng manh, trong suốt như sương.
"Ta muốn nàng, nhưng lại chẳng thế. Không phải với bộ dạng nàng như này. Nàng có biết mình đang làm mọi thứ khó khăn thế nào với ta không?"
Max cố gắng nói rằng chàng không cần phải kiềm chế, nhưng chẳng lời nào thốt ra khỏi miệng nàng. Nàng cảm thấy mình không xứng đáng với sự dịu dàng của chàng, vì sự vô năng của chính mình, vì đã uống quá nhiều. Sự kiềm chế của Riftan chỉ khiến nàng thêm hổ thẹn và tự ti. Nàng khao khát chàng hãy chiếm lấy mình, nếu đó thực sự là điều chàng mong muốn, để chàng nhìn thấy nàng như một người phụ nữ duyên dáng, thanh lịch, chứ không phải tầm thường hay thất thố. Nàng muốn chàng mạnh mẽ, quyết đoán với nàng, để khi trong vòng tay chàng, nàng có thể lãng quên hết mọi lo âu và sự cô đơn giằng xé.
Riftan ngồi xuống mép giường, bàn tay chàng nhẹ nhàng luồn vào mái tóc rối của nàng, ánh mắt rực cháy khi chàng vuốt ve má nàng. Ngón tay của chàng nắm lấy tay nàng, rồi từ từ lướt lên ngực, không còn khả năng chống lại sự cám dỗ trước mặt. Max hít một hơi thật sâu, đôi gò bông khẽ vươn lên, mong mỏi từng cái chạm của chàng trở nên mãnh liệt hơn. Riftan thở gấp, rồi môi họ tìm đến nhau, lưỡi của chàng len lỏi trên môi nàng mang theo vị ngọt của rượu vang.
Tai nàng nóng bừng vì khoái cảm, đôi mắt khép hờ dưới cơn mê đắm, chờ đợi chàng sẽ kéo áo nàng lên và đốt cháy khoảng không giữa hai chân nàng. Bàn tay to lớn của Riftan lướt nhẹ trên làn da nàng, như thiêu đốt mỗi nơi chúng chạm đến, ngón tay chàng như muốn khám phá mọi ngóc ngách trên cơ thể nàng.
Nhưng, một khắc xuân tiêu chợt đến rồi chợt tan. Riftan thở dài từ từ rời ra và chiếc giường khẽ rung khi chàng đứng dậy. Cảm giác hụt hẫng bao trùm, Max chỉ biết nhắm mắt cam chịu và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
***
Max mở mắt khi cảm thấy có thứ gì đó khô và ngứa nhột nhột trên má mình: Roy, chú mèo đen tinh nghịch, đang liếm nhẹ lên sống mũi nàng. Nàng khẽ xoa mặt, ngồi dậy khỏi giường. Riftan đã biến mất từ lúc nào, như thể đêm qua chàng chưa hề ở đó. Max rửa mặt qua loa rồi gọi người hầu gái của mình, Rudis. May mắn thay, lần này đầu nàng không đau nhức như những lần say rượu trước.
"Phu nhân, Công chúa Agnes sáng nay đã ra ngoài sớm để xem bãi tập luyện. Ngài ấy nhắn rằng người sau khi thức dậy hãy đi cùng ngài ấy. Tôi nên nói gì với Công chúa đây?" Rudis nói.
Nàng tưởng tượng đến chuyến hành trình dài từ cung điện hoàng gia đến Anatol. Dù quãng đường di chuyển mệt mỏi, Công chúa Agnes vẫn tươi tỉnh dậy từ sớm, cô ấy không hề có dấu hiệu kiệt sức và đã sẵn sàng khám phá thị trấn. Max nhắm mắt lại trong chốc lát, hít thở sâu, rồi nhanh chóng mặc chiếc áo choàng qua vai, chuẩn bị bước vào ngày mới.
"L-làm ơn giúp tôi chuẩn bị đi ra ngoài với công chúa. Chúng tôi sẽ đi xe ngựa để tham quan thị trấn. NH-nhưng tôi không biết rõ thành phố này lắm... Tôi sẽ cần một người hầu gái."
"Vậy thì tôi sẽ đi cùng người."
Max cảm thấy nhẹ nhõm khi Rudis không cần thêm chỉ dẫn, vì nàng thậm chí còn không biết đường từ lâu đài đến quảng trường chợ.
"T-tốt. Vậy thì hãy nói với Công chúa Agnes rằng chúng ta sẽ sớm khởi hành."
***
Max bước nhanh qua Đại Sảnh hướng về sân tập. Agnes có vẻ không phải người xấu, nhưng nàng vẫn thấy không thoải mái với cô ấy. Không chỉ vì những tin đồn trước đó về việc Riftan kết hôn với nàng: Max vẫn không biết tại sao công chúa lại đến Anatol từ trước, vậy nên cô không khỏi cảnh giác. Agnes là một pháp sư danh thế. Cô ấy thực sự đến Anatol từ phương bắc chỉ để xem một ngôi đền sao?
Nàng biết rằng ngay cả khi cô ấy có bí mật thầm kín... Thì nàng cũng không có cách nào để ngăn cản cô ấy, nhưng...
Khi Max nhìn thấy sân tập trong tầm mắt, nàng đã cố gắng hết sức để không nghĩ đến những suy nghĩ buồn bã.
Thời tiết nắng hơn hôm qua, gió lạnh, không khí nóng và mặt đất chuyển sang màu xanh từ đầu mùa xuân. Khi những đám mây lười biếng trôi trên bầu trời xanh, Max bước qua cánh cổng vào sân tập và nghe thấy giọng đặc trưng của Agnes giữa những tiếng hét khác vang vọng trong không khí. Công chúa đang mặc trang phục hiệp sĩ, Max không khỏi nửa ngưỡng mộ và ngạc nhiên trước sự táo bạo của cô ấy. Hôm nay, Agnes không chỉ mặc quần như một người đàn ông, mà còn khoác thêm bộ giáp bạc và cầm kiếm trong tay. Cô ấy di chuyển nhanh nhẹn, tựa như một vũ công khi tập đấu và tấn công đối thủ, chăm chú lắng nghe những chỉ dẫn được hô vang.
"Phần thân dưới của người lộ sơ hở. Hạ thấp tư thế để tự vệ!" Giọng nói vang vọng khắp sân tập. Max quay lại theo phản xạ, nhận ra đó là Uslin đang hướng dẫn công chúa. Kể từ sau khi Riftan đấm anh ta, Max chưa nhìn thấy hiệp sĩ này ngoại trừ từ xa. Ngài Rikaido vẫn đứng trên bậc thang, lớn tiếng động viên. Công chúa Agnes ngồi xuống sàn nghỉ ngơi sau màn tập luyện căng thẳng.
*Uslin ban đầu được gọi là Rikaido, sau đó được đổi thành Ricardo. Vậy nên mình thống nhất cách gọi là "Ngài Uslin Rikaido"
"Thật không ngờ! Ta cứ nghĩ mình đã luyện tập tốt, nhưng cuối cùng lại không thể tung ra được một đòn tấn công nào!" Agnes càu nhàu.
Trước lời phàn nàn của cô, Uslin mỉm cười và tra kiếm vào vỏ, để vỏ kiếm lủng lẳng trên thắt lưng.
"Đến xử lý một pháp sư mà tôi còn không đối phó được thì tôi đã bị đuổi khỏi đội hiệp sĩ rồi."
Giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng phát ra từ người đàn ông luôn nhìn Max với ánh mắt không tán thành khiến nàng bất ngờ.
"Nhưng kỹ năng của người tốt hơn trước nhiều rồi."
Công chúa đứng dậy, lẩm bẩm với vẻ mặt cáu kỉnh.
"Nói thì nói vậy, nhưng một giọt mồ hôi của anh cũng không có."
Max do dự một lát trước khi bước xuống bậc thang để cùng đi với họ. Công chúa lấy khăn từ tay người hầu và lau mặt. Khi thấy Max, nàng mỉm cười thân thiện.
"Chào buổi sáng, Maximilian."
"C-chào buổi sáng. Phòng n-người dùng có thoải mái không?"
"Ta ngủ ngon, cảm ơn."
Agnes hơi nhíu mày nhìn Max.
"Xin hãy nói chuyện thoải mái với tôi, không cần quá lễ nghi đâu."
"B-bệ hạ... nói chuyện không dùng kính ngữ... thần không thể."
"Maximilian quả thật thận trọng," cô gật đầu cười. "Vậy ít nhất hãy gọi ta là Agnes. Ta thích như vậy. Nó giúp ta không bị tự mãn vì ta sẽ không liên tục bị nhắc nhở rằng mình là người hoàng tộc."
Sự tự tin quá đỗi của công chúa khiến Max không dám nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẳm ấy, nàng chỉ biết cúi mắt xuống, cảm thấy những cảm xúc tiêu cực dâng trào trong lòng.
"Tôi h-hiểu rồi, Agnes."
"Tốt lắm! Giờ thì ta vẫn muốn đi tham quan thị trấn. Người đã sẵn sàng chưa?"
"V-vâng. Tôi đã chỉ thị chuẩn bị xong xe ngựa."
"Cưỡi ngựa có lẽ sẽ tiện hơn," Agnes nói.
"S-sẽ có người hầu... đi cùng chúng ta."
Công chúa nhíu mày trước khi nhún vai.
"Được thôi, chúng ta sẽ làm theo lời người nhé," Agnes nói vui vẻ.
Uslin đứng phía sau công chúa lặng lẽ nhìn Max trong chốc lát, rồi khẽ lắc đầu trước khi quay đi theo sau công chúa.
Một cỗ xe ngựa xa hoa được kéo bởi hai con ngựa thuần chủng dừng ở cổng trước. Max trèo lên xe ngựa và ngồi cạnh Rudis. Khi công chúa đã sẵn sàng, cô ấy đi cùng một lính canh và ngồi đối diện với họ; trong khi đó, hai hiệp sĩ Hebaron và Uslin, cưỡi ngựa đi hai bên cỗ xe hộ tống. Khi mọi công tác chuẩn bị hoàn tất, người đánh xe giơ roi, và chiếc xe bắt đầu lăn bánh, rời khỏi khuôn viên lâu đài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro