CHƯƠNG 129
Riftan đã xuất hiện trở lại như thường lệ. Chàng thường xuyên đến thư viện để tìm Max, điều này khiến Ruth lần này thở dài thất vọng.
"Đừng nói với tôi rằng ngài đã hoàn thành khóa đào tạo rồi chứ?" Ruth nói với Riftan.
"Tập luyện trong thời tiết lạnh giá làm tiêu hao sức lực. Các vệ sĩ cần được xả hơi cho ngày hôm nay để hồi phục trở lại bình thường ".
Riftan đáp lại câu hỏi một cách khô khan, đến gần Max từ phía sau và cúi đầu xuống gần nàng hơn. Gò má Max đổi màu khi cánh môi lạnh lẽo của chàng chạm lên trán nàng. Chàng nhẹ nhàng xoa tóc nàng và thì thầm
"Nàng đã bị mắc kẹt ở đây từ sáng nay?"
"B-buổi sáng, em có ghé qua c-chuồng ngựa."
Riftan tỏ vẻ không hài lòng. Chàng cau mày và càu nhàu.
"Em ở đây còn lâu hơn ở trên giường cùng ta nhỉ?"
"Ư-ưm, k-không đâu. Cũng g-giống nhau mà."
Kể từ khi Riftan trở lại lâu đài, chàng đã dành thời gian ở trong phòng ngủ nhiều hơn. Mặt Max đỏ bừng, nhớ lại nàng đã dành bao nhiêu thời gian trong vòng tay chàng gần như mỗi đêm. Riftan rên rỉ gần mắt nàng, ôm chặt bả vai bằng cả hai tay.
"Nàng nghĩ rằng ta chưa đủ tốt sao?"
"Hai con người này có thể vui lòng thân mật khi hai người ở một mình được không? Hoặc là ở chỗ nào mà tôi không thấy được ấy? " Ruth chán nản nói.
"Vậy thù quay mặt đi." Riftan nói.
"Tại sao hai người không trở về phòng của mình? Để cho tôi thoải mái hơn. Bầu không khí này quá sức với tôi ". Ruth nói với Max.
Max không thể ngẩng đầu lên. Nàng ôm lấy khuôn mặt nóng như lửa đỏ của mình. Riftan tặc lưỡi và kéo cánh tay của Max.
"Tốt thôi. Về phòng của chúng ta thôi nào. Nắm lấy tay ta này."
"Ri-Riftan."
Max nắm chặt mép bàn. Vào thời điểm này, nàng quá xấu hổ để đi về phòng ngủ của họ.
"H-hôm nay. N-những việc chàng phải l-làm hôm nay. Đã h-hoàn thành chưa?"
"Ta đã giao nhiệm vụ tuần tra của mình cho một hiệp sĩ khác. Tại sao bây giờ nàng vẫn chưa đứng dậy? "
Riftan mất kiên nhẫn và kéo mạnh cánh tay nàng một lần nữa, nhưng Max đã giữ chặt chiếc bàn hơn. Nếu cứ tận hưởng thời gian bên cạnh Riftan, nàng sẽ thấy thật xấu hổ khi nằm ườn trên giường giữa ban ngày ban mặt. Điều gì sẽ xảy ra nếu những người hầu bàn tán xấu về họ? Nàng nhắm mắt và di chuyển nhãn cầu của mình qua lại trong bối rối, với một cánh tay về phía những cuốn sách xếp chồng gần cô ấy.
"Ah A. Em v-vẫn chưa đọc x-xong mà."
"Đọc sau."
"Em định s-sẽ đọc c-chúng t-trong hôm nay."
Riftan nhíu mày lại với vẻ không hài lòng.
"Nàng bị ám ảnh bởi cái quái gì vậy?"
Chàng cầm lên một cuốn sách trong chồng sách nàng định đọc rồi xem qua nó. Các trang đầy ắp những hình vẽ phức tạp và những từ cổ. Chàng nhìn Max một lần nữa và cau mày.
"Cái này là cái gì? Nàng đang cố gắng học pháp thuật? "
"Ngài không biết ư?" Ruth nói. "Cô ấy đã học phép thuật từ tôi trong nhiều tuần."
Riftan vẫn đang lướt qua từng trang giấy, khựng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt chàng loé sáng.
"Gì?"
Trước phản ứng của Riftan, Ruth liếc nhìn Max, bối rối.
"Người vẫn chưa nói với ngài ấy sao? Vợ của ngài có thể có tài năng về ma thuật, vì vậy tôi đang dạy cô ấy từng chút một. "
"AI BẢO NÀNG HỌC ?!"
Riftan hét lên dữ dội, ném cuốn sách đi một cách điên cuồng. Max run rẩy. Nàng không biết liệu mình có được phép hay không, vì vậy nàng đã không hỏi, nhưng nàng nghĩ chàng sẽ rất vui nếu biết mình đang học phép thuật vì chàng.
"Có các pháp sư trong tay là một nguồn tài nguyên đáng kinh ngạc." Ruth phản bác. "Hơn nữa, gần đây, có sự sụt giảm trong số lượng các pháp sư, nên người học việc cũng ít người hơn." Riftan vẫn còn khó chịu.
Chàng đả kích, đổ lỗi cho Ruth.
"Mọi chuyện bắt đầu khi ta đi tiêu diệt lũ yêu tinh chết tiệt đó."
Ruth không biết phải phản ứng thế nào và đáp lại, hơi xấu hổ.
"Tôi không có ý dạy cô ấy ma thuật tấn công. Nhưng sẽ không phải là một tài sản lớn đối với Anatol nếu vợ của ngài có thể thực hiện các phép thuật tự vệ hoặc chữa bệnh đơn giản? "
"Ta không cần sự giúp đỡ!" Riftan bùng nổ. Max nắm chặt vải trên đầu gối mình. Khi Riftan nhìn thấy khuôn mặt nàng trắng bệch và sợ hãi, chàng chửi rủa và siết chặt vai nàng, cố gắng trấn tĩnh.
"Ta không đưa nàng đến đây để sử dụng nàng. Ta... ta chỉ muốn nàng được thoải mái. Ma thuật là công việc khó khăn và tiêu tốn rất nhiều sức lực ".
"E-em không định cố gắng làm điều gì đó nguy hiểm. E-em chỉ muốn mình t-trở nên hữu ích. "
"Ta đang nói rằng ta không cần nó!"
Max kinh ngạc nhìn chàng. Riftan do dự và chạm vào mặt nàng, giọng điệu không kiên nhẫn.
"Đừng buồn. Ta không giận nàng . Nàng -."
Chàng không thể tìm ra từ nào để giải thích và cắn chặt môi. Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm lên thư viện. Riftan tiếp tục chuyển ánh nhìn của mình giữa khuôn mặt chán nản của Max và sự không đồng tình của Ruth. Chàng dùng một tay vuốt tóc một cách thô bạo. Một cái nhìn lạnh lùng lướt qua khuôn mặt chàng.
"Cứ làm bất cứ việc gì nàng thích đi."
Chàng quay đi và rời khỏi thư viện. Max nhìn bóng lưng chàng trong vô vọng.
Riftan đã không trở lại cho đến khi trời tối. Max lo lắng đi lang thang trong phòng, liên tục nhìn ra cửa sổ. Theo lời Rodrigo, Riftan không cầm vũ khí và đã phi ngựa rời khỏi lâu đài.
Max cảm thấy như máu đang khô trong huyết quản. Ba con mèo đang nằm ngủ thoải mái gần lò sưởi, từ gầm giường chui ra, vừa khóc vừa rên rỉ như thể hiện tình cảm của mình với nàng. Nàng ôm một con mèo vào lòng, vuốt ve nó, rồi nằm xuống giường và lặng lẽ nhắm mắt.
Nàng không thể hiểu điều gì đã khiến Riftan tức giận đến vậy. Chàng có buồn khi nàng không nói với chàng rằng mình đang học pháp thuật? Lẽ ra nàng phải xin phép chàng trước khi bắt đầu.
Nàng lo lắng cắn móng tay, đang chìm trong suy nghĩ thì nghe thấy tiếng lục cục. Nàng vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ. Nàng có thể biết qua bước chân ai đang đến.
Max không đủ can đảm để nhìn trực diện Riftan. Riftan lặng lẽ đến gần nàng và cẩn thận đẩy lũ mèo xuống giường vào giỏ của chúng.
Nàng lắng nghe, muốn biết tâm trạng của chàng. Riftan đặt chiếc giỏ gần lò sưởi sáng rực, cởi áo choàng và treo nó sang một bên. Chàng ngồi xuống giường cởi ủng. Max đợi chàng nằm cạnh mình.
Chàng không cử động và chỉ ngồi một lúc lâu. Cảm thấy bị từ chối, Max gục mặt sâu vào gối. Dường như chàng không muốn nằm cạnh nàng . Nàng đã làm chàng thất vọng. Nàng chỉ muốn giúp đỡ chàng mà thôi. Có phải nàng quá bất tài để được tin tưởng? Nàng cắn môi. Chàng đã nói chắc nịch rằng chàng không cần nàng giúp. Lời nói của chàng đã khiến nàng đau đớn. Nàng cong lưng để che đi sự tổn thương trên gương mặt.
Đúng lúc đó, một ngón tay thô ráp nhẹ nhàng chạm vào má nàng. Max nín thở. Riftan nhẹ nhàng ôm má và vén một vài lọn tóc của nàng ra sau. Ngay cả khi không mở mắt, nàng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của chàng dành cho mình, như thể khuôn mặt của nàng đang ở ngay cạnh lò sưởi.
Chàng tiếp tục vuốt tóc nàng và đặt đầu ngón tay nàng lên môi. Max tự động rùng mình khi chạm vào. Có vẻ như nàng đang từ chối chàng? Riftan lúng túng, từ từ đặt tay nàng về chỗ cũ, bắt đầu rời đi. Max vội vã nắm chặt tay chàng.
"Ri-Riftan!" Nhưng sau khi ôm chặt lấy tay chàng, nàng không biết phải nói gì. Max nhìn chàng một cách thận trọng. Chàng có biết nàng chỉ đang giả vờ ngủ không? Chàng không có vẻ ngạc nhiên khi nàng đã tỉnh. Bên dưới mái tóc tua rua, đôi mắt đen như mực của chàng nhìn nàng không chút biểu cảm. Nàng nhăn mặt trước cái nhìn của chàng. Có lẽ chàng đang giận nàng. Nàng vô cùng sợ hãi.
"Em, em xin lỗi. Em sai rồi. " Nàng nói một cách liều lĩnh, mặc dù nàng không biết chính xác mình xin lỗi vì điều gì. Riftan thở gấp và ôm lấy nàng.
"Đừng xin lỗi. Nàng không làm gì sai. Ta vừa..."
Những ngón tay lạnh lẽo xuyên qua mái tóc và chạm vào da đầu nàng, quấn lấy cái đầu nhỏ của nàng. Max thở ra khi Riftan vùi mũi vào ngực mình. Đôi vai nàng run lên. Riftan xoa lưng nàng và nói một cách cáu kỉnh.
"Đừng lúc nào cũng sợ hãi nếu nàng có thể học phép thuật."
"Không-không. E-em không sợ hãi. Thật đấy."
"Đừng nói dối. Nàng đang run rẩy. Khỉ thật. Ta hầu như không làm cho em cười. Bây giờ chúng ta đang bắt đầu lại từ đầu. "
"Kh-Không. Em không sợ. "
Max run rẩy và cắn chặt môi. Nàng cảm thấy nhẹ nhõm vì đã được chàng âu yếm trở lại, nhưng có thể nghe thấy nỗi buồn trong giọng nói của chàng. Nàng nắm lấy gấu tay áo của chàng khi Riftan ôm trán mình một cách miễn cưỡng.
"E-em không muốn học nữa."
Nàng cảm thấy Riftan đang vặn vẹo tay bên dưới ống tay áo. Chàng lắc đầu nguầy nguậy.
"Nàng không hiểu" Chàng nói.
"C-có phải v-việc em giúp c-chàng là phiền toái không?"
"Nó không phải như vậy."
"E-em muốn l-làm gì đó cho c-chàng. E-em muốn làm điều đó."
"Ngay cả khi em không làm gì cả!"
Riftan dữ dằn lên tiếng. Chàng thở dài trong đau đớn, nuốt khan trước khi hôn lên môi nàng một cách đầy khao khát. Max áp vào mặt chàng, chiếc cằm cứng rắn của chàng rung lên dưới bàn tay nàng. Một dòng nước chảy dài xuống cái cổ dày của chàng. Riftan đưa lưỡi vào miệng nàng, chậm rãi, dai dẳng nhấm nháp nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro