Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 132

"Tuy tôi không cảm thấy thích nó, nhưng ... tôi rất vui vì mình đã ra ngoài này."

Ngày nào nàng cũng vùi đầu vào một cuốn sách, vì vậy nàng đã ngừng tập cưỡi Rem một khoảng thời gian.  Tin rằng làm theo gợi ý của Ruth là một ý kiến ​​hay, nàng từ từ di chuyển xung quanh.

Thông thường, vào thời điểm này trong ngày, tiếng trò chuyện của các hiệp sĩ tập sự, nhưng nhìn thấy sự yên tĩnh thế này thì chắc tất cả các chàng trai dường như đang tham gia vào khóa huấn luyện kỵ binh.  Max đứng ở nơi đầy nắng, yên tâm vì có thể tập luyện mà không lo gặp phải người khác.

"Lần này liệu có khá hơn một chút chứ?"

Nàng lục trong túi và lấy ra một viên đá mana.  Bề mặt dường như tỏa sáng trong suốt dưới ánh nắng chói chang.  Max đang dùng đầu ngón tay lăn viên đá mana và nắm chặt lấy nó bằng lòng bàn tay.

Không có gì thay đổi cả, nàng chờ sức nóng bùng lên trên bề mặt viên đá mana trong khi hai mắt nhắm nghiền. Rồi Max liên tục nhìn lên trời và thở dài.

"Có lẽ mình không có khả năng...."

Ruth có thể đã nhầm lẫn.  Ngay từ đầu nàng đã không có phẩm chất của một vị pháp sư.  Đột nhiên, nàng như bị kích thích đến nỗi đã dẫm chân xuống sàn nhà một cách thô bạo.  Thật lãng phí khi học những cuốn sách khó hiểu và thật thảm hại khi không làm được thứ gì.  Max cố gắng ném viên đá mana xuống sàn, nhưng cố gắng kiềm chế bản thân và ngồi xổm xuống một cách bất lực.

Từ xa, nàng có thể nghe thấy tiếng thợ rèn gõ vào thanh sắt.  Nàng có thể nghe thấy tiếng củi được đập.  Max vô cùng chán nản vì nàng cảm thấy mình là người duy nhất bị mắc kẹt trong một đám đông sôi động.  Max ủ rũ vùi mặt vào lòng mình.  Đúng lúc đó, một giọng nói sắc bén vang lên từ phía sau.

"Nàng đang làm gì ở đây?"

Max ngạc nhiên nhìn lại.  Cách đó ba hoặc bốn bước, Riftan đứng sừng sững trong bộ giáp như thể chàng vừa mới luyện tập xong.  'Làm thế nào mà chàng có thể đến gần như vậy trong một bộ áo giáp mà không phát ra một âm thanh?'  Nàng đang chớp mắt ngạc nhiên, và Riftan đến trước mặt nàng.

"Nàng bị ốm hay gì à?"

"Không có. Chỉ, em chỉ đang thư giãn thôi "

Max vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, xấu hổ.  Sau đó Riftan cau mày.

"Khi ta đến Đại lễ đường, họ nói rằng nàng đã đi ra ngoài mà không có người hầu đi theo.  Sao nàng lại một mình ở ngoài này mà không có người hầu cận? "

"Em chỉ... chỉ tìm chút không khí trong lành...."  Max nói

  "Ta nghĩ rằng mình sẽ còn tức giận hơn nếu nàng đến để luyện tập ma thuật."  Sau đó, mặt Riftan cứng lại.

"Lâu đài không an toàn tuyệt đối như em tưởng đâu. Lỡ như em gặp tai nạn gì ở nơi xa thế này...! "

Max nhún vai trước giọng nói ngày càng gay gắt.  Khi chàng nhìn thấy thế, Riftan ngay lập tức ngừng nói.  Thoạt nhìn, trên mặt chàng lộ vẻ lo lắng.

"Đây là một lâu đài nơi hàng trăm người ở.  Một số người cũng có thể là người xấu.  Nàng không biết rằng phu nhân của Lãnh chúa thì không nên đi một mình ở nơi hoang vắng như này sao? "

"E-em xin lỗi...."

Max ngoan ngoãn đáp lại, không nói được hết câu.  Sau đó, khuôn miệng cứng ngắc của Riftan đã được nới lỏng một chút.  Chàng kéo cánh tay nàng, một tay vuốt lại mái tóc đang bay trong gió.

"Đừng làm ta lo lắng quá."

Sau đó, chàng bắt đầu đi trước một bước.  Max đi theo chàng trong bộ dạng ủ rũ, như một chú chó vừa bị mắng.

Chàng có còn tức giận nữa không?  Chàng đi nhanh hơn một chút, đi trước nàng một bước, không giống như mọi khi.  Max liếc nhìn khuôn mặt góc cạnh, đột nhiên nhận ra rằng Riftan đang di chuyển theo hướng ngược lại của con đường dẫn đến lối vào của Đại sảnh đường.

"Chàng không định về đến lâu đài à?"

"Ta nghe nói rằng nàng ra ngoài để hít thở không khí trong lành."

Chàng đáp thẳng thừng và đi thẳng vào chuồng ngựa.

"Hôm trước ta đã nói rằng ta sẽ đưa nàng đến hồ chơi.  Hôm nay là một ngày nắng đẹp, vì vậy hãy ra ngoài để hít thở không khí trong lành. "

Một nụ cười chào đón trên những lời nói và Max trông lo lắng khi nhìn qua chàng trong bộ giáp của mình.

"Ồ, em nghe nói hôm nay chàng đã có một buổi tập luyện vất vả.  N-nghỉ ngơi một chút không tốt hơn sao? "

"Này, em vẫn không biết ta mạnh như thế nào ư?  Ta là một người đàn ông có thể hành quân ba ngày đêm không nghỉ ".

Riftan lắc đầu như thể chàng rất ngạc nhiên và đi vào chuồng.  Max thầm đỏ mặt khi nàng nhớ lại niềm hăng say của chàng cho đến bình minh.  Rõ ràng, sức mạnh thể chất của Riftan là một điều phi thường.  Sau khi xốc lại tinh thần, nàng đi theo chàng vào trong cái chuồng ngựa âm u, đám công nhân quét sàn vội cúi đầu chào.

"Chào ngài, Lãnh chúa đáng kính."

Riftan ra hiệu một cách thô bạo với những người hầu, sau đó đi thẳng đến yên ngựa của Talon và tự mình dựng yên ngựa lên.  Nàng bước đến chỗ Rem đang ở.  Khi nàng đến gần, con ngựa cái vui vẻ ló đầu ra và giậm chân đầy hài lòng.  Max làm vẻ mặt xin lỗi và vuốt ve cổ con ngựa.

"Chà, mi khỏe không?"

Rem hí lên và dụi mũi vào vai nàng.  Nàng mỉm cười và xoa dịu chiếc bờm đặc biệt của Rem.  Kunel, người đang bước vào chuồng với một dải rơm trên vai, nhanh chóng chạy đến xem.

"Chúc phu nhân của tôi buổi sáng tốt lành.  Tôi nghĩ hai người định ra ngoài cùng nhau à".

"C-Chúng ta đang đi đến hồ."

"Người có cần tôi chuẩn bị yên ngựa không?"

Khi nàng gật đầu, người chăn ngựa nhanh chóng đặt yên trên lưng Rem.  Max giữ dây cương và dẫn Rem ra khỏi chuồng.  Riftan đang ở bên ngoài, nắm lấy tay nàng và nâng nàng ngồi lên ngựa.

"Gió lạnh, vì vậy hôm nay đừng đi quá nhanh."

Sau đó, chàng nhảy lên Talon và di chuyển ngựa về phía cổng sau.  Max trông rất phấn khích khi nàng đuổi theo chàng.  Hôm nọ, nàng nhớ mình đã cưỡi ngựa lên đồi với chàng, và tim nàng đập mạnh.  Max vui vẻ cưỡi ngựa, cảm thấy tâm trạng chán nản của mình được giải tỏa.

"C-cái hồ, ừm, nó ở đâu vậy?"

"Dọc theo con đường về phía tây một chút."

Trước đó, Riftan ra khỏi cổng chỉ tay về con đường rừng quanh co.  Con đường hẹp, rợp bóng cây trơ trọi từ bên này sang bên kia, dường như rất khó để cưỡi ngựa.

Max do dự một chút rồi cẩn thận cưỡi chiếc Rem đi trên con đường gập ghềnh, nơi có rễ cây chằng chịt.  Cho dù việc luyện tập cưỡi ngựa của nàng không giỏi, nàng cũng đã có thể giữ thăng bằng.  Riftan mỉm cười khi nhìn thấy cảnh này.

"Nàng đã cưỡi ngựa trở nên tốt hơn nhiều so với trước đây."

"E-em đang luyện tập mà."

"Tất nhiên, ta tự hào về nàng."

Max đỏ mặt trước lời khen ngợi mà chàng như thể dành cho nhóc con.  Riftan cẩn thận quan sát những tiến bộ của nàng rồi mới an tâm, tăng tốc một chút.  Nàng bám vào đuôi ngựa của chàng và chạy ra khỏi con đường hẹp.

Càng đi xa, con đường càng lúc càng rộng, chẳng mấy chốc đã xuất hiện một hồ nước khổng lồ ánh bạc.  Max nhìn xuống ngọn đồi rộng mở và thốt lên.  Đỉnh núi màu nâu đỏ và bầu trời xanh được phản chiếu rõ ràng trên mặt hồ tròn như gương.

Xung quanh mặt nước, những cây thông nhọn như ngọn giáo mọc lên rậm rạp như hàng rào, cành lá rậm rạp phủ dày lá thông trông đen ngòm.  Max mỉm cười hạnh phúc tại nơi mà nàng đã lâu không gặp.  Thoạt nhìn thấy những con chim và thú rừng đến uống nước giữa những tán cây.

Khi Riftan kéo con ngựa của mình lên gần mặt nước, con nai đang thò đầu ra từ sau bụi cây, chạy đi như một cơn gió.  Ngạc nhiên trước âm thanh, chim bay lên và khu rừng trở nên ồn ào trong giây lát.

"Ta nghĩ nước có thể đã đóng băng, nhưng nó lại không sao cả."

Chàng đá nhẹ vào hông của Talon và đến gần hồ nước.  Max đuổi theo và hỏi với giọng ngạc nhiên.

"C-cái hồ lớn này... Ồ, nó đóng băng sao?"

"Ở phía bắc, ngay cả một hồ lớn hơn cũng bị đóng băng vào mùa đông.  Nàng có thể đi lại trên mặt hồ ".

Trước những lời của Riftan, Max mở to mắt như thể nàng không thể tin được.

Tất cả những gì nàng nhìn thấy chỉ là một lớp băng mỏng trên một xô nước ngoài trời đông lạnh giá.  Nàng không thể ngờ rằng một cái hồ lớn như thế này lại có thể đóng băng và đi bộ trên đó.  Nàng nghi ngờ trừng mắt nhìn chàng, tự hỏi liệu chàng có đang giễu cợt mình, người không hiểu biết về thế giới hay không.

"Ừm, l-làm sao em có thể đi trên mặt hồ được?  Băng có thể bị vỡ và rơi xuống nước ".

"Một vài người thực sự đã chết chìm khi đi trên mặt băng."

Riftan trả lời như thể chàng đang kể một sự thật tầm thường.  Max cau mày và lắc đầu một cách nực cười.

"Ồ, vậy c-chàng đã đi rồi sao, ồ, k-không chàng đâu thể."

"Nếu nàng chắc chắn rằng lớp băng đủ dày để nâng đỡ trọng lượng của mình , thì sẽ không có vấn đề gì nếu nàng di chuyển.  Ở phía bắc lạnh hơn nhiều so với ở đây, vì vậy băng sẽ không vỡ trừ khi có một con vật lớn như Hydra bên dưới. "

Max mở to mắt trước những lời nói đầy kinh nghiệm.

"Ri-Riftan, chàng có hay đi bộ trên hồ không?"

"Không phải là một cái hồ, nhưng ta đã vượt qua một cái gì đó như thế.  Khi tôi còn là một lính đánh thuê, ta đã từng làm một pháp thuật ở Balto, và ta đã đi bộ ba ngày trên một con sông băng khổng lồ đóng băng để đi qua Cao nguyên Tranoia ".

"S-sông băng là gì thế...?"

"Một tảng băng lớn hơn ngọn núi đó."

Hết lần này đến lần khác, Max có một cái nhìn mờ mịt trên khuôn mặt mình.  'Chàng đã trải qua bao nhiêu điều trong 28 năm cuộc đời của mình?' Con quỷ hung dữ và mạnh mẽ nhất trên toàn lục địa, Rồng Đỏ và đã đi xuyên qua lớp băng lớn hơn cả những ngọn núi....

Đó là điều không thể tưởng tượng được đối với Max, người đã sống cả đời trong lâu đài của cha mình và chuyển đến Anatol, đó là tất cả những gì nàng đã trải qua trong cuộc đời mình.  Riftan cảm nhận thế giới đầy màu sắc và tráng lệ như thế nào.  Chàng cảm thấy mình là một người hoàn toàn khác so với nàng, một người đang vật lộn với việc trang hoàng lại lâu đài Calypse và học phép thuật trị liệu.

"Rif-Riftan, tất cả bảy quốc gia... Chàng đã đến đó chưa?"

"Ta chưa bao giờ đến Arex và Suikan.  Khi ta gia nhập lính đánh thuê, ta chuyển đến Rivadon và ở đó khoảng hai năm.  Ta được giao nhiệm vụ làm việc ngẫu nhiên, và cuối cùng ta đến Balto... Ta đã kiếm được rất nhiều tiền ở đó, nhưng ta lại đến Osiria vì ta nghĩ đó không phải là một nơi để sống.  Ta tiếp tục ở lại thủ đô Osiria trong khoảng một hoặc ba tháng để tham dự một cuộc thi kiếm thuật do Giáo phận Trung tâm tổ chức, và ta đã được đề nghị gia nhập đội Hiệp sĩ. "

Chàng hơi nghiêng đầu như thể đang hồi tưởng về quá khứ và bình tĩnh đọc lại lịch sử của mình.

"Sau khi trở về quê nhà và chính thức được phong tước hiệp sĩ, ta đã dành phần lớn thời gian của mình ở Anatol và Dristan."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro