Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 138

Ngày hôm sau, sau một hồi lưỡng lự, Max quay trở lại thư viện. May mắn thay, Ruth chào đón cô với một không khí nhẹ nhõm, như không có chuyện gì xảy ra. Nàng ngồi với cuốn sách ma thuật được mở ra và nhìn chằm chằm vào nó một lúc. Vì hôm trước đã tức tối như vậy nên nàng ngại nói tiếp. Một lúc lâu, Max chật vật mở miệng, chỉ nhìn lờ mờ những chữ cái trong cuốn sách.

"Uh, những gì tôi đã nói hôm qua... Ý tôi là..."

"Sao?"

Ruth trong khi đó đang tập trung vào công việc của mình, nhìn cô. Max nuốt nước bọt và tiếp tục một cách lúng túng.

"A-Anh đã nói với tôi rằng n-nếu tôi luyện n-nói nhiều hơn, thì tôi sẽ tốt hơn. T-tôi nên làm thế n-nào đây? "

Ruth gật đầu, "Ồ, về điều đó " và nhanh chóng đáp lại một cách chua chát.

"Ừm, nếu người muốn, tôi sẽ tìm cách hiệu quả nhất. Nhưng trước tiên, nói càng nhiều càng tốt trong một môi trường thoải mái không phải có ích hơn à? "

"Nói càng nhiều càng tốt...?"

"Người càng làm nhiều, người càng làm được tốt hơn. Người nên bình tĩnh và nói nhiều nhất có thể. Khi người phấn khích, lời nói của người sẽ nhanh hơn và tình trạng nói lắp cũng tệ hơn. Trong trường hợp đó, việc giữ được bình tĩnh có vẻ quan trọng hơn bất cứ điều gì khác ".

Bị chỉ trích trực tiếp như vậy, nàng cụp mắt xuống vì xấu hổ.

"Ồ, t-tôi hiểu rồi. Và... ừm, tôi nên làm gì đây? "

"Chà... chẳng phải tập nói chậm rãi và rõ ràng sẽ có ích hơn sao? Chậm chút cũng không sao. Mục đích chính là để thành thạo cách phát âm, người có thể làm được nếu luyện nói nhiều lần ".

Max khó chịu đảo mắt xung quanh, đỏ mặt và chậm rãi nói, thả lỏng chiếc lưỡi cứng ngắc của mình.

"Tôi... hiểu rồi... Như thế này à?"

"Đúng vậy. Người nên kiên nhẫn và từ từ nói những gì mình muốn nói ".

"Thật ư?"

"Nếu cách này không hiệu quả, tôi sẽ tìm cách khác để sửa chữa nó. Hãy cứ thử cách này đi đã. "

Max vốn tưởng có thể có cách đặc biệt nào để khắc phục nên trông khá thất vọng. Ruth dù thông minh đến đâu cũng không phải là người toàn trí. Cuối cùng, không có cách nào dễ dàng để sửa chữa nó, vì vậy Max lại vùi mặt vào cuốn sách, ôm trong lòng sự thất vọng. Ruth nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này và vuốt cằm như thể đang suy nghĩ về điều gì đó, lại mở miệng.

"Chà, cuối cùng thì hôm qua cô cũng không luyện tập gì được."

Max cứng mặt trước những lời nói nhẹ tênh của Ruth.

"Nếu tôi... đi... Có khi lại có h-hỗn loạn nữa..."

"Chúng ta sẽ không đến sân tập. Đâu phải lâu đài này chỉ toàn những hiệp sĩ đâu? Nếu chúng ta vào bếp, có thể có ít nhất một hoặc hai người hầu bị đứt tay khi đang cắt hoặc nấu nướng trước bếp lửa ".

"Tôi chắc chắn là có thể có, nhưng...."

Khi Max do dự, Ruth nói với một giọng khá cương quyết.

"Điều thực sự quan trọng để thành thạo ma thuật. Dù người có đưa vào đầu mình bao nhiêu lý thuyết ma thuật xuất sắc và lịch sử ma thuật phức tạp đi chăng nữa, thì sẽ vô ích nếu không phát triển khả năng thực hiện chúng ".

"T-tôi biết ... tôi chỉ nghĩ rằng họ sẽ ghét nó"

"Những người hầu sẽ không ghét nó. Họ chẳng thể chăm sóc những vết thương nhỏ vì họ bận làm việc cả ngày, vì vậy họ sẽ thích điều đó nếu người điều trị cho họ ".

Sau khi do dự, Max cuối cùng cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi tồi tàn của mình. Như anh chàng nói, nàng chẳng thể trốn tránh nó mãi mãi, tuy nhiên nàng hầu như không có đủ can đảm để hỏi vì nàng đã bị từ chối cay đắng vào ngày hôm trước. Max đuổi theo Ruth như một con dê bị kéo đến lò mổ.

Điều gì sẽ xảy ra nếu nàng thất bại trong việc thực thi phép thuật trước mặt những người hầu? Trong trường hợp đó, Max nghĩ rằng mình sẽ bị chế giễu vì điều đó. Với trí tưởng tượng nghiệt ngã như một thói quen, Max đẩy chân mình vào bếp. May mắn thay, căn bếp vốn luôn đông đúc nhưng hôm đó lại vắng lặng.

"Chúc phu nhân của tôi buổi sáng tốt lành."

Người đầu bếp vừa huýt sáo vừa dùng muôi khuấy trong nồi, mỉm cười vui vẻ với nàng.

"Tôi có thể giúp được gì không?"

"Ta đến đây c-có việc đặc biệt..."

Trước những lời lầm bầm của nàng, Ruth giơ ra như một người canh gác phía sau và dùng vai đẩy nàng về phía sau. Max cau mày thở dài.

"C-chỉ phòng hờ thôi... Ở đây c-có ai bị thương hay b-bị đau gì không?"

"Bị thương ư?"

Người đầu bếp gãi cái đầu to với vẻ mặt khó hiểu. Ruth đẩy nàng lại một lần nữa, như thể đề nghị nàng giải thích cho hợp lý. Max phát cáu vì hành động của anh ta nên trừng mắt nhìn rồi nói:

"C-Có ai đó đã bị dao cắt t-trúng ... Bị bỏng bởi lửa ... hay cổ tay hoặc chân bị trật không ...?"

"Đó là điều xảy ra hàng ngày! Đặc biệt là anh chàng Chrome ở đằng kia, cậu ấy vụng về nên tay thường đầy vết thương. Chỉ một lúc trước, cậu ta đã bị bỏng lòng bàn tay khi lấy bánh mì ra khỏi lò ".

Max quay đầu lại và nhìn người hầu tên là Chrome. Cậu ấy là một cậu bé nhỏ, gầy với khuôn mặt bị muội đen làm đen, có lẽ mới mười sáu tuổi, và cậu ta đang cắt một thứ gì đó bằng một tấm vải quấn quanh lòng bàn tay của mình. Max hít một hơi thật sâu và sau đó nói chuyện.

"Chà, cậu bé đó... C-cậu nhóc có thể gọi cậu ấy cho tôi không?"

Người đầu bếp với vẻ mặt tò mò lập tức gọi cậu bé.

"Này! Chrome! Hãy đến đây, Phu nhân của chúng ta đang tìm kiếm cậu đấy nhóc. "

Trước tiếng hét lớn của người đầu bếp, cậu bé quay lưng lại như thể bị sét đánh và chạy như một mũi tên.

"Có chuyện gì vậy, thưa phu nhân?"

Nghĩ rằng mình đã phạm sai lầm nào đó, chàng trai cúi xuống với khuôn mặt nhuộm đen, trong khi người đầu bếp đưa ra một cái nhìn kỳ lạ, như thể đang tò mò về những gì Phu nhân của họ đang tìm kiếm. Max nói một cách đàng hoàng sau một cơn ho khan.

"T-tôi nghe nói cậu bị thương... Cậu có t-thể cho tôi xem được không?"

"Ý người là bàn tay của tôi ư, thưa phu nhân?"

Chrome đang chớp mắt với vẻ mặt khó hiểu, vội vàng mở mảnh vải quấn quanh tay: vết bỏng đỏ khiến lòng bàn tay mềm mại của cậu trông rất khắc nghiệt. Max phớt lờ ánh mắt lo lắng của cậu và hít một hơi thật sâu, bàn tay nàng đang đặt nhẹ lên vết thương khiến đôi vai của cậu bé run lên vì cơn đau ngất đi. Max cảm thấy có lỗi với cậu bé vì nàng thậm chí không giải thích bất cứ điều gì về những gì mình đang làm. Tuy nhiên, nàng nghĩ rằng sẽ khiến cậu ấy lo lắng hơn nếu nàng giải thích điều đó với cậu, vì vậy Max từ từ truyền lượng mana của mình mà không nói gì cho đến khi một cảm giác nóng hổi tụ lại trong lòng bàn tay và bắt đầu thấm nhuần vào vết thương của cậu bé. Người hầu cũng mở to mắt khi cảm thấy cơn đau từ từ biến mất. Max từ từ bỏ tay mình ra sau khi truyền đủ mana để thấy rằng bàn tay của cậu bé đã được chữa lành sạch sẽ.

"Ôi chúa ơi...!"

Khắp phòng vang lên câu cảm thán. Nhưng người ngạc nhiên nhất là Max. Nàng không biết rằng mình sẽ thành công trong lần thử đầu tiên. Max nhìn chằm chằm vào bàn tay của cậu bé với vẻ mặt ngạc nhiên, đột nhiên nhảy xung quanh Ruth.

"Ruth, thành công rồi! T-tôi-tôi đã thành công! "

"Người đã làm tốt lắm! Thật tuyệt vì đây là lần đầu tiên! "

Ruth mỉm cười toe toét và vỗ nhẹ vào lưng nàng. Được khích lệ bởi sự thành công của thần chú đầu tiên, Max nhìn lại những người hầu và hét lên một cách tự tin.

"T-tôi đã học phép thuật t-trị liệu trong nhiều tuần nay. T-tôi cần một người để luyện tập cùng. Có-ai khác có vết thương trên cơ thể của mình không? "

"Chúng ta có thể tình nguyện được không?"

Max ngạc nhiên nhìn lại trước âm thanh đột ngột của giọng nói. Ở lối vào của nhà bếp là Ngài Hebaron, Ngài Caron với một hiệp sĩ trẻ mà nàng không nhận ra. Rất hiếm khi đụng độ hiệp sĩ vào thời điểm này, trừ khi họ đến gặp thợ rèn, vì vậy Max lúng túng như thể nàng đã bị bắt quả tang. Hiệp sĩ Caron lịch sự nói với nàng rằng : "Tôi xin lỗi nếu chúng tôi khiến người thấy thất lễ."

"Ồ không...."

"Tôi không biết người làm tốt như thế, và hôm qua chúng tôi còn thiếu tôn trọng người nữa."

"T- tôi hiểu mà ..."

Max lúng túng vẫy tay với Hebaron - người đang cúi đầu chào nàng, sau đó anh chàng lúng túng đi vào trong gãi đầu.

"Tôi bị thương trong trận chiến... Tôi có thể điều trị ngay bây giờ không?"

Anh chàng chỉ cho nàng một vết thương nhỏ trên mu bàn tay. Đôi mắt Max liếc nhìn giữa khuôn mặt anh ta lẫn mu bàn tay với vẻ khó hiểu, nàng thực sự không thể nắm bắt nổi sự thay đổi đột ngột trong thái độ của người hiệp sĩ. Khi nàng chưa kịp trả lời, khuôn mặt của Hebaron có vẻ khổ sở.

"Đúng như dự đoán, hành vi của ngày hôm qua khiến người cảm thấy... bị xúc phạm?"

"Ồ không! Chỉ là... tôi hơi ngạc nhiên. Nào, ngồi đây. T-tôi sẽ... "

Những người hầu nhanh chóng mang ghế cho họ ngồi xuống và các hiệp sĩ xếp hàng trước mặt nàng, giả vờ đau đớn một cách phóng đại. Max nuốt khan. Lỡ như nàng thất bại vì quá lo lắng... Max cảm thấy áp lực đè nặng trên vai bởi nàng cho rằng nếu thất bại thì đó sẽ là một sự nhục nhã. Ruth đang quan sát cảnh tượng này từ sau thì bật cười.

"Người không cần phải quá lo lắng. Mọi người đều lo lắng không biết chuyện gì xảy ra ngày hôm qua, nên lấy cớ đến đây ".

"Anh đang nói gì thế? Tôi đang chảy máu như này mà! "

Lời nói của Hebaron tác động đến nàng, rồi Max thậm chí không để tâm bất cứ chuyện gì khác, bắt đầu tập trung lại. Nàng chỉ vào vết thương rõ ràng đó và nói: "Tôi e rằng nó sẽ không thành công, nhưng..."

Ruth tặc lưỡi như thể điều đó thật vô lý và nàng vô tình mỉm cười với chàng hiệp sĩ to lớn đang mất tập trung. Đột nhiên, nàng cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Max thư giãn và đặt một câu bùa chú trị liệu vào tay hiệp sĩ. Nhìn thấy vết sẹo biến mất trong nháy mắt, Hebaron đã hết lời khen ngợi nhiệt tình như thể anh chưa bao giờ được chứng kiến ​​phép thuật vĩ đại hơn thế, vì vậy Max cuối cùng cũng bật cười trước thái độ phóng đại đến nực cười. Khi nhìn thấy nó, Hebaron cũng mỉm cười theo.

"Đừng bận tâm về những gì Uslin đã nói ngày hôm qua, anh ta chỉ thích nói toạc ra những gì trong đầu mình đang nghĩ."

"T-tôi không phiền."

"Vậy thì nhẹ nhõm thật."

Hebaron mỉm cười và đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, sau đó Max tiếp tục thi triển phép thuật cho các hiệp sĩ lần lượt. Sau khi chữa xong cho tất cả hiệp sĩ, nàng còn chữa trị những vết thương nhỏ cho người hầu của mình. Ngoại trừ cậu nhóc bị bỏng tay, tất cả những vết thương đó đều không cần thiết phải điều trị, nhưng Max cũng nhanh chóng kiệt sức vì lượng mana của nàng quá ít. Tuy nhiên, trái tim nàng lại tràn đầy năng lượng và nàng hãnh diện khi lau cái trán mướt mồ hôi của mình. Ngay cả khi nó không tuyệt vời đến vậy, nàng vẫn vui vì có thể giúp đỡ mọi người. Đó là một bước phát triển có ý nghĩa với nàng, người đã luôn bị cho là vô dụng: lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy mình có giá trị.

"Nếu người không phiền, hãy cứ lấy chúng tôi làm đối tượng thử nghiệm. Tôi sẽ nói với các hiệp sĩ khác. "

Hebaron nhìn lại nàng trước khi rời đi. Max gật đầu với một nụ người bẽn lẽn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro