Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 136

Mặc dù đối tượng không phải là nàng, Max vẫn run bắn người vì chuyện xảy ra thật đáng sợ. Sau khi chăm chú nhìn Uslin được một lúc, Riftan hất tay các hiệp sĩ đang giữ chặt mình, túm lấy tay nàng lần nữa rồi bước đi.

Max xấu hổ liếc nhìn những người bị bỏ lại và bước nhanh lên cầu thang theo sau chàng.  Riftan đi quá nhanh so với nàng, nhanh chóng đi qua cánh cổng.  Max gần như phải chạy đuổi theo chàng trong khu vườn.

"Ri-Riftan...."

Khi nàng gọi tên chàng với một giọng run rẩy, thở gấp gáp, Riftan gần như không dừng bước.

Max không biết phải nói gì, trái tim ngơ ngác của nàng dịu đi một chút, nàng cảm thấy xấu hổ và bối rối.  Hơn cả thảy, ít nhất là đối với Riftan... Max muốn cho chàng thấy một vẻ ngoài cao quý và trang nghiêm của mình.

Tự dưng nước mắt trào ra, nàng vội vàng cúi đầu xuống.  Riftan đang nhìn xuống cảnh Max bật khóc.

"Sao nàng phải nói và làm những thứ không cần thiết như thế...!"

Max nhún vai.  Như thể đang nuốt một quả cầu lửa, khi cổ họng của Riftan vang lên thật to.  Dùng lòng bàn tay vuốt khuôn mặt của mình một cách thô bạo, Riftan thốt lên với giọng căng thẳng.

"Ta xin lỗi... vì đã để nàng phải nghe những lời đó."

Trước một lời xin lỗi bất ngờ, Max ngước đôi mắt ướt nhìn chàng.  Riftan thì thầm một lời thề nhỏ và ôm má nàng.

"Ta xin lỗi.  Vì vậy, xin nàng đừng khóc nữa. "

Sau đó Riftan cúi đầu và dụi trán mình vào trán nàng.  Max nuốt nước mắt xuống và nắm chặt lấy quần áo của mình.  Riftan lau nước mắt, tự hỏi mình phải làm gì.

"Ta sẽ không để họ nói chuyện như vậy nữa.  Vì vậy, đừng khóc. "

Không phải lỗi của Riftan khi hiệp sĩ nói như vậy.  Đó là lỗi của nàng, Max coi thường bản thân vì là người hay do dự, nói lắp và không có năng lực gì.

Tim nàng nhói lên.  Nếu nàng là một quý cô đáng kính, chàng đã không đánh nhau với hiệp sĩ của mình.  Nếu Riftan kết hôn cùng Công chúa Agnes, chàng sẽ nhận được nhiều sự tôn trọng hơn bây giờ.

Max cảm thấy rất xấu hổ.  Nàng luôn căm ghét bản thân mình nhưng chưa bao giờ nàng cảm thấy kinh khủng như lúc này.  Max vùi trán vào ngực chàng và nhắm chặt đôi mắt.

"Ừm, e-em không sao r-rồi... Ri-Riftan, chàng có thể trở lại làm việc."

"Đôi mắt của nàng sưng và đỏ ngầu."

"E-em tự lau được... c-chàng không cần lo lắng về điều đó, e-em ổn mà..."

"Làm thế nào ta có thể không lo lắng?"

Max nhìn Riftan bối rối, không thể nào tránh khỏi cửa. Rất lâu sau khi trở về phòng và ở trong vòng tay của chàng, nàng xấu hổ khi đối mặt với chàng vì Riftan phải chứng kiến ​​cảnh nàng sụt sịt như một đứa trẻ.  Cuối cùng khi người quản gia đến tìm Riftan, nàng cũng đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

"E-em chỉ... có chút x-xấu hổ n-nhưng giờ thì em thực s-sự ổn."

"Ta sẽ hết sức cẩn thận để em không phải chịu thái độ như vậy lần nào nữa."

Riftan lại nói với một giọng điệu mạnh mẽ.  Max lắc đầu với vẻ bối rối.

"Được rồi, chàng không phải l-lo chuyện đó... v-vì đó là m-một phần công việc của em."

"Đương nhiên ta phải lo chứ."

Anh ta nói với một giọng khá lo lắng.

"Nàng là người ta quan tâm nhất trên thế giới.  Ta biết em khó chịu, nhưng đừng nói như vậy. "

Max nhìn khuôn mặt cứng đờ của chàng với vẻ bối rối.  Việc Riftan tranh cãi với hiệp sĩ của mình không phải lỗi của nàng, nhưng Riftan dường như cảm thấy bị xúc phạm và muốn nàng nghỉ ngơi.

Nhìn vào đôi mắt mờ mịt của chàng, Max cười khổ trong lòng. Rõ ràng, bất kỳ phụ nữ quý tộc kiêu hãnh nào cũng có thể trừng phạt khi bắt bất kỳ người đàn ông nào phải trả giá vì đã xúc phạm một Quý Tộc.  Nhưng Max biết rõ rằng mình không đáng bị như vậy.  Nàng cố gắng nói một cách bình tĩnh với một nụ cười nhạt.

"E-em xin lỗi... E-em sẽ không như thế nữa."

"... Ta sẽ về ngay, nàng hãy nghỉ ngơi chút đi."

"Vâng, e-em biết rồi."

Riftan nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng hồi lâu xem nàng đã yên tâm hơn chưa, vừa vặn mở cửa đi ra ngoài.

Max ngồi trước lò sưởi và thẫn thờ nhìn cảnh những tia lửa toé lên.  Những con mèo đang chơi với đường may của tấm thảm, rón rén lên đùi nàng và dúi đầu vào bụng nàng.  Nàng thở dài thườn thượt, vuốt ve lưng con mèo.

Sự xấu hổ bám chặt vào tim nàng như những vết dầu và khiến trái tim nàng như bóp nghẹt lại.  Rời khỏi lâu đài Croix và giả vờ là một phụ nữ tốt không thay đổi nguyên tắc cơ bản của nàng.  Nàng vẫn là một Maximilian nói lắp.  Xấu hổ vì bất lực, nàng thu mình lại.  Cảm thấy chán nản và buồn bã, giây phút sau, nàng lại lo âu.  Có một sự sốt ruột mạnh mẽ, như thể lâu đài cát đã chất thành đống sẽ sụp đổ ngay lập tức.

Riftan có thực sự cảm thấy xấu hổ không?  Chàng sẽ không lung lay trước sự sỉ nhục của người dưới quyền mình chứ? Chàng sẽ không phát ngán với chuyện này vào một ngày nào đó chứ? Max nghĩ.

Nàng vô cùng xấu hổ về bản thân vì nàng ghét bản thân mình đã nghi ngờ người đã dành cho nàng hết thảy như vậy.  Sự phán xét trong nàng đáng xấu hổ hơn bất cứ điều gì khác.

  Khi nàng đi ra ngoài, những người hầu đang thắp sáng hành lang nhanh chóng cúi chào nàng.  Max bước lên hai tầng cầu thang trong tích tắc, đón nhận lời chào của họ.  Ruth đang ở trong thư viện, nàng cứ ngỡ rằng anh chàng vẫn ở bãi tập.  Nàng chạy nhanh đến trước mặt anh.  Ruth ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này.

"Tôi không ngờ hôm nay người sẽ quay lại đây đấy. Có chuyện gì à?"

Max lắc đầu và hít một hơi.  Thật tốt khi tinh thần phấn chấn, nhưng khi ở trước mặt anh chàng, nàng không biết phải nói gì.  Nhìn thấy bộ dáng luộm thuộm, Ruth cười khổ và chỉ tay sang chỗ ngồi đối diện.

"Hãy ngồi xuống đi nào. Tôi đã do dự khi tìm người. Lãnh chúa Calypse hẳn đã ở đó, nhưng.... "

Anh ta thốt ra khi kết thúc bài phát biểu của mình và thở dài.

"Phu nhân Calypse, người yên tâm rồi chứ?"

"Một chút..."

Ruth cười khổ trước câu trả lời thiếu chắc chắn của Max.

"Nó có thể hiểu được."

"H-hiệp sĩ c-có bị thương nặng lắm không?"

"Anh ta ổn.  Nếu là tôi, chắc xương hàm của tôi đã bị dập nát.  Tôi nghĩ rằng họ đã khống chế nó theo cách của mình, coi như đó chỉ là một vết bầm tím".

Một sự im lặng kì lạ xuất hiện sau khi anh ta dứt lời. Max đánh mắt nhìn bầu trời đang chuyển đỏ rồi nhìn sang gương mặt thon gọn của người pháp sư và đống sách chất chồng đến choáng váng trên bàn.

Những gì Max muốn hỏi anh chàng chẳng thể thốt ra khỏi cổ họng nàng như một cái gai.  Cuối cùng, Ruth cũng mở lời trước.

"Trước hết, tôi rất tiếc khi khiến người nghe thấy điều gì đó tồi tệ.  Tôi nghĩ rằng lẽ ra tôi nên giải thích trước với các Hiệp sĩ và yêu cầu họ hợp tác, thay vì cứ bốc đồng mang theo vợ của Lãnh chúa đến đó.  Tôi nghĩ quá đơn giản đối với tôi khi nghĩ rằng thái độ của các hiệp sĩ đối với phu nhân Lãnh chúa gần đây đã dịu đi nhiều. "

"Ồ không đâu.  Đ-Đó không phải là lỗi của anh. "

Max xấu hổ và vẫy tay chào trước lời xin lỗi bất ngờ.

"Ừm thì, t-tôi ổn. T-tôi biết r-rõ... các hiệp sĩ k-không ưa mình... và tôi cũng không nghĩ m-mình đáng tin cậy... "

"Dù vậy, thái độ của ngài Ricardo thật thô lỗ.  Anh ta bị các hiệp sĩ khác chỉ trích vì đã công khai xúc phạm vợ của Lãnh chúa. Ricardo sẽ hối hận vì anh ta đã đi quá xa như vậy ".

Max ngượng nghịu cười.  Những lời cuối cùng của Ruth nghe có vẻ không đáng tin chút nào, nếu xét đến thái độ của các hiệp sĩ, nhìn chằm chằm vào nàng với vẻ mặt đầy thù địch.  Ruth nở một nụ cười chua xót trong lòng, có lẽ anh chàng biết nàng đang rất cay đắng.

"Người có thể không tin, nhưng Uslin không phải là một người cứng rắn.  Anh ta là một người kén chọn, nhưng anh ấy là một hiệp sĩ kiên định và trung thành.  Lòng trung thành của anh ta đối với Lãnh chúa Calypse lớn đến nỗi anh ta chưa bao giờ chiến đấu như vậy trước đây.  Đúng hơn, anh ta đã theo Lãnh chúa Calypse một cách mù quáng hơn bất cứ ai khác.  Nhưng sau đó, anh ta đã cố gắng chống lại mọi thứ.... "

"C-chống đối sao?"

Khi nàng hỏi lại với vẻ mặt tò mò, khuôn mặt của Ruth thoáng qua gợi cho nàng sự ngập ngừng.  Pháp sư do dự một lúc lâu rồi thở dài.

"Lãnh chúa Calypse đã từ chối kết hôn với Công chúa Agnes."

Max cứng cả sống lưng sau cái tên xa lạ.  Ruth nhìn biểu hiện của nàng một lúc và tiếp tục nói với một giọng trầm.

"Ngài Uslin Ricardo là con một gia đình quý tộc.  Anh ta đã ra vào Cung điện Dracium từ khi còn là một đứa trẻ, xây dựng tình bạn với gia đình hoàng gia.  Do đó, Ngài Ricardo là thành viên trung thành nhất của Đoàn hiệp sĩ Remdragon. Vào ngày phong tước hiệp sĩ, ngài ấy đã lập tức dâng cả một vùng lãnh địa cho Công chúa Agnes."

Đất đai là dấu hiệu của sự tôn kính, tôn trọng và ngưỡng mộ tốt nhất mà một hiệp sĩ có thể dâng lên một lần trong đời.  Max có một khuôn mặt bối rối.  Nếu Uslin đã tặng Công chúa hoàng gia một vùng lãnh địa, thì việc anh ta hằn học với nàng là vô lí.

"Đây l-là lí d-do họ muốn Công chúa Agnes và Riftan kết hôn?"

"Thành thật mà nói, đúng vậy.  Thực ra, điều tôi muốn nói với cô, là tất cả hiệp sĩ của Remdragon đều tin rằng chuyện đó sẽ xảy ra.  Hai người đó có phản ứng hóa học tuyệt vời trong chiến đấu và nhìn bề ngoài họ rất tuyệt.  Nhưng Lãnh chúa Riftan không nói rõ suy nghĩ của mình... Mọi người đều nói về việc liệu sẽ có tin tốt lành sau cuộc chinh phạt hay không.  Ai cũng nghĩ khả năng cao nó sẽ đến, nên họ cực kì ngạc nhiên khi Lãnh chúa Calypse từ chối công chúa."

Ruth nói, liếc nhìn nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro